LẦN CUỐI ĐƯỢC GỌI TÊN...
Anh đã cho Em những tiếng cười.
Bây giờ lặng lẽ bỏ buông rơi.
Quên bao ngày tháng cùng chung sống?
Chẳng nghĩ đà trao hết cuộc đời.
Bất chợt trở về Người vắng bóng.
Không lời giã biệt tự nhiên đi?
Một lòng vẫn giữ câu chung thủy,
Nào có thương ai? Trách bưởi bòng!
Chỉ là vô mạng tìm an ủi.
Xướng họa cho quên kiếp sống thừa.
Chứng bệnh nan y hành mỗi buổi,
Tột cùng đau đớn..chết như chưa..?
Em chẳng phải còn đường chọn lựa?
Buông trôi phần số mặc tình vùi.
Cắn môi ngăn khóc Con đừng biết,
Cứ nghĩ tình yêu.. Mẹ vẫn vui.
Nhiều đêm lên sốt như người chết.
Nào có người thân ở cận bên.
Em khổ mà Anh nào có rõ?
Cứ luôn hờn trách chẳng bù đền.
Một lần người bỏ..thêm lần nữa..
Số kiếp không may chịu đọa đày.
Giờ đây tình đã buông tay mất?
Như cánh chim trời bay tít xa.
Mây cao rong ruổi khoảng bao la.
Nhắn gởi về xa.. thương đó lắm.
Nợ đã vay xong, giờ phải trả.
Hết rồi, lần cuối gọi tên nhau..(m.d)
Thôi chúc cho Anh miền diệu vợi.
Bình yên hạnh phúc với gia đình.
Xem đó.. như là cơn mộng mị.
Nhưng mà, sẽ nhớ đó không vơi.
Lời thơ đăng tải nơi mạng ảo.
Chỉ muốn tỏ lòng, thấu hiểu cho..
Em mãi nhớ luôn từng đối xử,
Không thể nào quên, cứ bùi ngùi..
Cuối đời phải gắng gượng mà vui.
Dốc tận có lần ngồi tưởng nhớ?
Lần đầu xướng họa những vần thơ.
Yêu thơ..yêu cả Người cõi thực.
Gắn bó cuộc đời, đúng ươc mơ!
Gì cho..? Gì trách..đã sai lầm!
Ai nữa bây giờ lo nhắc nhở?
Mưa lạnh về nhà tắm nước ấm,
Thoa dầu xương sống, đấm cho lưng..
(Gặp nhau giữa cõi vô thường.
Người dưng khác họ, lại thương vô cùng??)!
nguyênhoang