Sự thật không lấp lánh
Đoàn Thị Hồng Thuỷ 22.03.2010 22:25:33 (permalink)
                     Sự thật không lấp lánh
 
 
-         Bố tớ là giám đốc!
          Tôi đã “khoe” như vậy trong buổi “tán” chuyệ về gia đình giữa các bạn nữ trong lớp. “Thật tuyệt!” bạn đang nghĩ thế phải không? Nhưng đối với tôi thì chẳng có gì là hay ho cả, bởi lẽ bố tôi không phải là giám đốc, ông là thợ sửa chữa xe máy. Tôi rất yêu bố tôi, ông luôn mỉm cười thật ấm áp và mua cho tôi những món đồ dễ thương mà cô bé nào cũng thích. Nhưng khi các cô bạn kể với bạn rằng bố họ là bác sĩ, kĩ sư hay chủ một cửa hàng lớn, sáng sáng ra khỏi nhà với bộ đồ chỉn chu lịch sự thì làm sao bạn có thể nói với họ rằng bố bạn là người hầu như chưa bao giờ rời khỏi cái áo đầy dầu mỡ, đôi tay đen nhẻm và khuôn mặt đẫm mồ hôi. Tôi phải đem cái sỹ diện của mình cất đi đâu bây giờ?
          Dĩ nhiên là con giám đốc thì tôi phải ra dáng “ tiểu thư”, lắm tiền nhiều của. Tôi ăn mặc thật sành điệu và luôn chủ chi các cuộc vui chơi của hội bạn. đứa nào cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn tôi đầy thán phục. Nhưng chúng đâu biết rằng để trở thành “đại gia học trò” mà tôi phải nhịn ăn sang, bớt xén tiền mua sách vở, thậm chí rạc cẳng đạp xe giao báo mỗi sáng sớm (để khỏi đụng mặt ai). Sau gần 3 tháng làm “con gái giám đốc” tôi sụt 6 kg, hốc hác xanh xao, kết quả trên lớp cũng tụt dốc không phanh từ top 5 xuống … top 5 cuối lớp.
            Ấy vậy mà cái lớp vỏ tôi dày công tạo dựng cũng chẳng tồn tại được bao lâu. Một đứa bạn cùng lớp theo bố đi sửa xe đã phát giác ra bộ dạng thực sự của tôi. Mọi chuyện vỡ lở. Trong phút chốc, từ “nàng công chúa” của lớp tôi hạ cánh thành một đứa bốc phét, hoang tưởng không hơn không kém. Bạn bè xung quanh lảng dần. Tôi trơ trọi đi đi về về suốt mấy năm  THCS. Đến nỗi khi lên cấp III, tôi phải đăng ký học ở một trường thật xa nhà mới tạm thoát khỏi tình cảnh khủng khiếp đó.
           Bây giờ mỗi khi nhớ lại, tôi không chỉ buồn mà còn vô cùng hối hận. hối hận vì đã đánh đổi những năm tháng trong sáng tuyệt đẹp của mình lấy một lớp vỏ rực rỡ giả tạo. sự thực có thể không lấp lánh, không tuyệt đẹp như mong muốn nhưng luôn bền vững và thanh thản hơn rất nhiều.
#1
    clietc 24.03.2010 13:48:10 (permalink)
    Hồng Thuỷ!
               Vì thấy lấp lánh chân chời lối văn cá tính hay hay, bấy lâu nay lên Vn thuquan mới thấy được một ánh sao đang hé sáng. Tôi tin giữ được lối viết, và sau này có được đề tài. Bạn là người có điều kiện là ngôi sao đó.
               Trước tiên xin chỉ địa chỉ cho bạn gửi tất cả truyện ngắn này dự thi: Axoon đi xe bus,sự thật không lấp lánh(có thể gửi báo mưc tím) và buông và giữ lại...đi thi Tuổi tr3 20 đi. Muốn biết thể lệ thi vào tuổi trẻ onlin và đánh thể lệ thi tuổi trẻ 20 lần thứ 4 gì đó...Mình nhớ là truyện ngắn thì phải 7 truyện và tất cả các truyện của bạn mình thấy được hết đó. hình như là 30/4 hết hạn gửi.
               Mến chào, hy vọng chút hiểu biết có giúp đở gì đó cho "ngôi sao" lúc ban đầu.
               Chúc sức khoẻ.
                                                        NCL
    #2
      Đoàn Thị Hồng Thuỷ 24.03.2010 14:22:11 (permalink)
      cám ơn bạn nhiều lắm! Thật sự thật sự thật sự bạn đã động viên mình nhiều lắm! Mình rất thích viết văn nhưng không hiểu sao từ trước đến giờ trúc trắc trục trặc hoài! đôi khi rất nản. Nhưng giờ mình lại có thêm động lực để cố gắng rồi
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9