BẢN NGÃ..
Có lẽ nào, mình không còn yêu thương nhau nữa?
Chuyện ngày xưa, kỷ niệm cũ cũng phai màu,
Những đêm dài, ngồi nhìn xuyên qua khung cửa,
Khắp bầu trời ngàn sao vẫn lấp lánh sáng, không phai.
Vì đâu, tình cảm mình chẳng lại được như vậy?
Có phải là do bởi ích kỷ ưa dỗi hờn?
Cứ mãi ghen tuông bắt phải chìu theo ý,
Đâu biết rằng, từ điều phi lý đó khiến mất Em.
Trở về cô đơn, mới thấy rõ trái ngọt tình yêu đã nếm.
Sẽ khó vô cùng, để dứt khoát quên đi.
Dù có lặn lội, tìm nơi một cõi xa nào mộng mị,
Vẫn không là, như ước nguyện thuở ban sơ.
Ngày, bước vào trần gian bật khóc sau khi thở.
Sướng khổ rủi may, nhận tiếng vỗ tay nhiều người.
Ra về, được cho vài giọt nước mắt đưa tiễn.
Xong một kiếp đời, ngẫm lại cũng chẳng có chi vui?
Thời gian đối với Người yêu đời, cảm thấy ngắn ngủi.
Nhưng với kẻ cô đơn ngỡ đó, dài lê thê.
Dù đường trần, nhân sinh nhập rời không khác biệt,
Chốn đến muộn phiền, cõi trở thõng buông quên.
Bầu trời bình yên, giông bão mãi mông mênh.
Mây, vẫn thầm trôi và gió, cứ lặng thổi.
Thường đế an bài rồi, không còn rảnh rổi ủi an,
Được mĩm cười, qua đi buồn thẫn thờ chấp nhận.
Phải gắng, vươn lên thoát ra khỏi vòng khổ lụy..
Bằng tự tin cùng bản lĩnh, đã có thừa.
Cứ luôn nghĩ, cuộc sống nầy phù vân vô nghiã,
Gạt bỏ hết mọi điều, vướng víu nặng tâm tư.
Áp dụng, ngôn từ đời dạy ẩn che, luồn lách bước đi qua..
Giữ vững bản ngã...cứ ngỡ mọi điều cho Ta là rất mặn mà!!
Rồi một ngày..vội vã đi xa..?
nguyênhoang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2016 04:03:46 bởi Huynhthomy >