Em ghé thăm anh một chiều mưa đổ,
Đầy trời giăng từng hạt nhớ thương,
Nước dưới chân xô dạt nẻo vô thường,
Trời lạnh lắm! mà anh đâu vắng?
Qua cửa sổ mưa từng hồi rơi nặng,
Cõi lòng em cũng trĩu sầu tư,
Xám xịt màu trời, đánh mất vô tư,
Bóng người thương đã khuất xa tầm mắt,
Vẫn biết dòng đời trôi, cuốn anh vào tất bật.
Nhưng sao lòng em vẫn ngậm ngùi đau,
Mong cơn mưa trút buồn chốn xa nào.
Cho nước mắt không tràn theo nhung nhớ!
1792010
Hàn Khiết Tâm