NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
Thay đổi trang: << < 434445 > >> | Trang 44 của 77 trang, bài viết từ 646 đến 660 trên tổng số 1144 bài trong đề mục
Huynhthomy 18.07.2011 21:05:07 (permalink)
0
VẪN CÓ ĐIỀU ẢO MỊ.

Ở Sàigòn, đã hết rồi nhưng cơn nắng.
Bây giờ vào mưa, nặng hạt của trần đời.
Bước chân hoang, lạc chìm, quanh im lặng!
Bao trùm đêm, khan giọng thốt không lời.

Ngỡ nhặt được, chốn nào sót niềm hy vọng.
Giấc mơ qua, chợt nhận diện ở tình đời.
Mộng chưa phai, mị ẩn vừa xuất hiện.
Khiến hồn ta, chao đảo mãi, không vơi.

Có nhiều khi tưởng bình thường, không nghĩ tới.
Sẽ cùng nhau đi trọn hết, tận cuối đường.
Thầm cảm ta, từ ơn trên chắc ban thưởng.
Hương vị nồng nàn, từ kiếp trước, tiếp thương.

Tâm ngoại đạo, mang niềm tin một giáo lương.
Nên chối cãi mọi điều, ghi từ kinh điển.
Gần đất xa trời, có thấy gì xuất hiện?
Người khổ đau, không cứu rổi, cứ vạch đường.

Cõi niết bàn, chốn thiên đàng, đều huyền tích.
Mau ăn năn, sớm sám hối, hưởng luân hồi?
Cửa nào cho vô? Cuộc đời vô số tội!
Những việc gì thấy trước mắt, mới tin thôi.

Tay chưa chạm, tất cả đều ảo mị.

nguyên hoang
2011
Mỹ Trinh 19.07.2011 00:01:55 (permalink)
0


Dù Chỉ Là Thơ

Dù chỉ là thơ say trên dòng ảo tưởng
Đủ lạnh cơn giông tơi tả chiều tàn
Có một người về cuối ngõ lầm than
Hồn mưa ướt thơ rã vần tình tội

Dù chỉ là thơ lao đầu vào tăm tối
Tìm không ra ánh sáng của vầng trăng
Đêm ở lại mê man gọi bóng rằm
Đêm tận nguyệt hồn theo cơn gió lốc

Là những lúc cõi lòng mình đang khóc
Vụng ngôn từ thơ rơi xuống vực sâu
Mùa tháng bảy về những trận mưa ngâu
Bầy ô thướt gục đầu đau gảy cánh

Là những lúc tìm không ra ngõ ngách
Thơ lạc vần u tối với niềm riêng
Là những lúc đời đã biết ưu phiền
Rưng rưng nhặt lệ tràn tim thoi thóp

Thì anh nhé thơ dù là sương khói
Tỏa vào mây mù mịt lối đi về
Chiều hoang mang chữ nghĩa đắm u mê
Thơ cũng đủ đưa ta vào tuyệt vọng

Mỹ Trinh
<bài viết được chỉnh sửa lúc 19.07.2011 00:03:14 bởi Mỹ Trinh >
Huynhthomy 19.07.2011 09:49:46 (permalink)
0


Trích đoạn: Mỹ Trinh



Dù Chỉ Là Thơ

Dù chỉ là thơ say trên dòng ảo tưởng
Đủ lạnh cơn giông tơi tả chiều tàn
Có một người về cuối ngõ lầm than
Hồn mưa ướt thơ rã vần tình tội

Dù chỉ là thơ lao đầu vào tăm tối
Tìm không ra ánh sáng của vầng trăng
Đêm ở lại mê man gọi bóng rằm
Đêm tận nguyệt hồn theo cơn gió lốc

Là những lúc cõi lòng mình đang khóc
Vụng ngôn từ thơ rơi xuống vực sâu
Mùa tháng bảy về những trận mưa ngâu
Bầy ô thướt gục đầu đau gảy cánh

Là những lúc tìm không ra ngõ ngách
Thơ lạc vần u tối với niềm riêng
Là những lúc đời đã biết ưu phiền
Rưng rưng nhặt lệ tràn tim thoi thóp

Thì anh nhé thơ dù là sương khói
Tỏa vào mây mù mịt lối đi về
Chiều hoang mang chữ nghĩa đắm u mê
Thơ cũng đủ đưa ta vào tuyệt vọng

Mỹ Trinh



Nguyên Hoang gởi lời cám ơn MỸ TRINH đã ghé thăm nhà, mong được đón tiếp thi hữu với những vần thơ rất trữ tình, chúc luôn sức khoẻ tốt và sáng tác thơ Hây mãi cho người đọc và giao lưu, thân! NH/11.

