Người có hàm răng giả
clietc 16.03.2010 17:38:50 (permalink)
                                        Nguyễn Công Liệt.
                                          
 
         Người có hàm răng giả.
                                                                          
 
 
                                                    I
 
 
          Từ một người nghiêm nghị, ở quê anh là một người hết sức được mọi người kính trọng. Nhưng ở xứ người một lời nói không đáng giá bao nhiêu, nên cứ chui rút trong nhà trọ và nằm ca hát nghêu ngao. Dân lao động nhập cư dễ làm cho người địa phương có cái nhìn khó chịu, lại thêm thất nghiệp triền miên nên anh bị nghi ngờ đủ chuyện. Hai vợ chồng bàn tính về lại quê cũng không xong, kẹt đứa con đang học. Còn ở lại thì tiền nhà tiền điện cứ tăng cấp số nhân, vì cùng lúc giá xăng giá điện đồng loạt leo thang, kéo theo mọi thứ đều cùng tăng...Tóm lại người ta gọi đó là qui luật của Kinh Tế Thị Trường.
         Tội cho anh có mấy cái răng bị gãy, chưa quá ba mươi lăm mà hình như là một cụ già món mém, càng thiếu thốn thì răng càng lung lay. Nhưng làm lại hàm răng giả ngoài sức tưởng tượng, đến nha sĩ bị "thét giá" đến mấy chục triệu, đành phải chấp nhận già trước tuổi bỏ về để vợ con còn nhờ. Tiền đâu mà làm lại răng, ở tuổi đó không răng đúng là khó tìm lại việc. Hai vợ chồng bàn ra bàn vào, cuối cùng nhận mấy đứa trẻ con của những người đi làm công nhân để dạy. Đấy cũng là một nghề, nếu khéo cũng có cái dư chứ không phải xoàng. Giờ anh là một người chồng của một cô giáo nuôi dạy trẻ, chơn chất hiền lành đến độ có cái ngao ngáo. Anh ta giúp vợ bằng cách nhe răng ra, thế là mấy đứa nhỏ nín thinh không dám khóc. Tụi nó nhìn thấy anh móm sọm không còn quấy rối nữa. Làm vậy hơn là những cô nuôi dạy trẻ hành hạ trẻ bằng bạo lực, "nhát" cái xấu xí chắc rằng không có tội? Sau đó, nhiệm vụ của anh là đi chợ lựa mua thức ăn cho các bé...Nếu còn dư chút thời gian, anh tạt vào quán uống ngụm cà phê.  
           Trong quán cà phê rất nhiều người bàn chuyện thời sự. Một vài người ôm kè kè tờ báo mới ra hôm nay, mắt kính xề xệ bình luận mọi điều. Một số cho là ông cụ gàn gở, còn một số thì cố bon chen lại tán thành, kiếm một chỗ ngồi trong quán này có thể điều hành đất nước, tựa như "Văn phòng Thủ Tướng" ở đây chứ không chỗ nào khác. Quán nào cũng vậy, ngồi chưa thở lấy hơi là nghe những người có tuổi thường hay bàn chuyện, nước nào cũng biết tuốt tuồn tuột còn Việt Nam thì không rành mấy. Nhất là tình hình nước Mỹ, nhiều người còn bàn bạc tình hình thời khủng hoảng kinh tế.
            Anh cũng là người thích bàn bạc nhưng xem ra người nhập cư không phải là người để ăn nói. Anh ước ao mình là người nổi tiếng mới hy vọng, thời buổi bây giờ phải nổi trội mới nói người khác nghe mình. Anh khát khao điều đó, nhưng làm sao anh trở nên người nổi tiếng đây. Nổi tiếng ở lảnh vực nào mới được chứ? Anh lắc đầu biết mình chẳng là gì, rồi tính tiền ly cà phê để vào chợ.
         Đi ra chợ cũng có nhiều chiêu để cho mấy bà bạn hàng chịu để giá hời. Bàn tay còn dính nhớt vì chiếc xe đạp vuột sên. Anh làm như bó rau muống hôi nhớt, báo chí làm bài phóng sự cảnh báo như vậy. Bà bán rau xáng cho cây chổi, chửi ỏm tỏi:
-  Vu oan giá hoạ cho người hả, ta ở đây chỉ mua bán rau sạch mà thôi.
- Ơ! Tại cái tay tôi mới sửa sên...Chà chà, ăn chổi cũng vừa...
         Cả chợ ai cũng cười, ghét thằng cha răng sún tới chợ là có chuyện.
         Hôm đó, anh thấy người ta bu quanh một chiếc xe du lịch thể thao. Đó là chiếc xe của một tay ca sĩ nổi tiếng, đến Việt Nam làm Đại sứ Thiện chí của Liên Hợp Quốc. Người ta còn giả định anh ta cũng đi chợ như người Việt nhưng chẳng thiết gì chỗ đậu xe (vì Việt Nam cũng chẳng thiết kế chỗ đậu xe), chứng tỏ Việt Nam là một đất nước thanh bình.
