Hạ...
Ai bảo em thương bông hoa màu tím
Cho Hạ về thêm nặng những cơn mưa
Bằng Lăng tím buồn lặng lẽ giữa trưa
Giăng khắp lối nhớ nhung chưa hề lụi
Đường xa mãi bước chân thêm lầm lũi
Vai nặng sầu,nặng cả những lo toan
Hạ là đây! nắng bỏng mồ hôi chan...
Mà lòng lạnh cay tràn trên khoé mắt
Hoa tím ơi,đừng u sầu héo hắt
Cho mây buồn giăng kín khoảng trời Ta
Đã biết rằng dĩ vãng đã khuất xa
Buồn chi để lệ nhoà con đường mới
***
Phía sau lưng có một người đứng đợi
Mắt đượm buồn vuốt cánh phượng thắm tươi
Thủa học trò với kỷ niệm tuyệt vời
Người ấp ủ chờ ta về chung lối...
Anh hỏi
Bằng lăng mùa này nở đẹp nhỉ,nhưng sao có cây cho bông màu phớt tím,nhưng lại có những cây mùa tím lịm.
Em nói
Những cây Bằng lăng có hoa màu tím thẫm là những cây trẻ,người ta mới trồng,mới có hoa vài năm gần đây,còn những cây có màu tím bạc,gần giống màu trắng,là những cây lâu năm,những cây đó hoa rất nhiều,nhưng màu sắc không đẹp bằng những cây non.
Người con gái cũng vậy,trẻ thì đẹp mơn mởn,già sẽ phai màu,phai sắc...nhìn không còn hấp dẫn nữa.
Tình yêu cũng thế,mới đầu thì bao giờ cũng đẹp,rồi theo năm tháng tình yêu sẽ phai đi,người ta sẽ cảm thấy tình yêu nhạt nhẽo từng ngày,rồi dần dần họ sống bạc bẽo với nhau từ khi nào không hay...."em cười buồn"
Anh trầm ngâm bảo em suy luận vớ vẩn,ở đâu cũng có người này người kia.Tình yêu sẽ đẹp và lãng mạn mãi nếu cả 2 người yêu nhau và luôn biết làm mới mình.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.05.2010 23:49:05 bởi mai77 >