VŨNG NHÂN GIAN.
Buổi chiều, nghe rừng xưa thao thức
thở.
Gió bạt ngàn quấn quít núi, cô liêu.
Ngậm ngùi mênh mang, trăng sao lờ lặng.
Mây thoát bồng, mang niệm mộng đi theo.
Con sông dài, phù sa quyện trôi mãi.
Ngọn đồi nhìn, triền dốc trũng thẳm sâu.
Dòng thác đổ quanh năm, giăng níu kéo.
Ngút ngàn cao dải lụa trắng, rì rào.
Đêm hiện về, ánh trăng soi vàng vọt.
Thung lũng ngòm đen, hực nóng mặt trời.
Cánh dơi lạc loài tìm yên giấc ngủ.
Mai bình minh, còn bay tiếp mưu sinh.
Ngợi khen bàn tay hóa công tạo dựng.
Mọi loài đều, có cuộc sống vây quanh.
Phân chia nhau vùng thiên trù, nóng lạnh.
Giành riêng từng tấc sống, giữ an hòa.
(Biết đời phù vân, rồi cũng đi xa).
Ngày qua, những chuỗi dài, xuyên lau lách.
Mầu nắng phai, vần vũ lốc, mưa sa.
Lối bước vào, ngõ đi ra, chẳng rõ?
Khuân vác đầy, dừng lại bỏ, trắng tay.
Có ai đi, dưới mặt trời, không thở?
Cố giữ sao, cho khóc ít hơn cười.
Chẳng có đâu là thiên đường, âm giới.
Tại vũng trần gian, hạnh phúc quẩy bơi.
Đất trời bao dung, vui hưởng cuộc đời.
Đã ban tặng, trăm năm cho vừa đủ..
. . .
nguyênhoang
2012