Người có hàm răng giả
clietc 16.03.2010 17:38:50 (permalink)
                                        Nguyễn Công Liệt.
                                          
 
         Người có hàm răng giả.
                                                                          
 
 
                                                    I
 
 
          Từ một người nghiêm nghị, ở quê anh là một người hết sức được mọi người kính trọng. Nhưng ở xứ người một lời nói không đáng giá bao nhiêu, nên cứ chui rút trong nhà trọ và nằm ca hát nghêu ngao. Dân lao động nhập cư dễ làm cho người địa phương có cái nhìn khó chịu, lại thêm thất nghiệp triền miên nên anh bị nghi ngờ đủ chuyện. Hai vợ chồng bàn tính về lại quê cũng không xong, kẹt đứa con đang học. Còn ở lại thì tiền nhà tiền điện cứ tăng cấp số nhân, vì cùng lúc giá xăng giá điện đồng loạt leo thang, kéo theo mọi thứ đều cùng tăng...Tóm lại người ta gọi đó là qui luật của Kinh Tế Thị Trường.
         Tội cho anh có mấy cái răng bị gãy, chưa quá ba mươi lăm mà hình như là một cụ già món mém, càng thiếu thốn thì răng càng lung lay. Nhưng làm lại hàm răng giả ngoài sức tưởng tượng, đến nha sĩ bị "thét giá" đến mấy chục triệu, đành phải chấp nhận già trước tuổi bỏ về để vợ con còn nhờ. Tiền đâu mà làm lại răng, ở tuổi đó không răng đúng là khó tìm lại việc. Hai vợ chồng bàn ra bàn vào, cuối cùng nhận mấy đứa trẻ con của những người đi làm công nhân để dạy. Đấy cũng là một nghề, nếu khéo cũng có cái dư chứ không phải xoàng. Giờ anh là một người chồng của một cô giáo nuôi dạy trẻ, chơn chất hiền lành đến độ có cái ngao ngáo. Anh ta giúp vợ bằng cách nhe răng ra, thế là mấy đứa nhỏ nín thinh không dám khóc. Tụi nó nhìn thấy anh móm sọm không còn quấy rối nữa. Làm vậy hơn là những cô nuôi dạy trẻ hành hạ trẻ bằng bạo lực, "nhát" cái xấu xí chắc rằng không có tội? Sau đó, nhiệm vụ của anh là đi chợ lựa mua thức ăn cho các bé...Nếu còn dư chút thời gian, anh tạt vào quán uống ngụm cà phê.  
           Trong quán cà phê rất nhiều người bàn chuyện thời sự. Một vài người ôm kè kè tờ báo mới ra hôm nay, mắt kính xề xệ bình luận mọi điều. Một số cho là ông cụ gàn gở, còn một số thì cố bon chen lại tán thành, kiếm một chỗ ngồi trong quán này có thể điều hành đất nước, tựa như "Văn phòng Thủ Tướng" ở đây chứ không chỗ nào khác. Quán nào cũng vậy, ngồi chưa thở lấy hơi là nghe những người có tuổi thường hay bàn chuyện, nước nào cũng biết tuốt tuồn tuột còn Việt Nam thì không rành mấy. Nhất là tình hình nước Mỹ, nhiều người còn bàn bạc tình hình thời khủng hoảng kinh tế.
            Anh cũng là người thích bàn bạc nhưng xem ra người nhập cư không phải là người để ăn nói. Anh ước ao mình là người nổi tiếng mới hy vọng, thời buổi bây giờ phải nổi trội mới nói người khác nghe mình. Anh khát khao điều đó, nhưng làm sao anh trở nên người nổi tiếng đây. Nổi tiếng ở lảnh vực nào mới được chứ? Anh lắc đầu biết mình chẳng là gì, rồi tính tiền ly cà phê để vào chợ.
         Đi ra chợ cũng có nhiều chiêu để cho mấy bà bạn hàng chịu để giá hời. Bàn tay còn dính nhớt vì chiếc xe đạp vuột sên. Anh làm như bó rau muống hôi nhớt, báo chí làm bài phóng sự cảnh báo như vậy. Bà bán rau xáng cho cây chổi, chửi ỏm tỏi:
-  Vu oan giá hoạ cho người hả, ta ở đây chỉ mua bán rau sạch mà thôi.
- Ơ! Tại cái tay tôi mới sửa sên...Chà chà, ăn chổi cũng vừa...
         Cả chợ ai cũng cười, ghét thằng cha răng sún tới chợ là có chuyện.
         Hôm đó, anh thấy người ta bu quanh một chiếc xe du lịch thể thao. Đó là chiếc xe của một tay ca sĩ nổi tiếng, đến Việt Nam làm Đại sứ Thiện chí của Liên Hợp Quốc. Người ta còn giả định anh ta cũng đi chợ như người Việt nhưng chẳng thiết gì chỗ đậu xe (vì Việt Nam cũng chẳng thiết kế chỗ đậu xe), chứng tỏ Việt Nam là một đất nước thanh bình.
        Một tên làm tiền không ưa ông ta rồi trở thành một tên khủng bố, gài trái lựu đạn dưới bánh xe. Khi nhiều người phát hiện, Đại sứ đang ngồi ở trên không dám nhúc nhích mà cầu cứu những người xung quanh.          
       Trong lúc nhiều người gọi cảnh sát Cơ Động tới giúp, anh cảm thấy đây là thời khắc mình có thể trở thành người nổi tiếng đây. Anh ngơ ngác  nhận định phải lấy trái đạn đó, phải có công cụ gì đó không cứng mà cũng không mềm.
         ... Anh bò vào gầm xe dùng môi và nứu răng cắn trái đạn, rồi đem ra ngoài trong lúc người ta căng thẳng theo dõi.  Thấy vậy, họ đem một cái thùng khuy chứa đầy nước, anh ta tới nhả trái đạn rồi ngồi thụt xuống. Trái đạn nổ ầm ngay tức khắc, nhưng không có ai thương vong. Mọi người vỗ tay reo hò tán thưởng, giống như kịch bản được thiết kế từ đầu? Lúc đó, cảnh sát Cơ động mới tới...Bấy giờ người ta mới ngạc nhiên tại sao trái đạn lại nổ thật, mà những người lính gở mìn đâu mà phải là một người thiếu hàm răng cắn trái đạn quá nguy hiểm, có phải chăng là kịch bản giả mà có mối thù thật. Đương nhiên vị Đại sứ Thiện chí của Liên Hiệp Quốc cảm ơn nức nở, anh ta nhận lời mời tham dự để cho thế giới thấy Việt Nam là một đất nước thanh bình, nhưng lúc này thì ông không thấy là như vậy. Ông nhận thấy hàm răng của người cứu mình không còn cái nào, nên mời mọc anh lên xe, ghé ngay một phòng nha sĩ gần đó.
           Vị Đại sứ Thiện Chí tặng cho anh một hàm răng giả đáng giá. Từ đó, anh có biệt danh là Người Có Hàm Răng Giả, thỉnh thoảng được vị Đại sứ mời đi đây đi đó không khác gì người nổi tiếng.
            Lúc bấy giờ, Đại sứ Thiện chí cùng với một hoa hậu người Việt tại Mỹ ( Tên là Chang Thục Uyên) đang làm công tác từ thiện từ Bắc vào Nam, sẳn đó đến thăm nhà trẻ (nhất là các em khuyết tật). Nói gì thì nói: Hoa hậu tựa như cành vàng lá ngọc, thơm phức. Gặp các em cơ nhỡ, khuyết tật "có tâm" thương yêu các em lắm, tay chìa ra ẳm bồng nhưng Người Có Hàm Răng Giả vẫn thấy thỉnh thoảng cô ấy nhíu mày rờn rợn. Nếu vậy thì thôi cứ để cô ta toát ra được tâm trạng đang dồn nén đó, anh đưa cô ấy cầm hàm răng giả của mình bảo là sợ bị nuốt trọng vào bụng, bồng các em thay cô (dù sao mình cũng từng giúp vợ giữ trẻ).
