Lời hẹn mùa xuân
Đoàn Thị Hồng Thuỷ 22.03.2010 21:48:20 (permalink)
                    LỜI HẸN MÙA XUÂN
 
 
          Mùa xuân năm tôi học lớp sáu, ngôi biệt thự để trống kế nhà tôi có người dọn đến. Lúc đó tôi đang vắt vẻo trên cây mận trước nhà đọc một cuốn truyện tranh thì nghe tiếng động ở bên hàng xóm. Tôi ngó xuống dưới. Qua những tàng hoa mận trắng muốt thơm ngát, một khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngước nhìn lên. Tôi há hốc mồm, cuốn truyện tranh rơi cái bộp xuống nền đất ẩm. Cô nhỏ xinh đẹp đến lạ lùng, tay ôm cây đàn violin màu đỏ gụ, mái tóc đen mượt thắt ruy băng xanh, mỉm cười rạng rỡ với tôi như thể một thiên thần lạc xuống từ trời cao.
 
           Thương Thương kém tôi một tuổi. Nó bị bệnh tim bẩm sinh nên yếu ớt. Nếu như các cô nhỏ khác có thể thoải mái ra ngoài sưởi nắng, đá cầu hay nhảy dây thì con nhóc thường chỉ ở yên trong nhà đọc sách, nghe nhạc hay chú tâm luyện tập violin với một vị giáo sư danh tiếng. Tôi trở thành người bạn duy nhât của Thương Thương. Hàng ngày, vào mỗi buổi chiều, tôi đều chui qua lỗ hổng hàng rào giữa hai nhà, chạy sang chơi với nó. Nhìn thấy tôi là con bé mừng quýnh. Nó rối rít lôi ra đủ thứ bánh trái, sách truyện. Chẳng hứng thú gì với các tập giấy dày cộp, kín đặc chữ nhưng tôi luôn kiên kiên trì chén sạch đồ ăn, không bỏ sót thứ gì. Thương Thương thường ngồi kế bên tôi, lách chách cười nói, đôi mắt lấp lánh như hai vì sao buổi sớm. Có lần, tôi hỏi nó:
-         Ở nhà hoài mày không buồn hả?
-         Có chứ- con bé gật đầu, giọng ảo não -nhưng mà má không cho em ra ngoài, bảo sợ con phát bệnh thì khổ.
-         Nhà mày giàu sụ- tôi nhận xét –vậy mà không chữa nổi bệnh cho mày hả?
-         Má bảo lớn lên chút nữa sẽ cho em ra nước ngoài mổ tim, chữa dứt bệnh.
-         Ờ, phải, giờ mày còn nhỏ xíu hà. –Tôi gật gù, ra vẻ hiểu biết.
          Thỉnh thoảng, má Thương Thương cũng cho con nhỏ sang nhà tôi chơi. Lúc đó, tôi thường dẫn nó lên phòng mình, chỉ cho nó thấy bộ sưu tập súng ống (nhựa) thật hoành tráng. Nhưng Thương Thương chẳng thích thú gì. Nó chỉ đăm đăm ngó qua cửa sổ, đưa cánh tay gầy gò, xanh xao với nhẹ vào những cánh hoa mận trắng muốt đong đưa trong gió.
-         Hoa đẹp quá hả anh Hải?
-         Chẳng tích sự gì -tôi càu nhàu- may mà còn kết trái không thì tao bảo ba chặt phứt lâu rồi. Mày thích không, tao vặt cho một ít?
Con nhỏ lắc đầu, rồi bỗng dưng nói nhè nhẹ:
-         Thôi khỏi. Để em về xin phép má, hôm nào anh cho em cùng leo cây, em xem chùm nào đẹp nhất rồi anh hẵng hái cho em ha!
           Tôi nhìn Thương Thương, nghĩ bụng chắc con nhỏ này khùng rồi, đã yếu bệnh mà còn bày đặt, đời nào má nó cho nó leo trèo với tôi mà ham.
            Má nó không đồng ý thật. Chuyện nhỏ xíu xiu mà làm con nhỏ buồn mất mấy ngày. Nó ngồi bó gối, ủ rũ nhoài trên ghế salon, chẳng buồn ngó ngàng gì tới cây đàn violin và đống sách truyện mới cóng. Vài hôm nữa thì nó đổ bệnh. Má nó nước mắt vòng quanh, sang nhà xin ba má tôi cho tôi vô bệnh viện chơi với con nhỏ. Thương Thương nằm ngập trong đống chăn đệm trắng toát, vầng trán xanh xao mát lạnh. Ngó thấy tôi mà nó cũng chỉ khẽ nhúc nhích được vành môi, mắt rơm rớm tỏ vẻ vui mừng lắm. Tôi lóng ngóng chìa tay nắm chặt bàn tay con nhỏ, vụng về an ủi:
-         Trông mày lạ quá! Thôi, ráng nhanh khỏi bệnh về chơi với tao nghen.
            Về nhà, tôi hì hụi làm một chiếc xích đu dưới gốc cây mận. Bữa Thương Thương xuất viện, tôi dắt con nhỏ sang, chỉ cho tác phẩm mới hoàn thành, bảo: “Của mày đấy!”. Vậy thôi mà nó mừng rơn, ôm chầm lấy làm tôi mắc cỡ hết sức. Tôi giao ước:
-         Tạm thời mày chỉ chơi dưới này vậy. Đợi bao giờ mày khỏi bệnh tao với mày sẽ cùng leo cây hái hoa.
Thương thương gật đầu, chìa ngón tay út về phía tôi:
-         Mùa xuân em sẽ khỏi bệnh. Lúc đó nhất định anh phải giúp em trèo cây và hái hoa cho em. Hứa chắc nghe anh Hải!
             Tôi móc vào tay nó, kéo nhẹ. Con nhỏ hé miệng, nở nụ cười rạng rỡ nhất tôi từng thấy.
             Từ đó, vào những ngày đẹp trời, Thương Thương đều ra xích đu ngồi, vừa đong đưa khe khẽ vừa ngắm nhìn  những bông hoa dịu dàng tỏa hương trong gió. Có lần khi tôi đang vắt vẻo trên cành cây nở đầy hoa trắng thì nghe tiếng con nhỏ gọi. Nó vẫy tay, nhẹ nhàng hỏi vọng lên;
-         Em tập đàn ở đây, có được không, anh Hải?
       Hỏi thế thôi chứ nó cũng đâu cần đợi tôi đồng ý. Một giây im lặng ngắn ngủi rồi cây vĩ cầm
rung lên những âm thanh kỳ diệu. Bản nhạc ngân nga, ấm áp làm không gian cũng lặng đi. Từ trên cao, những tàng hoa bị gió lay động, thả một cơn mưa trắng muốt xuống phía dưới, bao phủ lấy cô gái nhỏ. Nhưng chẳng mấy để tâm, cô nhóc vẫn say sưa kéo đàn, đôi mắt nhắm hờ như tấm rèm che kín mọi ý nghĩ.
 
              Vào cấp III, Thương Thương học cùng trường với tôi. Thế là thay vì ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng để đi học và về nhà, nó xin ba má được cùng tôi đến trường trên ‘con ngựa sắt’ trầy trụa sau hàng loạt chiến tích. Mỗi lúc ngồi sau xe, con nhỏ đều níu chặt lưng áo tôi, hát khe khẽ, mái tóc dài mượt tung bay theo gió. Con nhóc con ngày nào nay đã trở thành cô thiếu nữ xinh đẹp. Ở trường nó được nhiều chàng trai theo đuổi khủng khiếp. Nhưng với tôi thì mọi chuyện cũng chẳng khác trước bao nhiêu. Nó vẫn chỉ là một con nhóc rụt rè, yếu đuối, thường xuyên phải để mắt tới. Bệnh tim của Thương Thương chẳng đỡ chút nào, thậm chí còn bị đau thường xuyên hơn, phải nghỉ học suốt. Sang năm, nó sẽ sang Mỹ mổ tim. Nó bảo tôi:
-         Chữa dứt bệnh rồi, việc đầu tiên em muốn làm là cùng anh trèo cây. Anh đã hứa hái hoa mận cho em, nhớ không anh Hải?
           Tôi gật đầu. Lời hẹn mùa xuân năm ấy làm sao tôi quên được. Giá như có thể gạt bỏ sự xấu hổ của một thằng con trai, tôi sẽ nói cho con nhỏ hay rằng tôi mong sớm được thực hiện điều đó biết bao.
      
            … Mùa xuân năm ấy hoa mận nở muộn. Trước ngày lên máy bay đi Mỹ, Thương Thương sang chào tôi. Nó không cho tôi ra sân bay tiễn nó, bảo:
-         Anh cứ ở đây chờ em thôi. Thể nào trước khi hoa mận kịp tàn em sẽ về. Khi đó anh nhớ hái hoa cho em nha!
         Nó nhoẻn miệng cười, lại chìa ngón tay út ra. Thật lạ lùng, chẳng cần nói gì nhiều, một cái móc ngoéo đơn giản thôi đã làm cho cả tôi và nó an tâm hơn mọi lời vỗ về, an ủi.
           … Rồi Thương Thương đi. Hoa mận nở rồi hoa mận tàn. Cây mận kết trái. Xuân hạ thu đông, bốn mùa trôi qua tuần tự. Chỉ có thời gian của con nhóc là ngừng lại. Và cả lời hẹn mùa xuân năm ấy cũng mãi mãi chỉ là lời hẹn. Mỗi khi nhớ về nó, tôi không khóc, nhưng ngón tay út, không hiểu sao, thấy chơi vơi khủng khiếp.
#1
    Đoàn Thị Hồng Thuỷ 06.05.2010 08:55:26 (permalink)
    #2
      clietc 02.06.2010 16:56:50 (permalink)
      Văn vẻ gọn gàng nhẹ làm sao!
      Hình ảnh gợi ngay niềm ước ao...
      Không thấy ai khen, mình cũng tức.
      Mong bạn vững vàng, lên bục cao.
                                                  NCL
      #3
        Đoàn Thị Hồng Thuỷ 04.06.2010 13:46:35 (permalink)
        cám ơn rất nhìu
        văn chương còn mỏng ít người khen
        nhưng hứa từ giờ cố gắng thêm
        để không phụ lòng bạn ủng hộ
        không phụ ước mơ nuôi rất dài
        #4
          nguyễn thế duyên 07.06.2010 18:13:46 (permalink)

          Cô bạn ! truyện này đưộc lắm đấy. cốt truyện đơn giản nhưng gây đưộc xúc động cho người đọc. Văn phong trong sáng, giản dị. Nhưng mà cô bạn này tôi đã đọc những truyện của cô bạn có điều qua mấy truyện rồi mà cô bạn không khác mấy cốt truyện vẫn quá đơn giản. Ngày mai nên khác hôm nay cô bạn ạ. cố gắng lên nhé. Chúc cô bạn thành công
          #5
            Đoàn Thị Hồng Thuỷ 10.06.2010 21:02:22 (permalink)
            nhất định mình sẽ cố gắng
            #6
              Chuyển nhanh đến:

              Thống kê hiện tại

              Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
              Kiểu:
              2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9