NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
DẤU HẰN.
Lưng ngựa oằn, dấu in ngày giông bão
Trở về cùng, ngắm lại cỏ đồng xanh
Vẫn hoang vu, ẩn hiện dài hoang lạnh
Bóng nhập nhoà, trao lại dáng xanh xao.
Nỗi buồn mang, trú hồn bên ốc đảo
Theo vân môi, tựa nứt rạn tinh cầu
Dìu đưa thoát, dung nham từ cốt lõi
Bốc hực nồng, cho mằt thẳm đêm sâu.
Đưa mộng ảo,trả về miền đất hứa
Treo trần mây, những cánh bấu chân dơi!
Làm nhũ thạch, chứa căng tình, hoá sữa
Cho người qua, thêm sức bước bên đời.
Ai ngất ngưỡng , thân cuồng say, hỉ nộ?
Không cho xin, những đắm đuối hoang đường
Mang gởi gấm vào trùng dương, sóng biển
Tưng ngày đùa lên bải cát, tang thương.
Cho nước mắt mặn nồng, ngâm ủ kín
Đem ra phơi, khi gió nắng ân tình
Đã thật sự? Trăm năm là miên vĩnh!
Vòng tay nầy, xứng đáng tặng nguyên trinh.
Loài bò sát không van xin, chân đạp!
Cát thuỷ tinh, dấu kín những ấu trùng
Về đỉnh nhớ, tìm thâm ân thác lũng
Biển đậm lòng, nhân chủng bám như sam.
NGUYÊN HOANG
2010 R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.09.2010 01:47:18 bởi Viet duong nhan >
THÂN PHẬN
Ta cánh chim bằng cô thân, lẻ bạn
Hoàng hôn đi, ta hối hả, tìm đàn!
Giữa sa mạc, không nhành cây trú ẩn
Khắp trùng dương, chẳng hải đảo ngưng chân.
Mưa chiều qua, không gian còn buốt lạnh!
Ta lang thang cứ đi mãi, biết đâu về?
Thân xơ xác, rã rời có mỏi cánh?
Sâu thẳm ngút ngàn, cuốn hút thiếp mê.
Lại về trên đỉnh sương giăng!
Cỏ hồn hoang mục, tơi vầng trăng tan
Bao nhiêu nước mắt khô cằn
Đi về lần cuối, không phần cho nhau.
Nguyên Hoang
ĐƯỜNG XƯA
Chào nhau buổi sáng
Tiếng hót Họa mi
Đường xưa lối cũ
(Đường xưa còn nhưng lối cũ đổi thay)
Tất cả vàng thu.
Xin để không gian ru ngủ
Niềm thương gởi đó, mặn lòng!
Về lại nhánh sông huyền thoại
Thuyền hoa chở nặng nhớ mong.
Bến xưa người đâu, chẳng thấy?
Trăng khua bến mộng gọi tìm
Sông im từ lâu thức dậy
Dật dờ khơi động lại tim.
Ta bóng mây trời lỗi hướng!
Thiên di gát bỏ muộn phiền
Chia cho ai? Nỗi niềm gắn bó.
Còn nơi đâu? Giữ lấy nhân duyên.
NGUYÊN HOANG
THỀM NẮNG HẠ
Em bổng đưa ta, về nắng hạ!
Một vòng, tay ấm khẳng khiu,mơn
Nếp nhăn đuôi mắt, hằn năm tháng
Nầy cánh hoa dung, có dỗi hờn?
Ta chép thơ tình, ru cơn ngủ
Đưa Em trở lại, vũng ân tình
Là dòng sông nhỏ, vàm bến cũ
Đầy nhớ, tràn thương dỗ dáng xinh.
Ta mơ trên ngõ về nhân ái!
Có lẽ trời cao, đã an bài
Mây gió cùng ta bày yến tiệc
Khách mời tới dự, cõi thiên tiên.
Ong bướm xum xoe, vờn cánh thắm!
Say mê nhún nhẩy, khóm hoa hồng
Mơn man triêng đoá, oằn nhuỵ lặm
Húp hút mật đài, quẩy xoay mông.
Xoa búp hoàng liên, nghiền hoằng pháp!
Nghiệp tu đạo tích, ngưỡng thiên trù
Thong dong bát nhã, phù nhàn lãm
Dẫn bóng đường quang,lãng ưu du.
Chợt quay trở lại, nhìn dương thế!
Ta vẫn yêu Em, đến trọn đời
Lảng đảng trong thơ, dìu nhập thể
Em về cung nhạc, chuyển muôn nơi.
