Thơ Tình Linh Phương
Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 19 của 33 trang, bài viết từ 271 đến 285 trên tổng số 494 bài trong đề mục
Da Hương 14.03.2011 07:37:26 (permalink)
0




Kỳ 43


Như tôi viết Hồi Ký Linh Phương về người con gái đã theo tôi qua khắp chiến trường khói lửa trong cuộc chiến tranh Việt Nam bằng những lá thư gửi từ Sài Gòn vào cuối thập niên 60. Tôi và em quen nhau vào năm 1967 khi tôi làm thư ký tòa soạn tờ tuần báo Tinh Hoa Nữ Sinh do nhà văn Nguyễn Thạch Kiên làm Chủ Nhiệm.
Thỉnh thoảng, Thương Mặc Uyên. ghé tòa soạn chơi, thường là em mặc chiếc áo dài màu trắng, dáng dấp em thật mảnh mai và dễ thương -lúc đó em còn đi học. Em làm thơ rất hay, trong nhóm Cung Thương Miền Nam của nhà thơ Nguyễn Lệ Tuân, nhà thơ Mây Viễn Xứ ( tức nhà thơ Lâm Hảo Dũng hiện định cư bên Mỹ , còn Nguyễn Lệ Tuân thì đã chết ).. Quen nhau không được bao lâu, tôi lên đường vào quân ngũ, ra đi mang theo những kỷ niệm của em và những ước mơ dở dang của mình.
Tôi đã đi qua nhiều địa danh, qua nhiều vùng chiến thuật, sống chết chỉ một tích tắc ơ hờ, hành quân không ngơi nghỉ , vậy mà tôi cứ da diết đợi chờ những lá thư của em gửi đến với bao xa cách nhớ nhung. Những lá thư của em tôi cất kỹ trong bọc nilon để trước ngực áo như lá bùa hộ mạng của người lính khi ra trận. Có lúc hành quân dưới ánh sáng hỏa châu soi từng bước chân đi, trời mưa rồi sình lầy của đồng bằng châu thổ Cửu Long. Nước xâm xấp gần ngang ngực.đi suốt đêm từ Rạch Giá qua tới Cầu Trắng - Cần Thơ, qua những cánh đồng tăm tắp, những dòng sông, kênh rạch rồi cầu khỉ trơn trợt, mưa gió lạnh run nhưng cứ sợ ướt những lá thư của em mà thôi.




Tôi vẫn thường tưởng tượng rằng :
 
Những sợi len màu tím
Em vui mừng đan cho anh chiếc khăn choàng cổ
Rồi ngày lạnh bắt đầu cho mùa đông
Khi chiếc lá cuối thu nằm run rẩy chết
Anh ở trong rừng
Đội nón sắt vải lưới ngụy trang
Mặc áo giáp cổ choàng khăn len tím
Lưng thắt dây đạn M.16
Tay cầm súng trong tư thế tấn công
Anh sẵn sàng chờ giặc đến
Người yêu em biết không
Em ở Sài Gòn
Em ngồi đan áo ấm
Chờ chuyến liên lạc hành quân em sẽ gởi ra mặt trận
Mà nghe em nói đây
Áo ấm em thêu tên anh kề bên tên em
Dù bất cứ ở đâu
Cồn Tiên hay Gio Linh
Đông Hà hay Đà Nẵng
Mỗi lần mặc áo là nhớ em
Nha anh

( Nói Cùng Người Yêu Ở Xa )
 
Chuyển vùng bốn về vùng ba với Tây Ninh, Bình Long rồi Long Khánh, rừng tiếp rừng, ngày tiếp ngày. Tôi nhớ Sài Gòn , nhớ chiếc áo dài trắng học trò của em, nhớ nụ cười của em, và nghĩ đến một ngày nào đó .
 
Em ở Sài Gòn em bỏ học
Anh nhớ con đường nhớ lá me
Cái sỏi nào bám chân ngà ngọc
Gió thổi tóc dài vạt áo che
 
Guồng máy chiến tranh đã cuốn hút tôi vào bom đạn,chiến tranh không phải là trò đùa.Một ngày nào đó, tôi sẽ không còn đôi tay để trở về dìu em dạo phố,không còn đôi chân để đưa em đến giảng đường, không còn đôi mắt để nhìn em trong chiếc áo dài của thời hoa bướm mộng mơ. Thời gian cứ dài ra… dài ra…thư của em thì thưa dần … thưa dần …rồi bặt tăm. Tôi không hiểu tại sao ? Anh không hiểu tại sao TMU ơi ? Nhưng tôi chỉ biết rằng nỗi buồn ấy, tôi vẫn không buồn kịp theo từng chuyến hành quân, theo cuộc chiến triền miên trên đất nước mình..


