MỘT LẦN CHO..
Đừng để mùa thu thoáng hôn tóc rối.
Và đông buồn buốt giá khô bờ mơi.
Những con sóng rổi trôi về muôn ngã.
Biết ngõ nào cho giăng đón chặn mời?
Gom lạnh ngày đông áp lòng dõi đợi.
Nhìn thu lay từng chiếc lá rám vàng.
Vầng mây qua sậm màu thả mưa xuống.
Thầm chờ gió về dỗ bớt nhớ mong?
Vẫn trôi hoài đi mãi những dòng sông.
Còn giữ lại giùm không, một hình bóng?
Trời cao hóa kiếp cho làm con nước.
Biết chảy về đâu? Gặp tỏ tấc lòng!
Ngày hiu hắt ngồi bến xưa hy vọng.
Mơ từng đên ao ước thiếp giấc nồng.
Vòng tay đó một lần cho yêu dấu.
Thương yêu nào trăn trở mãi canh thâu?
Ta trở về ngồi buồn trên bến mộng.
Chờ từ xuân rồi tiếp bước sang đông.
Ai có hiểu nỗi lòng người viễn xứ.
Tựa cánh mây trời lặng lẽ phiêu bồng.
Biết đến khi nào được cho hôi ngộ?
Tình yêu chan chứa ôm ấp vô thường.
Như những cánh diều vươn cao bay bổng.
Mang niềm hạnh phúc trải muôn phương.
Cho sáng mùa đông ngưng dầy tuyết trắng.
Khắp cành cây ríu rít tiếng chim kêu.
Bước chân cô liêu dừng cung đơn điệu.
Đôi mắt già nua kịp chặn lệ tràn.
Mây ơi! Có khuất ngàn nẻo diệu vợi.
Hãy nhớ về thăm quê khỏa cuộc đời.
Óng ả buổi chiều nắng nhạt xuống thấp.
Vai gầy chờ hứng giọt mát sương đêm.
Ủ cho tim lạnh thôi đừng nhớ nữa.
Người đã xa rồi quên ước khi xưa.
nguyênhoang