GIẤC MỘNG NGÀ.
Đông Paris, nhớ người thương viễn xứ!
Thu qua đi, nhặt lá lót chân nàng.
Buồn không nhỉ ? Đường bay xa hiu hắt!
Tiếc xuân thì, ghì níu bóng không gian.
Để xin hỏi, cánh mây trời lảng đảng?
Lấy của Em, vốn liếng thuở mượt mà.
Hoàn trả lại, niềm quạnh hiu hoang vắng.
Chở cả hồn trôi về mãi nơi xa.
Cao xanh ơi! tôi còn chỉ giọt sương,
Là mỗi sáng trông chờ, một cánh bướm!
Hoàng hôn về, lạnh trùm bao chua xót.
Khung trời bao la, xin cho chút thiên đường.
Thiên đường đó, vòng tay dù mộng mị!
Tình ảo xa, mường tượng thoảng ngọc ngà.
Làm hương gió nhập hoà trên ngọc thể,
Hạc trắng đi tìm giao mộng thiên nga.
Qua, sẽ mang ân tình xuân cho, bậu!
Duyên trăm năm, xin góc nhỏ cho mình.
Phòng loan sẵn, chờ giao bôi hợp cẩn.
Tất cả vòm trời chiêm ngưỡng, lặng thinh.
(Từ hai đứa, có vay nơi kiếp trước.
Thiếu chưa đầy, giờ phải trả nhau thôi!)
Nguyên Hoang
2 ngàn 10