HOANG MANG?
Nợ gì? Mà bạn thiếu ai kia!
Lo quá, chắc là phải vội vìa.
Để biết xem người, tặng chung thuỷ.
Rỏ quên lời hứa, cho ra rìa.
Nợ định trao người xin nhận lãnh.
Tình vay trả kẻ đón phần kìa.
Sao không rán đợi về đền đáp.
Mà lại vội vàng, mang lấy hia?
Cửa đóng then cài bạn chạy trốn!
Nhà hoang qua ngõ, bóng vắng im.
Ghé mua lựa chọn vài giấy số.
Chiều xổ đầy tiền thuê kẻ tìm.
NH.
VÔ ĐỀ..
Ta lén đem cây si đến trồng.
Ra vào sao chẳng ngó cùng trông?
Đề thân héo úa cành xơ xác.
Rồi lá khô khan nhánh rũ cong.
Ngó xuống mà coi, trời chẳng xót.
Nhìn lên quay quắt, đất phụ lòng.
Con tim cay đắng khều nan phế.
Buồng phổi lặng thầm, ngưng khí thông.
Rời về theo gió buổi đông phong.
Tặng lại nhân gian một nỗi lòng.
Có biết cho người mang lắm nhớ?
Dặm trường xa thẳm , luống hoài mong!
Như cánh hoa tên Hàm xú thảo*
Dấu mình trong hóc đá buồn phiền.
Gót dẫm giày Sô, chẳng biết có.
Ánh mắt ngỡ ngàng tiếc nuối quyên?
nguyênhoang
2011 *hoa mắc cở(trinh nữ).
Những đoản thơ nồng, tìm nhặt lượm.
Gói làm quà tặng, gởi thân thương.
Tháng năm đã gối chùng chân mỏi.
Đi tiếp khoảng đường cuối, vấn vương. NH.
Chờ trăng đến ngủ bên thềm.
Trăng ơi! Hãy đếm cho thời gian đi.
Xoa giùm hoang dại mê si,
Trăm năm lạy tạ lỗi nghì nhân gian.
NH.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.01.2011 05:38:34 bởi Nguyên Hoang >