Nguyên Hoang
-
Số bài
:
538
- Điểm: 2
-
Điểm thưởng
:
0
- Từ: 26.03.2010
- Nơi: Bờ biển Đại Tây dương
|
RE: NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
-
03.02.2011 08:05:17
CÁNH MỎNG PHÙ VÂN. Nghe như hồn rám nắng, trên ngõ đi về. Của buổi hoàng hôn, gió heo may thanh thoát. Hạt bụi vây quanh, rời khỏi những dấu hằn. Bước xuôi đôi bờ, trở lại đầu dốc ngọn. Đếm lại dấu chân bon, để kết thành một chuỗi! Lựa riêng ra buồn vui, bọc gói mang theo đi. Đã quăng bỏ vì lỡ lầm ngỡ thực, lại hư. Mang lòng mình quyện đầy vào tình thơ, chỉ ảo. Bừng tỉnh mộng, xua qua phai, có thể chao đảo. Mới rỏ cuộc đời oằn mơ càng đậm xót xa. Từng kỷ niệm xưa, cho nhiều ước vọng ngọc ngà. Vòng tay chân tình, mà sao ôm nhiều trống vắng. Cận kề chia với buồn là hai hàng nước mắt. Gối đầu ra đi, còn lại những dòng thơ cuốn tròn. Một kiếp thi nhân, vương mang tâm hồn lãng mạng. Rời nhân gian, tình gậm mhấm mãi dấu hằn. Đưa cho ôm theo âm thầm khi hoàng hôn lặn. Để khỏi tủi hờn quyện vọng, gió núi buốt căm. Bao la thiên niên, thiêu chín giùm trọn số kiếp. Ta về mông lung, tro bụi rắc lối xa xăm. nguyênhoang 2010 KHÚC SÂM THƯƠNG. Triền núi giăng sương chờ đợi. Mây về trao lại vấn vương, Ngày bỏ trôi dài năm tháng, Kề ta chẳng có thiên đường. Qua ngõ trùng khơi vây vướng. Nghe lời mỹ nữ ngân ca, Mời uống tương phùng chén rượu, Vai gầy hứng lấy đêm qua. Như từng cư ngụ sơn dã. Lá lót hương xa cuộc tình, Mai giạt xa xôi miên vĩnh, Nhớ về một thuở quang vinh. Nhân quả luật trời phủ định. Hư không mài bóng bên triền, Chiều nay về lại gỏi gió, Sao đời cứ mãi truân chuyên? Mưa đổ qua miền ảo giác. Phai mầu trên tóc điểm sương, Hôm Mai, chờ nhau trao đổi, Trọn lòng hoà giấc Sâm Thương. Mùa đi gợn lòng âm hưởng. Vươn lay nhánh gió nhũn lòng, Tim ngân chờ đợi trao trả, Ngọt bùi một thuở ruổi giong. Ta chờ đơị trả vàng đêm mộng. Tròn giấc phiêu du cánh gió bồng. Nhân duyên mong nắng về tình tự. Một ngày khỏa lấp, nỗi nhớ mong. nguyênhoang 2010 RÊU TRÊN ĐÁ. Sóng biển loang, len tìm trong sỏi đá! Những cụm buồn, vương bám bởi rong rêu. Dấu bọt bể xoa vờn, mong đáp trả. Rời trở về, cuộn vết nhớ quạnh hiu. Mưa trên sông, mang nước lũ thủy triều. Đưa gió hát tình trăng ngự cổ tháp. Phiến mây đàn, luân vũ nhật nguyệt lãm. Bờ môi cho khát vọng, xoá tịch liêu. Em đi qua, dấu để hằn đơn điệu! Ánh mắt gợi tình lóng lánh sương thu. Đã lôi kéo, người chìm trong giấc ngủ. Mộng mị ngỡ ngàng, lần chuyển phiêu du. (Mỗi khi nhớ, lại bàng hoàng thích thú). Tình đi qua, có bỏ lạnh chiều hoang? Để môi mắt diệu vời, rồi nhung nhớ. Bâng khuâng thoáng nào, khó quên giữ mãi! Chuyện tình nhân gian, đã phải thiên đàng. Tôi nhớ mãi về một dòng sông chảy. Cánh mưa chiều, phiêu giạt gọi trăm năm! Ai đan trao, dấu hằn hoa trên thảm? Những sợi buồn kết giữ nét sâu thâm. nguyênhoang 2 ngàn 11 CHƯA PHAI. Ta cúi xuống, nhặt cuộc tình, nầy cuối! Phủi buị trần gian, thoáng bám qua rồi. Cầm trên tay, ngỡ ngàng còn nóng hổi. Lại ném quăng vào trong cõi xa xôi? Cứ ngỡ cánh chim, gọi dừng mòn mỏi. Vỡ vụn niềm tin, biết có bồi hồi. Trở về dòng sông nhìn con sóng rổi. Lau sạch giọt thương vướng víu trên môi. Ngang ngõ giáo đường, xin ăn năn tội? Con kẻ phương xa, năm tháng lạc loài. Người bước chẳng nhìn, màu da không lạ. Hãnh diện giống nòi, thường vẫn đổi thay. Ta trở về nơi, vườn cũ hoang khai. Làm cánh bướm, tìm thăm loài hoa dại. Sắc phai khô, úa héo nét trang đài! Mưa xuân đến, chợt bừng hương dáng thắm. Em ơi! Chúng mình tình đó chưa phai. nguyênhoang 2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.02.2011 03:11:28 bởi Nguyên Hoang >
|