CHƯA PHAI.
Ta cúi xuống, nhặt cuộc tình, nầy cuối!
Phủi buị trần gian, thoáng bám qua rồi.
Cầm trên tay, ngỡ ngàng còn nóng hổi.
Lại ném quăng vào trong cõi xa xôi?
Cứ ngỡ cánh chim, gọi dừng mòn mỏi.
Vỡ vụn niềm tin, biết có bồi hồi.
Trở về dòng sông nhìn con sóng rổi.
Lau sạch giọt thương vướng víu trên môi.
Ngang ngõ giáo đường, xin ăn năn tội?
Con kẻ phương xa, năm tháng lạc loài.
Người bước chẳng nhìn, màu da không lạ.
Hãnh diện giống nòi, thường vẫn đổi thay.
Ta trở về nơi, vườn cũ hoang khai.
Làm cánh bướm, tìm thăm loài hoa dại.
Sắc phai khô, úa héo nét trang đài!
Mưa xuân đến, chợt bừng hương dáng thắm.
Em ơi! Chúng mình tình đó chưa phai.
nguyênhoang
2011
................................................
ĐỪNG PHAI
Lòng cứ ngỡ, niềm tin xa vời mãi
Nhưng thơ ai, cho, nhận. những thâm trầm
Chút tin yêu an ủi tận trong tâm
Thơ người đó, như âm thầm, vọng tiếng
Người cúi nhặt, cuộc tình đau, thánh thiện
Ta thấy như đã hiển hiện yêu thương
Từ cõi hư, bay đến tận thiên đường
Ta mơ mộng, một Nghê Thường lộng lẫy
Ngang Giáo Đường, Chúa hỏi sao: vội vậy
Tấm chân tình, đã vụt dậy, nhớ nhung
Cho con xin, chỉ một chút, tình chung
Con theo đuổi, đến tận cùng yêu nhớ
Trời mùa xuân bao sắc hoa đua nở
Đã gợi lòng, mong nhớ, kẻ phương xa
Từng ngày qua, trót say đắm, tình hoa
Và tha thiết, chút thơ hòa, người gửi
Ân tình này, xin được lồng khung cửi
Quay tơ hồng, cho yêu nhớ, đừng phai
Quay sợi tình, quyện chặt, cõi thiên thai
Và mộng mị, suốt đêm dài, không tỉnh
lethutrang
R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2011 19:57:55 bởi Viet duong nhan >