             Cô hoa hậu xòe hai bàn tay ra, bê hàm răng ra một góc sân, hít một hơi thật sâu rồi hét vang vọng không còn nết na gì cả:
-  A! Ha...Ghê quá...
             Nàng buông hàm răng rớt xuống cát, mấy đứa nhỏ khuyết tật tranh giành nhau để lượm. Chúng lập công với anh, bốn năm đứa mồ hôi nhuể nhại nhưng có vẻ như tự hào khi lượm lại được hàm răng. Người Có Hàm Răng Giả không rửa, cứ để vậy mà gắn vào. Cái miệng móm như bà già dính cát tèm lem, song mấy đứa nhỏ lại ngồi với anh chứ không chịu gần cô hoa hậu. Sau vụ việc đó, cô Hoa hậu  Chang Thục Uyên ê chề. Còn anh như hoán vị vị trí của nàng, nổi lên như cồn.
          Sau sự việc chui vào gầm xe cắn quả lưu đạn một cách dũng cảm và có tâm yêu thương các em nhỏ một cách chân tình. Người Có Hàm Răng Giả được đài Truyền hình mời phỏng vấn. Đích danh MC nổi tiếng nhất là chị Quỳnh H, một người rất là có tài linh hoạt ứng biến. Nhưng MC cũng muốn nôn mấy lần khi thấy hàm răng của anh để cùng mắt kính trên bàn, khi cần thiết anh mới dùng cả hai. Việc anh nổi tiếng là vì anh nghĩ làm việc gì cứ tự nhiên sống và cố hết mình việc đó sẽ nổi tiếng thôi: Răng giả thì nói răng giả ! (có răng giả cứ khoe ra thì lúc nào đó sẽ nổi tiếng).
-         Thưa anh! Nếu như có một người nói rằng anh có hàm răng giả và chê trách như vậy là xấu xí. Anh nghĩ sao ạ?
-         Thưa chị và thưa khán giả truyền hình! Tôi rất quen với việc đó rồi. Nếu còn ai chê trách là quyền của họ, con người ta có quyền khen chê mà. Nhưng đó cũng như mọi lời khen chê và tôi đã nghe đủ rồi. Quan trọng là giá trị của con người đó, họ làm những gì tốt cho xã hội...một cách nhiệt tình.
-         Đúng vậy, con người ta sống là cần ở nhiệt huyết thành tâm. Chắc có lẻ anh cũng thuộc loại người như vậy nên mới được nổi tiếng.
-         Đúng vậy! Con người mình răng thật hay răng giả, nếu như mình có thành tâm, có lòng tốt biết giúp đở mọi người, thì dù có xấu mấy cũng là một con người tốt thôi.
             Người Có Hàm Răng Giả trả lời không cầu kỳ, không hoa mỹ nghe rất chân thật. Khán giả vỗ tay khen ngợi và tin rằng đó là những lời nói thật tự đáy lòng. Kết luận của buổi nói chuyện gieo vào lòng khán giả một điều. Con người mình có khuyết tật đâu đi nữa, biết giúp đở người khác, trân trọng cuộc sống, biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau, nhất là hy sinh bản thân mình để làm điều tốt xã hội. Người đó sẽ được người khác yêu thương.
         Sau khi được đài Truyền hình mời phỏng vấn, Người Có Hàm Răng Giả còn được mời đóng rất nhiều mục quảng cáo cho các nha sĩ. Đặc biệt các hãng kem đánh răng nổi tiếng trên thế giới đang có mặt tại Việt Nam, đang đăng ký mời anh quảng cáo giùm sản phẩm của họ.
-         Vậy anh có đồng ý không, họ đang chờ chữ ký từ anh đó- Vợ anh cũng hồi họp, không biết chuyện gì sẽ đến.
-          Răng đâu mà đánh không biết nữa, nhưng nếu họ năn nỉ quá tôi sẽ đồng ý ký hợp đồng. Nếu như lúc nào đó giàu có, tiền không biết xài đâu cho hết. Tôi trở thành một đại gia Răng Giả, tôi sẽ đi làm công việc xã hội.
-         Ừ!...Tính vậy cũng được, anh đi ký đi...
               Một tháng sau, quả là Người có Hàm Răng Giả trở thành một đại gia. Các khoản tiền từ các công ty Quảng Cáo mang đến cho anh một cuộc sống ấm no. Mặc dù răng giả nhưng mình giờ là đại gia, mấy em chân dài đòi theo cùng đi nghỉ mát. Đến các bãi biển hóng mát, cao hứng sao đó mà có cô tưởng tượng quá mức, có ai đó rên rĩ : "Chừng nào động phòng, đại gia đừng gắn răng nha…" “Hư!”- Người Có Răng Giả giận run người, trách móc - "Người đẹp thế mà nghĩ toàn chuyện mất đạo đức, cho đi theo vui thôi chứ mình như chú cháu chuyện chi mà động phòng. Kiếm mấy anh có răng cắn cho đứt luôn đi…!"- Anh bồi thêm câu sau cho bỏ ghét, đi theo tốn tiền mà còn nói những chuyện gì đâu không được lỗ tai chút nào. Mấy cô chân dài bất ngờ, thường các đại gia sẵn sàng gây gổ với vợ để sở hữu một cô chân dài. Đằng này thì Người Có Hàm Răng Giả chẳng màng đến một cô.
           Tuy anh giữ mình như vậy, nhưng về nhà bà xã nào cho yên thân, cứ nghi ngờ chuyện này chuyện nọ với mấy cô người mẫu đó.
-         Anh quả là người tốt hiếm thấy, rồi sao nữa?
     Anh chối leo lẽo: “Mấy shop quảng cáo xong, công ty tổ chức cho mọi người vui chơi. Mấy cô người mẫu đó cũng có vài người đóng phim, tôi đi đâu mấy cổ cứ theo hoài chứ có làm gì đâu…”
        Cô nuôi dạy trẻ háy mắt làm lẻ, dù sao hắn ta cũng còn sợ mình và chối bây bẩy là được rồi. Hai vợ chồng đã mua được một căn nhà khá sang trọng trong một hẻm nhỏ, giờ không còn ở nhà trọ tồi tàn ẩm mốc. Còn một hạnh phúc nữa là mấy người đi đường xôn xao, họ nhận ra anh. Người Có Hàm Răng Giả có lần lên Truyền hình ấy mà, họ cầm nắm tay anh và xin chữ ký như ca sĩ nổi tiếng. Họ rất trân trọng mời anh ghé vào quán ăn của họ, vì như thế chắc quán của cũng bán đắt như bán tôm tươi.
        Lúc này, anh ước ao được đi đây đi đó nhiều hơn. Nhất là giống như các ca sĩ đi nước ngoài biểu diễn, anh ước mơ mình cũng được đi Mỹ.    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2011 17:06:24 bởi clietc >
#1
    buihaihung 31.03.2010 14:50:02 (permalink)
    Anh Liệt viết truyện này thú vị quá! Vừa đọc vừa cảm tưởng mình đang đọc kiểu truyện Bốn lối vào nhà cười của Hồ Anh Thái - nhưng Hồ Anh Thái diễn đạt truyện có mạch, có hình sẵn rồi - nghĩa là dù ý tưởng phát triển đến đâu thì cũng quanh cái khung đã định sẵn - còn ở đây ngòi bút anh Liệt tung hoành quá, không biết đâu là điểm dừng - khiến cho em đọc mà cứ có cảm giác đọc Giả Bình Ao - người viết Quỷ thành vậy. Tuy nhiên, viết nhiều chỗ lướt quá anh ạ, chưa kỹ. Những đoạn trao đổi về thế giới, nước Mỹ... dài quá, không cần thiết. Vì tác giả hiểu biết nhiều quá, thành ra " tham" phô diễn kiến thức quá. Cái " Người có hàm răng giả hiền lành" này lên bó gọn lại và sau khi mang hàm răng giả tung hoành khắp trời nam đất bắc, nước Mỹ, sao Hảo thì ta lên cho nó trở về mộc mạc làm " Hàm răng giả hiền lành", bác hen.
    #2
      clietc 31.03.2010 23:18:16 (permalink)
                                                          II
       
