NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 33 của 77 trang, bài viết từ 481 đến 495 trên tổng số 1144 bài trong đề mục
lethutrang 04.02.2011 15:28:03 (permalink)
0

CHƯA PHAI.


Ta cúi xuống, nhặt cuộc tình, nầy cuối!
Phủi buị trần gian, thoáng bám qua rồi.
Cầm trên tay, ngỡ ngàng còn nóng hổi.
Lại ném quăng vào trong cõi xa xôi?

Cứ ngỡ cánh chim, gọi dừng mòn mỏi.
Vỡ vụn niềm tin, biết có bồi hồi.
Trở về dòng sông nhìn con sóng rổi.
Lau sạch giọt thương vướng víu trên môi.

Ngang ngõ giáo đường, xin ăn năn tội?
Con kẻ phương xa, năm tháng lạc loài.
Người bước chẳng nhìn, màu da không lạ.
Hãnh diện giống nòi, thường vẫn đổi thay.

Ta trở về nơi, vườn cũ hoang khai.
Làm cánh bướm, tìm thăm loài hoa dại.
Sắc phai khô, úa héo nét trang đài!
Mưa xuân đến, chợt bừng hương dáng thắm.
Em ơi! Chúng mình tình đó chưa phai.

nguyênhoang
2011

................................................

ĐỪNG PHAI


Lòng cứ ngỡ, niềm tin xa vời mãi
Nhưng thơ ai, cho, nhận. những thâm trầm
Chút tin yêu an ủi tận trong tâm
Thơ người đó, như âm thầm, vọng tiếng

Người cúi nhặt, cuộc tình đau, thánh thiện
Ta thấy như đã hiển hiện yêu thương
Từ cõi hư, bay đến tận thiên đường
Ta mơ mộng, một Nghê Thường lộng lẫy

Ngang Giáo Đường, Chúa hỏi sao: vội vậy
Tấm chân tình, đã vụt dậy, nhớ nhung
Cho con xin, chỉ một chút, tình chung
Con theo đuổi, đến tận cùng yêu nhớ

Trời mùa xuân bao sắc hoa đua nở
Đã gợi lòng, mong nhớ, kẻ phương xa
Từng ngày qua, trót say đắm, tình hoa
Và tha thiết, chút thơ hòa, người gửi

Ân tình này, xin được lồng khung cửi
Quay tơ hồng, cho yêu nhớ, đừng phai
Quay sợi tình, quyện chặt, cõi thiên thai
Và mộng mị, suốt đêm dài, không tỉnh

lethutrang

R
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.02.2011 19:57:55 bởi Viet duong nhan >
Nguyên Hoang 04.02.2011 19:19:58 (permalink)
0

NUỐI TIẾC...

Quân vương xa, rời bỏ cả cung đình.
Lang thang xuôi về phương nào? Vô định.
Biển tình khô, hằn nỗi nhớ trang đài.
Nhân gian hỡi! Người bắt ta nhớ mãi?

Tạ ơn ai? niềm thương tràn điên dại.
Chung quanh ta đà mất cả mây trời.
Không gió núi, xoa đỉnh hồng trái chín.
(Buổi giao mùa, sương chẳng hoà cỏ mịn)
Trùng dương thầm, ngưng sóng biển khắp nơi.

Ta ngồi đây mà tâm hồn lắng gởi!
Có miên du theo nhánh nhỏ mây dìu?
Đã cảm thấy, hồn thơ chùng, vắng thiếu?
Đêm về thật dài, hoang mộng quạnh hiu.

Ta lại muốn, tỏ bày cho ai hiểu.
Mùa đông nơi đây, hương nắng không nhoà.
Băng không tan và ngoài kia, hoa tuyết.
Vẫn có điều gì? Vương vấn quanh ta.

nguyênhoang
2011
Nguyên Hoang 05.02.2011 06:13:57 (permalink)
0
MIÊN DU.

