Lột xác (truyện ngắn)
Salt 23.03.2010 04:16:11 (permalink)
Người chị mỏi nhừ, cái đau xuyên suốt toàn cơ thể, cảm giác không gượng dậy được, cả đêm qua không ngủ rồi. Đêm qua, anh nằm cạnh nét mặt im lặng vô tư. Mà làm sao anh có thể biết được là chị đã biết hết tất cả. Thật nhục nhã, chị không ngờ ở cái tuổi này, với 2 mặt con, chị lại phải đối mặt với cái điều mà chị không bao giờ nghĩ tới.
 
Như mọi ngày, hai đứa con đã đi học, anh cũng đã đi làm. Chị nằm miên man suy nghĩ, tại sao chị tin anh ngay từ cái buổi đầu khi anh ghé qua lớp chị để báo về buổi họp bí thư khối 11 vào buổi chiều đầu tiên nhập học, nhìn thấy cậu con trai với đôi mắt to, hang lông mày rậm, khuôn mặt bừng sáng trong chiếc áo trắng học trò. Anh không cao, nhưng anh có dáng người cân đối đàn ông. Ngày ấy chị là cô bí thư lớp với mái tóc dài chấm gấu áo, bạn bè nói chị có nét mặt thường thường nhưng may là có cặp môi dầy dặn và khuôn mặt nhỏ nhắn trái xoan, có lẽ vì thế mà chị cũng không hiếm người để mắt tới.
 
Chị vẫn thầm ngắm anh trong các buổi họp khối lớp, nhưng anh có để ý chị không thì chị không đoán được, chị mất ăn mất ngủ. Vậy mà tình cảm một chiều cũng kéo dài được đến năm thứ 2. Bạn thân của chị nói là chị chỉ tốn thời gian thôi, nhưng với chị, chỉ cần nhìn thấy anh chơi dưới sân trường, trong các giờ nghỉ giải lao, hoặc trên đường khi đi ra nhà vệ sinh chung là cũng đủ để nuôi sống tình yêu một chiều của chị rồi. Chị tin rằng anh cũng có tình cảm với chị. Vì chị không chỉ có chị giả vờ muốn đi vệ sinh rồi để gặp anh vài bận như vậy. Bốn mắt nhìn sâu vào mắt nhau. Một luồng điện chạy xuyên khắp người chị những lần bốn mắt gặp nhau như vậy.
 
Rồi đến giữa năm cuối cấp 3, thật may mắn, chị đến buổi họp sớm, thấy có một chồng hồ sơ trên bàn, chị lật xem thì thấy một cái đơn xin thi tốt nghiệp của anh, có đính mấy cái hình 3x4, chị đã không kìm được mình, hồi hộp rút lấy một cái, ngay tối hôm đó, chị qua hiệu ảnh, yêu cầu in ra vài tấm cỡ lớn bàng trang sách, chị mang về nhà, để ngay đầu giường của mình để có thể ngắm đôi mắt của anh. Anh nào đâu có biết.
 
Rồi một lần nữa, ngay cổng trường sau giờ tan học, chị thấy một đám đánh nhau túm tụm, chị chợt nhận ra anh trong đám đó, anh bị chảy máu ở trán, chị vội vàng đưa anh chiếc khăn tay của mình, anh cầm lấy, trong long chị lo lắng vô cùng. Một tuần sau, buổi tối anh xuất hiện trước cửa nhà chị, gọi tên chị ra và đưa chị chiếc khăn đã được giặt sạch sẽ.
 
Cám ơn Lê
 
Đêm đó chị không ngủ được vì chị vui sướng quá, làm sao anh biết được nhà của chị? Chị ước được anh ôm vào lòng lúc anh đứng trước cửa. Nhưng chị đâu có làm thế được. Chị tưởng rằng sau hôm đó tình cảm sẽ bước sang một trang khác.
 
Rồi đến kỳ thi tốt nghiệp cấp 3, rồi thi đai học, chẳng đứa nào còn có thời gian mà viển vông. Chị đỗ trường ĐH sư phạm 1. Đúng theo con đường mà bố mẹ, bác của chị mong muốn. Bố chị nói, nhà mình là cán bộ công chức nhà nước, bố mẹ là Đảng viên, con cứ học nghề giáo viên là ổn định nhất.
 