Đây bước trải giăng, bồng nguyệt sáng!
Trần gian mấy thuở được sum vầy?
Tà dương chưa khuất, trăng lố dạng
Ta đón hương lòng, ngập bóng say.
Ta ngủ bên thềm, tràn nắng hạ!
Chao nghiêng mộng mị, lã cạnh triền
Non cao ngút thẳm, chờ băng giá
Gềnh đá dật dờ. đợi nhũn duyên.
NGUYÊN HOANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2010 01:30:43 bởi Nguyên Hoang >
TA CÙNG EM...
Ta bỏ vào đây,một chút tình của biển!
Em thử nếm xem, đã đủ mặn ước nguyền?
Một trăm đó? Có trọn đầy cho hương lửa.
Bước phiêu bồng, luôn thấy mãi chuỗi mây mưa.
Khi trở về, được ngắm lại ánh trăng xưa!
Nghe câu hát, đêm rong thuyền sông Vàm Cỏ.
Lời thơ mượt mà, đượm tình quê hương đó.
Soi bóng trên dòng, theo ròng lớn đong đưa.
nguyên hoang.
quote:
LÒNG VIỄN XỨ
Kẻ ở nơi xa vọng cố hương,
Hoài mong quê mẹ, dạ còn vương,
Lòng người viễn xứ bâng khuâng lạ,
Nhớ nhớ, thương thương... nỗi đoạn trường.
Khiết Tâm
19.6.10 GIỮ TRỌN TÌNH
Em hởi! Đoạn trường ngày tháng Hạ
Tang thương chua xót trải ta bà!
Tha hương lưu lạc, hồn xa xứ
Mãi giữ trọn tình, tổ quốc ta .
nguyên hoang
9.9.2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2010 05:13:19 bởi Nguyên Hoang >
CÒN ĐÓ CHO TA.
Thời gian giục giã xua tay
Qua đi nỗi nhớ, trải dài mong manh
Từ trong giọt nắng long lanh
Đêm sâu dìu bóng qua mành căng phơi.
Vùng sương, nguyệt lặn bên trời!
Van xin cho lại, tình người trăm năm
Trần ai từng bước âm thầm
Tay đong nắng gió, cung trầm phôi pha.
Ngân thu chan chứa mộng ngà
Cho say giấc ngủ, trôi qua vũng sầu
Về đâu nương dấu mịt mù?
Chân dung buổi sáng, ngày thu buổi chiều.
Trầm tư nhìn gió hắt hiu
Nghe như luyến tiếc, đêm dìu ăn năn
Bao giờ phai hết dấu hằn?
Trên nhân dung đó, sẽ dần đổi thay.
Triền non xây dựng phù đài
Mái che dương thế tháng ngày phiêu linh.
Tương giao trọn vẹn nguyên trinh
Trần gian xem lại tựa hình giả sơn
Xin cho bỏ hết giận hờn
Buông xuôi mây gió đến mơn cõi lòng.
Còn nhựt nguyệt, còn non bồng
Còn dòng nước biển, mặn nồng dấu yêu.
Ngắm nhìn sương khói quạnh hiu
Ngỡ vòng tay lạnh, cường triều thuỷ chung.
Nguyên Hoang. R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2010 04:04:47 bởi Viet duong nhan >
MƠ ƯỚC VỚI THI NHÂN
Nét thanh tú ngọc ngà trên mắt biếc
Dìu trong thơ, diễm ảo ngút tinh vân
Vòng tay em cho lại dáng yêu gần
Rời vạn kiếp, vẫn còn luôn nuối tiếc.
Em cho ta một cõi đời mộng mị
Tròn ước mơ, trên nhân dáng xuân thì
Ta quỳ đợi, em cầm đao phủ thủ
Xoá bóng trần, thơ ta vẫn luân lưu.
Em bắt gặp, trên ngõ đường, góc phố
Một cái bang, mang bầu rượu túi thơ
Say nghêu ngao, tìm hình ảnh tôn thờ
Dò dẫm lối, quay về nơi hội ngộ.
Em bắt gặp, một Vương gia hào sảng
Bên cung hoa, phòng loan đả sẳn sàng
Chờ phu kiệu dừng chân, hạ võng cáng
Để đón nàng, tuyệt thế chốn nhân gian.
Em bắt gặp, quân nhân sau cuộc chiến
Chờ lương hưu, nhận được chút đĩnh tiền
Đi khắp Shop, hàng nào Sale mua hết
Mang về treo, xua đuổi giấc cô miên.
