NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 18 của 77 trang, bài viết từ 256 đến 270 trên tổng số 1144 bài trong đề mục
Nguyên Hoang 04.11.2010 05:57:56 (permalink)
0
Bn gửi 1 bài thơ đồng cảm (nhưng viết hùi đó) vào đây nha, ko nhớ đã đưa lên dd chưa hih. Chúc vui và sáng tác đều.

Chuyện tình yêu cung Hằng

Chuyện chúng mình đành có thế mà thôi
Những ngày vui cứ đùn nhau tiếp nối
Em lẻ loi giữa khoảng trời mong đợi
Anh phương nào?!! những trống vắng đơn côi!

Ai biết yêu mà không sầu vời vợi
Khi duyên mình còn cách trở xa xôi
Trách ai đây?!! chỉ biết trách ông trời
Se sợi chỉ rồi mắc cây tầm gởi!

Phận má hồng em thường hay bối rối
Mỗi khi nghe được những tiếng thương yêu
Mong anh hiểu và thì em cũng hiểu
Sẽ có ngày tương ngộ hết cô liêu!

Nhưng bây giờ em lặng lẽ cùng chiều
Xây thành nhớ trên những điều chưa thật
Em chẳng mong sẽ được vui ngây ngất
Nhưng ít ra cũng xoá khuất dấu buồn...

Ánh trăng nhỏ ảo mờ trước đêm buông
Nên se sắc nước về nguồn...nước mặn
Hình như nhiều đêm...với ta đêm trắng,
Len lén trộm yêu dấu ái cung hằng...

Băng Nguyệt
13.3.2007


THỐ TY HOA, một đoá đẫm tương tư!

Nầy dấu ái cung hằng biết có chịu ?
Cho kẻ lén trộm yêu, mang lấy đem về!
Ta sẽ bước theo người trở về vàm cỏ?
Kịp đón mùa trăng, sáng khắp trên quê.

Những dấu buồn, được xoá tan khuất mất.
Niềm vui mong được ngây ngất mỗi chiều,
Từ cõi ảo, đừng nghĩ gì chân, giả.
Hãy dỗ cuộc đời, cạnh bước thương yêu.

Thố Ty hoa*, gởi phương xa, rất hiểu.
Ngóng về nơi, ở đó dáng mỹ miều.
Từ lưu lạc mang nhớ oằn nặng trĩu,
Cùng là thi nhân, thơ một chữ yêu.

Kẻ đơn côi, khung trời quanh trống vắng.
Giường thênh thang, lăn trở một hình hài.
Chăn phủ đắp, đông về không thể ấm.
Chuyện chúng mình, xin mãi giữ đừng phai.

nguyên hoang
03.11.10

*Thố ty hoa: hoa chùm gởi bám theo cây.












Nguyên Hoang 05.11.2010 06:40:03 (permalink)
0
BÓNG XƯA.

Em về bến cũ, ngồi giặt mộng,
Chờ bao nhiêu kiếp, để quên bùn?
Những nỗi bùn riêng nào ai mún.
Cuộc đời thiếu vắng, nhớ nhau lun.

Cứ ngỡ đó là điều nhỏ bé,
Thật ra bao quát cả khung trời.
Bao người từ đó, hồn điêu đứng.
Vào thử một lần lại khó vơi.

Ta đang làm bướm để rong chơi,
Thơ thẩn ngang qua vườn, ngõ vắng!
Một cánh hoa vương, mời nhuỵ phấn.
Để ta tiếp nối khổ cho đời.

Hôm nay lại nhớ vừng trăng lạnh?
Để lại hương yêu trước cửa vườn,
Mượn gió lén vô, giùm gõ cửa!
Gió dừng, vội vã bước qua bương.

Ta trở về ôm trăng quyến rũ,
Nơi xa mấy thuở ngắm trăng tà.
Thẫn thờ qua ngõ đường xơ xác.
Cao ốc lạnh lùng, bỏ quên ta.

Đâu có hàng hiên che bóng mát,
Ta thèm cơn nắng đến mơn chia!
Đi qua cung phiếm mùa phân phối,
Chẳng phải là đông cũng lạnh lùng.

nguyên hoang
2010













Nguyên Hoang 05.11.2010 06:51:00 (permalink)
0
VỀ NGÕ XƯA.