Bốn năm đại học, chị đạp xe đi học, lớp toàn con gái, khoa cũng toàn con gái, thỉnh thoảng có đứa con trai thì cũng chẳng đến lượt chị. Bố mẹ chị và bác Đề, bạn của bố thời ở quê cùng nhau, muốn gán ghép con trai của bác, cho chị. Chị cũng chặc lưỡi vì nghe nói rằng anh học trường ĐH Hàng hải hơn chị 2 khóa. Anh ta ở ký túc xá, chỉ về Hà nội khi được nghỉ dài, nên hè năm thứ 3, hai gia đình hẹn bác và anh ta tới nhà chị ăn cơm. Xem ra thì chị vờ làm vừa lòng cha mẹ, chứ cái kiểu gán ghép này nhìn thấy nhau đã ngại rồi còn nói gì đến chuyện thích nhau được. Sau đó thì anh chàng hàng hải cũng gọi điện cho chị để nói đôi câu và hẹn lần sau về thì tới chơi.
 
Nếu không xảy ra việc chị đến trường ĐH kiến trúc dự buổi trình bày luận án của đứa bạn gái thân, thì có thể cuộc đời chị đã gắn với anh Hàng hải này rồi.
 
Chị gặp lại người ấy, anh giờ trông cứng cỏi hơn, khi nhìn thấy chị đi vào hội trường, anh cứ ngoái lại nhìn. Cả buổi ngồi nhấp nhổm, không tập trung xem được bài luận án nào. Cuối cùng thì chương trình kết thúc, anh chạy lại ngay chỗ chị, còn chị cũng không ngờ gặp anh ở đây sau chừng ấy năm. Vậy là cả hai đều tốt nghiệp ĐH.
 
Cuối năm ấy, anh và chị cưới nhau. Anh xin được việc làm cho một công ty tư nhân, lương tàm tạm, còn chị thì được bác xin cho dạy học cấp 1. Hai đưa quyết định thuê một căn hộ có 1 phòng nhỏ chừng 25m2, đó là một khu tập thể cũ, nhưng cũng may là nó có một cái nhà vệ sinh và phòng tắm chung. Nhưng với tình yêu của hai đứa dành cho nhau, thì cái gì cũng vượt qua được,
 
Mười lăm năm trôi qua, có giận hờn cãi vã, có yêu thương nhớ nhung. Nuôi dạy 2 đứa con khôn lớn. Chị cũng đã cố gắng để trở thành người vợ đảm, cả việc chị nghỉ việc cách đây 5 năm, khi đang làm trợ lý giám đốc tại một công ty tư nhân, việc này anh xin cho chị vào làm khi nghỉ dạy học theo anh chuyển công tác vào TP HCM,.  Vì anh nói chị nên nghỉ ngơi, cuộc sống đầy đủ rồi, nhà đã xây to, tiền tiêu hang tháng dư dả, có người đến giúp nấu nướng dọn nhà, dọn cửa hang ngày.
 
Hồi đầu mới nghỉ việc, chị thấy chân tay rỗi rãi, nhưng dần rồi cũng quen. Hàng ngày chị ngủ dậy muộn, ăn sáng xong, xem qua chương trình TV thì cũng gần đến trưa, người giúp việc đến, chị yêu cầu những công việc được làm trong ngày rồi chị đọc sách hoặc phụ giúp việc gì trong nhà chị cảm thấy thích làm, chiều tối chờ anh và các con về ăn cơm. Giờ các con lớn, chị cũng tính xem nên làm gì, nhưng mà giờ xin làm gì cũng thấy mình già rồi, không theo kịp lũ trẻ, chị đang tính, đợi cái Hương nó ra trường, lấy chồng thì chẳng mấy chốc lại cần chị trông các cháu.
 
Vậy mà….
 
Tối qua, anh đưa chị đi ăn nhà hàng, anh có điện thoại, anh nói rằng anh phải đi có việc gấp, chị không mảy may nghi ngờ.
 
Anh cứ đi trước đi, để em thanh toán rồi về. Chị ra cửa bắt chiếc taxi đang đậu ngay cạnh đó. Chị chưa kịp nói địa chỉ nhà, thì anh tài xế đã khởi động xe và chạy được một đoạn. Chị hỏi lại, cậu đã nghe địa chỉ đâu mà biết hướng chạy?
 
Em lại cứ tưởng nhà chị ở chỗ kia. Lúc nãy em cũng chở chồng chị về địa chỉ đó.
 
Đột nhiên, sao chị sang suốt lạ lung, chị nói sao em biết chồng chị?
 
Em thường đậu xe ở bến này, lúc chị và anh đi vào nhà hang em có nhìn thấy mà.
 
Cậu thật là có trí nhớ tốt, vậy chở chị về nhà đi.
 