THƠ DỖ GIẤC CHO ĐỜI.

Từ ở lời thơ, dìu ta vào mộng tưởng.
Ngày dẫu qua đi, ước vọng có dần tàn.
Ta niệm lòng, vẫn mãi chẳng thở than.
Không sám hối.. ăn năn xét mình, vô tội.

Dù cực hình nào, gông cùm đày bóng tối.
Nơi mà trần gian, thường quên thắp đèn trời.
Kỷ niệm trong ta, yêu nhau buổi đêm rằm.
Duyên không phận, cuốn dập vùi trong xoáy lốc.

Hận đời vô tình, không còn lệ để khóc.
Bánh xe thời gian nghiền nát, ném vực sâu.
Chía ly cuộc tình, dẹp bỏ chuyện mưa ngâu.
Ở từ buổi tháng hạ về, mơ rã cánh.

Bóng vỡ vụn , hồn lạc loài, xuyên mọi ngách.
Chìm khuất xa đưa thân phận, lịm buồn riêng.
Ngày tháng cũ, đi qua chua xót lụy phiền.
Chất ngất tủi hờn, dâng đầy đầu đỉnh thóp.

Trong sương thu, yên hà loang, vươn ngấn khói.
Đưa hồn thơ hoà hương mộng, thoảng tìm về.
Xin dỗ giấc bềnh bồng, lắng đọng cơn mê.
Bằng cung điệu nghê thường, phủ trùm ước vọng.

Từ vần thơ, cho ý niệm yêu đời.
yêu người..
và yêu mình..!

nguyênhoang
2011
Huynhthomy 19.07.2011 18:41:42 (permalink)
0
LỐI CŨ, TA VỀ..!

Ta trở về vườn xưa,
gặp người thơ cũ!
Đã vắng lâu rồi
biết còn nhớ hay quên?
Thơ không tri kỷ giao lưu,
ý sẽ cùn, vần sẽ cạn!
Giam hãm, giữa bốn bức tường.
vòng tay lạc lõng.
Chỉ thiếu xích khua vang,
như ngày đó, ở ngục tù!

Tìm ở vườn hoa thơ,
một đài nụ.
Làm chủ đề trăm năm,
hợp lòng rung động.
Xin được vẹn toàn
sống...!
mãi ở cõi thơ.
mơ...?

Lối cũ..hoang liêu hồn viễn xứ!
Buồn trên cánh gió, rũ mây thu.
Tình xưa, theo dấu đêm trăng cũ.
Nhắc chuyện qua đi, chẳng tạ từ.
(phỏng tác BHTQ).
nguyênhoang
2011
Huynhthomy 20.07.2011 10:31:06 (permalink)
0
MỘT QUE DIÊM THÔI.

Con sóng thì thầm
trùng dương hoang lạnh.
Vùng lên phiêu lãng, thưởng lãm tinh cầu?

Mượn nắng cháy thiêu thân, vùng xích đạo.
Đốt chảy băng tâm, trầm tích lưỡng cực.
Tìm lại buồng tim, đã chôn giấu từ lâu.

Rất bình yên nằm lịm giấc, ngọa sầu.
Là một mảnh đời, trân báu.
Đời bỏ quên, người hững hờ, hiu quạnh!
Đôi tay hương xưa, vò nát biển dâu.

Nâng cao khung trời, vạch tìm huyền sử.
Một que diêm, đưa về lại bên đời.

Lót bước chân đi, lựa từng ký ức.
Trải ngõ đường hoa, ngọt lựng ngạt mùi.
Dậy ngay Em, đời còn nhiều nhung gấm.
Còn mãi vô thường, nhặt được niềm vui.

Nắng đến chông chênh, xóa giùm buồn tủi.
Trao thân yêu như sông nước miên trường.
Về gặp lại nơi đầu nguồn, lâng dịu!
Dòng hải lưu từng sóng nhỏ, kết vương.

Trần gian vô lượng,
không mơ thiên đường .
Để một mình buồn
lên mi, vui hưởng.
Cố thoát qua mọi điều,
còn mắc vướng .
Khi kề bên đời,
thiếu quá thân thương.