        Một tên làm tiền không ưa ông ta rồi trở thành một tên khủng bố, gài trái lựu đạn dưới bánh xe. Khi nhiều người phát hiện, Đại sứ đang ngồi ở trên không dám nhúc nhích mà cầu cứu những người xung quanh.          
       Trong lúc nhiều người gọi cảnh sát Cơ Động tới giúp, anh cảm thấy đây là thời khắc mình có thể trở thành người nổi tiếng đây. Anh ngơ ngác  nhận định phải lấy trái đạn đó, phải có công cụ gì đó không cứng mà cũng không mềm.
         ... Anh bò vào gầm xe dùng môi và nứu răng cắn trái đạn, rồi đem ra ngoài trong lúc người ta căng thẳng theo dõi.  Thấy vậy, họ đem một cái thùng khuy chứa đầy nước, anh ta tới nhả trái đạn rồi ngồi thụt xuống. Trái đạn nổ ầm ngay tức khắc, nhưng không có ai thương vong. Mọi người vỗ tay reo hò tán thưởng, giống như kịch bản được thiết kế từ đầu? Lúc đó, cảnh sát Cơ động mới tới...Bấy giờ người ta mới ngạc nhiên tại sao trái đạn lại nổ thật, mà những người lính gở mìn đâu mà phải là một người thiếu hàm răng cắn trái đạn quá nguy hiểm, có phải chăng là kịch bản giả mà có mối thù thật. Đương nhiên vị Đại sứ Thiện chí của Liên Hiệp Quốc cảm ơn nức nở, anh ta nhận lời mời tham dự để cho thế giới thấy Việt Nam là một đất nước thanh bình, nhưng lúc này thì ông không thấy là như vậy. Ông nhận thấy hàm răng của người cứu mình không còn cái nào, nên mời mọc anh lên xe, ghé ngay một phòng nha sĩ gần đó.
           Vị Đại sứ Thiện Chí tặng cho anh một hàm răng giả đáng giá. Từ đó, anh có biệt danh là Người Có Hàm Răng Giả, thỉnh thoảng được vị Đại sứ mời đi đây đi đó không khác gì người nổi tiếng.
            Lúc bấy giờ, Đại sứ Thiện chí cùng với một hoa hậu người Việt tại Mỹ ( Tên là Chang Thục Uyên) đang làm công tác từ thiện từ Bắc vào Nam, sẳn đó đến thăm nhà trẻ (nhất là các em khuyết tật). Nói gì thì nói: Hoa hậu tựa như cành vàng lá ngọc, thơm phức. Gặp các em cơ nhỡ, khuyết tật "có tâm" thương yêu các em lắm, tay chìa ra ẳm bồng nhưng Người Có Hàm Răng Giả vẫn thấy thỉnh thoảng cô ấy nhíu mày rờn rợn. Nếu vậy thì thôi cứ để cô ta toát ra được tâm trạng đang dồn nén đó, anh đưa cô ấy cầm hàm răng giả của mình bảo là sợ bị nuốt trọng vào bụng, bồng các em thay cô (dù sao mình cũng từng giúp vợ giữ trẻ).
             Cô hoa hậu xòe hai bàn tay ra, bê hàm răng ra một góc sân, hít một hơi thật sâu rồi hét vang vọng không còn nết na gì cả:
-  A! Ha...Ghê quá...
             Nàng buông hàm răng rớt xuống cát, mấy đứa nhỏ khuyết tật tranh giành nhau để lượm. Chúng lập công với anh, bốn năm đứa mồ hôi nhuể nhại nhưng có vẻ như tự hào khi lượm lại được hàm răng. Người Có Hàm Răng Giả không rửa, cứ để vậy mà gắn vào. Cái miệng móm như bà già dính cát tèm lem, song mấy đứa nhỏ lại ngồi với anh chứ không chịu gần cô hoa hậu. Sau vụ việc đó, cô Hoa hậu  Chang Thục Uyên ê chề. Còn anh như hoán vị vị trí của nàng, nổi lên như cồn.
          Sau sự việc chui vào gầm xe cắn quả lưu đạn một cách dũng cảm và có tâm yêu thương các em nhỏ một cách chân tình. Người Có Hàm Răng Giả được đài Truyền hình mời phỏng vấn. Đích danh MC nổi tiếng nhất là chị Quỳnh H, một người rất là có tài linh hoạt ứng biến. Nhưng MC cũng muốn nôn mấy lần khi thấy hàm răng của anh để cùng mắt kính trên bàn, khi cần thiết anh mới dùng cả hai. Việc anh nổi tiếng là vì anh nghĩ làm việc gì cứ tự nhiên sống và cố hết mình việc đó sẽ nổi tiếng thôi: Răng giả thì nói răng giả ! (có răng giả cứ khoe ra thì lúc nào đó sẽ nổi tiếng).
-         Thưa anh! Nếu như có một người nói rằng anh có hàm răng giả và chê trách như vậy là xấu xí. Anh nghĩ sao ạ?