Chị ngồi im trên xe và đợi xem mình được trở đi đâu, chị định bụng khi đến đó, sẽ quay về nhà, rồi khi chồng về thì chị sẽ nói với chồng để anh ngạc nhiên.
 
Khi đến nơi, đó là một ngôi nhà khuất trong bong tối, chị chột dạ, tại sao anh lại bàn công việc gấp ở đây? Chị quyết định xuống xe.
 
Chừng gần một tiếng sau, đèn bật sang, cửa mở, chồng chị bước ra cùng một cô gái dáng thanh mảnh, mặc chiếc váy ngắn màu đỏ nổi bật. Chi căng mắt nhìn, đó là cô gái làm việc cùng cơ quan với chồng chị, chị đã được giới thiệu sơ qua ở bữa tiệc công ty anh năm trước. Họ sánh bước ra cửa rồi chui tọt vào taxi, chị vội vẫy một anh xe ôm gần đó để đuổi theo xe taxi đó. Xe chạy vòng vòng rồi dừng lại trước một quán lẩu nổi tiếng, chuyên bán đêm.
 
Chị không hiểu tại sao mình vẫn đứng vững được, tại sao chị không theo vào trong quán để vạch mặt anh, nhưng rồi tình yêu vẫn còn, chị đau đớn đi về nhà, như con chó cụp đuôi, bị chủ đá vào mông vậy.
 
Khi anh về, cũng gần 12h đêm, chị bật dậy, định vạch mặt anh, nhưng thấy anh dửng dưng như không có chuyện gì xảy ra. Mà anh có biết chị biết đâu. Chị cứ nằm im. Anh sửa soạn rồi chui vào chăn nằm bên cạnh chị. Chị vờ ngủ, người gồng cứng. Chị không có sự chuẩn bị khi sự việc thế này. Nếu không phải tận mắt chị nhìn thấy, chị sẽ không tin bất kỳ ai. Nước mắt dàn dụa, mà anh đâu biết. Chị thấy tủi nhục, tự hỏi mình có làm gì sai đâu?
 
Chị đang nằm thì điện thoại đầu giường reo, chị nghĩ là anh gọi, anh vẫn hay gọi điện xem chị đang làm gì ở nhà. Giờ thì chị hiểu vì sao anh không muốn gọi di động cho chị, vì anh muốn kiểm tra xem chị có nhà không, hay chẳng may chị đi ra ngoài và bắt gặp anh đâu đó. Chị định không nhấc máy, nhưng rồi quyết định nghe xem anh sẽ đóng kịch như thế nào. Đầu dây bên kia vang lên giọng cái Mi. Cô bạn than hồi cấp 3 chị mới gặp lại một tháng trước đây, nghe giọng hồ hởi hấp tấp của Mi mà không phải của anh làm chị thấy nhẹ cả người:
 
Bà đang làm gì đó, đi Parkson với tui không?
 
Mình cảm thấy hơi đau đầu, chắc không đi được đâu.
 
Vậy để tui chạy qua nhà xem đau đầu như thế nào.
Không, không cần đâu, chị yếu ớt nói.
 
Mi lao vào nhà, tay sách gói hoa quả.
 
Sao rồi?
Chị nói không sao, đỡ rồi.
 
Nhưng tự nhiên không cầm được nước mắt, giọt nước mắt cay đắng nhòe nơi mắt chị. Mi sựng lại. Chuyện hệ trọng rồi. Nghe xong chuyện, Mi không kìm được lồng lên
 
Thế thì lao đến công ty chúng nó mà phá tan ra chứ.
 
Không làm thế được, chị vẫn yêu anh. Anh là bố của các con chị. Giờ mà phá thì tan hết, anh mất vị trí, các con mất phương hướng mà chị cũng chẳng còn mặt mũi nào gặp họ hang, gia đình nữa.
 
Đúng là người ngoài cuộc, chị đang rối bời, nhưng Mi đột nhiên đưa ra một loạt câu hỏi cho chị.
 
Hai vợ chồng bà quan hệ lần cuối cùng khi nào?
 
Lão có hay về nhà muộn hoặc đi công tác không?
 
Thế bà có bao giờ đọc sách về tình dục không đấy?
 
Chị chợt giật mình, cũng lâu lắm rồi, nhưng chị nghĩ, do mình cũng bước sang đầu bốn rồi, nhu cầu cũng đâu có nhiều. Anh cũng bắt đầu hay về nhà muộn, rồi bận đi công tác tỉnh. Sao chị không nhận ra cơ chứ.
 