Nguyênhoang
2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.07.2011 19:20:35 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 20.07.2011 11:28:46 (permalink)
0

ĐI QUA GIẤC MƠ HỒNG.

Nhân gian không quên
chuyện ngày xưa, tháng hạ.
Chuyện của một ngày,
vụn vỡ cả quê hương.
Hôm nay qua,theo dòng
đời năm tháng.
Tuổi mơ hồng, mầu đổi
bởi thu vàng!

Quê hương giá lạnh, buồn hiu như cung Quảng.
Ngày thương đau, nhìn đất nước, xót bẽ bàng.
Ta thầm lặng, đếm ngàn mây xanh, bay lãng.
Chưa nhận nào, môi mắt đẹp ở mùa xuân.

Mơ ôm Em trong tay, kỷ niệm nào nhớ lại.
Tình hoa niên thật tuyệt diệu, chẳng an bài.


Đường xưa mất, lối thay rồi, xa vắng.
Chờ đêm về, xin quay trở trong mơ.
Mơ cũng đổi, hồn quay hồi thầm lặng.
Chiêm bao qua rồi, mà ta vẫn đợi chờ.

Con đường cũ thay tên, cùng đổi họ.
Bảng tên tìm theo quá khứ xa xôi.
Hàng me đã trồng vào loài hoa sữa.
Ngan ngát chiều nao, phai dần ước bội.

Hương gió lạnh trầm, không lá me bay.
Ta đứng đây, nhìn chua xót buồn thay.
Những gì qua đi, không hề trở lại.
Lòng ngẩn ngơ, cảm nhận mình thừa thãi.
Xin bước chân cho, lặng lẽ đường dài.

Dây trầu xanh, theo úa vàng ngày Mẹ mất.
Thân cau uột èo, ngả đổ lúc Cha đi.
Nên sính lễ trầu cau không trọn vẹn.
Em về đâu? Bỏ ta bước bên đời.

Đêm lạnh lẽo, mây ngang trời, nhắn hỡi!
Ước hẹn gởi lời, đợi mãi đỉnh Vu sơn.
Ngậm ngùi nhớ vọng hờn theo gió núi.
Mỗi mùa trăng xin soi giúp, để đi tìm?

nguyên Hoang
2011
Huynhthomy 20.07.2011 21:39:59 (permalink)
0
ĐỜI ĐI QUA, TUYỆT VỌNG,CHO VỀ .

Rong chơi, trở lại miền xưa, tay trắng.
Về đây, con dốc nắng cũng hững hờ.
Còn vần thơ đúng, niêm luật bằng trắc.
Lặng thầm trên bờ vắng, bơ vơ!

Nhớ nào,
sông Vàm cỏ, còn trôi?
Vẫn là,
con tim lạnh, chịu đơn côi.
Qua ngày tháng,
rong chơi nhiều trôi nổi.
Tình mang theo, bị đánh cắp
mất rồi!

Thời gian đi, cùng theo về chốn cõi.
Vẫn là mù sương, lãng đãng yên hà.
Cầu dừa trơn, cố lần bước đi qua.
Nước xuôi chảy, soi bóng nhìn, mệt mỏi!

Những vần thơ thả dòng, cho sóng rổi.
Mang về đâu xa, nguồn cuối quan hà.
Từng nhánh mây, ngưng về, hồn mệt lã.
Ta không còn nhìn, để đấm mùa qua!

Thu ơi! Hôm nay vàng ươm trên lá.
Màu ảm đạm. vẫn chấp nhận, làm quà.
Còn Ta? Ôi, ngày cuốn dài, trên má.
Dường như lăn dần, nước mắt mặn môi!

Nước mắt có, từ lâu đó, xa xôi.
Thật xa lắm, mà không còn dịp nhớ.
Không còn nhớ? Hay chẳng là muốn nhớ.
Đời phù vân, vẫn chưa vẹn, cơn mơ!

Có ai? Cùng Ta, soạn lại giao hưởng mới.
bên đời, lượm được, vọng ước thơm tho.
Nói cho biết, người từ sinh quán Mỹ tho.
que diêm nhỏ, nhóm bếp hồng, còn lửa cháy.
Hôm nay...!

nguyênhoang
2011
Huynhthomy 21.07.2011 12:11:42 (permalink)
0

CHIẾC BÓNG, ÊM CHAO.

