GIÃI NỖI LÒNG...
Ta ngắm nỗi buồn trên cánh mắt?
Có cho chia sớt được chút nào?
Trên môi ta thấy dường như mĩm?
Nụ cười mong đợi, được cho nhau?
Nhân dung một thuở nào, giữ đó!
Hiện hữu vẫn là, thấy đảo chao.
Cánh bướm, được lần cho lại tỏ.
Bằng lòng, ta được yêu Em nào!
Em đến công viên, ngồi lạnh vắng!
Ta làm cánh gió, cận mơn hôn,
Thời gian kèm giữ đừng trôi mất.
Mong được niềm riêng cất giấu chôn.
Ta mang đính ước, từ xuân đến,
Bóng hình Em, hoà nhập vô tim.
Tàu rời ga, vẫn còn kịp bước
Dành cho Em, góc nhỏ thiên đường.
Hoang vắng không còn, bao kín vương.
Phần quà, chất chứa trọn yêu thương.
Trầm tích chôn đáy sầu, miên vĩnh.
Ta xây lầu mơ, nhốt cuộc tình.
Cõi phù vân có thể thiên định!
Cơn gió nào sang, nguyện ước thầm
Khoé mắt xoay đời cho thắm mịn.
Vành môi e ấp, nụ hôn thâm.
Nguyênhoang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.06.2012 11:27:14 bởi Huynhthomy >