-         Thưa chị và thưa khán giả truyền hình! Tôi rất quen với việc đó rồi. Nếu còn ai chê trách là quyền của họ, con người ta có quyền khen chê mà. Nhưng đó cũng như mọi lời khen chê và tôi đã nghe đủ rồi. Quan trọng là giá trị của con người đó, họ làm những gì tốt cho xã hội...một cách nhiệt tình.
-         Đúng vậy, con người ta sống là cần ở nhiệt huyết thành tâm. Chắc có lẻ anh cũng thuộc loại người như vậy nên mới được nổi tiếng.
-         Đúng vậy! Con người mình răng thật hay răng giả, nếu như mình có thành tâm, có lòng tốt biết giúp đở mọi người, thì dù có xấu mấy cũng là một con người tốt thôi.
             Người Có Hàm Răng Giả trả lời không cầu kỳ, không hoa mỹ nghe rất chân thật. Khán giả vỗ tay khen ngợi và tin rằng đó là những lời nói thật tự đáy lòng. Kết luận của buổi nói chuyện gieo vào lòng khán giả một điều. Con người mình có khuyết tật đâu đi nữa, biết giúp đở người khác, trân trọng cuộc sống, biết yêu thương đùm bọc lẫn nhau, nhất là hy sinh bản thân mình để làm điều tốt xã hội. Người đó sẽ được người khác yêu thương.
         Sau khi được đài Truyền hình mời phỏng vấn, Người Có Hàm Răng Giả còn được mời đóng rất nhiều mục quảng cáo cho các nha sĩ. Đặc biệt các hãng kem đánh răng nổi tiếng trên thế giới đang có mặt tại Việt Nam, đang đăng ký mời anh quảng cáo giùm sản phẩm của họ.
-         Vậy anh có đồng ý không, họ đang chờ chữ ký từ anh đó- Vợ anh cũng hồi họp, không biết chuyện gì sẽ đến.
-          Răng đâu mà đánh không biết nữa, nhưng nếu họ năn nỉ quá tôi sẽ đồng ý ký hợp đồng. Nếu như lúc nào đó giàu có, tiền không biết xài đâu cho hết. Tôi trở thành một đại gia Răng Giả, tôi sẽ đi làm công việc xã hội.
-         Ừ!...Tính vậy cũng được, anh đi ký đi...
               Một tháng sau, quả là Người có Hàm Răng Giả trở thành một đại gia. Các khoản tiền từ các công ty Quảng Cáo mang đến cho anh một cuộc sống ấm no. Mặc dù răng giả nhưng mình giờ là đại gia, mấy em chân dài đòi theo cùng đi nghỉ mát. Đến các bãi biển hóng mát, cao hứng sao đó mà có cô tưởng tượng quá mức, có ai đó rên rĩ : "Chừng nào động phòng, đại gia đừng gắn răng nha…" “Hư!”- Người Có Răng Giả giận run người, trách móc - "Người đẹp thế mà nghĩ toàn chuyện mất đạo đức, cho đi theo vui thôi chứ mình như chú cháu chuyện chi mà động phòng. Kiếm mấy anh có răng cắn cho đứt luôn đi…!"- Anh bồi thêm câu sau cho bỏ ghét, đi theo tốn tiền mà còn nói những chuyện gì đâu không được lỗ tai chút nào. Mấy cô chân dài bất ngờ, thường các đại gia sẵn sàng gây gổ với vợ để sở hữu một cô chân dài. Đằng này thì Người Có Hàm Răng Giả chẳng màng đến một cô.
           Tuy anh giữ mình như vậy, nhưng về nhà bà xã nào cho yên thân, cứ nghi ngờ chuyện này chuyện nọ với mấy cô người mẫu đó.
-         Anh quả là người tốt hiếm thấy, rồi sao nữa?
     Anh chối leo lẽo: “Mấy shop quảng cáo xong, công ty tổ chức cho mọi người vui chơi. Mấy cô người mẫu đó cũng có vài người đóng phim, tôi đi đâu mấy cổ cứ theo hoài chứ có làm gì đâu…”
        Cô nuôi dạy trẻ háy mắt làm lẻ, dù sao hắn ta cũng còn sợ mình và chối bây bẩy là được rồi. Hai vợ chồng đã mua được một căn nhà khá sang trọng trong một hẻm nhỏ, giờ không còn ở nhà trọ tồi tàn ẩm mốc. Còn một hạnh phúc nữa là mấy người đi đường xôn xao, họ nhận ra anh. Người Có Hàm Răng Giả có lần lên Truyền hình ấy mà, họ cầm nắm tay anh và xin chữ ký như ca sĩ nổi tiếng. Họ rất trân trọng mời anh ghé vào quán ăn của họ, vì như thế chắc quán của cũng bán đắt như bán tôm tươi.
        Lúc này, anh ước ao được đi đây đi đó nhiều hơn. Nhất là giống như các ca sĩ đi nước ngoài biểu diễn, anh ước mơ mình cũng được đi Mỹ.    
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.09.2011 17:06:24 bởi clietc >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9