HƠI ẤM CỦA BÃO
LuuTay 23.03.2010 11:42:04 (permalink)

HƠI ẤM CỦA BÃO


-Lưu Tây-

Buổi chiều.Gió thổi miên man.Một dáng người nhỏ nhắn đứng tựa vào thân cây, hàng mi vừa dài vừa rậm không buồn chớp. Một dáng khác nhanh nhẹn nhặt những cánh hoa.

- Quân, ta về thôi !

Hà dừng lại, tay vun đầy những hoa.

- Ơ…

- mẹ Hà sẽ lo đó ,về nhanh thôi!

Hà với lấy cặp, xếp vội hoa vào vở, mỉm cười thật tươi.

- Ừ, về thôi!

Quân đáp. Cậu không nói nhiều, nhưng nụ cười trên môi đã lấp đầy tất cả.

Hà cũng cười. Cô bé vui lạ. Quân chưa từng cười. Suốt tám năm, ở con người ấy chỉ thấy sự cô độc và lặng lẽ. Không có nụ cười. Hôm nay là ngày đặc biệt, tám năm mất đi chỉ để đợi một ngày!

Hà bỗng thấy se thắt lòng . Hà không quên, không quên tám năm trước những giọt nước mắt của Quân đã ướt đẫm áo Hà. Quân đã khóc như đất trời sụp đổ, trên đôi vai nhỏ bé đè nặng một sự thật phũ phàng: ông ấy đã bỏ đi, bố của Quân đã từ bỏ cậu ấy thật rồi…

Dưới bóng hoàng Hoàng Lan , những giọt nước mắt giàn giụa cứ tràn mãi ra …Quân đã không còn cười được nữa rồi! Vậy mà ngay lúc này…tình thân thật diệu kì!

Hà dụi mắt, giọng trầm hẳn:

- Liệu ông ấy có về không Quân? Ý mình là nếu gặp lại ông ấy, cậu sẽ thế nào, có thật vui sướng không Quân?

- Mình…

Quân im lặng, tia mắt thoáng buồn.

- Không, mình không biết gì cả! Rất vui, nhưng rất sợ! Mình sợ đối diện với ông ấy. Mình không muốn, nhưng nếu gặp ông ấy, nhất định mình sẽ oán ghét ông ấy…

- Sẽ không - Hà nắm chặt tay Quân, nhìn thật sâu vào đôi mắt ấy - chẳng có gì cả, Quân nhất định phải vui vẻ mà gặp ông ấy…còn nếu thật không được thì đừng cố gặp ông ấy, nha Quân!

- Sao lại không - Quân vụt tay lại –Hà chẳng biết gì, mình sẽ gặp, sẽ oán trách ông ấy tại sao lại bỏ rơi mình…

- Mình biết - Hà gằn giọng - biết tất cả, Quân cũng yêu bố như Hà yêu mẹ vậy. Quân sẽ không oán ghét ông ấy…đừng tự cô độc mình nữa !

- Không, mình không có...

Quân hét lớn. Cậu nhảy vội lên xe đạp, xé gió, lao đi thật nhanh. Những giọt nước mắt ngược dòng táp lại trên mặt Hà. Cô bé đứng lặng, xót xa: tại sao lại không thừa nhận là cậu rất yêu bố hở Quân?



Bóng chiều đổ dài khắp những ngả đường và khí lạnh đã dậy lên sau từng đợt gió.Trông lên trời chỉ thấy mỗi màu xám xịt, nặng nề lại rối rắm như lòng Hà. Những tán lá bắt đầu lao xao, rộn lên trong tiếng rít của gió... Rồi mưa. Mưa trĩu hạt trên những mái nhà, ướt đẫm những vạt áo, những trang thư. Nhưng Hà vẫn đứng đấy, nán lại, im lặng đón từng hạt mưa trôi vào lòng mình, gột sạch những suy tư và cả những dòng chữ nhoè đi trong mưa : Giấy Báo Học Bổng Du Học… Bên tai Hà, tiếng “không” của Quân cứ văng vẳng vang lên mỗi lúc một lớn dần, lấn át tất cả những thanh âm náo động xung quanh, lu mờ mọi cảnh vật, và che lấp cả mọi cái nhìn quan sát của người đàn bà đứng khuất sau hàng cây tự lúc nào.Cô bé trở về nhà trong mơ hồ và nghe đài đưa tin bão.Nhưng cái nhìn tinh tường của người đàn bà xa lạ thì không ngừng đuổi theo.