Ta về chìm giấc, mơ không tỉnh.
Xuyên suốt đi qua dãy thiên hà,
Bỗng thấy nơi nầy nhiều ngộ nghĩnh?
Có niềm thương nhẹ đến ôm ta.

Lúng túng thản lờ, ta ôm lại!
Ngỡ rằng đây đó đã quen nhau,
Trót lỡ, thôi thì thương nhau tiếp.
Nếu rời xa, bị tội bôn đào.

Mình đến không cân đai, áo mảo.
Mình về chẳng ai rỏ nguồn cơn.
Chiều heo may, mây gió chập chờn.
Say giấc giữa kỳ hoa dị thảo.

Đêm bâng quơ ru hời ngơ ngác.
Ôm Em sao lạnh giá khắp người,
Như đứng giữa trời(bị) vùi hoa tuyết.
...........đây rồi, nhớ Em thôi!

nguyên hoang
2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2010 18:29:04 bởi Nguyên Hoang >
Nguyên Hoang 05.11.2010 07:02:29 (permalink)
0
GIÓ LÂNG XA.

Ta ướp sương trời, men thi tứ .
Mềm môi rượu lạnh, ủ hương tình.
Đêm gối cô đơn chờ bước đến,
Dù là chiếc bóng dạ trên tường!

Mai ngủ thêm trưa, vì đông giá.
Ngọc ngà mây khói đã loang xa.
Nào đâu ước vọng gì cao lắm,
Một thoáng hương bay, đến biếu quà.

Đâu lối đi về từ vô ngã?
Giúp ta tìm lại dấu cỏ hằn,
Đã cùng héo úa từ năm trước.
Còn bỏ theo đường, bám gót chân.

Non nước mây trời chìm xa vắng,
Cho xin một chút sóng quyện trào,
Đưa quay trở lại lần sau cuối.
Ta thấy quê mình đẹp biết bao.

nguyên hoang
2 ngàn 10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2010 18:29:48 bởi Nguyên Hoang >
Nguyên Hoang 05.11.2010 07:05:41 (permalink)
0
Bánh Ú mùng năm.

Có lần nhớ lại!
Bột dẽo dính tay
Thương Em đợi mãi từng ngày
Trăm năm sắp hết, đành hoài công thôi.

Mây trời bóng rỗi!
Hoài vọng xa xôi
Bên triền vách núi bồi hồi
Vạt sầu cỏ úa, đền bồi chẳng vơi.

Mây ngang nhắn nhủ vài lời
Chuyển giùm phương đó, đổi dời thương tôi
Dấu yêu hằn nét mắt môi
Đừng ôm giá lạnh, ly bôi chuốt sầu.

Bền duyên giai ngẩu!
Đậm mãi thâm sâu
Chờ Em nơi bến giang đầu
Dòng sông cuộn chảy, đượm mầu phù sa.

Trôi về muôn ngả!
Bóng dáng mượt mà
Tóc cài chuỗi ngọc ngân sa
Yêu thương tựa ánh trăng già đợi nhau.
Nhiều như những ngàn sao!

nguyên hoang
2010

<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2010 07:07:01 bởi Nguyên Hoang >
Nguyên Hoang 05.11.2010 07:21:02 (permalink)
0
BÓNG ĐƠN

Tiễn đưa rồi mãi sụt sùi,
Bóng đơn trở lại khóc vùi trong chăn
Thánh đường minh chứng ăn năn
Ngỡ nơi nào đó tiếng ngân vọng về.
Bước chân chợt tỉnh hay mê?
Thiên di phiêu lãng,gót bồng không gian
Đến đâu chiêm ngưỡng thiên đàng ?
Một khung cánh nhện giăng mành tơ vương.
Dìu đưa niệm khúc vô thường,
Hóa thân vay mượn,chiêu dương xác phàm
Đạo tràng rực sáng Huệ tâm
Miên man ngẫm sự cao thâm cõi thiền
Tà dương bóng ngã còn nguyên
Xác thân nằm đó chờ phiên luân hồi.
Đi về một cõi đầy vơi,
Nổi lo chất ngất trầm khơi vũng sầu
Riêng mình chấp nhận cơn đau,
Mang về khởi điểm bình yên vĩnh hằng
Buồn cho ngất liệm trong chăn,
Đem thương kết nối dấu hằn trong mưa.
Đông về khép cửa hay chưa ?
Để mưa nép gió, đong đưa nhánh buồn.
NH/10


DÁNG XƯA

Người đi bõ lại từng cay đắng
Ta đứng lại nhìn chẳng nói năng
Chẳng qua tất cả đều duyên phận
Đả chẳng chung đường ngăn bước chi
Ta chỉ xin cho một giấc nồng
Để ươm nổi nhớ từng đêm mộng
Hầu sớm làm khô lệ ươt mi
Nếu ở phương nào đời lăn lốc
Muốn trở quay về nơi chốn xưa
Nơi đây vẩn mỡ vòng tay hứa
Chờ đón người xưa trỡ gót bồng
Dang tay nhung nhớ bồng dáng ngọc
Tựa cả trời thơ chốn thiên tiên
Tung hoa cho bướm chờ dâng hiến
Một sắc lung linh cõi diễm trần
Tung tăng nhảy múa ngàn sao ẩn
Hiện đến chúc mừng ta sánh duyên.

NGUYÊN HOANG
2 ngàn 10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2010 18:31:04 bởi Nguyên Hoang >
Nguyên Hoang 05.11.2010 07:28:30 (permalink)
0
BUỒN SAU THÁNG HẠ

Ta lớn vươn lên, từ dòng nước đỏ
Thân thế phù sa, xuôi ngược sông hồ
Chôn dấu bao năm bên triền, trầm tích
Từng lớp chất chồng, trải giá sương khô.

Sương khô rạn nứt dấu hằn môi mắt
Em đến cho ta chuỗi ngắm phai lòng
Nhân dáng năm xưa, oại oằn ký ức
Ảo mộng tan rồi, chìm lắng hư không!

Hư không che chở từng ngày, tháng lụn
Một ánh sao giăng quay mặt hững hờ
Dù phút sau cùng cho lại hơi thở
Ngõ trở về lạc lõng, thân bơ vơ.

Bơ vơ niệm khúc, lòng vương cay đắng
Lầm lũi đi qua cho hết cuộc đời!
Quả thật gặp nhau, bên kia thế giới?
Còn lại chăng là, đôi bóng ma trơi.

Ma trơi đã hết buồn hay luyến nhớ
Vẫn thâm trôi qua ải đến tận nguồn
Xa xôi lắm, có về trong quá khứ
Mảng mây trời, không đủ để vấn vương.

Vấn vương mãi, cho bận lòng đi ở
Thời gian lăn từng buổi cũng nhạt mờ
Ngõ đường ngập, lớp bụi đời bám rám
Triền nước tuôn, mài phiến đá xác xơ.

Xác xơ che dấu nỗi lòng
Bao giờ cho lại môi hồng thân yêu.

NGUYÊN HOANG
2 ngàn 10
lethutrang 05.11.2010 13:49:00 (permalink)
0
KHỔ CHO ĐỜI

Ta đang làm bướm để rong chơi
Thơ thẩn ngang qua vườn ngõ vắng
Một cánh hoa vương, mời nhuỵ phấn
Để ta tiếp nối khổ cho đời

trích đoạn NH

Người đang làm bướm để rong chơi
Một rừng hoa thắm ngát hương đời
Lượn vờn từng cánh hoa mỏng mảnh
Sau phút mây trời, cánh hoa rơi

lethutrang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.11.2010 13:59:35 bởi lethutrang >
Nguyên Hoang 05.11.2010 22:51:35 (permalink)
0
CHO EM,

Vốn còn, gom gởi về người,
Nghìn năm nhớ mãi bên đời thi ca!

Thơ trao, tình cũng bay theo.
Từ cho trong máu bồng đèo khát khao,
Người thơ nhìn ngắm trăng sao.
Tưởng mây tiếc gió, dạt dào phú thi.
Lắm lần lệ ướt đoanh mi,
Hồn thơ chia xẻ, những gì thế gian.
Luôn mơ nhiều giấc mộng vàng,
Triền non quyến gió, thu huyền lãm dung
Tất đều về chốn mông lung,
Mà nghe nỗi nhớ muôn trùng hoài hương.
Chữ yêu kề cận từ thương,
Trăm năm vương lắm, vô thường bổng bay.
Tên Em sao, gợi nhớ từng ngày?
Bóng câu khung sổ, lưu hoài bút thơ.
Người tình nhập thể đợi chờ ?
Nhìn đâu cũng ngỡ, chập chờn bóng Em.
Tìm vào giấc điệp từng đêm,
Một lần trót lỡ, khát thèm chung thân.

Vẫn hân, mãi hoan không phân vân!
Luôn yêu, hoài thương thánh thiện trong ngần.
Theo gió nương mây, nghìn năm tìm sóng biển.
Xin nghe lời thì thầm, hoàng hôn khuất, sao giăng.

nguyên hoang
2 ngàn 10




<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.11.2010 19:13:15 bởi Nguyên Hoang >
Nguyên Hoang 06.11.2010 04:27:13 (permalink)
0
CÕI NÀO XA.

Cánh chim bay từ sau ngày nắng hạ!
Đến bây giờ, còn bay mãi chưa ngơi.
Có ước mong ở ai đó gọi mời,
Chim ngưng cánh, chờ qua mùa băng giá.

Cuộc đời nầy biến thiên rồi vô ngã,
Ai đã cho? Chim mất tổ xa nhà!
Với ngày tháng, bước chân chìm nghiệt ngã.
Ngắm mây trời, mơ ngóng cõi nào xa.

Nay tha hương bên đời miền đất lạ,
Đêm xót xa, ngày đan kết cung sầu.
Ai thay phiếm cho ngõ đàng, len ấm?
Khúc niệm hằn, phai xoá với canh thâu.

Bầu trời xanh cuốn trôi, tranh vân cẩu!
Xa xôi đi, nhung nhớ quyện ân tình.
Cơn trốt xoáy mang nỗi lòng chua xót,
Giông trùng dương dìm bọt bể phiêu linh.

Đêm hoang say chén nồng thu ngâm vịnh!
Vàng chao trên ánh mắt cũ, nụ cười.
Có mong đợi ngày nào quê miên vĩnh.
Mầu cờ bay trên tháp cổ hoang vu?

Ngủ đi Em(để) giấc nồng mơn bầu sửa!
Cho tay Anh vay mượn nhớ năm nào.
Đã xoa giữ, chuyển theo từng nhịp thở.
Dòng ngọt ngào ngày đó, cũng hôm nay.

Nắng long lanh pha gió vờn giòn giã!
Mưa chiều buông, hanh bóng ngả giáo đường.
Có lần xuôi, trở về từ đất lạ.
Cánh bằng tìm ngắm lại, dáng quê hương.

Nguyên Hoang
2010

<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2010 10:04:28 bởi Nguyên Hoang >
lethutrang 06.11.2010 05:48:25 (permalink)
0
CÕI NÀO XA.

Cánh chim bay từ sau ngày nắng hạ!
Đến bây giờ, còn bay mãi chưa ngơi.
Có ước mong ở ai đó gọi mời,
Chim ngưng cánh, chờ qua mùa băng giá.

Cuộc đời nầy biến thiên rồi vô ngã,
Ai đã cho? Cim mất tổ xa nhà!
Với ngày tháng, bước chân chìm nghiệt ngã.
Ngắm mây trời, mơ ngóng cõi nào xa.

Nay tha hương bên đời miền đất lạ,
Đêm xót xa, ngày đan kết cung sầu.
Ai thay phiếm cho ngõ đàng, len ấm?
Khúc niệm hằn, phai xoá với canh thâu.

Bầu trời xanh cuốn trôi, tranh vân cẩu!
Xa xôi đi, nhung nhớ quyện ân tình.
Cơn trốt xoáy mang nỗi lòng chua xót,
Giông trùng dương dìm bọt bể phiêu linh.

Đêm hoang say chén nồng thu ngâm vịnh!
Vàng chao trên ánh mắt cũ, nụ cười.
Có mong đợi ngày nào quê miên vĩnh.
Mầu cờ bay trên tháp cổ hoang vu?

Ngủ đi Em(để) giấc nồng mơn bầu sửa!
Cho tay Anh vay mượn nhớ năm nào.
Đã xoa giữ, chuyển theo từng nhịp thở.
Dòng ngọt ngào ngày đó, cũng hôm nay.

Nắng long lanh pha gió vờn giòn giã!
Mưa chiều buông, hanh bóng ngả giáo đường.
Có lần xuôi, trở về từ đất lạ.
Cánh bằng tìm ngắm lại, dáng quê hương.

Nguyên Hoang
2010

CÕI NÀO XA

Khi đông về có chi đâu là lạ
Và đông nào không có cả giá băng
Xếp cánh chim về ngụ tại cung hằng
Dù giá rét vẫn ấm bằng hơi thở

Khi cơn mê vẫn đang còn lối mở
Thì ân tình không thể đỡ cuộc vui
Qua cơn mê, lòng sẽ lại bùi ngùi
Bởi trắc trở, đang ngủ vùi trong đó

Đêm hoang say, ai là người tường tỏ
Đến bây giờ vẫn không rõ lối về
Dù cung hằng có nhiều lắm say mê
Nhưng dâu bể là giới lề rung cảm

Ngày qua ngày cung hằng dù trải thảm
Cánh chim hoang có lạc lối đi về
Thì chim ơi khi xếp cánh não nề
Có quên được những lời thề xưa cũ?

lethutrang

Nguyên Hoang 06.11.2010 10:12:13 (permalink)
0
MẮT ĐỎ THA HƯƠNG.

Đất nước qua phân, chia nhau khóc, im lặng
Tháng hạ ngập thù, tang tóc nhuộm thê lương.
Giáo chủ vội, xóa kinh thánh, nguyện thiên đường.
Tháp chuông buồn, tiếng mõ thiền, lén xa vắng.

Lầm lũi đi, nhìn lơ, không dám hờn giận.
Ngõ đường không xa, mà bước sải không ngừng?
Có đôi mắt lạ nào, gờm trộm(ngó) sau lưng?
Đạn pháo ngưng, tiếng nổ giòn(trên)môi kẻ thắng!

Hơn ba mươi năm dài, tha hương lưu lạc.
Dằn lòng từng đêm, nghe sóng biển thì thầm.
Để quên nhớ, đang dầy vò, hồn trầm cảm.
Lần(mò) tìm lại que diêm, sưỡi bớt rét căm.

Ánh lửa que diêm, vòng tay che, dù nấm!
Khuất(lấp)vừng thái dương, đi dưới bóng mặt trời.
Chống chọi với bão giông , không tuôn trào nước mắt.
Chiều nay hoàng hôn chẳng về, tim co thắt, cáp trơi!

Ôm mân mê, nhớ ơn bầu sửa ngọt,niệm đời.
Mẹ âu yếm, dắt tay con đến trường làng.
Ta học được nơi thầy, những lời đạo đức.
Thỏa mãn cùng đất trời, nhìn bốn mùa đi sang.

Ngắm cánh mây hoang, chở giùm tình(người)viễn xứ!
Ghé ngang trao, cho dãy đất nhỏ muộn phiền.
Nhắc con sóng nghìn năm qua, vỗ về bãi cát.
Nên giữ gìn non sông, đừng phụ rẫy Tổ tiên.

NGUYÊN HOANG
2 ngàn 10


Nguyên Hoang 06.11.2010 10:21:41 (permalink)
0
MƯA VỀ TRÊN NỖI NHỚ

Thoáng nào mơ? Qua rồi những kỷ niệm
Ta yêu Em! Nào tỏ để mong đền!
Sông vẫn chảy và mây trời luân chuyển,
Nghìn thu đi, lòng vương nhớ, không quên.

Bước chân hoang, trùng dương xô sóng đến!
Em nghe không? Biển vắng mãi thì thầm.
Trên tóc rối, ngày đi sương điểm trắng.
Chưa tròn duyên, trời bắt đợi trăm năm.

Mây vẫn hát lời thiên ca bất tận!
Gió phiêu du, quên cả thuở hẹn hò.
Con tim ngủ chờ vòng tay trở lại,
Thịt da màu, phai nhạt chẳng nguyên do.

Vầng trăng xưa về trên miền đất lạ!
Gởi trao ai, niệm khúc ước êm đềm.
Chiến tranh đến, người sao đi vội vã?
Lúc cuộc tàn, biển cả dấu thân Em.

Ba mươi năm, anh trở về xóm ngụ !
Tìm quanh co, buổi nước lớn, quay ròng.
Cơn mưa nhỏ, chiều nay gợi chuyện cũ,
Đây hoàng hôn, nơi đó có lạnh không?

Nguyên Hoang
2010
Nguyên Hoang 06.11.2010 10:27:01 (permalink)
0
QUÊ BUỒN NHƯỢC TIỂU

Cơn sóng cuồn, mang vết dầu tham vọng!
Nhuộm đỏ quê nhà, xoá quên lời hứa.
Mười ba kinh hoàng, dốc lộ hoàng hôn
Chiến thắng đôi bên, đạn pháo cày bừa.
Đồng xanh xác người, vun bón quê hương
Máu thân thương, mãi vương dòng suối nhỏ
Những địa danh nào, muôn thuở đau thương.
Khói nhẹ còn ngút, súng rền đã dứt.
Xin trả về, những huyền thoại vô lương
Hây gì đó, mà kể hoài chiến tích!
Có buồn không, thân phận kẻ tha hương?
Ôi bản án! sống lưu đày, mất xứ.

nguyên hoang
2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2010 10:28:13 bởi Nguyên Hoang >
Nguyên Hoang 06.11.2010 10:57:03 (permalink)
0
THOẢNG GIÓ HƯƠNG LÒNG.

Ta biết Em cô đơn,
Tệ hơn lá đợi thu
Ta biết trong cơn ngủ
Mơ ước được đền bù.
Gió mây về quyến rũ!

Em buồn gì để khóc?
Mắt quyện bụi vô mi,
Hay tủi phận xuân thì?
Bỏ nhớ và quên mong.

Em không sợ mùa đông!
Đi về trên lối cũ,
Em không ngại ngày thu,
Đến ướm lòng an ngụ.

Mùa nào xuyên đến qua?
Mượn lược của thầy tu,
Chải cho vùng tóc rối,
Điểm trang lại mượt mà.
Đã đi rồi mất xa.

Em bảo tuổi mắt nai.
(Anh vào rừng giăng bẫy,
Chờ mồi đến sụp bắt).
Tới lui đợi suốt ngày,
Chắc con mồi lãng tránh?
Bẩy sụp lại chân Anh.

Cuộc tình sao mỏng manh?
Như cánh váng côn trùng,
Tựa nước hồ thu lạnh.
Dầy lớp tuyết, mông lung.

Chân sa vào vạc lũng,
Bên triền vách cụm phiền!
Bong lớp rêu dương xỉ,
Hằn lối nhỏ triền miên.

Bao lâu mình gặp lại?
Kể rõ chuyện bây giờ,
Ngày xưa gần chẳng nói.
Xa rồi mới ước mơ.

Có bao giờ đá trổ?
Một nụ hoa đầu đời!
Phù dung một cánh tỏa,
Đêm dài chợt tả tơi.

Buổi sáng mang ra phơi,
Niềm yêu thương vỡ vụn.
Mưa ban chiều ướt sũng.
Hong khô được cuộc đời?

Mai dẫn ta về qua lối nắng!
Còn màng sương loãng, vẫn chưa tan.
Niềm mơ chìm lắng từ năm tháng,
Gặp lại xin quên, khỏi bẽ bàng.

nguyên hoang
2 ngàn 10

 
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.11.2010 21:44:41 bởi Nguyên Hoang >
Thay đổi trang: << < 161718 > >> | Trang 18 của 77 trang, bài viết từ 256 đến 270 trên tổng số 1144 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9