              
       
                   Quả là không bao lâu, Người Có Hàm Răng Giả được lời mời tham dự Hội Thảo Kinh Tế Thế Giới tại Mỹ. Anh được đi dự với đặc cách một khách mời danh dự, do sự tài trợ từ các công ty quảng cáo và nhất là sự vận động hành lang từ ông Đặc Phái viên Liên Hiệp Quốc. Sứ mệnh không có gì hơn là học hỏi, tìm hiểu buổi Hội Thảo và rút kết kinh nghiệm cho riêng mình. Nói chung là một chuyến đi du lịch không hơn không kém.
                  Thế nhưng, vừa đặt chân lên đất Mỹ. Anh cố tìm gặp ông chánh án Weinsteins- Chánh Án Tòa án Tối cao Liên bang Mỹ. Đến để phản đối việc bát đơn kiện của những Nạn nhân Chất độc Da cam thưa kiện các Công ty Hóa chất Mỹ, là việc làm quá ư là tàn nhẫn, thiếu lương tâm của con người. Hành động cuối cùng của anh là ném hàm răng giả vào người ông ta, may mà ông ta tránh né được. Hàm răng cắm phập xuống bàn, rung rung như chiếc nĩa trong phim hoạt hình “Tom và Jerry”. Các nhà báo quay phim chụp hình cảnh ấy ( Một vài nha sĩ cũng lấy cảnh đó quảng cáo nói là răng của mình làm). Cảnh sát Mỹ (FBI), ngay tức khắc có mặt. Nhưng nhờ sự can thiệp của những tổ chức xã hội tại Mỹ, anh được tại ngoại ngay sau đó.
                Hình tượng hàm răng cắm phập trên bàn mấy ngày sau được dựng tượng tại quảng trường Newyork. Việc anh lấy răng giả ra ném ông Weinteins, vì ở Việt Nam xem răng giả là thứ dơ dáy nhất. Giông giống như một nhà báo Irắc ném giày vào ông Bus, vì ở đó xem giày là thứ dơ dáy. Hành động này xem ra người ta dễ bắt chước, chỉ trừ tụi nhỏ bắt chước chuyện gì chứ chuyện đó thì không bao giờ dám làm. Anh nhà báo Irắc bị bắt và việc dựng tượng chiếc giày cũng bị lật đổ. Còn Người Có Hàm Răng Giả thì không có hề gì, còn Tượng "Hàm răng giả" của anh được mọi người tham quan bái phục- Nhất là những sinh viên Đại học ở Washintoon.
          -   Nếu bạn có đi Newyork thì ghé đó thăm tượng đài đó luôn thể, không biết bây giờ họ có sơn phết lại hay phó mặc cho mưa gió nhỉ?- Mọi người kháo nhau là hãy đến xem tượng đài đó một lần cho biết.
             Ngay tức khắc trường đại học danh tiếng "B", nơi mà cựu Tổng thống Bil- Clinton từng tới thuyết trình. Có lời mời đặc biệt tới Người Có Hàm Răng Giả và anh cũng được hộ tống đến đó như một Chính khách. Đề tài anh nói chuyện trước sinh viên Mỹ là : “Hàm răng giả”, nhưng thực ra anh muốn lôi kéo sinh viên tranh luận đề tài "khủng hoảng kinh tế" tại nước Mỹ.
              Anh nói với họ là người Việt Nam chúng tôi rất ư là tự nhiên, có sao sống vậy và lắp ghép cuộc đời những gì có sẵn, nên khuyết điểm thành ưu điểm. Họ chưa hiểu lắm, anh đưa cho thấy một vài điển hình cụ thể như:
      -  Chẳng hạn, một người bị mất hai chân. Họ tìm cho mình một chiếc xe lăn và thành người bán vé số rất đắt, một công việc nuôi sống cả gia đình mình.
              Họ vỗ tay khen ngợi người Việt Nam rất nhiều, nhiều mảnh đời được ghép lại rất khéo, thành một bức tranh mà không nơi nào trên thế giới có được. Sinh viên Mỹ rất kính trọng nghe anh nói bài nói chuyện đó, họ gần như là những người được gia đình và nhà nước “ưu ái”. Còn người Việt Nam tự chấp vá, mà cũng thành được một cái áo để mặc cho ấm.
      -   Kinh tế thế giới khủng hoảng, nhưng ở Việt Nam việc gì đến cứ đến...Có sao sống vậy. Khoảng vài năm trước, Việt Nam còn bị cấm vận mọi việc còn tệ hại hơn nhiều: Không có cái áo lành lặn để mà mặc, không có những nhu cầu cần thiết tối thiểu như xà phòng dùng để tắm giặt hoặc là kem đánh răng, không có nhiều hàng tiêu dùng như bây giờ. Cớ gì phải ngại đến việc khủng hoảng kinh tế, không chừng trong cái rủi có cái may là cơ hội để đất nước chúng tôi bắt kịp thế giới...
      -  Nói vậy, như là anh mong rằng thế giới bị khủng hoảng?- Một sinh viên lên hỏi.
      -  Thế giới cũng đang khủng hoảng tài chính chứ còn mong gì nữa? Tôi chỉ muốn chỉ ra là con người cần thiết phải nhanh chóng thích nghi. Có lẻ những người đã trãi qua thời kỳ khó khăn, nay gặp vướng mắc họ nhanh chóng bi quan chăng? Việt Nam chúng tôi không bao giờ như vậy, suốt quá trình chiến tranh và cũng như hiện tại, người Việt Nam đặc biệt là những người thích nghi.
      -  Đồng ý như vậy, nhưng chúng tôi chỉ thấy người Việt Nam chỉ thích nghi trở về trước, chứ thích nghi trở về sau thì họ có vẻ chần chừ...Chẳng như, người Việt Nam chẳng chịu cải cách sâu rộng, thụ động trong việc bày tỏ chính kiến của mình, thiếu tính dân chủ trong nhân dân...
                 Người Có Hàm Răng Giả biết là đụng chạm đến đề tài nhạy cảm nhất ở Việt Nam, mà người nước ngoài nào cũng lấy đó để bêu rếu. Anh tìm cách chống đỡ: 
           -         Anh có tin là dân chủ một lúc nào đó, nước Mỹ có khi còn có chút xíu…
      -         Anh nghĩ sao mà nói vậy? Xin anh giải thích rõ...
      -         Anh thấy các đế quốc hùng mạnh trước đây như La Mã, Ba Tư, cũng như thời Alexandre đại đế…Bây giờ các nước đó còn có chút xíu.
      -         Chính vì dân chủ làm cho nước mình hùng mạnh, nhưng cũng nghĩ mình dân chủ muốn cho các nước khác bắt chước theo nên xâm lấn các nước khác. Bị các nước chống lại, cộng với tiền tài phục vụ chiến tranh không thể lo xuể, nên bị teo lại. Hiện tại…Nước Mỹ khủng hoảng kinh tế có dấu hiệu phân cực và tan rã Liên Bang bây giờ…