 


Chúng tôi mất liên lạc nhau cuối năm 1969, tôi không còn nhận được lá thư nào của em nữa. Chiến tranh khiến chúng tôi yêu chưa kịp yêu, hẹn hò chưa kịp hẹn hò ,buồn chưa kịp buồn, nhớ chưa kịp nhớ. Mỗi buổi sớm mai thức dậy, tôi mới biết tôi còn sống, còn được nhìn mặt trời rực rỡ sau kẽ lá chòm cây. Còn được thả hồn về Sài Gòn hoa lệ, về với Bà Hạt với con đường Nguyễn Duy Dương quận 5, nơi bóng dáng người con gái nhỏ làm thơ rồi trở thành nhà thơ giữa mùa quê hương ly loạn . Thả hồn về nhà in Thanh Long tòa soạn tuần báo Tinh Hoa Nữ Sinh trong con hẻm đường Võ Tánh, nơi bước chân em đến sau giờ tan học nào đó. Đối với tôi, một chút gì của em đều là kỷ niệm tôi, một chút gì của em tôi đều nâng niu , chăm chút mang theo làm hành trang cho chuyến hành trình vô tận. Chuyến hành trình mà người con gái nào nếu có người yêu, người phụ nữ nào nếu có chồng ra mặt trận đều chung một câu hỏi “ Em hỏi anh bao giờ trở lại “. Và bất cứ người lính nào cũng chỉ có thể trả lời rằng “ Mai mốt anh về “, câu trả lời xót xa đến thế, đau đớn đến thế.
 
Xa nhau , thời gian dài theo cuộc chiến cho đến ngày kết thúc chiến tranh vẫn không một tin tức gì về em.Khoảng năm bảy năm trước, một người bạn nói với tôi em hiện định cư tại Mỹ với chồng con. Tôi rất vui mừng biết em còn sống, được hạnh phúc bên chồng con.Mấy mươi năm bể dâu, tôi lận đận giữa đời trầm luân sau mấy năm cải tạo trở về. Tôi không bật tiếng rên khi bị người ta đánh đập, tôi không bật tiếng than khi vất vả chuyện mưu sinh.Chuyện thành bại của một ván cờ đã đi vào quá khứ, nhưng giấc ngủ ở tôi chưa đêm nào được yên giấc.Tôi cứ ray rức khôn nguôi về những người thương yêu thời trai trẻ như “ sông dài cá lội biệt tăm…”. Con đường lông ngỗng trắng vời vợi mà đôi chân tôi đã bật máu bao lần .Lắm lúc…

 
Anh hụt hơi chạy về phía ban mai chân trời
Nơi có một mối tình và giấc mơ riêng nồng thắm
Giấc mơ không thấy hỏa châu – không nghe tiếng ầm ầm bom đạn
Mối tình không xa khuất vì vạt rừng- góc núi - dòng sông
Anh đã đi qua ngần ấy thời gian  chiến tranh
cũng như em đã đi qua ngần ấy nỗi buồn
Lặng lẽ đợi chờ – âm thầm thương nhớ
Phía ban mai chân trời quá khứ 
Anh chạy hoài – chạy mãi- không đến được cùng em
Hụt hơi ngã sấp xuống mặt đường–lưỡi dao cuộc đời cắm sâu vào lồng ngực
Máu đỏ thành hoa
Con bướm vàng tuổi thơ chợt hiện về trong ký ức
Bên vòng kẽm gai giữa mùa khói lửa điêu linh
Em đứng khóc một mình phía ban mai chân trời không có anh
Không có anh
Không có anh
 
( Phía ban mai chân trời )
 
Cách đây một năm ,tôi được một người bạn văn nghệ kể TMU đã chết vì bệnh..Tôi bàng hoàng không muốn tin lời người bạn văn nghệ, tôi cũng không sao kiểm chứng được em thực sự qua khỏi kiếp người hay còn tồn tại ở thế gian ? Tôi vẫn hy vọng sẽ gặp lại em, người con gái trong chiếc áo dài trắng của hơn 40 năm trước. Ngày tôi còn là một thanh niên nhìn cuộc đời sau lăng kính màu hồng Ngày em còn là một thiếu nữ hồn nhiên lắm mộng nhiều mơ. Trái tim em ngừng đập rồi để lại tôi vết thương thời trai trẻ, chỉ một lần đến cùng nhau-một lần là xong một đời, là mãi mãi vĩnh biệt thiên thu.Nỗi buồn tôi nuốt, tôi giữ trong lòng chật hết, niềm vui thì bay theo gió ngàn lẫn khuất xa xăm.Bay đi nhé gió ơi, bay về chỗ nào thăm thẳm có em.
 
Thứ bảy 05/03/2011. Tôi nhận được email tên…vn… chỉ vỏn vẹn hàng chữ “Nhờ bạn tôi gửi đến Linh Phương.....khi nào có thể.. “ và 2 câu thơ của em :
 
Ngàn năm dưới mộ em sầu
Nhớ người lính trẻ...........tình đầu khôn nguôi !
                                                 TM.Uyên.

Tôi sững sờ, hoang mang vì những dòng chữ và 2 câu thơ này. Tôi thẫn thờ đọc không biết bao nhiêu lần để hiểu rõ câu “ Nhờ bạn tôi gửi đến Linh Phương…khi nào có thể “. là sao ? Phải chăng bạn em gửi đến tôi hai câu thơ của em là lời trăn trối sau cùng của em trước phút lâm chung ? Hai câu thơ : “ Ngàn năm dưới mộ em sầu. Nhớ người lính trẻ… tình đầu khôn nguôi “ như những mũi kim đâm vào trái tim đầy vết xước của tôi.TMU. ơi ! Hai câu thơ sao mà khổ đau thế hả em ? Người lính trẻ ấy với mối tình đầu, bây giờ tóc đã điểm hoa sương sau mấy mươi năm bị đời vùi dập. Mấy mươi năm hệ lụy chiến tranh dai dẳng không ngờ.Tôi là kẻ mộng du đang chạy trên những nóc nhà cao tầng xã hội mới, tôi sợ một ngày rớt xuống đất không có được một lời trối trăn . Đầu óc tôi miên man suy nghĩ về cái chết của em. Về hai câu thơ như một lời thề của một người con gái gửi lại người xưa biền biệt mấy mươi năm .Chiến tranh đã không giết được người lính thú hơn 40 năm trước của em. Vậy mà kết thúc chiến tranh rồi định mệnh vẫn không cho anh và em một lần hội ngộ.
 
Tôi vẫn không tin em chết, em chưa chết, em vẫn còn sống một nơi nào đó trên quê hương của mình. Em vẫn còn sống ở nơi nào đó ở bên kia nửa vòng trái đất hạnh phúc với chồng con.Những lời trong email ,hai câu thơ em gửi chỉ là đùa thôi, chỉ là chút nghịch ngợm như thuở em còn cắp sách., thuở em và anh quen nhau thôi mà, phải không TMU ? Tôi không tin em chết, nên tôi gửi theo địa chỉ email : “ Tôi là Linh Phương, nhận được email này tôi rất xúc động khi đọc hai câu thơ của TMU. Đã hơn 40 năm rồi, xin ai đó cho tôi biết TMU. ngày xưa có phải là TMU. gửi cho tôi email này không ? Và  cuộc sống của TMU. bây giờ ra sao . Tôi rất nóng lòng được biết”., và tôi chờ  đợi email hồi âm .Tôi không tin em chết khi nhận được email ngày thứ bảy 50/03/2011.Em không chết  em chỉ đùa với anh thôi phải không TMU. ? Đùa với người cũ của em thôi mà. Rồi em cũng sẽ xuất hiện gặp lại “…người lính trẻ tình đầu khôn nguôi “ của em thôi.
Tôi nhận được email ngày thứ hai 07/03/2011, không trả lời những gì tôi muốn biết, chỉ có hàng chữ “n… là một email chung của những người bạn cũ , để nhớ một thời áo trắng.”, và 4 câu thơ của em :
 
“ Người xưa nát với cỏ cây
Tình xưa phiêu hốt theo mây cuối trời
Linh Phương ơi...... mộng xa vời
Thư xanh ngày cũ ngậm ngùi nhớ nhau.”

- TM.Uyên-


                                
Tôi rớt nước mắt đọc những câu thơ của em. Tôi tin em còn sống một cách lạ lùng, dù những câu thơ kia là của người chết.Nhưng tại sao em không muốn gặp mặt Linh Phương hả em ? Chiến tranh đã xô dạt đời anh xa em, một lần xa mà hơn 40 năm trời, thì tại sao, tại sao em vẫn muốn đùa với anh như ngày xửa ngày xưa ?. Tôi không tin TMU. chết, tôi gửi email cho những người bạn thời áo trắng của em .” Xin những người bạn cũ của TMU. vui lòng cho tôi biết về TMU.. Vì trước đây tôi có hỏi những người bạn văn nghệ được biết TMU. với chồng con định cư tại Mỹ. Mấy năm nay tôi được tin TMU. bệnh và đã không còn sống trên cõi đời này . Dù sống hay chết, dù cuộc sống hiện nay ra sao , xin những người bạn cũ của em cho tôi biết rõ hơn.Đừng để tôi hoang mang, đau lòng khi nghĩ đến em ….”.
 
( còn nữa )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.03.2011 07:44:52 bởi Da Hương >
Linh Phương 16.03.2011 06:34:20 (permalink)
0


SÀI GÒN VÀ EM 
 
Tình khổ hạnh
mấy mươi năm
Ai đem con sáo
qua sông trở về
Xa em
từ thuở kinh kỳ
Mắt hoa khôi
khóc ngày đi muôn trùng
Nhánh đời
bỗng hóa hư không
Để Cali nhớ
Sài Gòn triền miên
Trưa thương xá Tax
thân quen
Đêm Queen-Bee
sáng Eden đợi chờ
Abraham Lincoln
chỗ ngồi
Hàng cây che bóng
hai người hôn nhau
Crytal Palace xôn xao
Anh vai áo trận
bạc mầu thời gian
Brodard
thơm áo lụa vàng
Mấy mươi năm
nắng Sài Gòn không phai
Em trường Luật
tóc thả dài
La Pagode cứ
thương hoài chiều mưa
Chiều mưa
mát lạnh nụ cười
Môi trâm anh
của em
giờ rất xưa
Ờ thì !
Xưa thật là xưa
Tình khổ hạnh
anh
buồn chưa hết buồn
 