Em ơi! Anh về con dốc nắng.
Của thời, cái thuở mới biết yêu.
Để nhớ cùng thương, tay dắt đưa dìu.
Chân sáo nhỏ, sân trường, áo trắng!

Nhưng mà niềm mơ, chẳng được bao lần?
Người vào qân ngủ, chinh nhân.
Tháng ngày rong chơi, với súng đạn.
Khi người yêu, mầu xanh tuổi, trẻ măng!

Cuộc chiến dứt, không cho tròn thân.
Từng vết hằn bám, đưa chân vòng đày đọa.
Đếm lá vàng rừng sâu, núi thẳm.
Dày dạn gió sương, chai nét phong trần.

Đêm dài khua vang, ánh sắt bóng loáng.
Từ sáng trăng len, khung sổ oi nồng.
Thèm khát gió lùa vào nhẹ qua song.
Được trời cho tiếp hơi thở ảo vọng.
Dù cuộc đời, có cay đắng, sâu nông!

Hôm nay, chợt muốn trở lại dòng sông?
Có thể là Tiền giang hoặc Vàm cỏ.
Lâu rồi quên mất lối, tây hay đông?
Ngày xưa gặp nhau trên bến nước.

Ta đã làm thơ, thương nhớ đến người.
Bây giờ chuyện ấy không còn.
Cho rằng mong đợi, mỏi mòn cũng xa.
Xa, nhưng mãi là mong đợi.

Vẫn còn cho nhau,gì đó? tim mình.
Có tìm hỏi? nào ai nói dứt khoát.
Là gì? Là đó, nhớ thương yêu.
Dù cho buồn hiu,
Lắm điều cay đắng,
Nhưng đó là dây thiều, chiếc máy hát tình yêu.
không thể thiếu,
Càng yêu nhiều, nhận lại lắm cô liêu!

nguyênhoang
2011

















Huynhthomy 23.07.2011 01:14:22 (permalink)
0
DẤU CHÂN THẦM LẶNG.

Sóng biển đùa xô bãi cát vàng.
Không còn thấy bóng dã tràng xe.
Ầm thầm biến mất chiều hôm vắng.
Say giấc ngàn phương, nỗi nhớ đè.

Xe cát dã tràng hãy cứ xe.
Khi nao lời biển hết thì thầm.
Những bờ cát mịn không còn mặn.
Con sóng tiếp đùa mất cát xe!

Bước chân lục bát, họa câu vè.
Ngõ cũ thất ngôn chìm sóng bạc.
Bát cú ngân sương buồn quạnh quẽ!
Đường trăng vụn vỡ, gió mây than.

Người đi xa mãi như mây đó.
Về trở chiều nay, gió lắng im.
Đời lỡ, thiên ban cho nhiệt huyết!
Mà tim nhỏ hẹp, chứa nhiều tình.

Tình nơi nhân thế, trời vô ngã!
Thầm lặng xuôi qua hết, ngõ đường.
Mang lấy ước mơ, đà gãy vụn.
Nhặt về ghép lại, vết không lành.

Tất cả ân tình đã hóa thạch.
Vùi chôn trầm tích dải ngân hà.
Trăng sao ấp ủ giùm, khoát khỏa!
Giọt nước mắt trào, dửng buổi qua.

Ta đứng chốn nầy, gởi đó trả.
Vòng tay, luôn cả nụ hôn môi.
Nhường cho trời đất, tiếp đền bồi.
Lần cuối nhận phần mang, tất lỗi.

Thu đến xong mùa, đi khỏi chưa?
Lách qua, rời bước cũng xa rồi.
Trường giang im gió, sóng còn rổi.
Trưa sắp hết ngày, chiều đón đưa.

nguyênhoang
2011
Huynhthomy 23.07.2011 10:04:43 (permalink)
0
XA..

Chinh nhân khi quay trở về !
Người yêu thương Anh rời mất,
Xa sông, về nơi cuối biển,
Thân trầm vào đáy vực sâu.

Trăm năm dìm mơ huyền thoại,
Khóc nhớ, tình vẫn lụy hoài.
Hạt buồn rưng rức, sướt mướt.
Nước trôi, phăng cuốn bụi đường.

Ngõ về, trơn sạch mắc vướng.
Chẳng còn gợn chút dư hương.
Ta làm tình nhân ngoại đạo.
Về đâu? ngang cửa giáo đường.