      -        Đó là việc nội bộ nước Mỹ. Nước Mỹ, từ thời ông Bus đến ông Obama quyết định tung ra một khoản tiền khổng lồ để cứu vãn tình hình kinh tế nước mình rồi.
      -         Nhưng vấn đề là họ làm như vậy có khác gì các nước Xã Hội Chủ Nghĩa trước đây từng làm, và họ từng có thành kiến rằng: “ Nhà nước can thiệp sâu vào nền kinh tế là một việc làm trái khoái, duy ý chí”. Thế mà họ vẫn làm, để đến khi báo chí lên tiếng ông Obama đang đưa nước Mỹ vào công cuộc Xã Hội Chủ Nghĩa, thì sự việc càng thêm rối ren.
      -         Như vậy, nền kinh tế thế giới bản chất là ở đâu? Có thấy được bản chất thì mới vạch ra được lý thuyết. Vậy nên chăng dung hòa giữa thuyết kinh tế Xã Hội Chủ Nghĩa và Tư Bản, là khi một thứ chưa ổn định thì nhà nước can thiệp và đâu đó cả rồi thì chuyển sang Tư Bản. Hay ngược lại.Vấn đề, cái nào trước cái nào sau hoặc đồng thời.
      -         Khi Liên Xô cực thịnh, người ta ca ngợi công cuộc Xã Hội Chủ Nghĩa ở đấy. Rồi khi tan rã, người ta ca ngợi các nước theo đường lối Tư Bản và nhất là nước Mỹ. Bấy giờ người ta học theo nước Mỹ hoặc tìm cách làm giống na ná như vậy. Người ta đang cố gắng làm cho thật giống càng tốt, lấy lý thuyết phát triển kinh tế Tư Bản ra làm kim chỉ nam, thực thi gần giông giống rồi... thì đùng một cái, chỉ một tập đoàn kinh tế lớn của Mỹ bị sụp đổ, kéo theo cả thế giới uốn éo theo. Như vậy thì cả khối kinh tế thế giới tựa như một cơ thể liền lạc, một cơ quan nội tạng nào đó bị thương tật ắt sẽ làm cho con người đó khập khiễng theo. Người ta cố gắng xem nước Mỹ là trái tim kinh tế, nếu vậy tim đau thì coi chừng cả con người bị ngã quị. Nếu vậy thì nên có nhiều trái tim để tránh trường hợp xảy ra đó.
      -         Nhiều trái tim, vậy nước nào là trái tim thứ hai: Nhật, Trung Quốc, Nga, Ấn Độ hay Braxin?
      -         Hình như người ta ngầm chọn nước nào không xâm chiếm hoặc lăm le thế giới. Bởi vì ai mạnh mà gây hấn khắp nơi thì người ta đương nhiên sẽ không bằng lòng. Sự không bằng lòng này rõ ràng lịch sử thế giới đã chứng minh, từ Alexandre đại đế, Đế chế La Mã, Vương quốc Ba Tư vân vân. Một thời cực thịnh, mà ai cũng biết là nhờ ở kinh tế cực thịnh nhưng rồi cuối cùng, cai quản một lảnh thổ có chút xíu. Nước Mỹ từ năm 1945, hết thời Tổng thống này đến Tổng thống khác đều gây ra một cuộc chiến tranh. Kinh tế nước Mỹ hùng mạnh nên rất dễ trở thành anh cả, mà hễ là anh cả thường hay “dạy đời” và có khi dạy đời cũng có cái đúng cái sai. Cuộc chiến tranh Việt Nam và Irắc hoàn toàn làm cho nước Mỹ khủng hoảng niềm tin, có hay không từ đó làm cho nền kinh tế hiện tại trầm trọng? Một người đứng đầu đất nước, nói dối với dân chúng bằng tài hùng biện và vài phép diễn thuyết, rồi xua quân đi đánh nước khác và xem như đó là việc làm đúng nhất. Những người lãnh đạo Tập đoàn cũng nói dối được, cả hai đều làm ảnh hưởng ít nhiều đến kinh tế nước họ. Trong khi đó các nước khác xem Mỹ như một trái tim và cố dồn máu về tim, thì đùng một cái trái tim bị bệnh hỏi sao không ảnh hưởng chung toàn cầu, không khéo nước Mỹ chỉ còn chút xíu chăng?  Liên bang Mỹ là một đất nước rộng lớn, ông Obama cho dù đi tham quan chứ không cần nghĩ ngợi mọi điều, suốt cả đời chưa chắc thăm tất cả các nơi trên đất nước Mỹ, chứ đừng nói gì đến xây cất hoàn thiện. Thế mà thế giới đang trông đợi ông chỉnh chu nước Mỹ lại, bởi vì đó là trái tim kinh tế của thế giới. Vô hình trung ông gánh luôn trách nhiệm xây dựng lại một lý thuyết nào đó để ổn định toàn cầu, lý thuyết đó là lý thuyết nào quả là cam go?
      -         Đặc trưng của nước Mỹ vừa làm nhưng cũng vừa chống, liệu một lý thuyết mới ra đời?
      -          Thời đại ngày nay có một lý thuyết nào vững bền đến một trăm năm hơn, chứ mỗi một lần lột xác là mỗi một lần khủng hoảng quả là phải trả giá quá đắt. Nước Mỹ luôn đi đầu làm đầu tàu kéo nền kinh tế giới đi theo, việc này cho thấy gần như chỉ có một trái tim duy nhất. Vậy nên khắc phục nhanh chóng trái tim bị lổi nhịp, nhưng vừa ứng cứu thị trường thì ông Obama bị chê trách là đang làm Xã Hội chủ nghĩa trên đất Mỹ.
      -         Con người ta cho dù thiên tài mấy cũng chỉ chín muồi quảng độ từ 45 tuổi đến 60 tuổi, sau đó èo uột rồi chết. Cho dù có thiên tài mấy đi chăng nữa, con người cũng còn nhiều thiếu sót. Chẳng hạn như không thể nào có được phép thần thông, ba đầu sáu tay để làm mọi việc cùng một lúc. Người ta nghi ngờ ông Obama thực thi việc kích cầu thị trường sẽ thất bại, ông thì chối phăng rằng việc đó đã có từ trước từ thời ông Bus. Nghĩa là nhen nhúm việc cứu trợ thị trường bằng số tiền khổng lồ có thể không giải quyết được điều gì, đôi khi còn đem tiền đổ sông đổ biển. Thay vì đổ tiền ứng cứu thị trường, rồi tranh luận như vậy là đang làm Xã Hội Chủ Nghĩa hay không? Nên bắt đầu có một cái nhìn mới, thiết lập một trái tim mới ngoài trái đất phòng khi nước Mỹ bị ốm đau, nơi đó chính là Sao Hỏa.
      -         Cái gì…đang nói đề tài nước Mỹ chưa hết, giờ leo lên đến Sao Hỏa sao?
                  Mọi người đang được giải thích chững chạc, bỗng Người Có Hàm răng Giả chỉ lên trời làm cho những người nghe ngóng thời sự chới với. Họ đang đợi giải thích thêm đôi điều:
