Tình yêu đi về hai hướng
Đoàn Thị Hồng Thuỷ 22.03.2010 22:08:34 (permalink)
                                  TÌNH YÊU ĐI VỀ HAI HƯỚNG
                    
 
 
                 Biến mất
 
-         Anh sẽ yêu em mãi mãi chứ anh?
-         Em hỏi gì lạ vậy?
-         Kệ. Trả lời đi, anh.
-         Uhm. Có lẽ. Nếu như em không bao giờ rời xa anh.
-         Còn em thì sẽ mãi mãi yêu anh, dù cho có được gần anh hay không. Thật đấy?
           Sau cuộc trò chuyện kỳ lạ và ngắn ngủi ấy, Oanh biến mất. Đúng theo cả nghĩa đen và nghĩa bong. Không ai biết em ở đâu. Tôi phát cuồng lên đi tìm em, ngày hay đêm, lang thang như một thằng điên tới những nơi mà em có thể đến. Chẳng ích gì. Một chút vết tích cũng không có. Em đã đi đâu và vì sao phải ra đi? Tôi không biết và dường như cũng sợ phải biết…
            1 năm, 2 năm rồi 3 năm. Tôi đã không còn đi tìm em nữa. Lòng tôi trống trải như hang cây trụi lá khô khốc giữa mùa đông. Tôi đi làm. Tôi đi chơi. Tôi nói. Tôi cười. Thật bình thường như bao người khác. Rồi tôi quen bạn gái. Cô ấy xinh đẹp, thông minh và khéo léo. Em đã bỏ tôi mà đi. Cho nên, tôi sẽ quên em, quên hẳn. Thật đấy, Oanh à!
 
 
              Xuất hiện
              
             Em ngồi đó, tay khuấy ly sinh tố. Gương mặt em gầy hơn, mắt dường như thăm thẳm hơn. Em nghiêng đầu, chăm chú ngắm nhìn dòng xe cộ ồn ào đủ màu sắc nối nhau bất tận trên con đường ngập nắng. Tôi nhìn em, đông cứng vì bang hoàng. Máu như dồn hết lên não khiến mặt tôi nóng rực. Em về, cuối cùng đã về rồi! Trong khoảnh khắc, tôi bỗng muốn chạy lại, kéo tay em, gào to mà hỏi rằng: Em đã đi đâu? Đã ở đâu? Sao em còn trở về? Trở về để làm gì?
               “ Anh, anh dùng gì?” tôi giật bắn mình. Bạn gái tôi đang gọi tôi. Cô ấy ngồi sát bên tôi, tay lật quyển menu, vui như một đứa trẻ. Hiện thực là đây. Phải, giờ tôi và em có là gì nữa đâu. Em chẳng là gì nữa. Tôi gục đầu xuống, lòng đau thắt. Khi tôi ngẩng lên, em đã biến mất. Chỉ còn lại đó chiếc ghế đỏ trơ trọi và cốc sinh tố cạn nửa.
 
                 Chia tay cuối
 
-         Oanh, em sẽ làm bạn gái anh nhé?
-         Không
-         Sao cơ?- Tôi điếng người, hỏi lại.
-         Nếu anh bắt được em, em sẽ làm bạn gái anh. Chuẩn bị này, em chạy
          đây.
                Em mỉm nụ cười tinh nghịch, lao vút đi, đôi chân trần giẫm trên đám cỏ xanh mướt. Tôi phá lên cười, đuổi theo em. Trời xanh. Mây trắng. Gió thổi. Hoa bay. Em hồn nhiên quá, xinh đẹp quá. Tôi đưa tay ra, ôm lấy em. Thế rồi, bỗng dưng em tan biến, thật nhanh.
                … Tôi bật dậy, mồ hôi đầm đìa. Mặt trời ở ngay bên cửa sổ, chiếu vào tôi chùm sáng rực rỡ, chói mắt. Đưa tay xoa nhẹ thái dương nhức buốt, tôi bước xuống giường, lấy một cốc nước thật lớn tu cạn.Trên mặt bàn làm việc, mobile lien tục rung lên, báo có cuộc gọi lỡ. Mở chiếc ngăn kéo tôi bỏ điện thoại vào trong, khoá lại. Lúc này tôi không muốn nói chuyện với ai cả, không một ai.
               Chiều muộn, tôi mới rời khỏi nhà. Lúc mở cánh cổng, tôi sững lại. Oanh. Em dựa lưng vào tường, đưa tay nghich nghịch những bong hoa giấy đung đưa phía trên. Nhận ra tôi, em vội vã đứng thẳng dậy, mỉm nụ cười dễ thương như ba năm về trước, nụ cười tôi mãi không thể quên.
-         Anh!