Em bắt gặp, người già trên xứ Mỹ
Đi van xin, năn nỉ chút lòng thừa
Về sưởi ấm, giúp bao người chữa trị
Căn bệnh nghèo, chịu đựng ở quê xưa.
Em bắt gặp, một niềm mơ vĩnh viễn
Nơi công viên, tượng đá mắt nhắm nghiền
Như khấn nguyện lời gì tha thiết lắm
Cuộc đời nầy, trọn vẹn với khuôn duyên.
Hôn môi thơm, nhìn say trên má phấn
Xin hiệp lòng, mơ ước với Thi nhân.
NGUYÊN HOANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2010 06:58:49 bởi Nguyên Hoang >
TÌM MỘNG DU.
Ngày buồn cùng tháng năm qua
Quét vôi phủ bóng mượt mà nhân dung
Đưa vào tận cõi mông lung!
Khung đan bỏ trống, tơ chùng sắt se.
Thu sang xóa dấu ngày hè
Tay xuyên tóc rối, phủ đè nếp nhăn
Trên từng chua xót nhục nhằn
Đêm len song cửa, nghe lần bước trăng
Đến chia, xớt ngắn nỗi niềm
Vết hằn đuôi mắt chân chim rám đời.
Gió mây về bến mù khơi
Tay ngân đong lại, góc trời khuông thiên.
Thương hải biến vi tang điền
Đưa đời dồn ép, bên triền truông sâu
Giặt trong dòng nước đục ngầu
Phơi trên đỉnh nhớ vạn sầu ủ tim.
Để mong trổi dậy đi tìm
Một trời nhung nhớ, một niềm mộng du.
Nguyên Hoang.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2010 07:17:19 bởi Nguyên Hoang >
ĐÃ NÀO QUÊN CHƯA?
Qua miền Tây, ngang vũng lầy nào, không nhỉ?
Anh tìm qua, được gặp để sum vầy?
Nhìn Em đó, bóng hình qua xóm Net!
Mà sao lòng? Dường nổi sóng mưa mây.
Chân dừng góc phố miền Tây!
Để mong nhìn thấy người tình trăm năm
Hôm nay phố nhỏ mưa dầm,
Từng bong bóng nước, âm thầm dìu ta.
Đi qua lối ngõ ngọc ngà!
Đường trăng soi ngã, ta vào cơn mê
Đến rồi chắc phải không về?
Hương thơm mùi tóc, nguyện thề trăm năm.
Ta thấy lung linh, không gian thắm, bạc bàng!
Em ơi! Phương đây buồn nhớ lắm,
Trăng về tây, từ đông vẫn đứng ngắm.
Có lẽ nào? Mình Chức Nữ Ngưu Lang!
Chuyện đó ngày xưa, khung trời nào bảng lãng?
Hôm nay thương nhau, ngập kín đóng tâm hồn.
Còn ánh mắt, ngóng mong về nơi đó!
Máu hồi tim, đã hợp hòa nhiễm sắc,
Và môi hồng, e ấp đợi trao hôn.
Nguyên Hoang.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2010 09:43:39 bởi Nguyên Hoang >
Từ Em, cho cơn mơ.
Vòng tay nầy mãi giữ,
Hình bóng ấy, trong tôi
Vẫn tỏa hồng an ủi
Trăng cảm xúc ta rồi.
Dòng sông đà lấy hết,
Sương khói của yêu thương
Chuyển gởi nước triều cường
Vào ra luôn vấn vương.
Cánh diều bay, ta thả
Đanh tình cuộn, xích thằng
Đồng xanh con đê ngắm,
Mừng vạn thuở, nghênh hoan.
Vạt áo bồng trong nắng,
Quỳnh hương chúm chím cười
Cỏ may, làm nhẫn cưới!
Dòng tình chứa bóng trăng.
Ta yêu Em, Nguyệt hằng!
Nguyên Hoang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.09.2010 11:41:49 bởi Nguyên Hoang >
CHO NIỀM MƠ QUA ĐI.
*TRỜI.
Ta thức dậy, thấy mặt trời như mọi bửa
Hoa bưởi sân nhà, thiếu vắng tiếng hoạ mi
Để tia nắng mang đi, tuổi mộng xuân thì
Nên tất cả quên đi, những lời nguyện ước.
*TRĂNG.
Em ngâm mình, dòng sông ngày trong nước!