      -          Con người mỗi lúc mỗi đông, tác động khủng hoảng dây chuyền lòng vòng như thế không khéo con người không đặt chân lên được sao hỏa, mà việc đó cũng cần thiết như lần châu Âu di chuyển sang châu Mỹ. Mỗi một lần con người di cư, thường tạo nên bộ mặt kinh tế đặc trưng, chẳng như nước Mỹ hiện tại đó sao? Vậy thì hãy nhanh chóng ổn định trái đất và tạo cuộc di cư mới, không có cuộc đua vũ trang nào hay bằng cuộc đua lên sao Hỏa. Chắc chắn nước Mỹ đủ nhân lực tiền tài, giả như tiền ứng cứu thị trường vừa rồi. Tách đoàn đua bức phá riêng, tạo nên một cuộc cạnh tranh gay gắt, một mũi nhọn công nghiệp nào hay bằng. Điều đó sẽ tạo cú híc trí tuệ và tài chính, đôi khi sẽ làm cho người ta bớt tham lam (đang lên đỉnh điểm), đoàn kết nhau lại giúp “anh cả” tiếp tục đi đầu.
      -         “Nước Mỹ việc gì cũng có thể xảy ra.”- Trích lời ông Obama thường nói.
      -         Như vậy, trái đất sẽ là nơi thực thi Chủ nghĩa xã hội. Còn xã hội mới ở Sao Hỏa, là nơi cạnh tranh khốc liệt của Chủ Nghĩa Tư Bản. Đây phải chăng chính là một lý thuyết mới? Con người chắc chắn sẽ suy nghĩ nhiều vào điều này. Có điều, các học giả đang chú ý đến hiện tượng mà họ gọi là "Đồng thuận Bắc Kinh". Ở đấy không được xem là một đất nước có dân chủ, lại là nước đi theo đường lối Xã Hội Chủ Nghĩa. Trái hẳn với những gì mà Mỹ đã làm và đang là nước phát triển nhanh và thành công.         
                 Trong bài phát biểu này Người Có Hàm Răng Giả phát hiện ra rằng, một nước đang hùng mạnh nổi trội là Trung Quốc, chắc cũng đang muốn trở thành một Đế Quốc. Anh chưng hửng vì Việt Nam đang nằm kề, nghi ngại có gì đó không ổn với một nước lớn đang trỗi dậy.
      -      Nếu như có cuộc chiến hiện đại nào xảy ra...- Người Có Hàm Răng Giả ngập ngừng- Tôi gọi đấy là cuộc chiến tranh "Nguyên Liệu". Trung Quốc là nước có công phá bỏ được rào cản hàng hóa nhờ hàng hóa giá rẻ, có thể nói là Trung Quốc chấm hết cho các nước nào còn "Bảo hộ mậu dịch"...nhưng cũng là nước sẽ khan hiếm nguyên liệu, có nguyên liệu ắt hàng hóa sẽ rẻ. Các nước bắt đầu có dấu hiệu khởi tranh giành nguyên liệu, hết sức trơ trẽn ...Nhưng tôi cũng xin tạm ngừng tại đây. Cám ơn mọi người đã tạo điều kiện cho tôi nói chuyện trước giảng đường nổi tiếng này.
               Anh tạm ngừng phát biểu sâu thêm khi mình chưa nghiên cứu kỹ các bước đi của một nước láng giềng đang có manh nha điều gì đó chưa rõ ràng. Sinh viên vỗ tay, chấp nhận thơi điểm kết thúc vấn đề tại đó.
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2011 15:22:01 bởi clietc >
      #3
        buihaihung 01.04.2010 00:05:22 (permalink)
        Em vừa vào thư viện, thấy tác phẩm của anh " người có chân tu" chỉ điểm chấm 3 sao hay của bác levancon truyện " truyện đã ghi trong nhật ký" chấm 4 sao, trong khi đó có những chuyện không hay - nhưng có lẽ hợp với " tạng" giới trẻ lên toàn 5 sao, hoành tráng quá.
        Cũng xem như một cách khảo sát trình độ đọc của độc giả thời này, dù sao thời điện tử mà có người vào đọc văn chương trên mạng là quý rồi.
        #4
          clietc 01.04.2010 02:17:51 (permalink)
          HI!
               Khen chê thì ai cũng làm được, Buihaihung hãy làm thử vài năm đi. Hãy đưa ra thêm số lượng tác phẩm lên mạng và đa dạng.
               Người có chân tu 16 năm và bị chê rồi đó, đó là cái khó trong viết văn. Bỏ ăn, bỏ thời gian nghiên cứu và bị người ta chê...Và không phải mình anh đâu, rất nhiều và nhiều. Anh gặp các nhà văn ở hội cũng vậy và "nức nở" thôi không kém. May mắn anh là kỷ sư Điện, nên khi gặp lúc bế tắc anh đi làm công trình thêm tiền còn nhiều hơn là hí hoáy viết. Nếu ai làm cho anh bỏ viết văn được ,anh rất cảm tạ.
               Trong bóng đá, toàn cõi nước Việt Nam người ta chỉ tuyển có 11 cầu thủ thôi. Không lẻ vậy mà không đá bóng...
               Hãy hành động đi nhé, coi chừng trở thành nhà phê bình...
                                                                          NCL.
          #5
            buihaihung 06.05.2010 02:40:52 (permalink)
            Chào anh!
            Em vừa đi Malaysia và Singapore về, vào diễn đàn thấy đông vui quá.Gần đây có cuộc thi văn học tuổi 20, anh Liệt có tham gia không? Lần trước thấy anh nhắc Hồng Thuỷ tham gia mà không biết Thuỷ có tham gia không, chỉ thấy miệt mài gõ bài. Thấy mấy truyện của Thuỷ được đưa liên tục vào thư viện, hâm mộ quá... Em còn mấy truyện gửi lâu rồi mà không được đưa vào thư viện, buồn quá, chắc tại mình viết dở quáTuy bận, em vẫn tranh thủ đọc được 1 truyện dài trong thư viện là truyện " Mẹ chồng ăn thịt cả nhà nàng dâu", đọc vừa hay vừa ám ảnh quá anh ạ, lâu lâu lại có cuốn truyện thu hút như vậy. Ngoài " tru tiên" đọc trên mạng, thì đây là cuốn sách thứ 2 trên mạng em thấy hay quá. Anh có đọc chưa? Đây là sách dịch của Trung Quốc,không biết bao giờ mình mới viết được 1 cuốn như vậy. Hôm trước lên mạng thấy anh xoá mấy câu chuyện anh em mình trao đổi mà em buồn quá, lý do gì vậy anh, sao lại " không đủ dũng cảm", em tưởng anh còn sợ gì chứ khi mà đã là " người có chân tu"
            #6
              clietc 07.05.2010 16:47:01 (permalink)
                                                                      III
               
