Sống...!
manly8x 27.03.2010 07:46:34 (permalink)
Hắn  ngước nhìn lên...một bầu trời cao vời vợi không gợn mây...Hắn cúi xuống....một dòng sông xanh hun hút …Hắn nhắm mắt lại..những cơn gió cứ xô đẩy vào mặt hắn.. rồi ngày mai hắn sẽ quên hết cái quá khư đau buồn kia, hắn sẽ không còn những đêm dài mất ngủ vì dằn vặt,vì nợ nần… cuộc sống của hắn sẽ hoàn toàn thay đổi…có thể hắn sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu như hắn nhảy xuống…


Hắn sinh ra trong một gia đình thuộc lại khá giả…nếu không nói là giàu có…Ba là một kỹ sư xây dựng tầm cỡ trong thành phố..mẹ là giám đốc của một công ty bất động sản có tiếng..nên từ nhỏ hắn đã ko quan tâm đến việc làm thế nào để có thật nhiều tiền…nhưng hắn chưa bao giờ cảm nhận được cái gọi là không khí gia đình…đối với hắn hai chữ gia đình như quá xa xôi…Hắn cũng ko cần điều đó..và hắn nghĩ hắn đã quen với việc sống một mình…


 Hắn có khuôn mặt khá điển trai ..tóc để dài..đôi mắt sâu …nhìn rất nghệ sỹ và có vẻ như bất cần..những người lần đâu tiên gặp hắn có thể sẽ bị cuốn hút bởi cái tính bất cần và nụ cười nữa miệng của hắn…
Hắn đứng thẳng người…hai tay dang rộng như muốn ôm cái thế giới to lớn này vào lồng ngực lần cuối…và hắn sẽ nhảy xuống khi hắn đếm đến ba…
Hắn chẳng nghĩ được gì vào lúc này…hắn hít một hơi thật sâu…tim đập mạnh…chỉ một chút nữa thôi..hắn sẽ vĩnh viển biến mất khỏi cuộc sống ồn ào này…và sẽ ko có ai có thể tìm thấy hắn ở nơi này…
Hắn đếm
“1,2…”


Anh gì ơi..?”“ Này..anh gì kia ơi…?” Hắn giật mình..mở mắt vì tiếng gọi…theo phản xạ..hắn chững người lại…quay ra sau..một cô gái  tầm 30 tuổi…mắt to..tóc cột cao …áo thun trắng và quần jean đơn giản nhưng vẫn toát lên được nét sang trọng của cô…. đang tiến dần về phía hắn…


“ Anh định chết à..?” giọng nói có vẻ giễu cợt


“uh..chết” – Hắn nhìn cô với vẻ khó chịu


“ Sao lại chết..?”



“ Chán..ko thích sống nữa thì chết..”


“ Cô là ai..? sao lại đến đây..?”



“ Anh có thể chết chỗ khác được ko..anh ko được chết chỗ này..?” Cô trả lời anh bằng một câu trả lời khác


Hắn im lặng..nhìn sâu vào đôi mắt cô như muốn hỏi tại sao…


“Tôi không muốn nhiều người  sẽ biết đến chỗ này khi anh chết..cái chết của anh sẽ làm chỗ này ko còn bình yên như nó vốn có..anh có thể tìm một nơi khác ..?” Nói xong cô quay lưng bỏ đi…để lại hắn một mình với những suy nghĩ…


Hắn cũng thích nơi này…Hắn cũng nghĩ không có nhiều người biết nơi đây…từ chỗ hắn đứng có thể nhìn thấy một con sông êm đềm trôi theo những phiến đá đã rêu xanh…bao bọc bởi những hàng cây xanh mát như dài vô tận…Hắn đã phải đi qua bao còn đường nhỏ ngoằn ngèo uốn cong mới đến được một chỗ ngồi lý tưởng như thế này…Hắn thường đến đây khi hắn cảm thấy cuộc sống quá ồn ào và ngột ngào…để tìm lại một chút bình yên trong tâm hồn hắn..Nhưng hôm nay Hắn muốn ra đi mãi mãi ..nơi mà hắn đã gắn bó từ lâu ….và hắn xem như là cái bến đỗ bình yên của cuộc đời hắn…


Hắn ngồi đó không biết đã bao lâu…trời đã dần về tối …Hắn vẫn còn đang trong suy nghĩ một mớ hỗn độn đã xảy ra trong cuộc đời hắn…


“ Anh vẫn chưa chết à..?”


