HOANG MƠ
Ta xoa nắn từng cụm buồn sỏi đá
Ai hát hoan ca! Trên xích nhũn sầu?
Cúi mình xuống hôn niềm đau của đất
Bỏ nằm phơi, bờ nắng cháy biển hoang.
Cơn gió hôm nay thoảng về phai dịu
Cát vàng xoay, chuyển ngúng nguẩy triền thân
Gió đêm ngày, sóng mơn man ve vuốt
Kề cạnh rong rêu, phủ bám cỗi cằn.
Trên dáng nhân sinh đợi chờ mục rã
Theo nước xoáy luồng, men choáng dâng lên
Nắng ngủ bình yên, hương da nồng mặn
Nước mắt ân tình bọt bể mông mênh.
Trôi đi đâu? Giữ niềm riêng, bỏ bến
Vẫn lang thang, ôm kín mãi cuộc đời
Có đánh mất? Được vòng tay tơ nhện!
Xuôi dòng về, ảo ảnh nhốt ma trơi.
Cho yêu say trong tình ru mây gió
Đem hương du, rũ sạch mảnh hoa tàn
Một cánh bướm vờn bay chiều nắng ấm
Vào giáo đường, ta cúi mặt nghiêm trang.
Lời thánh ca, không có người trổi hát
Ta suy tư nghiêng ngắm thánh giá buồn
Chợt cảm nhận như có gì bất ổn
Tượng đâu rồi? Bỏ thánh gia cô đơn.
Chúa bỏ đi, có thể đã dỗi hờn
Ta xơ xác, sẽ đổi dùm chốc lát
Níu thời gian đợi người tình trở lại
Kéo hồi chuông thông báo lúc quay về.
Em bước đến ta làm người ban phước
Rượu giao bôi, thay thế cạn ly tràn
Hôn môi ước, dìu đưa đêm hợp cẩn
Đèn trời quên, hoang tối ngất say hương.
Để cho nghìn kiếp vấn vương
Vòng tay phù thuỷ dẫn đường khai duyên
Rồi em bỏ lại trên miền
Hình hài mê tỉnh đi tìm hoang mơ
Cho ta ngơ ngẩn dại khờ
Vào nơi tăm tối ôm bờ uyên ương
Và đây có phải vô thường?
Mơ xuân đầy giấc nhập đường mộng du.
NGUYÊN HOANG
04.04.10 11.05 Pm