                       Họ nói “lì xì” cho bài nói chuyện của anh là năm ngàn đô, nhưng về phòng anh đếm tỉ mĩ lại mấy lần có 4 ngàn bảy trăm rưỡi. Lì xì mà cũng "ăn gian", đừng tưởng là ở Việt Nam thôi đâu. Hoặc là máy đếm tiền ở Mỹ ai nói chính xác, cũng thiếu hụt như thường.
                       Những người Việt hiếu kỳ ở bên Mỹ cũng mong ngóng gặp anh, mấy người Việt tha hương họ nói họ nhớ nhà. Nhưng chuyện mà họ quan tâm nhất hiện giờ là việc Trung Quốc đang phô trương thế lực ăn hiếp Việt Nam mình, về vấn đề Quần đảo Hoàng Sa. Đó là câu chuyện làm mọi người sục sôi, như Hội nghị Diên Hồng không bằng. Quả là vấn đề Hoàng Sa thật khó nói. Việt Nam có đầy đủ bằng chứng vật chứng, khẳng định chủ quyền của mình, nhưng người Trung Quốc ngang nhiên công bố "Đường Lưỡi Bò" trên biển Đông.
              -  Lưỡi bò liếm xuống cả Trường Sa...
              - Nếu có lưỡi con bò, vậy thì con bò đâu?
                      Người có Hàm Răng Giả nghe chuyện cũng tham gia vào.
              - Trung Quốc chiếm Hoàng Sa của Việt Nam năm 1974. Thế nhưng, ai cũng biết không có chuyện Trung Quốc nói với Việt Nam: " Ê! trả nè!". Thưa kiện cũng vậy mà phải đánh. Đánh nhau thì lại có chiến tranh giữa hai nước, suốt mấy trăm năm mới vừa hoà bình lập lại, xây dựng kinh tế khoáng đạt thì đánh nhau không ai muốn. Vả lại, Hải quân Trung Quốc khá hùng mạnh. Đánh qua đánh lại chết người cũng chẳng để làm gì, trong khi khí hậu nóng dần lên nước biển dâng cao. Có thể một lúc nào đó Hoàng Sa là một nổi phiền phức, chứ không còn là một quần đảo xinh đẹp.