Câu hỏi ấy làm Hắn trờ về với thực tại..Hắn nhìn cô…



“ Cô quay lại để thấy tôi chết sao…?”


“ Vì cô mà tôi vẫn chưa chết được…giá như lúc đó cô đừng đến..”



“ Vậy thì bây giờ anh chết tiếp đi..vẫn chưa muộn..”



Lại bỏ đi…cái cách nói chuyện này làm anh cảm thấy khó chịu thật sự…ko kịp để người ta nói hay trả lời ….


“ Này..cô kia…” Anh cố nói to hết sức mà anh có thể


Cô dừng lại..quay mặt lại nhìn hắn như chờ  câu hỏi tiếp theo của hắn


“ Sao cô lại đến đây..?”


“ Mỗi khi có chuyện buồn tôi thường tìm đến đây…cảnh vật nơi đây mang đến cho tôi cảm giác vui vẻ và bình yên…Nhưng hôm nay thì tôi đã ko tìm được cảm giác ấy..?”


“ Vì tôi ư..?”



Cô không trả lời …cô bước gần đến phía mõm đã…ngồi xuống và tựa lưng vào đó…mắt như đang nhìn vào một nơi nào đó rất xa xôi…


“ Cô mà cũng có chuyện buồn sao?” Anh vừa hỏi vừa bước đến gần phía cô


“ Anh nghĩ tôi là đá hay sao mà không biết buồn..?” Câu trả lời này của cô không đúng với cái vẻ trang trọng và tự tin mà anh  cảm nhận được từ cô…..


 “ Tôi tên là Gia Phúc…cô tên gì..?”



“ Một chút nữa là anh chết rồi…vậy anh muốn biết tên tôi làm gì chứ…anh có thói quen phải biết được tên ai đó trước khi chết à..”


“ Mà anh cũng ko cần phải giới thiệu tên anh cho tôi biết làm gì….ngày mai tên của anh chắc cũng ko còn nữa…”
Cô nói mà không nhìn mặt anh…cô cũng ko cần biết biết anh phản ứng như thế nào…Bây giờ cô chỉ muốn một mình ở đây…cô cảm thấy thật thoải mái khi được nhìn thấy khung cảnh nơi đây vào buồi tối..nó thật đẹp và bình yên đối với cô


Hắn ngồi xuống gần bên cô… Hắn cũng ko biết tại sao anh lại hành động như vậy…chắc có lẽ trước khi chết hắn không muốn cảm thấy bị cô đơn…


Cô quay sang hìn hắn…khi những cơn gió thổi hết đám tóc dài luộm thuộm như chưa bao giờ được cắt gọn trên khuôn mặt của hắn thì cô mới thật sự nhìn thấy rõ mặt hắn…đôi mắt sâu với cặp lông mày rậm…gương mặt góc cạnh..nhìn khá điển trai và phong trần..cô đoán hắn hơn cô khoảng chục tuổi…


“ Khi nào anh sẽ chết..?”


“ Chưa biết…khi nào không có cô ở đây…”



“ Anh thật sự muốn chết thật sao…?”



“Uh...sống không được thì phải chết thôi” – Hắn cuối xuống và thở mạnh


“ Vậy chắc anh có chuyện gì ghê ghớm lắm..?”


“ Uh..ghê gớm hơn nỗi buồn mà cô thường gặp gấp trăm ngàn lần ấy chứ…”


“ Anh có muốn kể cho tôi nghe không..?”


