Thơ Tình Linh Phương
Bầu trời - mặt đất - không còn màu xanh
Bầu trời và mặt đất không còn màu xanh
Thế hệ bị đánh lừa mất phương hướng
Ba mươi tháng tư chim bồ câu chết thảm
Bên giàn hỏa thiêu cuộc chiến Việt Nam
Linh Phương
Anh - tuổi 18 tả tơi trong mùa binh lửa
Em – nuớc mắt héo khô lúc dậy thì
Ngày ấy chia ly
Em bên kia bờ đại dương
Anh bên này tù ngục
Mấy mươi năm
Tình yêu chúng mình chỉ còn là tiếng khóc
Chỉ còn nỗi đau xa cách một đời
Mấy muơi năm
Anh đã mất em rồi
Từ tháng 4 xưa
Sài Gòn không còn nữa
Linh Phương
Ba tôi lớn lên làm người nông dân
Bỏ ruộng đồng vô bưng kháng chiến
Lần thứ nhất- má tôi khóc vẫy tay đưa tiễn
Lúc ấy là mùa thu 45
Anh tôi lớn lên làm người nông dân
Bỏ cuốc bẩm cày sâu đi vào cuộc chiến
Lần thứ hai-má tôi khóc vẫy tay đưa tiễn
Chị dâu tôi vẫy tay đưa tiễn
Lúc ấy là mùa thu 65
Chị dâu tôi ngồi đan áo lạnh mùa đông
Gởi ra mặt trẩn cho cha- cho chồng đi đánh giặc
Trong ngôi nhà dột nát
Mưa ướt nhòe trang vở dạy cháu tôi tập viết- tập đánh vần hai chữ Việt Nam
Tôi lớn lên cầm súng vào rừng
Hành quân dọc theo chiều dài đất nước
Đất nước hình cong chữ S
Đất nước có biển rộng-sông dài
Đất nước có núi non hùng vĩ
Chở che cho những người con
Mang trong trái tim mình lá cờ Tổ quốc
Lần thứ ba- má tôi khóc vẫy tay đưa tiễn
Chị dâu tôi vẫy tay đưa tiễn
Lúc ấy là mùa thu năm 67 trời mù mịt sương che
Sau 1975 tôi trở về
Ba tôi không về
Anh tôi không về
Chị dâu tôi đánh rơi chiếc áo còn đan dở dang xuống mặt đất
Má tôi ngã quỵ xuống mặt đất
Lần cuối cùng- má tôi khóc chồng, khóc con bằng những giọt lệ đỏ tươi
Lệ máu hóa thành hoa nở trên mộ những anh hùng đã chết
Cho chiến tranh Việt Nam -chiến tranh Việt Nam
Linh Phương
Anh trở lại bàn chân vừa chạm ngõ
Gia Định thành xưa quen thuộc một thời
Tưởng đã quên. Mà sao lòng cứ nhớ
Cầu Chữ Y biền biệt mấy mươi năm
Ngã tư Bảy Hiền vời vợi người trông
Màu áo lụa trắng ngời ngời con mắt
Bởi vì em nên mây trời xuống thấp
Níu đời anh- chầm chậm- tháng giêng- hai
Phố Thị Nghè giờ chắc chẳng còn ai
Ngồi chải tóc- soi gương- chờ tiếng gọi
Qua Hàng Xanh anh thẫn thờ bước vội
Nghe trái tim đau đáu thuở học trò
Sài Gòn ơi ! Ngày ấy quá xa mờ
Trong ký ức xanh xao buồn bật khóc
Tình mới chớm- là tình mong manh nhất
Dễ dàng phai như màu lá thu phai
Có phải xuân hồng điểm xuyết cành mai
Mang gió tết nhuộm vàng bông hoa nở
Góc phố cũ- một mình anh đứng đợi
Áo em bay mát rượi nắng sân trường
Linh Phương
Trong veo màu mắt nắng
Phơi tóc em thơm nồng
Bầy chim xưa nằm mộng
Mơ ngủ bờ vai ngoan
Giận anh mà em khóc
Giận anh mà em buồn
Để chiều hôm nắng tắt
Mắt dùng dằng nhớ thương
Sớm mai nào nhẹ vương
Chút tơ trời vào mắt
Sớm mai nào như sương
Long lanh trên môi ngọc
Đóa hoa tình vừa nở
Giữa ngực người hồng nhan
Trong veo màu mắt nắng
Áo tím hoài ngàn năm
Linh Phương
Em không còn giữ
Trái tim anh trong lồng ngực em
Và nụ hôn nồng nàn ngày nào
Cũng phôi pha theo thời gian xa cách
Tay nắm lấy bàn tay
Cớ sao em lại khóc ?