              - Nói vậy ta không có cách nào lấy lại Hoàng sa sao? Bỏ luôn à?
              - Đúng ra là cũng có cách- Người có Hàm Răng Giả nhận định- Ta kết tất cả các tàu đánh cá từ bắc chí nam, sừng sửng tiến thẳng ra quần đảo đó đòi lại. Hải quân Trung Quốc không dám bắn, mà bắt tàu thì quá đông.
              - Vậy thì sao ta không đồng lòng làm vậy đi...
              - Thì đây là ý của tôi, còn cấp độ Nhà nước thì họ tính khác...Mà cũng không biết nhà nước mình tính sao nữa.
                    Bà con nhốn nháo, các bác già cả sôi ruột sôi gan nhắc lại lịch sử Bốn ngàn năm dựng nước. Từ Văn Lang cho tới thời đại Hồ Chí Minh, cũng thấy mọi người có phần am tường lịch sử cha ông.
              - Sao mà không am tường...Lịch sử dân tộc mà quên là mất nước. Có người nói như vậy...
                       Thế là cuộc tranh cải xoay quanh quần đảo Hoàng Sa với lịch sử Bốn Nghìn năm dựng nước. Lúc này Người Có Hàm Răng Giả có phần đăm chiêu, nhổ mấy cọng râu cằm:
              - Tôi trở về nước, đợi Chính phủ giải quyết bằng con đường ngoại giao như thế nào...Nếu như Trung Quốc không tôn trọng Nghị Quyết về biên Đông của Liên Hợp Quốc, thì tôi sẽ đích thân đi gặp ông Đào mới được.
                       Mọi người vỗ tay tán dương, khoái chí:
              - Được đó, anh đi đi. Chứ im ru bà rù thế này sao được? Người Trung Quốc cho rằng ta sợ họ. Nói văng cả răng cho họ sợ.
                    Mấy người Việt bỏ nước ra đi, làm như mình sốt ruột bị mất nước không bằng. Họ còn quay sang trách cứ là Việt Nam không làm gì để hạn chế sự phô trương của Trung Quốc, mà người Trung Quốc thì quả là đang có những biểu hiện bành trướng, không khéo thì họ biến Việt Nam thành một tỉnh của họ. Từ lâu âm mưu đó luôn luôn manh mún, cứ thay đổi một nhà nước nào đó đến giai đoạn hùng cường thì họ trở lại việc xâm lấn bờ cõi nước khác.
                        Nhân có một chuyến bay sang Bắc Kinh, Người Có Hàm Răng Giả mua một vé sang Trung Quốc. Trên chuyến bay ấy, thấp thoáng một vài nhà báo người Hoa phát hiện ra anh. Họ hiểu được mục đích chuyến đi của anh, nên viết tin chuyển fax tức tốc về nước. Khi đáp máy bay cứ ngỡ không ai hay biết mình tới Bắc Kinh, Người có Hàm Răng Giả thấy có cả các phái đoàn đứng đoán mình. Trong đó có cả ông Thành Uỷ thành phố Bắc Kinh, ân cần ra chào đón (Thực ra, ông ấy xem xét Người Có Hàm Răng Giả phát biểu những gì).
                       Họ nhanh chóng đưa anh về khách sạn, chưa nghỉ ngơi lấy lại sức sau một chuyến đi dài được bao nhiêu. Cuộc họp báo tại Đại Sảnh khách sạn đang chờ đợi. Anh chấp nhận trả lời báo chí.
              -  Việt Nam chúng tôi có đủ bằng chứng lịch sử, khẳng định chủ quyền quần đảo Hoàng Sa là của Việt Nam. Mọi hoạt động của Trung Quốc, đều là trái với nguyên tắc quốc tế về ứng xử trên biển.
                      Mấy nhà báo nhao nhao:
              - Câu nói này quen thấy mồ, nghe hoài. Xin ngài phát biểu câu nói nào khác hay hơn đi, chứ ở Việt Nam mấy Bộ Trưởng ngoại giao trước cũng như bây giờ, đều có câu nói đó thôi à.
              - Ờ! Để xem...Ờ Quan hệ ngoại giao của Việt Nam và Trung Quốc có truyền thống lâu đời, tốt đẹp. Chúng tôi mong rằng, Trung Quốc xem xét lại các cuộc tuần tiễu trên biển. Bắt bớ ngư dân Việt Nam, tịch thu cá của họ đánh bắt, còn cấm đoán họ vào vùng biển của mình là sao? Theo như phán đoán, cá mập ở biển sâu bị dạt vào bờ miền Trung Việt Nam, có cả những loài cá lạ chết nổi lều bều (Đó là những loài cá sống sâu thẳm dưới biển sâu). Chắc chắn rằng tàu ngầm của Trung Quốc hoạt động ở bên dưới.
                      Kết luận hồ đồ như vậy, các nhà báo xôn xao. Bấy giờ người ta đặt vị trí của anh là gì, để qui trách nhiệm lời nói "càn" vừa rồi có xứng tầm với một vị khách đến Trung Quốc hay không? Đây là cuộc dạo ngoạn và anh cũng không phải là một vị chức sắc nào ở Việt Nam, chỉ nổi tiếng vì có hàm răng giả. Chẳng qua, báo chí làm rùm beng lên nên người ta chào đón anh như một quan chức "Ngoại giao" không chính thức. Tựa như là những người dân bình thường, bộc trực, muốn nói sao thì nói.
                     Quan hệ Việt - Trung vẫn còn nồng nàn lắm, câu nói ấy có ảnh hưởng bao nhiêu đến quan hệ hai nước không? " Có sao nói vậy!"- Người Có Hàm Răng giả thấy mình đã lỡ lời, dù sao mình cũng chẳng là gì nhưng cái tâm của mình chỉ mong hai nước không có chiến tranh xảy ra mà thôi.
                     Ngay tức khắc, Ông Thành Uỷ Bắc Kinh có mặt. Ông Thị Trưởng thành phố Bắc Kinh, được khuyên là không nên mời anh tham quan Thiên An Môn như dự định lúc ban đầu, cho anh bỏ cái tật nói năng "lan man". Khó khăn cho anh, nhiều người cho anh là người đại diện trong việc Thương Thuyết về cách ứng xử trên Biển Đông của Trung Quốc. Ông Thành Uỷ ra mặt.
              -  Anh biết Trung Quốc ngày hôm nay có tiềm lực quân sự rất hùng mạnh, nhất là Hải Quân. Cớ sao, anh còn đòi hỏi lấy lại Nam Sa ( Hoàng Sa) là sao?
              - Ờ...Thì... của chúng tôi thì chúng tôi đòi lại thôi...
              - Đòi thì đòi chứ đời nào Trung Quốc trả...
              - Tụi tui cũng biết vậy rồi, nhưng vấn đề là Trung Quốc mở rộng đường biên giới trên biển. Đường viền Lưỡi Bò đó liếm mất thêm vài đảo của chúng tôi.
              - Những đảo đó là của trung Quốc?
              - Sao là của Trung Quốc được...
              - Chúng tôi có sức mạnh, nói được là phải được.
              - Nói thế là không có luật lệ gì cả, mình phải có nghĩa vụ bảo vệ luật lệ quốc tế chứ.
                      Hai bên như hai kẻ gây hấn, bên nào cũng muốn chứng tỏ mình đúng, rất dễ sừng sộ với nhau. Người Có Hàm Răng Giả yếu thế hơn, nhưng trước mặt các nhà báo ngậm đắng nuốt cay là không được. Nên cố lựa lời phân trần.
              -   Nước nào có một nền kinh tế hùng cường, thì lại có ý như là phô trương. Nhớ lại Chiến Tranh Thế giới thứ 2, chính vì điều đó mà Đức Quốc Xã lớn lối muốn chia lại thuộc địa mà xảy ra chiến tranh, rồi bị các nước Đồng Minh đánh cho tơi bời. Thay vì Trung Quốc không lo những việc trong nước như Tân Cương, Đài Loan và đồng thời chăm lo cho những người bị động đất, thì lại mở rộng ảnh hưởng xuống phía Nam.
                     Các nhà báo thấy anh có vẻ nghẹn ngào, bộc bạch nghe có phần cũng đúng. Họ hí hoáy viết vào sổ tay và cắn đầu bút suy ngẫm. Không biết ai đó bổng cắc cớ thăm dò làm cho sự việc trở nên gay cấn nữa:
              - Có vẻ anh muốn so sánh Trung Quốc với Đức Quốc Xã...
              - Trời...- Ông Thị trưởng Bắc Kinh đỏ mặt tía tai, la toáng lên.
                      Người Có Hàm Răng Giả từ tốn trả lời:
              - Đâu dám...Tôi chỉ lấy lịch sử để phân trần thôi. Giả như tiếp tục nhìn lại lịch sử Bốn nghìn năm dựng nước, chúng tôi cũng từng bị đất nước Trung Hoa xâm lấn, khi mà các tập đoàn Phong Kiến của họ hùng mạnh. Nhưng có một điều lạ là, cứ hễ họ xâm lấn Việt Nam, thì ngay tại nước họ có chính biến. Tựa như trời đất đã quyết định vậy rồi, Việt Nam là một đất nước do trời tạo dựng. Ý Trời là vậy rồi, nhưng các nhà Hán, Tống, Nguyên, Minh đều không để ý. Nhà Thanh không xâm lấn nên lâu hơn hết, mong sao người Trung Quốc chú ý chuyện đó.
                     Đến đó, tất cả nhà báo có mặt ở đại sảnh xào sáo, không còn nghĩ ngợi anh là ai nữa. Dần dà, họ điểm ý chỉ ra chỗ anh trù ẻo Trung quốc có "chính biến". Ông Thành Uỷ nổi xung, tựa như anh là người khuấy động đất nước Trung Hoa bình yên vậy.
              - Đâu có...-Người Có Hàm Răng Giả cố phân trần- Ý tôi nói là, chừng nào Trung Quốc gây hấn với mấy nước xung quanh kìa. Có chiến tranh thì sẽ có tổn hại kinh tế, nếu như có chủ trương đó thì thiên tai hay động đất. Thay vì lấy tiền đó lo cho dân nghèo, cộng với việc chi phí cho chiến tranh thử hỏi Chính Thể nào được nhân dân cho tồn tại lâu dài.
              - Như vậy hiện tại theo ý anh thế nào?
              - Ý tôi là, thời Phong Kiến đã quá sai lầm, đừng nên lặp lại. Ngoài ra, Trung Quốc cứ nghĩ tài nguyên ở thềm lục địa là của mình, còn các nước khác khoanh tay đứng nhìn...Chống qua chống lại, thêm tốn kém hai bên. Trung Quốc làm quá coi chừng "chúng ăn", Mỹ can thiệp vào. Họ  có quyền lợi lưu thông trên biển Đông đó chứ. Việt Nam chúng tôi nói trại từ "biển Đông" thành "biến động", hai chữ như gần giống nhau. Vì vậy, ngồi vào bàn đàm phán hay hơn...
                     Xung quanh lắc đầu, chỉ thông thông cảm cho anh là đường dài mệt mỏi nên phát biểu "từa lưa".Với cách nói chuyện như vậy, không ai chịu nổi với Người Có Hàm Răng Giả. Họ không thấy anh có một tí tẹo văn chương nào, đi nói tay đôi với anh cũng bằng như không. Bổng ông Thị Uỷ thành phố Bắc Kinh  lạnh lẽo:
              - Ngày mai, phải trục xuất anh về nước. Ngoài ra, phải tịch thu hàm răng của anh ta. Công cụ phá hoại đất nước Trung Hoa đoàn kết.
                     Phán câu ấy xong, ông ta bỏ ra ngoài. Cánh nhà báo cũng tản hàng, không biết ai bổng phao tin có một người nổi tiếng đến Trung Quốc, làm họ nháo nhào phỏng vấn những chuyện gì đâu. Hỏi ra, người có Hàm Răng Giả chẳng qua là người có hàm răng giả. Bây giờ thì bị tịch thu rồi không thể nào nói trôi trãi được. Tối hôm đó, Người Có Hàm Răng Giả chẳng dám bước ra khách sạn một bước nào. Cuối buổi tối, một cú điện thoại tới cho biết là giờ bay về Việt Nam, anh khỏi cần mua vé vì mọi thứ đã lo xong đâu đấy rồi.
                     Cuối cùng, Người Có Hàm Răng Giả phải về nước và hàm răng của anh bị tịch thu để làm chứng cứ. Có người an ủi, chắc là sẽ được trưng bày trong Viện Bảo Tàng Bắc Kinh. Như vậy, kế hoạch gặp ông Đào coi như phá sản...
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2011 15:23:46 bởi clietc >
              #7
                clietc 10.05.2010 19:40:56 (permalink)
                                                                           IV
                 
