Nhóc em tò mò
Đoàn Thị Hồng Thuỷ 22.03.2010 22:01:19 (permalink)
                          NHÓC EM TÒ MÒ
 
 
-         Viiiiiiiiiiiiiii, xuống đây mẹ bảo!
            Nghe tiếng gọi ở tông cao nhất của mẹ, tôi vội vã mở ngăn kéo tìm bài kiểm tra toán giấu trong đó tuần trước. Ôi không! Bài kiểm tra thân yêu của tôi với con số 3 bự chảng cùng dòng chữ nắn nót tình cảm “về học lại công thức” của cô giáo đã không cánh mà bay.
-         Viiiiiiiiiiiiiii!
            Tôi sập ngăn kéo, nghiến răng trèo trẹo: “Biết ngay mà, Dâu Da!”. Dâu Da là đứa em gái mới 5 tuổi của tôi. Nhỏ thó, lanh lẹn, tò mò, nó luôn sẵn sàng thọc mũi và phơi bày tất cả các bí mật của ‘bà chị quý hóa’ này. Như tuần trước, chính con nhóc là người phát hiện chiếc tô pha lê quý giá của mẹ bị tôi chôn ở sau vườn (tất nhiên nó chỉ còn là những mảnh vụn). Tuần trước nữa thì là chiếc áo sơ mi trắng của bố được tôi giấu nhẹm dưới đáy tủ với vết bàn là đen thùi lùi chính giữa lưng áo.
             Khi tôi đang lẳng lặng xức dầu vào những vết ‘lươn’ mẹ ‘âu yếm’ để lại sau bàn tọa thì Dâu Da rón rén mò vào. Tôi bật dậy, tóm lấy tai con nhóc, xoắn chặt. Dâu Da giãy giụa:
-         Buông Dâu Da ra, chị Vi!
-         Đồ lẻo mép! Coi ta trừng trị ngươi ra sao đây! –Tôi trợn mắt.
-         Nếu chị không thả ra, em sẽ nói cho bố mẹ biết chuyện về anh Huy.
             Tôi giật thót, suýt nữa thì té ngửa ra sau.
-         Làm … làm sao mày biết?
Con nhóc cười hì hì:
-         Chị Vi tồ quá! Ai đời thư tình gửi cho người ta lại kẹp vào vở. Em nghía thấy nó lòi ra từ tập lý đó.
-         Mày … đọc được hả?
-         Vô tư! Mẹ dạy Dâu Da đọc chữ lâu rồi mà. (Ôi, mẹ ơi!).
             Dâu Da đã nắm được bí mật lớn nhất của tôi. Huy là cậu bạn tôi thầm thích từ lâu. Cậu ấy ngồi trên tôi 1 bàn và có nụ cười dễ thương vô cùng tận.
             Khiếp hãi với ý nghĩ ‘lá thư tình’ của mình được ‘ra mắt’ bố mẹ, tôi cố tìm cách bịt miệng Dâu Da. Nhưng gạt phăng mọi chiêu bài dọa dẫm cũng như năn nỉ của tôi, Dâu Da thẳng thừng tuyên bố:
-         Em sẽ không nói. Nhưng phải có điều kiện.
-         Điều kiện?
-         Cho Dâu Da gặp mặt anh Huy!
-         Để làm gì? –Tôi hốt hoảng la lên.
Dâu Da bướng bỉnh lặp lại:
-         Vì em muốn gặp mà!
       Lần này thì tôi xỉu thật. Tôi ngã vật ra giường, tự đấm thùm thụp vào đầu mình. Việc bố mẹ biết chuyện tôi có cảm tình với cậu bạn cùng lớp và việc để Dâu Da gặp Huy với tôi đều kinh khủng không thua gì nhau.
          Từ ngày hôm đó, Dâu Da lẽo đẽo theo tôi khắp mọi ngõ ngách và luôn miệng léo nhéo: “Chị Vi, chừng nào Dâu Da được gặp anh Huy”. Tôi nhăn nhó: “Sắp rồi!”. “Sắp là khi nào?” “Sắp là sắp. con nít sao hỏi nhiều thế?”.