Cơn bão gào thét dữ dội. Nhưng phía sau khung cửa nhỏ không gian cứ như dừng lại. Quân rúc mình vào chăn, bỡn cợt với đồng xu cũ xì.Trên vầng trán rất trắng, những vết cau chằng chịt đã giãn ra bình thản và hồn nhiên như trẻ con. Nỗi bực dọc không biết đã xua tan tự lúc nào. Quân chỉ còn chú ý vào đồng ten và cố thích thú hơn khi nghe mưa rơi đều đặn bên tai như thế suốt một hồi dài. Nhưng sau đó thật nhanh chóng, con người này nhận ra mọi thứ đều là vô vị. Cậu liếc nhìn đồng hồ và mảnh bưu thiếp của bố rồi thở dài. Hy vọng nhỏ nhoi còn sót lại cũng tan biến hoàn toàn ! Ông ấy thật không về! Quân đã cố không nghĩ đến nhưng cái gọi là nỗi buồn cứ râm ran mãi trong Quân, không hẵng là trỗi dậy nhưng từng lúc sự vắng lặng, đơn điệu, buồn bực cứ như hợp lại và gặm nhấm đến chán nản.Thật là chán nản! Quân suýt thét lên như thế nhưng tiếng chuông cửa đã làm giọng cậu chẹn lại. “Ai đó?”. Quân cứ ở trên giường mà nói vọng ra. Không có tiếng trả lời, chỉ có hơi thở phì phò và chút khó hiểu của vị tiểu chủ.

Quân bật dậy, vớ lấy chiếc ô cũ, vụt chạy ra cổng.

- Ơ…

Ánh đèn nê-ông sáng rực soi rõ gương mặt người khách lạ và Quân thì ngạc nhiên quá đỗi đến độ nhìn chằm chặp. Đó là một thiếu phụ xinh đẹp, từ đầu đến chân toát ra một khí chất cao quý. Nhưng cái lạnh đã làm con người đẹp đẽ đó run lên bần bật, từng lọn tóc sũng đầy nước.

Chậc! Quân tặc luỡi và nhanh chóng đón tiếp con người cơ nhỡ này…Và lẽ bình thường người thiếu phụ đã cảm ơn nó, nhưng đằng sau cái nhìn của con người kì lạ ấy cứ như chất đầy nỗi yêu thương vượt quá lòng biết ơn đối với vị ân nhân trước mặt, đó…gần như là tình thân vậy, một tình thân mãnh liệt.

Cơn bão gào thét suốt hai giờ nữa thì ngớt dần.

Quân cố lơ đãng mọi thứ. “Giữa mình và người thiếu phụ chẳng có chút ràng buộc”. Cậu tự nhủ. Ấy vậy, cái nhìn đó cứ dừng lại trên gương mặt, sống mũi, bờ môi, và cả mái tóc nâu lại hung hung.

“Như thể soi gương vậy”. Quân lẩm nhẩm. Mắt cậu dán chặt vào tấm hình nhỏ trong tay. Mẹ. “Thật kệch cỡm!” Quân chắc bà đã qua đời từ lâu lắm đến độ cậu chẳng ấn tượng gì nhưng thứ cảm giác thân thiết cứ trỗi mãi lên . Quân lắc đầu nguầy nguậy.

- Dì Thiên…- Quân gọi tên người thiếu phụ.

- À , chuyện gì vậy con ?

Dì Thiên quay người lại, chờ đợi.

- Không…- Quân bỗng trở nên lúng túng – con muốn nói áo dì rất đẹp …

- Chỉ vậy thôi sao?