Trăng soi hình, để lại bóng , cho vương
Nước phù sa, đục ngầu quyện khắp ngã
Hôm nay về, trăng nước đã rời xa.
*MÂY.
Mây nói đi, sẽ vội về trở lại
Nên ta tin, đã giao hết cuộc tình
Để bây giờ, ngồi đây mong nhớ mãi
Quanh quẩn khắp trời, im vắng làm thinh.
*NƯỚC.
Em chuyển gởi cho ta lời ước lệ!
Sẽ cùng về dòng sông nhỏ, nhiêu khê
Cánh lục bình còn đó vẫn đề huề
Luôn giữ mãi, tim tím mầu chung thuỷ.
*VÀ TA.
Nguyện ước trăm năm, ta ngỡ ngắn nhưng dài
Để mãi nơi xa, mang tình buồn lặng lẽ
Nhặt lại từng ngày, những chuỗi hằn kỷ niệm!
Rượu không men, mà sao chếnh choáng, tỉnh say?
Ta say vì mãi nhớ Ai?
Nỗi buồn hoang vắng, chờ hoài thương yêu!
NGUYÊN HOANG.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.09.2010 09:38:34 bởi Nguyên Hoang >
*VÀ TA.
Nguyện ước trăm năm, ta ngỡ ngắn nhưng dài
Để mãi nơi xa, mang tình buồn lặng lẽ
Nhặt lại từng ngày, những chuỗi hằn kỷ niệm!
Rượu không men, mà sao chếnh choáng, tỉnh say?
Ta say vì mãi nhớ Ai?
Nỗi buồn hoang vắng, chờ hoài thương yêu!
NGUYÊN HOANG.
Rượu nào chẳng ủ bằng men?
Ngắn dài một bước bon chen lối tình,
Để rồi lặng lẽ đứng nhìn,
Bóng Người hun hút , hải trình riêng ta.
Trích đoạn: BĂNG NGUYỆT
*VÀ TA.
Nguyện ước trăm năm, ta ngỡ ngắn nhưng dài
Để mãi nơi xa, mang tình buồn lặng lẽ
Nhặt lại từng ngày, những chuỗi hằn kỷ niệm!
Rượu không men, mà sao chếnh choáng, tỉnh say?
Ta say vì mãi nhớ Ai?
Nỗi buồn hoang vắng, chờ hoài thương yêu!
NGUYÊN HOANG.
Rượu nào chẳng ủ bằng men?
Ngắn dài một bước bon chen lối tình,
Để rồi lặng lẽ đứng nhìn,
Bóng Người hun hút , hải trình riêng ta.
SÓNG BƯỚC..
Hải trình điều khiển riêng mình
Lo nhìn hun hút, cho tình đảo chao
Mặc dù gió chẳng xoay tàu
Ôm buồn lặng lẽ, giăng sầu ảm đen
Rượu tình không có ủ men?
Em là men đó, nhúm nhen cho nồng!
Trùng dương mài miệt bương rong
Lung linh bọt bể chất CHỒNG theo bên.
Lãng du triền sóng mông mênh
Bảo giông có đến, ta nguyền theo TRĂNG(BN).
nguyên hoang.
14.9.10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2010 09:54:41 bởi Nguyên Hoang >
NIỀM MƠ.
Hôm nay về, cùng mây trời dịu vợi
Saigòn xưa, giờ có đổi thay hôn?
Có nắng bước trên đường, đưa thương tới?
Và mưa mơ, từng buổi quyện ngập hồn.
Xin được gởi, niềm thân yêu ôm ấp
Thu về chưa? Giăng áo lụa Saigòn!
Lót ngõ phố, hài hoa Em rong bước
Heo may vờn, trong nắng thắm môi son.
Mong cho mãi, nụ cười say nhân thế
Phủ trên thân, từng chuỗi sóng mượt mà
Bãi cát vắng, chiều nay đi tìm dấu
Trùng dương thì thầm, gởi nhớ đi xa.
Ta hẹn Em mùa trăng sau trở lại
Quà đưa trao, hài gấm mịn, êm đềm
Để kịp vội cùng ta, vân du ngắm
Quê hương mình, đẹp lắm phải không Em?
Ta đi mãi, xuôi về trên đỉnh nhớ
Kể nhau nghe chuyện cũ tháng ngày nào.
Đi qua đó, quay về trong bỡ ngỡ
Em đòi gì? Hái tặng cả trăng sao.
Nguyên Hoang
13.9.10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 14.09.2010 19:05:22 bởi Nguyên Hoang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: