CHUYỆN ANH NHÒM
ledoantai 25.03.2010 07:12:03 (permalink)
" Đây là lần đầu tiên em tham gia diễn đàn rất mong các anh chị ủng hộ và cho thật nhiều ý kiến để phân đấu. Chân thành cảm ơn.
Và hôm nay em cũng có đăng 1 bài do chính em viết, bài này là tác phẩm đầu tay của em mong được sự ủng hộ."


CHUYỆN ANH NHÒM

Gần chục cái lưng đang lom khom người cào, người xúc. Những giọt mồ hôi dưới cái nắng chói chang đã đươc cô lại thành những đám muối trắng lốp. Cứ thế mỗi người một việc khác nhau không ai bảo ai; Đi đầu là một cái máy Rải nhựa (thảm), theo sau là đoàn người khoảng 5 đến 6 người lom khom, mặt mũi kín mít với các loại mũ nón, khẩu trang cuối cùng là mấy cái xe lu cứ đi tới đi lui. Nếu người ngoài nhìn từ xa tới thì chỉ thấy được một đám khói mịt mù của thảm nóng từ mặt đất bốc lên.

Đã bảo là nghỉ trạm để anh em về ăn cơm mà sao xe thảm vẫn ùn ùn về thế này, chắc lại mấy ông Sếp trẻ cứ thích số lượng rồi ép anh em làm đây. Anh Hùng bực bội nói. A là kỹ thuật của đội Rải thảm này, ở đội anh là người công bằng nhất, anh luôn tranh đấu đòi quyền lời cho anh em công nhân và cũng là người luôn mang lại tiếng cười cho cả đội trong những lúc mệt nhọc thế này.

Một chú lính già của đội lúc này hình như đã đói lắm rồi, không chịu được cơn tức nên cũng đã nói đế vào mấy câu; Chắc định bỏ đói anh em hả anh Hùng ơi? Ai đời nào công nhân làm cả ngày mà chẳng thấy bóng dáng ông Sếp lớn, Sếp bé gì nói chuyện nghỉ, thấy càng làm hăng say thì cứ cái kiểu yên lặng là sao?
Anh Hùng mồi điếu thuốc lá xong kéo một hơi thật dài rồi nói; Thôi hãy chịu khó anh em ạ, phận chúng mình là lính, tất cả vì cuộc sống thôi, các anh em đừng nói chúng nó nhiều nó lại ghét và cũng có khi nó đuổi việc anh em đấy, tôi sẽ không để anh em mình phải thiệt đâu. Ah này, có ai hút thuốc không làm điếu cho đỡ cơn đói không...

Một ngày kết thúc với bao vẻ mệt nhọc hằn trên những khuôn mặt cháy nắng. Ai cũng chỉ muốn ăn mau rồi còn đi ngủ lấy sức cho ngày mai còn chiến đấu tiếp. Trời đã về khuya, tôi nhìn qua giường bên vẫn thấy anh Hùng nằm đó mà kéo thuốc. Sao chưa ngủ ah anh Hùng? Đã khuya rồi đấy. Uh. Anh chưa ngủ được, mà sao chú mày cũng chưa ngủ? Vâng, em không sao nhắm mắt được, nhớ nhà lắm anh ạ. Hôm qua đứa em nó điện vào nói mẹ bị ốm... Gía như em có thêm thêm tiền và về được lúc này thì tốt anh a. Mà anh đang nghĩ gì thế? Anh cứ đốt thuốc mãi thế sao được…anh chỉ cười rồi nói; thôi đi ngủ đi chú em, mai còn làm đấy, đừng nghĩ ngợi nhiều nhé! Phải chấp nhận thực tế chú em a. Rồi tôi chìm vào giấc ngủ khi nào không hay và cũng chẳng biết anh Hùng đêm qua có ngủ không mà sao chưa sáng đã dậy rồi...

Một ngày mới lại bắt đầu với những công việc thường ngày, nhưng hình như anh Hùng hôm nay có chuyện gì mà đi tới đi lui, đột nhiên anh gọi chúng tôi lại cho ngừng máy và nói; Đây anh em nhìn xem cái bọn " Chưa làm thầy đã ăn bớt". Cái mặt bằng như thế này mà cứ bắt anh em mình rải, làm đi làm lại rồi khổ anh em mình chứ chúng nó có nhúng tay vào đâu mà biết. Làm thế này mà hàng năm vẫn được nhận bằng khen của chính phủ mới lấy làm lạ. Tôi thấy anh búc xúc nên cũng làm mấy câu mong sao anh hạ cơn bực; mà anh Hùng này, kệ chúng nó, chúng nó làm ẩu, ăn bớt thì chúng nó chịu chứ mình là lính thì chỉ đâu mình đánh đó là được rồi. Nhưng anh là kỹ thuật ở đây, mình dù làm thuê và làm gì cung không đánh mất lương tâm của con người… rồi một năm, hai năm đoạn đường này sẽ ra sao? Đúng là lũ sâu mọt. Anh Hùng vừa nói rứt lời một tên xếp trẻ cũng phóng xe tới hỏi; Có chuyện gì vậy anh Hùng ơi! Anh Hùng như gặp được đúng đối tượng. Đây, Sếp nhìn xem thế này mà bảo là đã thuê người làm mặt bằng rồi ah! Anh Hùng chỉ tay thẳng xuống đoạn đường chưa đạt chất lượng. Nhựa đường thì chỗ có chỗ không, đá bây thì lổm nhà lổm nhổm. Tôi chẳng hiểu các Sếp làm ăn kiểu gì...Anh Sếp trẻ hình như đã cau mặt lại nhưng vẫn giữ được tí bình tĩnh nói. Thôi anh cho mọi người làm tiếp đi, mọi việc có chúng tôi lo, khi giám sát đến cứ nói gọi cho Tôi là được thế nhé! Rồi tên xếp trẻ leo lên xe đi mất còn lại anh kỹ thuật thẳng thắn, cẩn thận và một đám anh em đứng trơ trọi giữa trời. Chú lính gìa vỗ vai anh Hùng rồi nói; Thôi bỏ đi em ạ, đất không chịu trơì thì trời phải chịu đất thôi. Mình có tiếng nói nhưng không có quyền thì cũng thế thôi...anh Hùng không nói gì và cho đội tiếp tục làm, ngày qua ngày công việc vân thế tiếp diễn tôi vẫn biết anh không vui gì hết mỗi khi thế này. Có lần anh tâm sự với tôi thật tâm anh không thích thú cái công việc này, cũng vì gắn bó với nó lâu rồi và phía sau lại còn cả một đại gia đình đang chờ anh...
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.04.2010 11:36:34 bởi ledoantai >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9