Để nước mắt muộn màng
Rơi xuống trang thơ
Linh Phương
Giấc mơ xưa chìm giữa cuộc đời
Dịu dàng như cơn mưa mùa hạ
Khi chia tay. Ngày hôm qua đã
Trở thành ngày cũ phải không em?
Con đường tình giờ có hướng riêng
Em một hướng-còn anh một hướng
Hướng bình yên dành cho em chọn
Hướng khổ đau anh xí phần anh
Day dứt mà chi em.Cuộc tình
Ngày hôm qua đi vào quá khứ
Người hôm qua trở thành người cũ
Cũng đành - xin gọi cố nhân ơi
Linh Phương
•LA PAGODE THÁNG 6 - 1970
Vị đắng thắm đẫm mồ hôi
Giọt cà phê buồn đọng lên đôi mắt
Tháng sáu năm 70 anh ngồi La Pagode
Nghe trái tim em hát khúc dạo đầu
Ngước nhìn bầu trời xanh thẳm vút cao
Nắng nồng nỗi nhớ theo anh qua mùa loạn lạc
Tuổi thanh xuân chợt thinh không biến mất
Khi thời gian chờ đợi phủ rong rêu
Qua khung cửa kính đầy gam màu olive
Tình yêu khuất mù trong lửa đạn
* SÀI GÒN THÁNG 6- 2006
Cuộc chia ly nào không có nỗi buồn
Và tình yêu nào không bắt đầu bằng hy vọng
Hạt hạnh phúc nẩy mầm
Anh muốn đưa em qua những con đường
Đầy bướm hoa của thời trẻ dại
Để được hôn mười ngón tay con gái
Dịu dàng rơi xuống tiếng đàn xưa •CÂY XƯƠNG RỒNG NỞ HOA Cây xương rồng nở hoa thắm đỏ ráng chiều
Anh thảng thốt gọi tên người đàn bà trong tiềm thức
Em lặng lẽ ngồi khóc
Bao năm rồi mới gặp
Muộn màng rồi hai tiếng yêu nhau
Linh Phương
Về quê. Ờ! Cứ về quê
Để nghe mẹ hát chân đê mỗi chiều
Khóc khi nhìn thấy cánh diều
Tuổi thơ ngây dại ai treo giữa trời
Bằng đôi chân đất. Tôi mơ
Chạy tìm cha khắp đôi bờ tử- sinh
Cánh đồng xưa nước mông mênh
Ra đi lạc xứ lênh đênh nửa đời
Bỏ sông- bên lở- bên bồi
Hương rơm- mùi rạ- dại khờ- tôi xa
Thuở chuồn chuồn nhớ cỏ hoa
Tôi thèm được nói: -Thưa cha! Con về
Về quê. Ờ! Cứ về quê
Vai gầy mẹ gánh câu thề thương cha
Nợ tình như biển bao la
Chờ chồng mấy chục năm qua. Mẹ chờ
Bàn tay dụi mắt. Tôi mơ
Chạy tìm cha khắp bến bờ nhân gian
Linh Phương
Bỏ lại chiến trường một cánh tay
Cha mang ba lô về làng
Ngực đeo huy chương đủ loại
Giã biệt bao cánh rừng rực cháy
Bao cánh rừng đạn bom
Cha nghiêng người xuống bế con
Bằng cánh tay còn lại
Trời lúc đó nhiều mây
Gió phất phơ vạt áo vải ka-ki trống không
Mẹ mừng vui ôm cha
Bật khóc
Con lớn lên từ hơi thở nồng nàn của đất
Từ dòng sữa ngọt ngào của mẹ và lời ru êm đềm của sông
Từ mùi khói đốt đồng
Từ mồ hôi cha hòa cùng hạt thóc
Từ giấc ngủ nhọc nhằn cha còn vung tay gặt
Lúa chín vàng trong giấc mơ xanh
Cảm ơn cha- người chiến binh
Đã dạy con thương yêu cuộc đời- thương yêu đất nước
Để mai này nối bước
Con vào lính như cha
Linh Phương
Bỗng dưng
ngạo mạn ta cười
Khi xưa
lính tráng chịu chơi hết mình
Tay xăm
” hận kẻ bạc tình “
( Ờ !