- Anh có rỗi không? Nếu không bận gì thì đi với em một lát nhé. Em có chuyện muốn nói
              Tôi gật đầu mà chính bản thân cũng không rõ mình đang làm gì nữa. Như thể tôi đang chìm nghỉm trong một cơn mộng du chất chứa bao nỗi hoang mang, lo sợ. Tôi co tay lại, nhận ra từng đầu ngón tay đang run rẩy buốt cóng.
             Hai đứa thả bộ dưới hang cây có tán lá dày xanh thẫm. Nắng ngả màu cam sẫm và đâu đó vang lên tiếng chim đứt quãng gọi nhau về tổ.
-         Em khoẻ không?
-         Uhm. Vẫn vậy. Còn anh?
-         Anh ổn.
-         …
-         Bạn gái anh xinh đấy. Hôm trước em có thấy…
      Giọng em nhẹ tênh trong không khí. Dưòng như đối với em chẳng có gì là quan trọng. Em bình thản đi sát bên tôi, hai bàn tay nắm hờ, mái tóc dài năm xưa giờ chỉ còn lại những sợi  mỏng mảnh loà xoà buông xuống gáy.
-                     Em về bao giờ vậy?
-         Một tuần trước. em về chơi thôi. Tháng sau em bay.
-         Em đi đâu?
-         Em nhận được học bổng 2 năm bên Anh. Một cơ hội tốt.
-         Ừ. Em đi thuận lợi.
-         Cám ơn anh.
                                                  Gió thổi từng cơn lạnh buốt. Vô thức, tôi và em đi sát lại bên nhau. Vạt áo khoác khẽ chạm. Mùi nước hoa thoang thoảng. Những câu hỏi treo lơ lửng trong không khí. Khoé mắt tôi khô khốc. Cảm giác lạ lung về một người vốn từng rất than quen mà giờ như xa vời vợi. Bóng tối ập xuống. Ánh đèn mờ đục soi hai chiếc bóng đổ dài trên con đường đầy lá rụng. Oanh níu lấy tay áo tôi
-         Muộn rồi! Em về đây! Cám ơn hôm nay anh đã đi với em!
-         Ừ, em đi!
              Em im lặng nhìn tôi, ánh mắt sâu hút không thấy đáy, rồi buông nhẹ nhàng:
-         Vâng, em đi!
               Em vượt lên trước vài bước, giơ bàn tay nhỏ vẫy vẫy, vội vã như chạy. Trong khoảnh khắc, tôi bỗng hét lên:
-         Oanh!
                 Em quay lại, khuôn mặt đẫm nước, giọng nghẹn ngào:
-         Em xin lỗi, em xin lỗi, em thật long xin lỗi anh, …nhiều lắm!
-         Tại sao? Vì sao hả em?
                            Em lắc đầu, gò má run run, ném về phía tôi cái nhìn đau đớn tuyệt vọng.
-         Em sẽ yêu anh mãi mãi, dù cho có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa. Thật đấy!
                          Gió bứt từng nắm lá ném vào khoảng không tối sẫm. Âm thanh rào rạt vang lên rồi mất hút. đột ngột một bong đèn cao áp phụt tắt. Trong bong đêm tôi vẫn nhìn rõ em đang rảo bước đi dần đi mãi. Tôi đứng im, để mặc hai dòng nước lăn dài trên má, nóng hổi. Tôi yêu em, tôi rất yêu em nhưng tôi không có cách nào tha thứ cho em được.
 
 
               Khoảng tối
     
                     “ Cô có một khối u trong não”
                              Thêm vài cuộc kiểm tra nữa tôi được biết đó là một khối u ác tính. Ngày hôm ấy tôi đã khóc suốt từ sáng tới tối, khóc cho tuổi trẻ mới chớm bắt đầu, khóc cho tình yêu tôi dành cho Hải, khóc cho cuộc sống quá rực rỡ quá đẹp đẽ, khóc cho bao dự định tốt lành sắp tan biến.
                               Tôi quyết định rời đi. Tôi không muốn ai phải đau đớn vì mình, không ai cả, nhất là anh. Tôi lặng lẽ bay ra nước ngoài làm phẫu thuật, dằn long nhờ vả người cha giàu có đã không lien lạc từ lâu. Cuộc phẫu thuật thành công nhưng tôi chìm vào hôn mê suốt hai năm trời. Khi tôi tỉnh lại, dù thần trí vẫn chìm trong màn sương trắng xoá mờ mịt nhưng anh vẫn ở đó: dịu dàng và đầy thương yêu. Anh, em sẽ về, nhất định sẽ về bên anh. Em yêu anh, mãi mãi.
                            Nhưng khi tôi trở về thì bên anh đã có một người con gái khác. Hơn ai hết tôi hiểu người trước tiên có lỗi là bản thân mình. Nhưng khoảnh khắc nhìn thấy anh bước bên người con gái ấy tôi vẫn cảm thấy tuyệt vọng và căm ghét anh ghê gớm. Tôi đến tìm anh với ý nghĩ phải dày vò anh bằng mọi cách, cho đáng những đau khổ mà tôi phải chịu đựng suốt ba năm qua. Tôi đã lầm! Nhìn vào ánh mắt anh, tôi biết 3 năm trước, sự ra đi lặng lẽ của tôi đã gây cho anh tổn thương khủng khiếp. Anh vẫn còn yêu tôi nhưng cũng chính vì thế mà sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi. Thêm một lần nữa tôi quyết định rời xa anh. Tim tôi tan thành từng mảnh vụn nhưng có lẽ đó là cách duy nhất trả lại cuộc sống yên bình cho anh, bên một người con gái khác không có tôi.
           “Em đi. Em đi đây. Lần này em sẽ rời xa anh, mãi mãi.”
            “Em yêu anh, mãi mãi.”
            “Thật đó, anh à!”
 
 
       Vĩ thanh
 
                 Hôm đó là một ngày lộng gió. Bầu trời trong veo, óng ánh xanh như ngọc. Nắng ấm. Hoa nở. Và chim véo von. Oanh  xếp nốt chiếc áo vào valy, mở cổng, vẫy taxi ra sân bay. Và trong lúc ấy, chàng trai, Hải , đang ở bên một cô gái khác. Tình yêu của họ đã đi về hai hướng khác nhau. Chỉ có điều trên thế gian này không có cuộc chia ly nào là vĩnh viễn. Nếu thuộc về nhau tôi tin rằng …một ngày nào đó…một nơi nào đó…
#1
    Đoàn Thị Hồng Thuỷ 06.05.2010 08:53:58 (permalink)
    Truyện buồn nhưng viết kết vui thì lại thấy ruyenuonhungietetuihiaihaìmh như đang dối lòng
    #2
      Chuyển nhanh đến:

      Thống kê hiện tại

      Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
      Kiểu:
      2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9