Lục Bát Chợt buồn sáng nắng chiều mưa Nụ hôn môi ngọt thành chua mất rồi Chiêm bao em lạc vào thơ Ru câu lục ngủ bên bờ vai anh Ngẩn ngơ câu bát đa tình Treo trên ngọn tóc trăm nghìn lời yêu Khù khờ anh cứ chắt chiu Những bông hoa dại mang theo suốt đời Trăm năm câu lục nằm chờ Nhớ thương câu bát hết thời thanh xuân Linh Phương
Cõng em qua khắp phố phường Cõng em đi hết con đường gian nan Liếc nhìn con mắt lá răm Khiến anh từ đó phải lòng mà yêu Môi cười phách lạc hồn xiêu Môi hôn buốt trái tim liều theo em Đất trời buồn quá ngã nghiêng Thương trần gian có kẻ điên vì tình Cõng em mấy dặm đăng trình Để thương để nhớ một mình khi xa Linh Phương
Lá thu bay theo gió Bâng khuâng chiều tím trời Mù mù sương che khói Giăng đầy bên bến sông Còn không em- còn không ? Nỗi buồn vương vào mắt Lòng anh giờ giá buốt Nghe chớm lạnh sang mùa Năm này- bao năm nữa Lá thu rơi kín đường Một mình anh dõi bóng Nhìn biển tìm người xưa Ngày đi không tiễn đưa Sầu trôi giạt phương nào Thương yêu gởi về đâu ? Đại dương xanh ngát bờ Xa khuất hết nửa đời Anh mõi mòn chờ đợi Lá thu bay cứ ngỡ Giọt lệ tình khôn nguôi Linh Phương
Tự dưng vuốt mặt thấy buồn Cứ xoa tay miết lên từng nỗi đau Nợ tình giờ trả cho nhau Mong cay đắng sẽ ngọt ngào hơn xưa Rồi em hạnh phúc bên người Quên tôi như thể ngày chưa hẹn hò Qua sông đừng nhớ con đò Quay lưng đừng nhớ góc trời có tôi Cũng đành thế ấy thế thôi… Linh Phương