Cô nhìn anh…anh tránh ánh mắt của cô bằng cách nhìn về phía trước…về một khoảng không vô hình


…….
 Vậy là từ khi ba mẹ hắn rơi vào vòng lao lý của pháp luật…tất cả tài sản đều bị tịch thu…ba mẹ hắn phải vào tù …hắn như từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục…không phải vì hắn mất đi tình cảm của cha mẹ..vì từ nhỏ hắn đã không bao giờ có sự quan tâm ấy…hắn còn không nhớ lần cuối hắn gặp hai người là khi nào… hàng tháng hắn nhận một cọc tiền từ người giúp việc gửi lại và hắn chỉ có việc phải suy nghĩ làm sao phải xài hết số tiền ấy..hắn còn thân người giúp việc hơn cả ba mẹ hắn…như vậy cũng đúng thôi..người hàng ngày hắn gặp là người giúp việc ấy….ăn cơm cũng là cơm người giúp việc ấy nấu…những lúc hắn ốm đau cũng người giúp việc ấy lo lắng và chăm sóc cho hắn…Hắn có bao giờ thấy bàn tay của mẹ..lời hỏi thăm của người cha dành cho hắn…may lắm thì một tháng mới về một lần..rồi lại tiếp tục đi…cứ người này về thì người kia lại đi…chưa bao giờ hắn ăn một bữa cơm gia đình thật sự….”đó là vì công việc”…cái câu mà hắn vẫn thường phải nghe khi bố hoặc mẹ giải thích sự vắng mặt thường xuyên trong căn nhà của họ…


Hắn bây giờ trở nên xa lạ với những thằng bạn chí cốt mà ngày xưa tự nhận là bạn thân của hắn…hắn có quá nhiều bạn thân trong những cuộc ăn chơi không ngày tháng…hắn không ngờ ngày hôm nay hắn lại nhận được một nụ cười chế giễu ..khinh bỉ kèm với cái nhìn thương hại dành cho hắn….cả những người mà hắn gọi là tình yêu..cái tình yêu đến với hắn quá dễ dàng …và ra đi cũng quá dễ dàng…


Một thời gian sau cú sốc quá lớn xảy ra trong cuộc đời hắn..cuộc sống của hắn đã thay đổi 180 độ.những gì có thể bán được hắn đều đã bán…hắn trở thành kẻ không nhà ..không cửa…không người thân gia đình, bạn bè….hắn chẳng khác nào những kẻ lang thang trong những đêm khuya chỉ mong tìm được một chỗ ngủ cho qua ngày…cuộc đời hắn như những cơn ác mộng kéo dài…hắn muốn thoát ra khỏi giấc mơ này…hắn đã nhiều lần cào xé…la hét…mong có thể tỉnh lại…mong sẽ được  thức dậy trong ngôi nhà của hắn..được sống những ngày sung sướng như trước…hắn tin đây không phải là sự thật..hắn đang mơ mà thôi…hắn muốn tỉnh lại…tỉnh lại…


Cô nhìn thấy rõ những giọt nước mắt hắn bị gió cuốn đi….hắn kể cùng những tiếng thở dài và tiếc nuối….đôi lúc hắn quay sang nhìn cô như muốn biết cô có đang hiểu những gì hắn nói…


Hắn đã lao vào con đường cờ bạc như một vị cứu cánh cho cuộc đời đang bất hạnh đổ lên đầu nó…những gì hắn ăp cắp được đều nướng vào những trận đỏ đen ấy…hắn muốn kiếm tiền thật nhanh..để không muốn phải sống cuộc sống đói khổ và nhục nhã ấy…cuộc sống đói khổ không phải dành cho hắn…hắn phải có tiền thật nhiều..thật nhiều như lúc trước..


Rồi số nợ ngày càng nhiều..càng đánh hắn càng không thoát ra được…số tiền hắn vay để đánh hắn không thể trả…sợ…hắn chạy trốn….sống chui sống nhũi ….và ngày hôm nay hắn chạy đến đây…hắn không muốn hắn chết khi trên mặt đầy những vết sẹo của những thằng đâm thuê chém mướn chém lên người hắn…hắn muốn chết một cách nhẹ nhàng..bình yên…như cái nơi mà hắn tìm đến….


Hắn im lặng…hình như hắn vừa trút được một gánh nặng mà hắn đã phải mang theo…mắt hắn vẫn nhìn vào khoảng không trước mặt…hắn cảm nhận được những cơn gió mát rượi đang thổi vào hắn…trời càng về tối không gian dường như càng rộng hơn…chỉ còn những tiếng gió vi vu..những âm thanh xào xạc của cây…sông vẫn lững lờ trôi theo từng nhịp êm dịu


“ Còn em..?” – Bất chợt hắn quay sang hỏi cô….dường như sự đồng cảm đã làm cho con người ta trở nên thân thiết hơn…


