Nguyên Hoang
-
Số bài
:
538
- Điểm: 2
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 26.03.2010
- Nơi: Bờ biển Đại Tây dương
|
RE: NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
-
17.01.2011 22:13:11
NGÀY ĐÓ, CÓ CÒN XANH. Nghe như hương nắng hờn mây gió. Cứ mãi tung tăng khắp đất trời, Mang rải khắp nơi, đầy mộng đẹp. Ta vừa buổi sáng, tối phai vơi. Vẫn mơ ao ước, rồi mong đợi. Vụt thoát bay đi, chẳng ngại ngùng! Con nước trôi quên, từng gợn sóng. Ta về gởi nhớ ở mông lung. Vết thương trầm tích dìm xa ngút. Có lẽ bên triền dãy núi cao, Là những mảnh tình đà vụn vỡ. Mãi chờ cơn gió đến lao xao. Ngõ nắng sân trường ngày mộng ảo. Hè sang ve hát ở trên cành. Du dương âm vọng, phường nhạc sáo. Cung lặng thầm đưa vỗ nắng hanh. Phai rời trở giấc, mắt long lanh. Ngấn lệ rời xa khỏi cổng trường, Ta đến vùi thân trong nắng cháy. Quân trường gian khổ, mài đời trai. Cánh chim mải miết miền gió núi. Đêm thẳm cao nguyên, buốt lạnh lòng. Bỏ hết niềm thương, nhiều dấu ái. Sân trường chim sáo cũng sang sông. Cha rời, mẹ mất hồn bay bổng. Một mảnh khăn tang, xé cả lòng. Ai đến, ai về trong cõi chết? Từng mảng mây buồn, ghé lại đong. Đời trai gượng gắng trong cuộc chiến. Đong cho ta, rét quyến cao nguyên. Đã quên ánh mắt diệu hiền, Sưỡi lòng đạn pháo, soi triền hỏa châu! Pháo ngưng, đong tiếp giấc sầu., Từng năm cay đắng, đếm màu lá thay. Chập chờn vàng võ giấc say, Trong hàng song sắt, lưu đày tuổi xanh. Đi qua bóng sổ khung mành. Trở về định số thuần thành cơn mơ! Bay cao trên những đợi chờ, Đông rồi lại nhớ, xuân buồn tha hương. Chiều nay thấy hoa cười, chợt nhớ đến một người. Từ đó gió mây về, Chuyển chua xót, viễn khơi. nguyênhoang 2011 VỀ TRONG CÁNH GIÓ. Có phải về vui nơi phố cát? Hay miền hoang dã, chốn sơn lâm. Để bên giấc ngủ hồn suy lắng. Gió núi quây quần, xoa giúp tâm. Bay như cánh én nhìn quê cũ. Từ thuở mây theo cánh gió buồn! Ray rức xuân qua rồi tháng hạ. Những dòng sông ngắn, lệ dài tuôn. Xuất phát tư cao của bản buôn. Ta quăng ném bỏ chiến y tàn. Trên con ngõ vắng, rời thôn vắng. Gởi mảnh hồn tan, thác đổ vang. Ngân buông tiếng thở, triền xơ xác. Cánh lá trăm năm, sắc ngả vàng. Bóng nước giúp soi giùm nhạt dáng. Ta về rừng cũ, gánh gian nan. Cơn gió phương xa nào khóa cản. Bao năm dõi mắt ngắm thu tràn. Lá rơi, bay mãi ngoài song sắt! Ta đếm mùa qua, vuốt tóc xem. Chợt nhớ nào về con ngõ hẽm. Ta đi'tại chổ' chẳng tạ từ. Mỗi đêm người có ngồi trông cửa? Mong ngóng từng ngày, không thấy thư. Em ra bến cũ tìm quá khứ. Con nước trên sông vẫn lặng nhìn. Từng buổi ra vào ròng với lớn. Chung quanh thầm lặng, muốn van xin. Cơn gió nào xuôi ngang ngõ đó? Để cho ai nhắn một lời nồng. Như hoa mong bướm về ôm ấp. Hãy ngủ thật tròn, quên ruổi giong. Mai về núp bóng cây sầu đông, Xin chúc Em vui nghĩa vợ chồng. Con cháu vây quanh, cười khúc khích! Chia buồn trong mắt, thoáng xưa mong. Có giọt buồn chia sớt trên lá cây sầu đông. Đền lại những dỗi hờn đã không trọn ước vọng. Chiều nay bóng nắng qua thềm! Đến mời người đếm tháng ngày hết chưa? Ngoài kia trời trút cơn mưa. Vỗ về buổi mát cũng vừa tà huy. nguyênhoang 2010 NGÕ THU XƯA. Khóc để hồn thu,rơi bằng nước mắt. Buồn, khi cuối hạ ghi nhớ muôn đời! Dù tất cả quên, chôn vùi dĩ vãng. Mà đêm sang? (Như) ai gõ cửa, gọi mời. Có phải hồn hoang? Bạn tù ghé tới! Nhắc đừng phai, rừng lạnhh núi cao mù. Không có được, chút bữa no buổi đói. Khô cạn lòng, ngõ lạnh ngập lá thu. Những bước chân cỗi cằn, nhẹ trên lá. Từng giọt sương mai, thấm ướt đẫm vai. Dưới tàng cây, có bao giờ thấy nắng. Đã nhiều năm, chưa hong ấm được ngày. Tâm trống rổng, giấc mơ về cuộn chảy. Trên dòng trường giang, bản án lưu đày. Muốn mơ ước, dù có là mộng mị. Còn hơn tội hình, làm kẻ khổ sai? Dành riêng cho thân là người chiến bại. Ngẩn ngơ đi, tìm nhặt lại cuộc đời. Ở một nơi hoang vu hoặc góc tối. Nước mắt không còn, tê dại trên môi. Ngày ăn gió mây rừng, đêm sương lạc. Lạnh dâng cao, theo bóng núi bạt ngàn. trăng sơn cước ngắm áo quần rách nát. Vá chồng(lên)nhau, bao cát lượm bên đàng. Mang quăng bóng trên dốc mòn, làm bạn. Từng ngày đi, dẫm nhoà nhạt, nụ đài! Hoa trinh nữ âm thầm, cạnh hóc đá. Không mặn mà, cay đắng tựa thân ta. Chiều nay mây qua, buồn rơi hương xá. Nhớ làng quê, chẳng còn rõ hướng nào. Để cúi lạy tạ từ, một lần chót. Mẹ cha đi rồi, con biết(có) về chưa? Đêm nay ta mơ, thấy Em về, mặc giùm chiếc áo! (Trong cỗ áo quan, hay trước cổng tân hôn?) Cài kín khuy sợ gió lạnh đêm về. Chao ánh nến, ngoài hiên hiu hắt gió. Em hát vài lời, dỗ cho giấc hoang mê. nguyênhoang 12.01.11
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.01.2011 22:22:16 bởi Nguyên Hoang >
|