Ngày xưa còn bé dại khờ.
Bây giờ đã chớm thẫn thờ thương yêu.
Biết buồn, mưa đến lúc chiều!
Và thầm lặng nhớ, lay khều nơi tim.

Em mơ chìm giấc cảm trầm,
Tựa con sóng biển thì thầm trong đêm.
Như là gió đến bên rèm,
Gõ vào khung cửa khát thèm đợi trao.

Đêm ơi! Xin chớ qua mau.
Dù cho nỗi nhớ hanh hao, hẹp lòng.
Qua rồi quày bước ruổi giong,
Bầu thơ trút cạn trọn dòng đãi nghinh!

Trần gian bồi tiếp yên chinh.
Giấc xuân bóng cửa, cuộc tình chân mây.

nguyênhoang
2011





TÂM THƠ.

Em đi theo nắng ngày thu nhớ.
Bỏ lại khung thơ, sợi nhũn chờ!
Trên mắt, gió mang gì để ướt.
Một ngần giọt lệ chảy bơ vơ.

Ta ôm mơ ngủ để làm thơ.
Cạn cả tình thơ chưa hết nhớ.
Rót sạch tâm thơ, trút ngược bầu
Chiêm bao, rồi mất, cứ ngẩn ngơ.

Ta đốt thơ lòng qua ánh nến.
Mù sương giăng mở ngõ cung đền,
Bao năm đếm bước tìm nhung nhớ,
Con nước về đâu? mãi bồng bềnh.

Nước quyến cuộn màu, phù sa đỏ.
Như tim đưa đẩy, đến rồi về.
Vẫn nhìn mãi miết, chưa ra bến.
Chân nhũn gối chùng lịm giấc mê.

Ai cùng ta dệt giấc phu thê?
Dám bước đi chung một lối về,
Ngang ngõ giáo đường, đừng sám hối.
Điểm bờ tóc rối, chẳng phai phôi!

nguyênhoang
2010








lethutrang 05.02.2011 07:17:30 (permalink)
0

TÂM THƠ.


Em đi theo nắng ngày thu nhớ.
Bỏ lại khung thơ, sợi nhũn chờ!
Trên mắt, gió mang gì để ướt.
Một ngần giọt lệ chảy bơ vơ.

Ta ôm mơ ngủ để làm thơ.
Cạn cả tình thơ chưa hết nhớ.
Rót sạch tâm thơ, trút ngược bầu
Chiêm bao, rồi mất, cứ ngẩn ngơ.

Ta đốt thơ lòng qua ánh nến.
Mù sương giăng mở ngõ cung đền,
Bao năm đếm bước tìm nhung nhớ,
Con nước về đâu? mãi bồng bềnh.

Nước quyến cuộn màu, phù sa đỏ.
Như tim đưa đẩy, đến rồi về.
Vẫn nhìn mãi miết, chưa ra bến.
Chân nhũn gối chùng lịm giấc mê.

Ai cùng ta dệt giấc phu thê?
Dám bước đi chung một lối về,
Ngang ngõ giáo đường, đừng sám hối.
Điểm bờ tóc rối, chẳng phai phôi!

nguyênhoang
2010
..................................

GỌI TÂM THƠ

Anh gọi tâm thơ, đến bên em
Nghe từ tim ấm, một chữ thèm
Nhớ mong em gửi, lên trang giấy
Dỗ giấc miên hồng, nỗi nhớ thêm

Anh đến tâm thơ, đến với mơ
Mỹ từ cao đẹp của bơ vơ
Như say, như nối đôi bờ vọng
Sóng của sông Ngân, gọi thẩn thờ

Anh gối mơ tìm, giấc chiêm bao
Em đi vào đấy, những hanh hao
Em đi vào thấy, bao khoắc khoải
Em ngỡ mình nhầm, ở nơi nao

Anh hãy tìm mơ, giấc bình yên
Cõi trần nhiều lắm, những luỵ phiền
Xa xôi cách trở, là ngăn cách
Những chiếc thuyền yêu, đến mọi miền

Anh hãy mơ mình, có chung đôi
Trăng sao làm chứng, kết duyên đời
Gió mây dìu ta, vào cõi mộng
Còn có Đông phong, chúc thêm lời
........................................

Anh nói cùng nhau, dệt phu thê?
Anh nói cùng nhau, ước nguyện thề?
Ngang ngõ giáo đường, không sám hối
Ai biết thật? chân? Những Đi, Về

lethutrang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2011 07:23:06 bởi lethutrang >
lethutrang 05.02.2011 16:01:07 (permalink)
0

NUỐI TIẾC...


Quân vương xa, rời bỏ cả cung đình.
Lang thang xuôi về phương nào? Vô định.
Biển tình khô, hằn nỗi nhớ trang đài.
Nhân gian hỡi! Người bắt ta nhớ mãi?

Tạ ơn ai? niềm thương tràn điên dại.
Chung quanh ta đà mất cả mây trời.
Không gió núi, xoa đỉnh hồng trái chín.
(Buổi giao mùa, sương chẳng hoà cỏ mịn)
Trùng dương thầm, ngưng sóng biển khắp nơi.

Ta ngồi đây mà tâm hồn lắng gởi!
Có miên du theo nhánh nhỏ mây dìu?
Đã cảm thấy, hồn thơ chùng, vắng thiếu?
Đêm về thật dài, hoang mộng quạnh hiu.

Ta lại muốn, tỏ bày cho ai hiểu.
Mùa đông nơi đây, hương nắng không nhoà.
Băng không tan và ngoài kia, hoa tuyết.
Vẫn có điều gì? Vương vấn quanh ta.

nguyênhoang
2011
.................................................

MỘNG MỊ

Chút cỏ hoa, hãy cho tạm, là nhà
Và nắng gió, là cung đình, oai vệ
Cả mây trời, là ngai vàng, tráng lệ
Hỡi quân vương, hãy quay gót, trở về

Lang thang chi, cõi nhân đà hoang phế
Chỉ tặng cho, những dâu bể, điêu ngoa
Chốn thâm cung, đâu còn nữa cỏ hoa
Mà đầy dẫy, xa hoa và phù phiếm

Những niềm thương, ai đã từng được nếm
Mùa Đông đây, kỷ niệm có đong đầy
Hay chỉ là, những con gió mê say
Bay xa mãi, cho tháng ngày, lặng lẽ

Hỡi Quân Vương, Tháp Cổ chờ ai vẽ
Tranh Tình Yêu, để còn sẽ đi tìm
Họa hình ai, hay hình của con tim?
Đang thao thức, vì nỗi niềm thương nhớ

Ngoài trời kia, dù mùa đông muôn thuở
Vẫn không phai, màu hơi thở, tình yêu
Băng không tan, tình cũng vẫn yêu kiều
Vẫn thắm đượm, mỹ miều, màu mộng mị

lethutrang

<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.02.2011 16:10:06 bởi lethutrang >
Nguyên Hoang 06.02.2011 03:50:48 (permalink)
0
LẠC BƯỚC.

Ta lạc bước, tìm về con góc phố.
Của ngày xưa, mưa lất phất, cổng trường.
Những nhung nhớ, chưa phai niềm vụng dại.
Còn chập chờn, đường sá giữ thân thương.

Vì vội xây, giả thuyết cõi thiên đường.
Không bỏ dép, làm nông phu hèn kém.
Quên song đường, bao năm chân sình lấm!
Bước theo người, dựng lập chữ yêu đương.

Để hụt hẵng, rời phố màu, vất vưởng.
Trượt chân xa, lau lách bản thôn chiều.
Cày vách núi, mái nhà sàn, sóc vắng.
Tiếng cồng chiêng, khua không vỡ, quạnh hiu.

Áo chinh nhân, bên hồ ngắm rặng liễu.
Thương Mẹ Cha, mây trắng đến vương lòng.
Đã mấy buổi, mấy tờ thư, thăm viếng?
Hoàng hôn chìm, không kịp tiễn hư không!