“ Em không hạnh phúc như anh…?” Giọng cô buồn và nhè nhẹ


“ Hạnh phúc ư…anh hạnh phúc ư..những gì em nghe anh kể là hạnh phúc ư…?” Hắn hỏi với vẻ đầy hòai nghi


“ uh..ít ra anh còn được sinh ra từ hơi ấm của cha mẹ..anh thấy được mặt cha mẹ mình…và dù sao anh vẫn còn có cha mẹ…”


“ Anh đã từng có thời gian sống trong sự sung sướng….anh đã từng là người hạnh phúc…”


Mắt cô ngấn lệ…cô tiếp tục kể


Từ lúc sinh ra đến bây giờ..cô chưa bao giờ biết được ba mẹ mình là ai…cô chỉ biết mình sống và lớn lên từ khu trại mồ cô..cô cũng nhận được những sự quan tâm..chăm sóc của họ..nhưng cô vẫn thấy thiếu…cô thèm khát một cái ôm của cha..một vòng tay của mẹ…những câu nói giận hờn và trách móc của họ….nhưng đó cũng chỉ là điều ước…cô cũng ko có bạn bè và người thân nào như anh…những người bạn của cô là những công việc làm ngày đêm…từ việc rửa chén thuê đến việc giao hàng ở tận nơi nào đó xa xôi…cô đã lao vào cuộc sống này với một số phận nghiệt ngã..nhưng cô đã vượt qua được tất cả…để giờ đây cô đã có một cuộc sống khá thoải mái bằng những nỗ lực của cô…mặc dù vậy cô vẫn có thói quen thường ra đây vào những lúc cô cảm thấy cô đơn…đó là thói quen từ nhỏ khi cô còn sống trong những trại trẻ mồ côi…bây giờ điều mong ước cuối cùng của cô là được tìm thấy cha mẹ mình…dù cho có tìm kiếm đến suốt cuộc đời của cô..hay thậm chí đánh đổi cả những gì mà cô đang có…


“ Dù họ có là người như thế nào đi nữa trong cái thế giới này…em cũng rất muốn một lần nhìn thấy và ôm lấy họ…được sống cùng với họ”

 
Hắn dường như đã quên mất cái khái niệm hạnh phúc gia đình…hắn không nghĩ hạnh phúc gia đình lại thiêng liêng và đáng quý như vậy…vậy mà hắn chẳng có một cái cảm giác nào về cái hạnh phúc ấy…có phải những gì mất đi người ta mới thật sự cảm thấy đáng quý…


“Anh chưa quá già để có thể làm lại từ đầu…sao anh lại dễ dàng buông xui như vậy chứ …anh không thấy là anh đã sống quá uổng phí đó sao..?”


“ Có nhiều người chỉ mong muốn được như anh…được có đôi mắt sáng như anh..được có đầy đủ tay chân như anh…được là một con người hòan toàn bình thường như anh…đó là điều ước của hàn nghìn người trên thế giới này..vậy mà lại có người lại dễ dàng từ bỏ tất cả ….”


Hắn nghe như muốn nuốt từng lời từng chữ của cô…quả thật hắn không nghĩ hắn lại còn may mắn hơn rất rất nhiều những con người khác..những con người mong muốn được nhìn thấy trở lại cái thế giới tươi đẹp này dù phải đánh đổi mọi thứ…được nghe những âm thanh của cuộc sống mà có lúc anh cảm thấy nó quá ồn ào..được tự do chạy nhảy trên đôi chân của chính mình…


“ Anh có biết có những người phải từng ngày vật lộn với căn bệnh của họ..nhưng họ vẫn ko dễ dàng buông xui như anh…những cơn đau mà họ phải gánh chịu từng ngày..từng phút…từng giây…cái chết sẽ đến thăm họ bất cứ lúc nào…nhưng…họ vẫn sống…họ vẫn tin..họ sẽ vượt qua…còn anh thì…”


Hắn cảm nhận như đang có một ngọn lửa âm ỉ đang cháy trong trái tim vốn đã đóng băng từ lâu…những câu nói của cô dường như đã làm anh thức tỉnh…đã kéo anh ra khỏi những cơn sóng hung dữ như đang muốn nuốt chửng anh…muốn cuốn phăng anh ra khỏi cái thế giới này..


