KHÚC TỰ THÁN.
Hôm nay mùa đông về Paris!
Ta hóa thân làm cơn gió,
Đăng nhập vào trần mây
Vô hình không ai thấy,
Em hở cửa(áo) cho vào, trú núp vài giây.
Là cơn gió mùa xuân, vờn xoa vùng ngọc thể!
Gió hạ cuồng lục soát vũng khe ngà.
Hơn gió thu, nhuộm úa vàng cho lá.
Một cơn gió tình si, bao năm hằn ngây dại.
Đợi mãi vào mùa, được dịp đến đáp bù.
Trả nợ như ngày xưa, còn thuở xuân thì.
Giũ áo thét gào, đuổi cũng không đi.
Hành trang trong Ba-lô, không trĩu nặng như ngày trước.
Chỉ chứa nỗi lòng, tư tháng hạ xa xưa.
Đã ước nguyện chờ nhau trên bến cũ,
Thuyền đi bao năm, có nhớ để quay về?
Vẫn luôn mong, có được ngày sum họp.
Chờ bao lâu, cũng ráng đợi Anh nơi quê.
Anh bây giờ, chẳng bận bịu nhi thê.
Không vướng víu, những mắt xiềng khua rỏn rẻn.
Qua bao mùa thầm chịu để quên, quen.
Những ánh mắt, đòn thù trao năm tháng.
Trên thân gầy, ốm yếu da bọc xương.
Vì được nếm đày đọa chốn thiên đưòng!
Của ngạ quỷ còn trụ hình nơi trần thế.
Còn tặng người, dài ác mộng hoang mê.
Em ơi em! Trăng gầy mơ gió núi.
Từng năm qua, không thương tiếc bùi ngùi.
Đầu buổi sáng, cuối ngày chiều ngắn ngủi.
Đi qua thềm, nhìn bóng nắng tính tháng năm.
Đâu tháp cổ, nào lâu đài nhung gấm?
Soi bao năm, trăng rũ mệt mỏi rồi.
Như người sống nơi nầy quên tiếng nói,
Gặp nhau từng ngày, môi mắt hóa vôi.
Ừh mà thôi!Nói hoài cũng chẳng đổi.
Cần chi cho ta, mong hạnh phúc chan hòa.
Cho dân sống, thoát khỏi vòng cương tỏa.
Bình minh mãi về trên đất nước thân yêu.
Không cần ai chia sớt nỗi cô liêu.
Hằn vai gánh, nghiêng cõi lòng nặng trĩu.
Núi cao nhìn, dốc suối sâu tiu nghỉu!
Cành khô trong tay, vẽ trên cát giáo điều.
Tôn giáo thuần thành, ghi lại chữ thương yêu.
Nguyên Hoang.
2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.12.2010 02:52:11 bởi Nguyên Hoang >