Mi liền nói, chuyện này, có lẽ có một phần lỗi của mày. Giờ là thời đại nào rồi, mày không đọc sách, không cập nhật bản thân, đàn ông như chồng mày có vô số cơ hội khác hơn, mới lạ hơn đầy rẫy ngoài đời.
 
Rồi, đi với tui, mình ra ngoài uống cà phê, giải trí một chút, cho nó nhẹ người.
 
Chị nghĩ vậy cũng phải, chạy vào nhà thay quần áo, năm phút sau chạy ra phòng khách ngoác Mi đi. Mi nhìn chị từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét.
 
Bà nhanh quá nhỉ. Thôi bây giờ mình ghé chợ đi mua quần áo, rồi đi gội đầu. Tôi cũng muốn gội cho nhẹ cái đầu.
 
Vào chợ, chị chỉ xem, chứ không có tâm trạng mua sắm gì. Nhưng Mi thì rất quen thuộc, chào hỏi cô bán hàng rất thân quen. Cô bán hàng săn đón.
 
Chị Mi hôm nay mang chị gái đi sắm đồ hay sao?
 
Đúng rồi, phải chọn cho chị ấy mấy cái váy đi ăn tiệc
                                                  
Cỡ của chị ấy thì dễ chọn đồ lắm, để em xếp vài bộ, chị ấy thử.
 
Từ trước đến giờ, không đi mua sắm ở ngoài, chị hay chọn đại mấy cái áo và quần bán sẵn ở siêu thị vì không đi làm nữa, có đi đâu đâu. Giờ đi mua sắm, nhất là khi chị không có tâm trạng, nên cứ để tùy Mi hướng dẫn làm gì thì làm. Đến khi chị thử cái váy đen hoa chấm vàng thì Mi nhất đinh bắt chị mặc luôn. Chị cũng không thấy thoải mái, nhưng cũng thâý tâm trạng là lạ nên cũng để yên.
 
Khi bước ra khỏi cửa hang thì chị trông cũng đã hoàn toàn khác từ đầu đến chân. Nhưng chưa hết, Mi lôi chị vào hàng gội đầu quen của Mi. Chị toàn tự gội đầu ở nhà, nên theo Mi vào cửa hiệu rất ngại. Nhưng khi vào đến bên trong, mấy cô nhân viên phục vụ rất ngọt ngào, nên chị cũng cảm thấy tự nhiên hơn. Nhưng chị chỉ gội đầu và thư giãn chứ nhất định không cắt tóc hay làm gì hơn.
 
Tối đó chị về nhà, ăn cơm tối với các con xong, mặc nguyên bộ váy mới, anh về không muộn lắm, nhưng anh không nhận ra chị có gì mới. Vẫn nhàm chán, rệu rã như mọi ngày. Không có gì mới cả. Chỉ đi tắm rồi đi ngủ.
 
Ba hôm sau là ngày cuối tuần, anh nói anh bận việc, lòng chị quặn đau gọi cho Mi.
 
Thì bây giờ mình đang lên kế hoạch, để lão ấy chú ý, kéo lão ấy về và quên con nhỏ kia cơ mà? Bình tĩnh đi.
 
Mi hẹn chị đi gội đầu, lần này chị quyết định thay kiểu tóc mới. Hy vọng rằng với kiểu tóc mới này, thì chị sẽ đón nhận lại tình của anh. Trong lúc làm tóc, cô bé kia vừa cuộn tóc vừa tỉ tê với chị về móng tay, móng chân, về dịch vụ tẩy lông này nọ. Chị không ngờ bây giờ có nhiều thứ lạ thế. Thảo nào, hôm gặp cái Mi, chị không nhận ra nó, trông thật trẻ trung và tươi mới.
 
Chị tin rằng anh sẽ nhận ra sự thay đổi tốt đẹp ở chị và sẽ quay về với chị.
 
Một tháng đã trôi qua kể từ cái ngày chị biết được chuyện của anh, nhờ có cái Mi nên chị cũng vượt qua được đau khổ phần nào. Đương nhiên khi thoáng nhìn thấy cô gái nào có cái dáng giống cô gái đi cùng anh, một dòng điện thót chạy qua tim chị.
 
Nước da chị không còn căng bong như thủa 18 nhưng nhờ có phấn nền Lancome. Tóc chị không còn dày và bong nữa nhưng giờ những lọn uốn xoăn nhẹ, nhuộm màu ánh tím che phủ lớp tóc bạc ngắn mà chị vẫn hay ngồi nhổ. Móng chân móng tay được kẻ một đường trắng kiểu pháp và sơn phủ phớt hồng.
 