Linh Phương
 
DongSuoiNgot 16.03.2011 06:54:10 (permalink)
0

.” Xin những người bạn cũ của TMU. vui lòng cho tôi biết về TMU.. Vì trước đây tôi có hỏi những người bạn văn nghệ được biết TMU. với chồng con định cư tại Mỹ. Mấy năm nay tôi được tin TMU. bệnh và đã không còn sống trên cõi đời này . Dù sống hay chết, dù cuộc sống hiện nay ra sao , xin những người bạn cũ của em cho tôi biết rõ hơn.Đừng để tôi hoang mang, đau lòng khi nghĩ đến em ….”.

Anh Linh Phương! HQ nghĩ TMU của anh vẫn còn sống ở trong lòng anh đó. Xin anh đừng buồn nữa nha...Thời gian sẽ lành lại các vết thương.
Linh Phương 16.03.2011 11:59:09 (permalink)
0

Trích đoạn: DongSuoiNgot


.” Xin những người bạn cũ của TMU. vui lòng cho tôi biết về TMU.. Vì trước đây tôi có hỏi những người bạn văn nghệ được biết TMU. với chồng con định cư tại Mỹ. Mấy năm nay tôi được tin TMU. bệnh và đã không còn sống trên cõi đời này . Dù sống hay chết, dù cuộc sống hiện nay ra sao , xin những người bạn cũ của em cho tôi biết rõ hơn.Đừng để tôi hoang mang, đau lòng khi nghĩ đến em ….”.

Anh Linh Phương! HQ nghĩ TMU của anh vẫn còn sống ở trong lòng anh đó. Xin anh đừng buồn nữa nha...Thời gian sẽ lành lại các vết thương.


Cám ơn sự sẻ chia của HQ. Vâng ! TMU vẫn sống trong lòng Linh Phương , mãi mãi là như vậy HQ ạ.
Linh Phương 17.03.2011 10:21:06 (permalink)
0



- Kỳ 44 -
 
Tôi nhận được email những người bạn cũ thời áo trắng của TMU. phúc đáp :
“… Nhờ mới gần đây, chúng tôi vô được dactrung.net có đọc những bài viết của bạn, có một phần nhỏ nói về TMU..Vì thế, chúng tôi thấy bạn là người mà TMU.tìm đã lâu. Nay, chúng tôi gửi những gì bạn tôi nhờ, chỉ có vậy. Chúng tôi cũng sợ làm phiền bạn, vì thời gian lâu quá rồi, chuyện đã là dĩ vãng. Người bạn làm thơ TMU. trẻ dại của chúng tôi đã không còn. Bạn cũng đừng quan tâm, cứ coi như một cơn gió thoảng thổi qua từ quá khứ…”. Email xác nhận em đã chết , tôi không tin em chết vì email mang tên em . “ Anh không tin em chết “ , tôi không tin em chết. Cho dù em có chết thật thì đâu phải người chết rồi là đặt dấu chấm hết vào tình cảm của người còn sống? Đâu phải quá khứ ngày hôm qua dễ dàng cắt lìa được khi tôi nhận ở em những câu thơ gởi gấm những người bạn cũ thời áo trắng của em ? Cuộc đời tôi đa mang chữ tình,nhưng tôi không hề vô tâm quên đi những bóng hồng thương yêu một thời của mình. Làm sao tôi có thể coi như một cơn gió thoảng thổi qua từ quá khứ hả em ? Làm sao khi mà :
 
Em nằm dưới mộ đã lâu
Trời ơi !
Người lính trẻ đâu biết gì
Ngày tháng năm tiễn anh đi
Em chưa qua tuổi xuân thì Uyên. ơi !
Cầm tay anh chẳng muốn rời
Ngày tháng năm ấy mắt vời vợi trông
Phía anh đêm hỏa châu hồng
Xa lơ xa lắc Sài Gòn phía em
 
Biết tôi buồn, tôi đau khổ trước chuyện người xưa rất xưa  , Thu Hồng đã chia sẻ , cùng tôi nỗi buồn khôn nguôi này.Thu Hồng còn hỏi : - Anh còn nhớ những câu thơ anh làm cho một người con gái đã chết không ? Anh không nhớ . Đó là những câu thơ :
 
Em chết rồi thì trời đất buồn
Là để hồn ta trăm vết thương
Là để trong em bông hồng đỏ
Vừa nở trên môi, má lạnh lùng
 
Là để em cười với dế giun
Tội nghiệp cho ta tội quá chừng
Và như thể người điên mất trí
Ta ngồi xuôi xị vuốt râu suông
 
Là để chia xa vạt áo nàng
Là để tình ta cũng vỡ tan
Tựa trái phá hôm nào đã nổ
Đủ giết đời em đó phải không ?
 
Đủ giết đời em đó phải không ?
Hay giết đời ta chẳng ngại ngùng
Eo ơi ta sợ rồi . Ta sợ
Em vẫn nhìn ta mắt trợn trừng
 
Thu Hồng kể : Hồi đó bài thơ nào của anh ,Thành cũng gom về đưa cho em, trong đó có những câu thơ như vậy . Em hỏi Thành :- Tại sao Linh Phương làm thơ nói về người đã chết ?. Thành nói là vợ ổng chết lúc vừa mang thai, cho nên ổng buồn lắm. Sau này em mới biết đó là cái chết chị Cẩm Thuyên- người yêu của anh.
Khi đọc Hồi ký kỳ 43 của tôi, Thu Hồng đã gửi lá thư mà tôi gửi Thu Hồng vào năm 1974 khi tôi và Thu Hồng biền biệt xa nhau . Lá thư tôi nhắc đến Thương Mặc Uyên vào năm 1969 , năm chúng tôi mất liên lạc .





“…Ngày xưa, hai tiếng thật lạ lùng êm ái khi người nhắc đến. Hồng ơi ! Ngày xưa của Phương bây giờ chỉ còn là vành khăn tang quấn chặt con tim. Ngày xưa , thật bồi hồi xúc động về hai tiếng ngày xưa, hai tiếng thật thần kỳ trong quá khứ…Nhưng người ta không thể sống mãi với dĩ vãng, còn anh- anh muốn được sống suốt đời trong vỏ ốc ngày xưa…Ngày xưa, Linh Phương ngẩng lên trời cao không biết hổ thẹn-ngó xuống đất chẳng hổ ngươi. Ngày xưa của Linh Phương là tự kiêu, phách lối- lớn khôn bằng sự ngưỡng mộ của mọi người, trưởng thành bằng tầm cao trời đất
Ôi ! Anh tưởng như Từ Thức tu tiên trở về, thế gian hoàn toàn  xa lạ không ai thân thiết. Quay lại cửa Đào nguyên đã khép, Từ Thức mất tất cả ,từ nàng họ Giáng sắc nước hương trời đến những tình cảm chung quanh, Từ Thức không thể trách hờn người, Linh Phương không thể trách hờn gì em khi những cánh thư hồi âm ngày càng biền biệt. Anh chỉ nói rằng sự tương quan giao cảm của chúng mình- sự tương quan vô cùng khắn khít cũng như vô cùng vời vợi cách xa.
Áo vàng ơi ! Đêm nay viết thư cho em , anh buồn quá. Nửa đời người lận đận , lao đao, ba chìm bảy nổi – ác mộng từ đây cướp mất niềm vui tuổi trẻ, phá vỡ chiếc bong bóng mộng mơ khi Thương Mặc Uyên tưởng người chung thân chết rồi nên bằn bặt tin thư, giờ thì đến người hồng nhan tri kỷ ? Em cũng bỏ mặc anh trên con đường đời hiu quạnh, chẳng nhận được tin em ,Phương sống dật dờ như hồn ma bóng quế.
Những đóa quỳ vàng thinh sắc đã héo tàn theo thời gian. Đôi cánh thiên thần mõi mệt chờ ngày hóa kiếp. Thư anh , như một viên sỏi ném xuống vực sâu không một tiếng động. Tình hun hút tình xa. Sáu ngàn ngày sầu thiên thu cố xứ. Ngậm hạt nước mắt ở môi, cảm giác tê rần trên đầu lưỡi. Người cứ vô tình nín lặng, cho người quay quắt nhớ nhung. Em dấu yêu ơi ! Xin giữ dùm cho chút chuyện buồn.Để hồn anh tựa mỏng hơi sương.Để suốt đời anh là chim trời, em là cá nước. Cá nước, chim trời biết sao mà gặp. Người có duyện gặp gỡ mà không nợ nần nhau thì cũng bằng không . Thôi thì hẹn nhau kiếp sau…”
 
Một email khác, những người bạn cũ của TMU  gửi tôi :” Bạn thân mến ,
Rất trân trọng những tình cảm bạn đã dành cho TMU , coi như chúng tôi đã làm xong nhiệm vụ. Nhưng chúng tôi biết rằng bạn tôi chỉ muốn " gửi gió cho mây ngàn bay " , xin bạn hãy giữ riêng trong trái tim bạn , đừng viết gì hết ,đừng đưa lên net , đó là bạn thật sự quý trọng TMU.
Chúc bạn được an vui , tuổi già hạt lệ như sương........bạn tôi đâu có muốn bạn buồn đâu , thôi hãy quên đi”
 
Hồi ký là một phần đời tôi, trong phần đời đó có bóng dáng của TMU, tôi không thể không viết như bạn của TMU đề nghị .Nếu còn sống, Linh Phương tạ lỗi cùng em vì đã khơi lại vết thương thời thanh xuân của hai chúng ta trong hồi ký này. Nếu đã chết, thì hương linh của em ở thế giới nào đó, chắc cũng không nỡ trách người xưa khi viết chuyện hơn 40 năm trôi qua. Bốn mươi năm trái tim em, trái tim tôi không thể quên được ký ức đau buồn một mối tình trong chiến tranh Việt Nam.
Chiến tranh Việt Nam đã sản sinh ra nhiều mối tình đau khổ vì chia ly.Tôi cũng không ngoại lệ khi phải đi vào cuộc chiến. Tôi có hai mối tình được hội ngộ :- Một mối tình hơn 40 năm , Thương Mặc Uyên và tôi hội ngộ qua tin em vĩnh viễn nằm yên dưới ba tấc đất. Đó cũng là một cách hội ngộ của chúng tôi, hữu hình và vô hình.. Một mối tình hơn 30 năm, Trần Thị Thu Hồng và tôi. Chúng tôi hội ngộ, dù hội ngộ hơn nửa vòng trái đất thì đó cũng là một cách hội ngộ.


( còn nữa )
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.03.2011 10:26:00 bởi Linh Phương >
Da Hương 17.03.2011 15:32:26 (permalink)
0

Vancouver & Sài Gòn

Vancouver
nắng thèm mưa
Vạt mưa thèm nắng
cho vừa dạ nhau
Dù hoa em nhớ
che đầu
Kẻo mai
sợi tóc bạc mầu thời gian
Kẻo mai
hoa úa nhụy tàn
Sẽ đau đứt ruột
Sài Gòn

anh



<bài viết được chỉnh sửa lúc 18.03.2011 21:27:44 bởi Da Hương >
Da Hương 17.03.2011 15:35:18 (permalink)
0
Nhà thơ lớn .... tuổi ơi , tìm được cái này đem về cho nhà thơ lớn ... tuổi nè !








Linh Phương là ai và đã làm gì?

Hai tuần trước trên trang báo này có đăng bài “Rắc rối quanh bài thơ được phổ nhạc Kỷ Vật Cho Em,” thì có rất nhiều độc giả và thính giả của đài Tiếng Nước Tôi gọi về yêu cầu chúng tôi đăng trọn bài thơ “Kỷ Vật Cho Em”. Cũng như có thêm bài thơ nào nữa của nhà thơ Linh Phương thì xin đăng phổ biến. Hoặc những gì có liên quan đến nhà thơ này, như vấn đề tình cảm, cuộc sống, v.v...

Và hôm nay chúng tôi xin đăng vài hàng về tiểu sử của nhà thơ Linh Phương và trọn nguyên văn bài thơ của anh.



Nhà thơ Linh Phương họ Ðoàn, 25 tuổi, gốc người miền Nam, là một sĩ quan quá nhiều binh chủng như Thủy Quân Lục Chiến, Biệt Kích, Biệt Ðộng Quân. Anh bỏ gia đình lang bạt xứ người gần 10 năm, viết văn, làm thơ từ năm 1962, anh đã chủ trương:

- Văn nghệ Hoa Ðông Phương (1964).

- Chủ tịch Hội Những Người Viết Trẻ (1966).

- Biên tập viên Tuần Báo Tinh Hoa (1967).

- Anh cùng Vũ Trọng Quang coi sóc cơ sở văn nghệ báo chí, xuất bản phát hành Ðộng Ðất (1968).

Sáng tác đã xuất bản:

- Áo Tím Mùa Thu (1964).

- Còn Gì Cho Em (1965).

- Trên Ngọn Sầu Ðông (1966).

- Kỷ Vật Cho Em (1971).


Nhà thơ quân đội họ Ðoàn đã dự hầu hết các mặt trận khủng khiếp trong và ngoài nước như: Dakto, Khe Sanh, A Shau, A Lưới, Cồn Tiên, Tây Ninh, U Minh (nội địa Việt Nam), Prey Veng, Kompongcham, Tonlé, Bassac (ngoại biên Cambodia), Tchepone, Ðồi 30-31 (Hạ Lào), v.v...

Là một con người nhiều tình cảm, anh đã một thời yêu say đắm người con gái mang tên Hữu Phượng, nhưng rồi không thành. Khi vào quân đội, một Hoàng Ðắc Thị Cẩm Thuyên đã yêu thơ, yêu tác giả cho đến ngày xuôi tay nhắm mắt vì cuộc chiến.

Từ sau ngày cái chết của Cẩm Thuyên, hoa khôi vùng Ðịnh Quán bụi mù đất đỏ, nhiều người con gái bước chân vào cuộc đời lãng mạn của nhà thơ như: Tố Huyền Trân (sinh viên Văn Khoa), Nguyễn Thị Linh Phương (sinh viên Dược Khoa), và anh đã sống trong nồng nàn yêu thương của cô giáo Trần Uyên Trâm, ca sĩ kiêm xướng ngôn viên đài phát thanh Nha Trang.




Nguyên văn bài thơ Kỷ Vật Cho Em:

Em hỏi anh bao giờ trở lại
Xin trả lời mai mốt anh về
Không bằng chiến thắng trận Pleime
Hay Ðức Cơ - Ðồng Xoài - Bình Giã
Anh trở về hàng cây nghiêng ngả
Anh trở về hòm gỗ cài hoa
Anh trở về bằng chiếc băng ca
Trên trực thăng sơn màu tang trắng
Mai trở về chiều hoang trốn nắng
Poncho buồn lịm kín hồn anh
Mai trở về bờ tóc em xanh
Vội vã chít khăn sô vĩnh biệt
Mai anh về em sầu thê thiết
Kỷ vật đây viên đạn màu đồng
Cho em làm kỷ niệm sang sông
Ðời con gái một lần dang dở
Mai anh về trên đôi nạng gỗ
Bại tướng về làm gã cụt chân
Em ngại ngùng dạo phố mùa Xuân
Bên người yêu tật nguyền chai đá
Thì thôi hãy nhìn nhau xa lạ
Em nhìn anh - ánh mắt chưa quen
Anh nhìn em - anh cố sẽ quên
Tình nghĩa cũ một lần trăn trối.

20-02-1970

Da Hương 17.03.2011 15:36:34 (permalink)
0
Nhà thơ lớn ... tuổi à , những gì của bài này viết có đúng hong hở ? Hùi còn chẻ , thất tình triền miên hén ?
Linh Phương 17.03.2011 18:41:26 (permalink)
0

Trích đoạn: Da Hương

Nhà thơ lớn ... tuổi à , những gì của bài này viết có đúng hong hở ? Hùi còn chẻ , thất tình triền miên hén ?



Bài đó viết đúng rồi. Hỏi còn trẻ thấy tình chứ hong thất tình.
Da Hương 18.03.2011 21:26:04 (permalink)
0

Trích đoạn: Linh Phương


Trích đoạn: Da Hương


Nhà thơ lớn ... tuổi à , những gì của bài này viết có đúng hong hở ? Hùi còn chẻ , thất tình triền miên hén ?




Bài đó viết đúng rồi. Hỏi còn trẻ thấy tình chứ hong thất tình.

 
Như vâỵ thì chỉ có về già như bây giờ mới thất tình hả?
Da Hương 18.03.2011 21:28:15 (permalink)
0
Có cái này mang về cho nhà thơ lớn tuổi nè :



"Cuộc chiến tranh kết thúc hơn 30 năm, ngần ấy thời gian vừa đủ cho vết thương của hai miền Tổ quốc Việt Nam lành lặn (?). Như chị nhận thấy đấy, tôi gởi đến chị một chùm thơ, trong đó có nhiều bài viết trước 1975. Nguyên do, một phần những bài này tôi viết vào lúc mình hãy còn rất trẻ chưa kịp gởi đăng báo, đành xếp vào ký ức của mình và mang theo suốt chặng đường khói lửa mà tôi đi qua; một phần là để hoài niệm lại quá khứ của mình.

Ngày xưa tôi làm thơ và không nghĩ mình sẽ thành thi sĩ-mà làm thơ chỉ để nói lên những cảm xúc bất chợt của mình trước cuộc sống, trước cuộc chiến tranh quá khốc liệt mà thế hệ chúng tôi phải đối diện. Vâng ! Cuộc chiến tranh chính là những động lực và là những kinh nghiệm khiến tôi viết- viết thật nhiều để giải tỏa những ẩn ức -những mất mác- những đau thương chúng tôi phải chấp nhận như là một định mệnh."

Linh Phương
(trích thư tác giả gửi đến Gió O)




NÉN HƯƠNG CHO HAI NGÔI MỘ

Mẹ lên đồi để nghe chim hót
Nghe gió thì thầm-nghe suối chảy bên tai
Ba lên đồi hái hoa hạnh phúc
Hoa vàng tươi trên tóc mẹ đen dài
Có nghĩa gì những hạt sương mai
Còn lóng lánh dưới mặt trời cháy đỏ
Có nghĩa gì mà ba nghĩ ngợi
Rừng vẫn xanh màu lá cây già

Đêm tối lạnh lùng giấc ngủ yêu ma
Con nằm đó cuộc đời chưa hiểu hết
Một ánh lửa cũng là điều kinh khiếp
Khi tuổi thơ con chỉ biết nói cười
Ngọn nến buồn ba thắp sáng búp bê ơi
Con hãy hồn nhiên nhìn Mimosa nở
Cho mẹ an lòng vui cùng mây ngàn- cỏ nội
Cho ba an lòng hồi tưởng giấc mơ xưa

Có nghĩa gì đâu hai ngôi mộ trên đồi
Một của con- một của mẹ- đầy hoa vàng rực rỡ
Để lặng lẽ bao mùa xuân thương nhớ
Tóc ba bạc rồi buồn quá búp bê ơi !
Nén hương thơm ba đốt lạy đất trời
Cho hồn mẹ- hồn con phiêu lãng mãi

Linh Phương


Long Khánh 1969
Linh Phương 19.03.2011 06:38:33 (permalink)
0

Trích đoạn: Da Hương


Trích đoạn: Linh Phương


Trích đoạn: Da Hương


Nhà thơ lớn ... tuổi à , những gì của bài này viết có đúng hong hở ? Hùi còn chẻ , thất tình triền miên hén ?




Bài đó viết đúng rồi. Hỏi còn trẻ thấy tình chứ hong thất tình.


Như vâỵ thì chỉ có về già như bây giờ mới thất tình hả?


Về già có bảy mối tình nên được gọi là thất tình. Đa tình thế đó. Hihihi...
Linh Phương 19.03.2011 06:42:00 (permalink)
0

Trích đoạn: Da Hương

Có cái này mang về cho nhà thơ lớn tuổi nè :



"Cuộc chiến tranh kết thúc hơn 30 năm, ngần ấy thời gian vừa đủ cho vết thương của hai miền Tổ quốc Việt Nam lành lặn (?). Như chị nhận thấy đấy, tôi gởi đến chị một chùm thơ, trong đó có nhiều bài viết trước 1975. Nguyên do, một phần những bài này tôi viết vào lúc mình hãy còn rất trẻ chưa kịp gởi đăng báo, đành xếp vào ký ức của mình và mang theo suốt chặng đường khói lửa mà tôi đi qua; một phần là để hoài niệm lại quá khứ của mình.

Ngày xưa tôi làm thơ và không nghĩ mình sẽ thành thi sĩ-mà làm thơ chỉ để nói lên những cảm xúc bất chợt của mình trước cuộc sống, trước cuộc chiến tranh quá khốc liệt mà thế hệ chúng tôi phải đối diện. Vâng ! Cuộc chiến tranh chính là những động lực và là những kinh nghiệm khiến tôi viết- viết thật nhiều để giải tỏa những ẩn ức -những mất mác- những đau thương chúng tôi phải chấp nhận như là một định mệnh."

Linh Phương
(trích thư tác giả gửi đến Gió O)




NÉN HƯƠNG CHO HAI NGÔI MỘ

Mẹ lên đồi để nghe chim hót
Nghe gió thì thầm-nghe suối chảy bên tai
Ba lên đồi hái hoa hạnh phúc
Hoa vàng tươi trên tóc mẹ đen dài
Có nghĩa gì những hạt sương mai
Còn lóng lánh dưới mặt trời cháy đỏ
Có nghĩa gì mà ba nghĩ ngợi
Rừng vẫn xanh màu lá cây già

Đêm tối lạnh lùng giấc ngủ yêu ma
Con nằm đó cuộc đời chưa hiểu hết
Một ánh lửa cũng là điều kinh khiếp
Khi tuổi thơ con chỉ biết nói cười
Ngọn nến buồn ba thắp sáng búp bê ơi
Con hãy hồn nhiên nhìn Mimosa nở
Cho mẹ an lòng vui cùng mây ngàn- cỏ nội
Cho ba an lòng hồi tưởng giấc mơ xưa

Có nghĩa gì đâu hai ngôi mộ trên đồi
Một của con- một của mẹ- đầy hoa vàng rực rỡ
Để lặng lẽ bao mùa xuân thương nhớ
Tóc ba bạc rồi buồn quá búp bê ơi !
Nén hương thơm ba đốt lạy đất trời
Cho hồn mẹ- hồn con phiêu lãng mãi

Linh Phương


Long Khánh 1969



Cám ơn em nhé ! Bài thơ này niên hiệu là năm 1972 ( Trong tập thơ " Lời Tự Tình Phương Đông " do nhà xuất bản Đồng Nai năm 1995 ) sau cái chết của Cẩm Thuyên ,chứ không phải năm 1969. Đó là sự nhầm lẫn đáng tiếc, tác giả xin đính chính.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.03.2011 06:45:19 bởi Linh Phương >
Linh Phương 21.03.2011 06:15:46 (permalink)
0


ANH VỀ HÁI LÁ CHE MƯA
 
Xa nhau ngần ấy
năm rồi
Vậy mà anh
vẫn
se tơ nối tình
Hoa đâu vàng ngõ
nhà mình
Cớ sao em lại
trở thành người xưa
Anh về
hái lá che mưa
Thương em áo lụa
ngày chưa biết gì
Ai xui
trời đất phân ly
Để anh từ biệt
kinh kỳ
và em
 
Linh Phương
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2011 06:18:24 bởi Linh Phương >
Da Hương 21.03.2011 15:56:44 (permalink)
0


Trích đoạn: Linh Phương


Trích đoạn: Da Hương


Trích đoạn: Linh Phương


Trích đoạn: Da Hương



Nhà thơ lớn ... tuổi à , những gì của bài này viết có đúng hong hở ? Hùi còn chẻ , thất tình triền miên hén ?




Bài đó viết đúng rồi. Hỏi còn trẻ thấy tình chứ hong thất tình.


Như vâỵ thì chỉ có về già như bây giờ mới thất tình hả?


Về già có bảy mối tình nên được gọi là thất tình. Đa tình thế đó. Hihihi...
 
 
Vậy thì kể bảy mối tình đó cho mọi người nghe đi !
<bài viết được chỉnh sửa lúc 21.03.2011 16:02:11 bởi Da Hương >
#285
    Thay đổi trang: << < 192021 > >> | Trang 19 của 33 trang, bài viết từ 271 đến 285 trên tổng số 494 bài trong đề mục
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9