LÃNG QUÊN
Người cho Ta, gánh nỗi buồn muôn kiếp.
đi khắp trần gian, ngậm đắng nuốt cay
muốn tìm thế nhân, cạn tỏ phân bày
đôi lúc đã buông tay, hồn mê thiếp.
Trong cơn mơ, chập chờn giữa giấc điệp.
nghe tiếng ai? Réo gọi chớ ngã lòng!
Còn hơi thở, ngoi lên mà tiếp sống,
giữa đất trời ngất ngưởng, gõ chân bon.
Đi cho hết kiếp đời, đến tận ngọn.
để xem cho, biết được chốn muôn người
thường ao ước, ở đây chắc đẹp lắm?
hạnh phúc tròn, vui tươi thắm kiêu sa.
Khi vừa đến, chưa tường hồn vô ngã.
con tim khô để lại, vết tích trầm
cho người hiểu, bóng hình đã in đậm
dù thế nào cũng khó thể, phôi phai.
Còn hơi thở, cùng gót chân xuôi mãi.
qua muôn nơi đến khắp ngõ, đường trần
chưa gục ngã, còn vấn vương kỷ niệm
bởi từ nầy mà chua xót, vẫn mang.
Mùa xuân qua, ngày hè về nắng hạn.
hồn Ta khô, như chiếc lá khê vàng
chờ buông rụng, rời khỏi cành hoang phế
gió đẩy đùa, vào xó xỉnh lãng quên.
NguyênHoang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.01.2018 01:46:27 bởi Huynhthomy >