Chị không thể tưởng tượng được, làm đẹp lại mất nhiều thời gian và sức lực như vậy, nhưng cũng thật sứng đáng với công sức bỏ ra.
 
Công đoạn cuối cùng của quá trình “lột xác” giống như Mi trêu chị, là buổi đi tẩy da chết gót chân và tẩy lông. Chị phải nhúng cả bàn chân vào chậu parafin nóng chảy, bỏng rát, rồi mài rũa, tẩm trong kem, ủ trong khăn nóng. Rồi cái khâu tẩy lông vùng kín, chị ngại ngùng trải qua cái cảm giác đớn đau thân xác nhưng đổi lại, chị đã là con người của hiện đại. Mà có đáng gì so với nỗi đau mà chị đang mang trong mình đâu.
 
Vậy là ba sôi, bảy lửa, chị đã lột xác.
 
Mi dẫn chị đến sàn nhảy tối hôm đó, thấy chị khép nép đứng sát góc bàn đựng đồ uống, một cậu thanh niên trong nhóm bạn của Mi tiến lại gần, ra hiệu mời chị nhảy. Chị lắc đầu từ chối, cậu ta ngồi xuống bên chị. Chị đoán cậu ta khoảng 38 hay 39 tuổi, trông rất lịch lãm, hơi thư sinh với nước da hơi xanh xanh. Do chị từ chối nhảy với lý do chưa bao giờ nhảy trước đây cả. Cậu ta nán lại ngồi cùng. Sau một hồi ngồi nói chuyện về nhiều chủ đề khác nhau, cậu ta tỏ có vẻ hiểu biết nhiều về cuộc đời. Chị đành nhận lời ra nhảy một điệu xì lô với cậu ta, vì cậu ta hứa sẽ dẫn chị theo điệu nhạc.
 
Lần đầu tiên, chị nép e lệ trong vòng tay một người đàn ông, nhất là trong điệu nhạc dìu dặt thế này, mùi đàn ông len lỏi vào trong não, thật dịu dàng, thật dễ chịu. Chị nhận ra rằng mình vẫn còn súc cảm đàn bà. Chị phải về.
 
Chị lịch sự nói với nhóm bạn và cả Mi chị muốn về trước. Cậu con trai kia ghé vào tai chị.
 
Cám ơn chị về điệu nhảy vừa rồi, chị cho phép em đưa chị về được không.
 
Mi như đọc trước được ý nghĩ của cậu ta, nhắn nhủ luôn.
 
Hùng đưa Lê về nhà trước giùm Mi nhé.
 
Trên đường đi, chị im lặng ngồi cạnh Hùng để Hùng chở chị về. Hùng bật công tắc nhạc trong xe, đó chính là giai điệu mà chị và Hùng vừa nhảy cùng nhau, cả hai cùng quay lại nhìn nhau.
 
Em thật đẹp!
 
Chị chỉ giữ im lặng cho đến khi tới cửa nhà mình. Hùng xuống mở cửa xe. Đưa cho chị một cái danh thiếp và nói, khi nào có thời gian thì gọi điện cho anh. Chị nhét vội vào trong bóp rồi chào tạm biệt.
 
Bước đến nhà, chị nhè nhẹ kéo cửa, bật đèn, chị giật mình vì anh ngồi sẵn ở ghế sô-fa trong phòng khách. Anh nhìn chị, hơi khựng lại, có lẽ anh thấy sự đổi khác của chị. Chị mừng thầm trong bụng.
 
Cô đi đâu về, tôi muốn hỏi cô, sao hơn tháng vừa rồi cô tiêu pha gì mà nhiều thế? Tôi định rút tiền mặt làm ăn thì không còn đủ nữa. Vợ con thế hả?
 
Anh vừa nói vừa tiến lại gần chị, mặt bừng bừng dí sát vào mặt chị, đôi mày rậm ríu vào nhau, nước bọt bắn tung toé. Không hiểu từ đâu, chị bỗng thấy mình có sức mạnh đối đáp lại. Chị không việc gì phải kìm nén nữa. Chị không hỏi anh thì thôi, sao anh có quyền hỏi chị.
 
Tôi tiêu gì mặc tôi. Anh có quyền gì phán xét tôi, khi anh cũng chẳng cao sang sạch sẽ gì. Anh đi đâu, về đâu tôi biết hết. Anh dùng tiền như thế nào, anh tưởng tôi không biết sao. Tôi đã đi theo anh đến tận nhà cô ta rồi.
 
Không một giọt nước mắt nào. Chị quay lưng bước ra khỏi cửa.
 
Hết
 
 
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9