“ Anh biết…nhưng người ta nói nếu có thất bại thì nên thật bại khi bạn còn trẻ..vì lúc đó mình còn đủ sức lực và thời gian để có thể đứng dậy được…còn bây giờ thì anh thật sự không còn chút sức lực nào để có thể gượng dậy được nữa…nó xảy ra với anh quá nhanh..”


“ Vì anh chưa cố gắng hết sức…em biết thật khó để anh có thể cố gắng bắt đầu lại mọi thứ trong hoàn cảnh này…nhưng nếu anh vẫn còn cố gắng…em sẽ giúp anh trong khả năng của em..”


“ Giúp ư..em nói em giúp anh ư…vì điều gì ..?” Hắn nói với giọng điệu bất cần…hắn giờ đây thật sự không cần gì hết…hắn đã quá mệt mỏi…


“ Vì em muốn anh không phải cảm thấy hối hận về những gì anh đã làm….anh vẫn còn thời gian để bắt đầu lại từ đầu…em nghĩ bây giờ cha mẹ đang rất mong tin anh…anh đừng làm cho họ thất vọng…em nghĩ họ còn đau khổ hơn anh gấp trăm ngàn lấy ấy chứ…”


Một cảm giác yêu thương và ấm áp tràn vào người hắn….hắn không nghĩ là hắn lại có được cảm xúc này…vào giấy phút này vẫn còn có người thông cảm và quan tâm đến hắn..hắn thấy cuộc sống này còn có những hạnh phúc mà hắn chưa từng được biết đến…đó là hạnh phúc giữa con người và con người..hạnh phúc đôi khi chỉ bắt nguồn từ những điều xa lạ nhưng  nó có thể đi theo mình suốt cả cuộc đời…


Hắn biết ngày mai hắn vẫn phải tiếp tục sống…hắn còn rất nhiều việc phải làm cho cô ..cho hắn và cho cả gia đình của hắn…hắn tin hắn sẽ tìm lại được cảm giác hạnh phúc yêu thương của gia đình….và hắn sẽ giúp cô tìm thấy gia đình của cô…từ này hắn đã có cô đi bên cạnh hắn như một hạnh phúc gia đình nhỏ bé của hắn….


Hắn khẽ cười…nụ cười như người vừa cảm thấy chiến thắng được điều gì đó…Trời đã dần về khuya..những cơn gió thổi như càng lạnh hơn…vẫn chỉ có cô và hắn còn ngồi đó…lâu lâu hai người nói điều gì đó rồi bật cười ….Hình như đêm nay trăng tròn và sáng hơn mọi khi….phía dưới xa xa…thấp thoáng có bóng hai người đang cầm tay nhau và hòa vào dòng người đang lướt vội….
#1
    nguyễn thế duyên 27.03.2010 14:44:31 (permalink)

    Bạn này! tryện này phần đầu bạn viết rất hay, để lại rất nhiều bất ngờ cho ngưồi đọc nhưng tiếc rằng phần hai của chuyện bạn lại viết cẩu thả quá. Bạn đã quá vội vàng không cấu tứ truyện một cách chặt chẽ bạn nói hộ nhân vật toàn bộ câu chuyện nên nhân vật không có hồn, không có gưông mặt và không có tính cách. Ở đây bạn có hai cuộc đời, hai tính cách và tính cách của cô gái buộc chàng trai thay đổi vì vậy câu chuyện này tôi nghĩ không thểquá ngắn đưộc.
     Bạn có là người dũng cảm không? Nếu có tôi nghĩ bạnnên viết lại phần hai của câu chuyện này.Tìm đưộc một cốt truyện thế này không dễ đâu. Đừng để nó phí đi
                                          Thân mến!
    #2
      manly8x 29.03.2010 12:51:56 (permalink)
      Cảm ơn bạn vì những nhận xét đó...nhận xét của bạn mình thất rất hay và đúng...đúng là nếu chuyện này khai thác hết cốt truyện và tình cách nội tâm của nhân vật thì nó sẽ là truyện dài...nhưng đến lúc đó mình lại muốn nó kết thúc một cách nhanh chóng nên làm cho người đọc có đôi lúc hơi hụt hẫng...^_^...Nếu có thời gian mình sẽ viết lại...Thanks bạn nhiều...!
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9