Cả giày Sô, áo quần sờn, hư hõng!
Cũng đã quên thay đổi với tháng ngày.
Cả nước mắt nhiều khi, chợt rưng chảy.
Ngại nhìn mềm lòng, vội vã lau ngay.

Chân lạc bước, đưa ta vào ngục tối.
Nhìn xích xiềng như xâu chuỗi, kinh dâng!
Ở mỗi đêm, qua một ngày mệt mỏi.
Chưa trả ơn Mẹ Cha, phải giữ thân.

Quân bức tử, dài năm, không yên giấc.
Hãnh diện lòng, một chút đáp, núi sông.
Dòng sông chảy, niệm buồn theo con nước.
Như quả dưa, mầu đỏ, trải tấc lòng.

Ta bắt chước Kinh Kha, qua Dịch thủy?
Hồn thiêng mơ, trong ánh thép kiêu hùng.
Đem tất cả thương yêu và nhân ái.
Nhìn xót người, diệu ánh mắt bao dung.

Ta lạc bước, về khung trời viễn xứ.
Mây mù giăng, đêm giá tuyết ngập trời.
Xa cách trở, vào giấc mơ, nhắn gởi.
Yên hà nơi nầy, chín kiếp chưa vơi.

Buổi mộng mị, lang thang về phố biển.
Cơn gió nghe quen,dỗ giấc miên trường.
Chập chờn với thì thầm, thoáng ẩn hiện?
Cõi ảo nào? bỗng bắt gặp yêu thương.

Dụi mắt ngỡ ngàng, lạc bước trong mơ!

nguyênhoang
05.02.11
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.02.2011 22:57:03 bởi Nguyên Hoang >
Nguyên Hoang 07.02.2011 07:56:18 (permalink)
0
BƯỚC HƯ KHÔNG.

Tôi thả bước trên đường tình rạn vỡ.
Mấy lần thu phân, chuyển đổi chữ đồng.
Vai oằn trĩu, gánh dấu hằn tóc rối.
Điểm bên đời, những vạch trắng lượn cong.

Lần cho nhau, đôi hàng từ giọt lệ.
Hạ năm xưa, đã lấy mất một dòng.
Nước mắt cuối không còn, dành để khóc.
Sông phẳng buồn, chia sớt bến nhớ mong.

Ta trở lại,nhìn vùng quê vắng bóng.
Mây nhẹ trôi, buồn bã lặng bềnh bồng.
Người đi xa nhớ gì? Niềm vô vọng!
Thôn xưa nghèo sót lại chỉ dòng sông.

Chiều nay mưa, mái dập dềnh gió lộng.
Vườn hoa xác xơ, héo hết nụ hồng.
Sân trước ngõ, quét tìm cánh lá úa.
Có chờ trông? từ đâu đến đông phong.

Cơn miên du, ôm đời vòng tay trống.
Bóng lạc loài từng bước đến hư không.
Về đồng hoang nghe dư âm vang vọng.
Lưng ngựa oằn, chở nặng nỗi nhớ mong.

nguyênhoang
2011

r


<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.02.2011 16:06:00 bởi Huyền Băng >
Nguyên Hoang 07.02.2011 08:14:32 (permalink)
0
LỜI NGUYỆN THẦM.

Xin Anh là bóng cả, của đời Em.
Là trọn giấc mơ say, thật êm đềm.
Ở bóng trăng soi, đêm trường yêu mến.
Ru cuộc tình, lịm ngất mãi nghìn năm.

Nếu cả hai, có lần chia nhau mất.
Phải rời xa, mộng dương thế, cõi trần.
Ta nghĩ sẽ, gió mây cùng đứng lặng.
Thầm nguyện buồn, đây chỉ chốn phù vân.

Lỡ mai sau, có ai về nơi gió cát.
Làm tơ trời, giữ lại hạt bụi tro.
Cùng nhau đến khu địa đàng, hoang vắng.
Từng kiếp sau, mãi nhắc chuyện hẹn hò.

Còn lưu dấu, từ nụ hôn ngày đó.
Huyền thoại hoang đường, cổ tích giao bôi.
Nằm im ngủ, đừng cựa mình, han hỏi.
Đừng nhớ gì, chẳng ngắm cả mây trôi!

Mưa chiều nay, hạt nồng vây tắm gội.
Ở trời xanh, mầu trắng điểm sương rồi.
Ta trở lại vùng xưa, chưa ai biết.
Biết có gần hay là rất xa xôi?

nguyênhoang.
6.2.11
Nguyên Hoang 08.02.2011 02:17:01 (permalink)
0
CòN ĐÓ ÂN TìNH.

Em có biết? Nỗi buồn của sóng biển!
Con nước nhấp nhô, đùa tiếp xa xăm.
Nghìn năm qua, không nói vẫn thì thầm.
Lời gì đó? Phải chăng là mong nhớ!

Chuyện tình yêu, ở muôn đời, vạn thuở.
Mãi mong manh như gió núi mây trời.
Để tan biến và quay cuồng rơi rụng.
Hải âu tìm điều gì? trong biển khơi!

Thủy triều đó, vẫn lên và được xuống.
Mực không vơi và chẳng thể đổi dời.
Nước vị mặn, không đâu là hơn được.
Ta đem cuộc tình, ngâm giữ nơi đây.

Rồi mỗi chiều mong nhớ, ngắm trần mây.
Lung linh nước chao vờn trăng chìm đáy.
Những thương đau, thành bọt bể trôi chảy.
Tháng năm đi,mong nhớ vẫn giữ hoài.

Giữ trên mắt, giọt ngà một ngấn lệ.
Chập chờn cơn mê, thu điếu bên triền.
Về đỉnh nhớ, tìm ơn xưa mặc khải.
Ân tình về lay, cánh lá xiêu nghiêng.

Vẫn còn mộng, bướm cùng hoa tương diện.
Vì thương nhau, chưa trọn vẹn ước nguyền.
Ngân sương thoáng từ vực sâu, dốc thẳm.
Vươn bồng lên, gió núi đón thiên duyên.

nguyênhoang
2011




Nguyên Hoang 08.02.2011 23:18:21 (permalink)
0
DẤU HẰN SA MẠC.

Cơn đau hồn thu sa mạc.
Còn vương trong mắt nơi nầy,
Mùa đông hằn sâu, xơ xác.
Mây trời vẫn mãi trôi bay.

Dòng thơ lịm buồn trong nắng,
Chưa say sao thoáng hững hờ?
Men cay còn đầy ly đắng,
Bỏ rời tôi đứng bơ vơ!

Nắng soi không nhìn bóng ngả.
Để quên ngày tháng mượt mà,
Lối đi, kéo dừng việt dã,
Cuối đường còn lại riêng ta.

Con tim khô cằn sa mạc.
Sõi dìm lũng cát phôi pha,
Đêm trăng hạ huyền buốt giá,
Ngày đông ve vuốt băng hà.

Ngân sương mù giăng trắng dã.
Mãi chờ có được cơn mưa,
Về trên vùng xưa tháng hạ,
Vẫn thương biết mấy cho vừa.

Bóng trăng phơi mình thả ngửa.
Đợi tình đến vuốt mơn trao,
Phương đông bình minh trổi dậy,
Chuyển mình ray rức hanh hao.

Đong Em đầy chung nhật nguyệt.
Trọn vùng phù ảo nhân duyên,
Vòng tay một lần đưa tiễn,
Dặm trường mộng rổi dịu hiền.

nguyênhoang
2011

Nguyên Hoang 09.02.2011 09:30:53 (permalink)
0
CƠN MƠ PHÙ VÂN.

3 mươi 3 con chữ, sắp ngay hàng.
Có thể thay tất cả gì, người muốn.
Có thể đổi những gì, chẳng bằng lòng.
Và chấp nhận điều không muốn, thích chuộng.

Đầu tiên, là một chữ buồn.
Mang vào trọn kiếp, sóng cuồng không lay!
Nghìn năm qua cõi trần ai,
Như vùng sương khói, an bài trăm năm.

Chân xuôi trên ngõ lạc lầm.
Buồng tim mấy buổi thì thầm đắng cay?
Mây chờ gió đến cùng say,
Cũng từ nhân thế, đọa đày ta thôi.

Tay xoa vết nứt vân môi.
Sương giăng triền núi, lũng đồi căng xuyên!
Nhớ về ngày tháng lụy phiền,
Bánh xe tạo hóa nát nghiền, ước mơ.

Nhớ vương trên tóc hững hờ,
Thương trao vụng dại ngẩn ngơ trụy lòng.
Mưa dầm tình ái đợi mong,
Khoan dung đứng ngắm, mây hồng trên cao.

Đếm từng ánh chớp con sao.
Bâng khuâng lịm giấc, đi vào cơn mê.
Gió trăng cung hỉ đề huề,
Cùng dâng sính lễ cau trầu tân hôn.

nguyênhoang
2 ngàn 11



Nguyên Hoang 09.02.2011 14:47:05 (permalink)
0
VẪN TIẾP ĐI, MỘT NGÕ BUỒN.

Miền xa một bóng quạnh hiu.
Thương về quê Mẹ, chín chiều ruột đau,
Nhớ khi tuổi dại năm nào,
Bây giờ thân lão tủi buồn sắt se.

Ta cách chim, mất quê hương, ngày sinh tháng đẻ!
Xa đàn, bỏ tổ, nhìn xót xa lưả đỏ hè.
Đêm dài lách luồn bảo giông, trên tầng sóng bạc.
Uống ngụm nước mặn lòng, biển hát khúc nhân gian.

Lời như vọng ngã, dư âm khêu, bi hùng tráng.
Về chốn nào có xa? Chưa biết rỏ ngã đàng.
Quên chắp tay để đọc nốt câu kinh, mù quáng.
Ánh mắt tạ từ, hướng nào đúng, ngõ cái quan?

Xin cám ơn, còn thấy được mặt trời buổi sáng.
Bóng tối đi qua, buông xích trói, trả nguyện cầu.
Giọng khấn vô tư, ngang giáo đường nhắc sám hối.
Chẳng biết người nơi đâu? Tha tội cho nhiều lần.

Đã lầm lỡ yêu thương người, thoảng như vạt nắng.
Vụt tắt sau buổi mưa dầm, đổ ngập quê hương.
Chẳng đắng cay, thế gian chưa bỏ nghĩa vô thường.
Vẫn còn những chiếc bóng bên đường, bước lầm lũi!

Tìm cách đong cho mình, được đúng lượng ngọt bùi.
Nghe lại âm vang từ vùng xưa, mang trầm lặng.
Ruột đau chín chiều, Mẹ dạy hát lúc xa vắng.
Hoàng hôn chìm, ngày trả lại, đi tiếp chưa nguôi.

nguyênhoang
2 ngàn 11

lethutrang 10.02.2011 06:18:02 (permalink)
0

Xin hỏi có ai biết Ngọc Thanh
Làm thơ thì dở, yêu không thành
Câu từ lẩn thẩn gieo không chuẩn
Vần ý loanh quanh thả dốt lành
Bài kém người cho là ngớ ngẩn
Văn tồi kẻ bảo chẳng tinh nhanh
Khóc than thân phận mình lơ lửng
Ai có thương dùm giúp chút danh

lethutrang

<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.02.2011 22:04:01 bởi lethutrang >
lethutrang 10.02.2011 16:10:52 (permalink)
0
CÒN ĐÓ ÂN TìNH.

Em có biết? Nỗi buồn của sóng biển!
Con nước nhấp nhô, đùa tiếp xa xăm.
Nghìn năm qua, không nói vẫn thì thầm.
Lời gì đó? Phải chăng là mong nhớ!