Mà ta cũng bạc tình như em )
Tay cầm súng
bắn chỉ thiên
Buồn ư ?
Uống rượu ta quên chuyện đời
Chuyện đời
bèo giạt hoa trôi
Chuyện đời.
Đù má !
Hết đời cho xong
Linh Phương
( Những ngày ở KBC 3300 )
Một hôm ngửa mặt nhìn trời hỏi
Ta hiền khô ông nỡ đọa đày
Mấy mươi năm thân sơ thất sở
Cuộc đời ta khổ tận cam lai
Lớn lên đi lính rồi thua trận
Vào trại giam học tập dài dài
Ngày ta được thả về quê quán
Quê quán không còn biết tìm ai ?
Tìm người xưa-người xưa mất biệt
Chắc quên ta em lấy chồng rồi
Ừ ! Nhớ chi cái thằng tù tội
Giữa Sài Gòn đâu dễ kiếm cơm
Đâu dễ kiếm cơm ta kiếm sống
Xuống Cà Mau-rừng đước-rừng tràm
Cày cuốc chẳng xong đành làm mướn
Tay chai sần tóe máu rách bươm
Nhiều đêm nằm ngủ ta bật khóc
( Bỗng dưng lại giống tính đàn bà )
Mẹ nó ! Cứ chửi trời-mắng đất
Mấy chục năm ròng ông chơi ta
Buồn tình Linh Phương ta tự vận
Nằm dưới mộ bia mắt mở trừng
Ta hận phần đời ta quá thảm
Chết mà hồn phách vẫn chưa tan
Linh Phương
Căm ghét lão trời già xốc nổi
Mấy mươi năm cứ muốn hại ta
Cái thằng sống sót thời binh lửa
Làm thơ-uống rượu mê đàn bà
Ganh tị ta thiên tài háo sắc
Thò tay ông cắt sợi tơ hồng
Nên người yêu vội quên tình cũ
Sớm mai hí hửng lên xe bông
He he ta cười rớt nước mắt
Pháo nổ đường hoa xác đỏ hồng
Phụ ta lấy chồng sao em khóc
Hát bài Lý con sáo qua sông
Thất chí nhiều khi ta liều mạng
Thách lão trời già sai Thiên Lôi
Cầm búa đấu với ta chục bận
Thử rồi coi ai sẽ tiêu đời
Ta chết trần gian buồn khô lệ
Còn ông chưa chắc đã yên thân
Thục nữ-thuyền quyên vô số kể
Kéo nhau hỏi tội lão trời khùng
Ta chết bởi vì ông cà chớn
Trù dập thiên tài mấy chục năm
Háo sắc có chi mà nổi giận
Đàn ông háo sắc mới đàn ông
Linh Phương
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu: