Buông ra và nắm chặt
Đoàn Thị Hồng Thuỷ 22.03.2010 21:50:47 (permalink)
          BUÔNG RA VÀ NẮM CHẶT
 
 
 
        Vào giữa năm lớp 10, tớ trở thành bạn gái của Bảo. Như bao cặp gà bông khác, vào thời gian rảnh rỗi, chúng tớ thường cùng nhau đi xem phim, mua sách, đi dạo hoặc đến nhà một trong hai đứa ôn bài. Mỗi sáng, Bảo đến đón tớ đi học, cậu ấy luôn chờ sẵn ở cổng với vài chiếc kẹo ngọt ủ trong lòng bàn tay. Từng ngày trôi qua yên lành, vui vẻ và tớ tin rằng nó sẽ chẳng bao giờ thay đổi.
        Cuối năm lớp 11 lớp tớ có thành viên mới. Cô bạn tên Hương, có mái tóc dài mượt, khuôn mặt xinh đẹp và giọng nói dịu dàng. Là lớp trưởng, Bảo được phân công giúp đỡ Hương hòa nhập với lớp. Thế nên vào giờ ra chơi, thay vì cùng tớ xuống canteen ăn kem hay tán gẫu, Bảo ở lại trên lớp giúp cô bạn mới ôn bài. Chỉ là một thay đổi nhỏ nhoi, ban đầu khiến tớ buồn bã chút xíu rồi ổn thỏa. Bởi trong mắt Bảo tớ vẫn là cô bạn thương mến nhất trên đời.
          Nhưng rồi mọi thứ bắt đầu bất ổn. Có những ngày nghỉ cuối tuần, Bảo không ở cạnh tớ mà đến nhà Hương học nhóm. Rồi lúc cô bạn ấy bị cảm lạnh, thay vì đến đón tớ như mỗi sáng, Bảo dịu dàng xin lỗi nói phải chở Hương đi học bởi lẽ cô bạn còn rụt rè chưa dám nhờ vả ai ngoài cậu ấy. Các thành viên trong lớp cũng bắt đầu xầm xì về mối quan hệ thân mật đặc biệt giữa lớp trưởng và cô bạn mới. Gạt phăng tất cả mọi lời bàn tán, tớ để lộ vẻ ngoài bình thản, lúc nào cũng mỉm cười vui vẻ, tỏ ra giữa tớ và Bảo hoàn toàn không có gì trục trặc. Nhưng chỉ mình tớ biết, bên trong, thế giới bình ổn bấy lâu đang rung chuyển khủng khiếp. Những câu chuyện bất tận về Hương của Bảo khi tớ và cậu ấy tán gẫu. Nụ cười dịu dàng vốn chỉ dành cho tớ khi học bài với Hương. Và ở trong lớp, mỗi khi tớ lén dõi theo Hương, thảng hoặc lại bắt gặp bạn ấy hướng về cậu bạn mà tớ thương mến ánh nhìn sâu thẳm, dịu dàng và buồn bã.
          Gần tới sinh nhật Bảo, tớ quyết định sẽ tặng cậu ấy một lọ thủy tinh chứa một ngàn ngôi sao ước. Tớ tỉ mẩn ghi từng điều ước lên mảnh giấy nhỏ xinh trước khi gập lại, thầm mong Bảo sẽ hiểu cậu ấy quan trọng với tớ như thế nào.
           Tối trước sinh nhật Bảo, sau khi gấp xong ngôi sao cuối cùng, tớ mở điện thoại, nhắn tin nhắc cậu ấy đi ngủ sớm. Bảo cho biết đang hoàn thành bài tập lượng giác ở lớp bồi dưỡng và cũng nhắc tớ nghỉ ngơi. Cuối tin nhắn cậu ấy viết: “Chúc ngủ ngon Hương.” Tớ gập máy lại , ngồi im, ngó đăm đăm thật lâu vào khoảng không phía trước. Rồi rất nhanh, tớ bật dậy, đưa tay gạt mạnh lọ sao trên mặt bàn. Chiếc lọ lao thẳng xuống đất, vỡ tan thành hàng ngàn mảnh vụn. Những ngôi sao nhỏ bằng giấy lấp lánh vương vãi đầy sàn nhà. Ngón tay út của tớ bị xước nhẹ, ứa máu. Nhưng tớ không cảm thấy đau. Bởi lẽ trong tim tớ đang nứt vỡ một vết thương lớn hơn thế. “Tại sao những gì tốt đẹp nhất không thể còn mãi?” Tớ chỉ tự hỏi được vậy rồi òa khóc nức nở.
           Buổi sáng khi Bảo đến đón, tớ không nhắc đến chuyện gì hôm qua, lẳng lặng ngồi sau xe cậu ấy. Suốt cả đoạn đường dài đến trường, tớ chỉ im lặng, mặc Bảo lo lắng hỏi han ra sao. Nhưng sự thật là tớ muốn hét lên, hét mãi, hét thật to cho đến khi cả thế gian xung quanh tớ biến mất. Cuộc sống đầy màu sắc âm thanh rực rỡ bỗng nén lại thành nắm đấm khổng lồ đập mạnh vào lồng ngực, đau nhói.
           Tan học, tớ ngồi chờ Bảo ở nhà xe. Cậu ấy có buổi họp cán sự với cô giáo chủ nhiệm. Lút mình trong góc khuất giữa hai cây cột khổng lồ, tớ nhắm mắt lại, cố gắng thu hết can đảm, quyết tâm nói chuyện thật thẳng thắn với Bảo. Tớ tin rằng chỉ cần thành thật với nhau rồi tớ và cậu ấy sẽ trở lại như xưa, trước khi Hương xuất hiện.
            Có tiếng bước chân. Tớ hé mắt nhìn lên. Là Hương. Cô bạn cũng chưa về. Cô ấy rụt rè đứng ở rìa nhà gửi xe, liên tục hướng mắt ra sân trường như thể ngóng đợi ai. Đợi ai? Tớ chợt hiểu. Trong giây phút lồng ngực tớ bàng hoàng, lạnh toát. Rồi Bảo cũng xuất hiện. Cậu ấy sững lại, hình như cũng bối rối khi nhận ra Hương. Cô bạn nói gì đó với cậu ấy, rồi đỏ bừng mặt, lôi từ cặp sách ra một lọ thủy tinh chứa đầy những ngôi sao giấy lấp lánh. Chẳng kịp suy nghĩ, tớ vùng dậy, chạy thật nhanh về phía hai người ấy, giằng lấy chiếc lọ trong tay Hương ném mạnh xuống đất. Những ngôi sao giấy bắn lên, nhòa đi trong mắt tớ. “Linh” Bảo kêu lên, ngỡ ngàng. Nhưng tớ không cần nghe thêm gì nữa. Cả con đường cũng như đổ xiêu khi khi tớ lao về phía trước.
             Tớ đổ bệnh. Cuộn mình trong chiếc chăn, giữa những cơn sốt hầm hập, tớ khóc suốt. Tớ chẳng hiểu tại sao Bảo lại thay đổi, chẳng hiểu tại sao Hương lại xuất hiện, chẳng hiểu nổi cả tớ. Giá như thật sự có một điều ước, tớ sẽ ước có thể mãi mãi nắm chặt tay Bảo, không buông. Tớ không sai, khi muốn giữ lấy hạnh phúc của mình, đúng không?
             Bảo đến thăm tớ. Cậu ấy mang theo bài vở trong những ngày tớ nghỉ học. Rồi cậu ấy hỏi tớ đã khỏe hẳn chưa. Tớ gật đầu, thông báo ngày mai có thể đi học trở lại. Cả tớ và cậu ây đều không nhắc gì đến chuyện đã xảy ra.
              Sáng hôm sau, Bảo đến đón tớ đi học. Tay cậu ấy vẫn nắm mấy chiếc kẹo ngọt. Nhưng khi đón lấy chúng từ tay Bảo, tớ thấy lạnh khủng khiếp. Trong lòng tớ như có gì hụt mất, trống rỗng.
               Hương đã xin chuyển lớp. Các bạn dường như đoán ra điều gì, nhìn về phía tớ và Bảo, xầm xì. Tớ chạy ra ngoài hành lang, nhìn xuống khoảng không phía dưới, lòng nặng trĩu. Bảo lặng lẽ đến bên cạnh tớ. Nhìn vào đôi mắt buồn bã của cậu ấy, tớ chợt hiểu, có những thứ chẳng thể trở lại, như xưa.
                Tan học, Bảo chở tớ ra bờ sông. Chúng tớ ngồi im, cho đến khi mặt trời chìm xuống đáy nước mới đứng dậy. Bảo nắm tay tớ, nói khẽ: “Linh sẽ ổn, phải không Linh?” rồi buông tay ra. Tớ gật đầu mà nước mắt tràn mi.
               
                  Phải mất một thời gian lâu sau, tớ mới cân bằng trở lại. Những lúc chợt thấy buồn bã, chông chênh, tớ lại mở nhạc, lắng nghe những bài guitar mộc mạc thiết tha hay bước ra ngoài ngắm nhìn bầu trời rộng lớn mênh mông, thật lâu. Rồi tớ sẽ ổn thôi. Bởi tớ hiểu, đâu đó trong cuộc sống này vẫn còn nhiều niềm hạnh phúc đang chờ đợi tớ. Và tớ cũng nhận ra rằng, đôi khi tớ phải học cách buông tay chứ không phải nắm chặt, để tớ và những người bên cạnh tớ có thể thanh thản bước tiếp, về phía trước.
#1
    Đoàn Thị Hồng Thuỷ 08.05.2010 14:11:57 (permalink)
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9