Làm thế nào Dâu Da nghĩ rằng tôi có thể dẫn Huy đến gặp nó. Ngay chính bản thân tôi còn chưa bao giờ đủ can đảm nói với cậu ấy quá 5 câu. Nhưng nếu không được thỏa mãn cái ý muốn kỳ dị của mình đâu biết lúc nào con hóc sẽ tố cáo tôi với bố mẹ. Cuối cùng sau nhiều bận suy tính, tôi cũng mời được Huy đến nhà.
          Ngày sinh nhật, tôi làm kiểu tóc đẹp nhất, mặc chiếc váy yêu thích, chuẩn bị đón khách. Tôi đã mời cả lớp đến, tất nhiên trong đó có Huy. Trước đó tôi đã dặn dà Dâu Da rất kỹ. “Không quậy phá. Không hỏi. Không nói lung tung. Nhìn thấy anh Huy xong là lập tức lên phòng. Chị đã để sẵn đồ ăn và truyện tranh trên đó đủ cho nhóc dùng tới mai”. Dâu Da gật gật, nhưng mắt sáng lấp lánh và miệng nở nụ cười bí hiểm.
            Các bạn đến đông đủ. Tôi đưa mắt tìm Huy. Trong chiếc áo sơ mi ca rô xám và chiếc quần jeans bạc màu, cậu ấy càng tuyệt hơn bao giờ hết. Tim tôi đập thình thình trong lồng ngực. Tôi ngó quanh tìm Dâu Da. Thật kỳ lạ, mấy phút trước con nhóc còn đứng cạnh tôi vậy mà giờ không thấy đâu nữa. Tôi yên tâm dần và nghĩ rằng có lẽ phát khiếp với đám đông lạ mặt ồn ã, con nhóc tinh quái đã núp kỹ trong căn phòng của mình.
             Nhưng đột nhiên vào giữa bữa tiệc, từ trên cầu thang, Dâu Da xuất hiện. Đang nói cười rộn rã, các bạn đột ngột im bặt. Dâu Da trông thật kỳ quặc. Đôi môi và hai má được phủ một lớp son đỏ thẫm. Chiếc váy thủy thủ màu xanh nước biển cũng nhem nhuốc màu son. Con nhóc đường hoàng tiến vào giữa căn phòng trước ánh mắt sững sờ của hết thảy mọi người. Dừng lại trước mặt Huy, nhóc em tôi chìa ra một phong bì thư màu hồng phấn thơm phức mùi nước hoa.
             -     Anh Huy, em tên Dâu Da, em gái chị Vi. Đây là thư của chị Vi viết cho anh. Chị Vi thích anh lắm đó. Anh hãy đối xử tốt với chị của Dâu Da nhé!
 
               Im lặng. Khóe miệng Huy trễ xuông, run run. Rồi cậu ấy bật cười. Âm thanh lan nhanh khắp căn phòng, những tràng cười dữ dội bật lên khắp nơi. Hệt như bị ai đó tát thẳng vào mặt, tôi nhắm chặt mắt lại, rồi vội vã bỏ chạy.
              Suốt ba ngày liền, tôi đóng chặt cửa phòng, không đi học, không nói chuyện, càng không muốn tiếp xúc với ai. Thảng, đôi khi, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ nhè nhẹ rồi một cuốn truyện tranh mới, một đĩa nhạc hoặc một cây kẹo mút nhiều màu sắc còn nguyên giấy bóng được luồn vào qua khe cửa. Có lần một tờ giấy học sinh gập tư được đút vào, nét chữ nguệch ngoạc và run rẩy:
                   “ En trỉ muốn giúp trị chuyển bức thư ấy đến người trị thương mén. Vì en biết trị không đủ can đảm. Cho en sin nỗi nếu nàm trị buồn. En iu trị nắm!”
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9