                 
                 
                 
                 
                 
                         Về lại Việt Nam, tuy bị mất một hàm răng nhưng Người Có Hàm Răng giờ đã là đại gia răng giả nên không mấy khó khăn gắn lại một hàm mới. Thế nhưng có vẻ như hàm răng mới không mấy "thân thiện", chỉ tổ nói xấu người ta.
                               Các công ty cạnh tranh nhau thiếu lành mạnh, mong muốn có một người có “tiếng nói quyết định” nói xấu người khác để hàng hóa của mình bán chạy. Anh nói sữa đó giả, thì mấy ngày sau sữa đó rớt đài, ế ẫm chưa từng thấy. Bùng lên rất nhiều việc như cả truyện tranh sách ảnh, nói xấu đâu là dính đó. Đến độ đi tham quan đại lộ Đông tây, anh nói chơi thôi: “Làm gì mà không có ăn giọng trong này!”. Liền sau đó, nước Nhật phanh phui vụ PCI dính chấu mấy quan chức Việt Nam. Họ đòi điều tra bằng được những người liên quan, rồi mới chịu nối lại viện trợ ODA cho Việt Nam. Các hạng mục công trình bình thường đã chậm, nay gặp phải việc điều tra này thêm rắc rối. Nhưng người dân Việt Nam biết vụ việc khó mà ém nhẹm như những vụ khác, lần này "đụng" phải tiền viện trợ thu từ thuế người dân Nhật, rồi đem đi vỗ béo các quan chức Việt Nam là không được. Nước Nhật nổi tiếng về việc các nhân vật chính phủ không làm hài lòng dân nước họ, họ đòi từ chức cho bằng được. Cái hay của họ là cản trở ngay việc làm ẩu tả, không đúng lời hứa và không xứng đáng ngồi ở những chiếc ghế cao nhất. Cho nên, việc này cho dù Nhật có muốn quan hệ với quan hệ Việt Nam lâu dài thì đừng có hòng ém nhẹm, người dân Nhật dứt khoát làm cho ra lẽ.
                          Việt Nam đương nhiên là hứa sẽ tìm bắt người nào vi phạm, nhưng những quan chức cấp cao nào nhận hối lộ thì cần có bằng rõ ràng, đợi đi...
                           Còn việc viện trợ cho Việt Nam, thì người Nhật nói là đã ký kết. Vấn đề không phải là cắt viện trợ mà tạm thời ngưng lại để tìm người có tội. Họ chuyển hồ sơ sang Việt Nam và nói là đợi khi Việt Nam xử lý đàng hoàng đâu ra đó, người dân Nhật hài lòng thì họ sẽ tiếp tục viện trợ. Như vậy là còn lâu, vì yêu cầu tìm ra quan chức tham nhũng không phải một sớm một chiều. Người dân Việt Nam cũng sốt ruột không kém người dân Nhật, bấy lâu nay họ biết các quan chức đều có dây mơ rễ má chằng chịt, leo lên vị trí cao nhất trong Chính Phủ đều từ đó. Cho nên nhất thiết phải thương lượng lại với nước Nhật về viện trợ ODA, cần thiết giải ngân ngay nếu không thì các công trình đều chậm trễ, ảnh hưởng rất nhiều đến đời sống người dân. Vì vậy, mọi người mong ngóng có ai đó đi thương lượng và họ sẽ sẳn sàng đóng góp để cho người đó sang Nhật thương lượng.
                            Bấy giờ, mọi người tính tới tính lui không ai ngoài Người Có Hàm Răng Giả. Họ cần anh đi Nhật gặp Hoàng Thái tử, nhiệm vụ của anh là thuyết phục nước Nhật nối lại viện trợ ODA cho Việt Nam.
                           Việc đưa sứ giả sang Nhật được Chính Phủ Việt Nam chấp thuận, dây là cơ hội để cho Người có hàm răng giả trổ tài ngoại giao.
                - Ngày xưa Phan Bội Châu từng có ý sang Tokyo du học nhưng bị từ khước rồi. Hôm nay Việt Nam cũng như người xưa đều mong ngóng học tập nước Nhật, phát triển kinh tế thần kỳ như nước Nhật.
                          Anh được mời vào Hoàng Cung Nhật Bản, ngơ ngác trước vẻ đẹp lộng lẫy của cung đình nhà vua. Mở miệng há ra sao đó, răng rớt ra nhiều lần. Vì việc này thường xảy ra, nên môi anh kịp bập lại và chỉ cần ngước lên là anh có thể giữ và đưa lưỡi gắn lại như chuyện bình thường. Song người ta cho là anh có tài và người ta giới thiệu anh là người có Hàm Răng Giả nổi tiếng nhất Việt Nam.
                           Hoàng Thái tử đến bắt tay và ôm chầm: “Cho dù thế nào đi nữa, Quan Hệ Nhật-Việt mãi mãi bền chặt”. Hoàng Thái Tử nói vậy, để đáp lại tấm chân tình của người Việt Nam từ trước tới giờ, rồi đồng ý nhận lời mời của anh là sẽ sang thăm Việt Nam trong nay mai. Lúc đó, Hoàng Thái Tử sẽ đem đến phần quà cho Việt Nam không gì khác là nối lại viện trợ ODA cho Việt Nam.
                     Tình huống bị cắt viện trợ nếu không có anh thì gay đây! Cuối cùng, Hoàng thái tử Nhật Bổn chấp nhận chuyến thăm Việt Nam. Anh trở về nước tiếp nối những thành tích vang danh, tài ngoại giao được nhiều người ghi nhận. Anh gặp bà Tôn Nữ N để học hỏi thêm tài ngoại giao của bà, nhất là vốn ngoại ngữ của bà, phong thái chững chạc của bà và nhất là sự thầm lặng đến phút cuối khi người ta biết bà thì bà đã tới tuổi hươu rồi. Anh bắt đầu học tiếng Anh, nhưng nhận thấy các trường đại học dạy sinh viên mấy năm trời mà không ai ra trường có thể dùng tiếng Anh lưu loát được. Vả lại răng anh thế này trước sau gì cũng nói ngọng, tiếng Việt còn ngọng nghịu thì dùng tiếng Anh lưu loát có cái gì đó không ổn…Để bênh vực mình, Người có hàm răng giả đưa ra mấy lý do:
                -  Tại sao người Anh không học tiếng Việt, lại phải đi học tiếng Anh. Trong khi những người Anh đều trở thành giáo viên tiếng Anh giỏi, thì ở Việt Nam nghèo rớt mồng tơi, lương bổng không cao, làm được bao nhiêu tiền đều tới trung tâm tiếng Anh đang mọc lên như nấm, đào tạo kết quả không được bao nhiêu. Người Anh chỉ cần đi chơi, mà cũng có tiền nên họ thích đi du lịch nhiều và các nước nghèo lại lần nữa không lấy họ được đồng nào. Có cơ hội đi du lịch đến các nước nghèo khó mà không mất tiền, vậy có phải đồng bảng Anh cao giá là vì người Anh không cần thiết bỏ tiền học tiếng Anh?
                           Bây giờ, anh muốn nghiên cứu sang lĩnh vực tài chính.
                           Người Có Hàm Răng Giả hình như xen vào lảnh vực nào, là lảnh vực đó rối ren lên tất cả. Sau khi nước Mỹ khủng hoảng, việc sụp đổ tài chính bắt đầu lây lan sang các nước khác. Việt Nam cũng bắt đầu thấy có nhiều công ty sa thải công nhân và phá sản. Anh nói với Chính phủ phải cứu trợ thôi, cho bao nhiêu thì cho. Chính Phủ xem xét đồng ý kích cầu 6 tỉ USD. Nhưng kích cầu vào đâu xem ra là bài toán còn nan giải, nhiều lời bàn bạc trên báo Người Lao Động muốn “Hiệp lực vượt sóng” cho ý kiến rằng: Chính phủ nên kích cầu vào nông thôn, còn cụ thể thế nào thì Chính Phủ đề ra phương cách. Riêng anh thì nghĩ ngợi nhiều, thỉnh thoảng Người Có Hàm Răng Giả cũng rối trí chứ, tài cán hoài thấy cũng chán. " Căng quá! Cuối cùng, chính phủ kích cầu vào đâu vậy?"-  Anh tự nhũ thầm, đi như thoi đưa giữa các doanh nghiệp, nông thôn và chính phủ. Không biết mình không có tầm nhìn hay không giỏi về kinh tế. Anh thốt lên: “Ủa! Nước mình đâu có bị gì đâu”. Vậy mà rần rần trên báo chí, chắc là vì các doanh nghiệp muốn “đỏng đảnh” để được chia phần. Đúng là có một vài công ty nhỏ và vừa giải thể, mà nếu như không có khủng hoảng họ cũng giải thể, vì họ làm ăn ịch đụi từ trước tới giờ: Cũng thiếu lương công nhân, cũng không mua bảo hiểm cho họ, cũng bắt tăng ca đầu tắt mặt tối mà không tăng lương. Trước sau gì cũng tàn rụi, cái gì cũng nhân tâm trên hết. Khủng hoảng chẳng qua là dịp sắp xếp lại cơ cấu sản xuất, mấy công ty làm ăn gian dối tựa nào “cây kim” trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi. Sắp tới, Hoàng Thái Tử Nhật Bản sẽ đi thăm Việt Nam. Anh cần nghỉ ngơi vài ngày, có khả năng Hoàng Thái Tử sẽ mong muốn gặp anh nữa đó.
                 
                <bài viết được chỉnh sửa lúc 31.08.2011 15:25:13 bởi clietc >
                #8
                  clietc 31.08.2011 16:04:13 (permalink)

                      Tình hình ngoại giao giữa Việt Nam và Trung Quốc có vấn đề? cần viết tiếp...
                  #9
                    Chuyển nhanh đến:

                    Thống kê hiện tại

                    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
                    Kiểu:
                    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9