Dì Thiên tỏ vẻ khó hiểu và thất vọng truớc câu trả lời ấy. Quân nhận ra điều đó nhưng lại không nghĩ được câu nào ra trò ,càng cố gắng chỉ càng thêm rối và hụt hẫng.

- Tóc dì cũng rất đẹp…

- Mắt, mũi, miệng…mà không ý con là gương mặt dì rất đẹp…

- Con chỉ thích gương mặt dì thôi sao…?

- Không đúng sao ạ …con …con muốn nói là dì rất đẹp, rất giống …

- Giống ai?

- Là…là …Con có thể không nói không , vì nếu con nói dì sẽ cười con…

- Sao? …phì…con có thể không nói nhưng dì không thể không cười đâu !

Lần này thì dì Thiên cười phá lên. Người thiếu phụ ấy hiểu điều Quân muốn nói và tất cả những rối rắm trong lòng cậu. Sao lại không? Suốt mười năm bị số phận trêu đùa, cô đã rượt đuổi, đã trốn chạy và đã tìm kiếm những kí ức không sao dứt được về con người trước mặt. Quân. Cô muốn ôm chầm lấy con người mà suốt mười năm đằng đẵng chưa một lần kề bên này.Quá khứ và lý tưởng đã đưa cô đến đoàn cứu trợ nhân đạo nạn nhân chiến tranh và những tháng ngày lang bạt trải từ những thôn quê nhỏ ở Nam Bộ đến miền núi rừng Tây Bắc. Nhưng tình thân lại dẫn đường cô tìm lại những gì quý báu nhất đời người…

Cô kéo ngã Quân vào lòng, vén lại những sợi tóc lòa xòa trước mặt cậu.

- Cám ơn con đã cho dì ở lại, còn bây giờ thì hãy ngủ đi Quân…

- Ơ…con…

- Ngoan nào Quân…ngày mai dì sẽ cho kể cho con nghe về dì còn bây giờ thì thức khuya sẽ không tốt đâu!

- Dạ ? À…vâng!

Quân đỏ mặt. “Con người kì lạ đó nhìn cậu với cái nhìn da diết quá! ”. Nhưng tiếng “vâng” vuột ra khỏi miệng cậu lại thật nhẹ nhàng và dễ chịu làm sao! Quân say mình vào giấc ngủ, bên tai cậu nhịp đập của dì thiên cứ vang lên đều đặn…có cả tiếng chân bước mỗi lúc một gần…

“Mưa sẽ cuốn trôi tất cả.Bóng đêm sẽ ra đi và ngày mai thì trời lại sáng!”

Trên con đường đầy vết tích của giông bão, người đàn ông đang cố sức vật lộn với chính mình. Quá khứ ảm đạm đã đuổi theo ông như gã điên ngông cuồng suốt mười năm đằng đẵng. Khi ông la liệt trên khắp nẻo đường, ngơ ngẩn tựa kẻ mất hồn, ông không nhớ mình còn có một đứa con mà chẳng bao giờ ông đủ can đảm để đối mặt. Ông đã tháo chạy như kẻ cắp khi nó cố nhìn vào mắt ông. Ông mặc cảm với đứa con thiếu mẹ, mặc cảm với người vợ mà ông đã đánh mất. “Lý tưởng và cao thượng chẳng đem lại gì”. Ông đã từng có ý nghĩ ích kỷ đó, cái ý nghĩ đã đẩy ông đến dốc bên kia cuộc đời. Miệt thị.Cố chấp. Ông đã mất đi người vợ mà ông yêu thương. Ông thật đáng nguyền rủa trăm lần cho tội lỗi của mình. Nhưng ông có một đứa con. Ông phải chăm sóc nó đến cuối đời để chuộc tội và bù đắp cho nó. Ông sẽ trở về nhà! Và bước chân ông nhanh dần trên những lối hỗn độn xác bão và đêm đen ...

Gió đã vờn vào mặt ông, kéo theo những áng mây bồng khi trời vừa ló dạng. Trên cành cây, tiếng chim hót rộn rã, những tán lá, khóm hoa khoe mẽ dưới ánh nắng ban mai…Một ngày mới bắt đầu.



........còn tiếp.........
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9