Chuyện tình yêu, ở muôn đời, vạn thuở.
Mãi mong manh như gió núi mây trời.
Để tan biến và quay cuồng rơi rụng.
Hải âu tìm điều gì? trong biển khơi!

Thủy triều đó, vẫn lên và được xuống.
Mực không vơi và chẳng thể đổi dời.
Nước vị mặn, không đâu là hơn được.
Ta đem cuộc tình, ngâm giữ nơi đây.

Rồi mỗi chiều mong nhớ, ngắm trần mây.
Lung linh nước chao vờn trăng chìm đáy.
Những thương đau, thành bọt bể trôi chảy.
Tháng năm đi,mong nhớ vẫn giữ hoài.

Giữ trên mắt, giọt ngà một ngấn lệ.
Chập chờn cơn mê, thu điếu bên triền.
Về đỉnh nhớ, tìm ơn xưa mặc khải.
Ân tình về lay, cánh lá xiêu nghiêng.

Vẫn còn mộng, bướm cùng hoa tương diện.
Vì thương nhau, chưa trọn vẹn ước nguyền.
Ngân sương thoáng từ vực sâu, dốc thẳm.
Vươn bồng lên, gió núi đón thiên duyên.

nguyênhoang
2011
....................................................

XIN GIỮ ÂN TÌNH

Trùng dương sóng dâng tràn niềm quyến luyến
Mơ lương duyên, mơ thánh thiện mây trời
Mộng và mơ, xin đừng ước chung đôi
Bởi biển cả, đã thay lời chia cách

Mây cùng biển, hai phương trời tách bạch
Chỉ hòa nhau, chứ không mạch nguồn yêu
Cao xanh cho, một khoảng trống giáo điều
Bởi...phải....sẽ...rất luận nhiều lý lẽ

Người nắm giữ tình, còn ta kín kẽ
Chữ tự do - đâu gọi sẽ là yêu
Chữ tự do - đang tìm đến thật nhiều
Nhưng bọt biển đã thay điều muốn nói

Những buộc ràng, cuộc đời, còn mấy nổi
Thì Người ơi, yêu gọi lỗi nhiều hơn
Thuỷ triều lên, con nước lại dỗi hờn
Vì yêu nhớ, không còn là, niềm mộng

Vẫn khát khao, theo từng con, gió lộng
Vẫn ầm ào, cơn sóng động, trùng khơi
Tiếng yêu thương, không thốt ở bờ môi
Đừng trách biển, mà trách đời dâu bể

Ta hãy mộng, bướm hoa cùng tráng lệ
Đã vào yêu, đâu thể để bâng khuâng
Hòa đôi tim, mơ hạnh phúc vạn lần
Mơ và mộng, mộng mơ phần, có thể

lethutrang
lethutrang 11.02.2011 12:00:35 (permalink)
0

TỪ TẠ TÌNH THƯƠNG

Cám cảnh mùa xuân, không yêu thương
Cám cảnh đời trai, ở đoạn trường
Cám cảnh tha hương, buồn nuối tiếc
Cám cảnh xa xôi, chẳng Nghê Thường

Tình nghĩa có còn, chút vấn vương
Sao mây bảng lảng, gợi thê lương
Sao trời cho nắng, không cho hưởng
Niềm nhớ đong đầy, tận ngàn phương

Muốn hỏi trời mây, có vô thường
Cho nỗi buồn thương, chẳng khiêm nhường
Cho tim đau đáu, nhiều vọng tưởng
Một bóng người xa, khuất tà dương

Chăm chút từng ngày, những kiên cường
Mong vời vợi nhớ, sẽ mờ sương
Mong tim lịm chết, thôi chung hướng
Ân nghĩa xếp vào, kỷ niệm chương

lethutrang
Thay đổi trang: << < 313233 > >> | Trang 33 của 77 trang, bài viết từ 481 đến 495 trên tổng số 1144 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9