Chiều nay cơn mưa viễn phương.
Không như, giọt nồng năm cũ.
Nhạt nhòa sau cơn quét lũ!
Qua rồi nỗi nhớ niềm thương.

Quê hương sông nước đôi dòng.
Sông Hồng đầy phù sa đó.
Ra đi, từ nơi chín ngõ.
Êm đềm lặng chuyển Cửu long.

Non sông chìm sâu cơn nắng.
Mặn nồng cuồng sóng biển đông.
Bãi vương cằn khô, bọt bể.
Tâm đan khúc chiết nặng lòng.


Tâm tư, chợt chùng lắng xuống.
Gọi chờ, mây hỡi cho nương.

nguyênhoang
2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 24.07.2011 03:36:48 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 24.07.2011 18:41:44 (permalink)
0
Nhờ MOD xoá giùm, cám ơn .
HTM
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.07.2011 18:20:37 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 25.07.2011 08:04:09 (permalink)
0
ĐÔI MẮT NGƯỜI XƯA.

Đôi mắt đẹp, vờn bay chiều mây tím.
Ngân thu xưa, mắt nhớ vọng đêm buồn.
Môi thầm đợi, cùng chờ xoa tóc rối.
Duỗi ngõ hồn, đưa thơ cảm, mưa tuôn!

Hạt nào mơn, giọt nào trào, dâng cuộn?
Vuốt nhánh trần khỏa dài bóng, đẫm sương.
Ngay thẳng nếp, tà huy chìm, mộng mị.
Chân dìu đi, quờ quạng mở thiên đường.

Mãi ngàn năm, lặng chìm trong hoang tưởng.
Mơ bay xa bám dấu chẳng tỏ tường.
Thiên ngút đỉnh, bầu trăng đọng buốt giá.
Rơi những giọt sầu, mềm nhũn đi qua.

Gió hồi vọng, ngụ bên triền vách đá!
Thông rì rào, mừng đón nhận mưa sa.
Mai về đâu? Phương trời nào xa lạ.
Hối tiếc lòng, từ chối nhận phần quà.

Mà thượng đế đã thương tình, trao đến.
Hãy yêu người, trọn vẹn hết buồng tim.
Có mấy ngăn, thu gom còn một mối.
Thì trùng dương sẽ mãi lặng im lìm.

Là tất cả, một niềm mơ phúc diễm.
Là khung thiên hoan lạc, mãi xanh màu.
Thương yêu cứ quyện hòa, vây quấn quít.
Thời gian nào, tình luôn vẫn thâm sâu.

Sẽ không phải, là cách biệt mưa ngâu.
Cầu vòng có, đón ta chìm yêu dấu!
Có triều vương, lót bước hồng cung hậu.
Luân vũ nghê thường, hoan chúc dài lâu!

Nguyênhoang
2011
Huynhthomy 26.07.2011 01:37:53 (permalink)
0



Gì đó...ở ngậm ngùi?



Nghìn năm mây bay.
vạn kiếp gió thổi,
Còn giữ bao ngày?
nụ hôn trên môi.
Mấy lần hờn dỗi?
nước mắt không còn.
Từng chiều mong đợi,
tim thắt héo hon!

Mùa xuân ví von.
cuộc tình lơ lửng,
Ngày hạ võ vàng,
mắt ngóng dửng dưng.
Thu về lịm rũ.
buồn bã ngập ngừng!
Thời giang lững thững,
đông giá hoang vu.

Tình úa theo thu.
dỗ dành đông ngủ,
Xuân sang tươi thắm,
hạ nhớ thiên thu.

Ta nhớ mãi, rừng xưa lịm xác chết.
Núi mù sương, giăng tang tóc, hoang sầu.
Trăm năm biết, có xóa nhòa, quên hết?
Tháng ngày dài, điên đảo, cuộc biển dâu.

Ẩn hiện chập chờn, thao thức canh thâu.
Trong chiêm bao đôi lần gặp mộng dữ.
Nước mắt đưa, thay thân thích, tạ từ?
Chuyện qua rồi, vùi trầm tích, đã lâu.

Cánh bằng xưa, về bên triền, lắng đậu.
Ngắm dải non sông, dần ngút yên hà.
Hồn trở lại, niệm lòng nơi đất khách.
Thầm nhớ ngậm ngùi, gì đó? chốn xa!

nguyênhoang
2 ngàn 11
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.07.2011 01:46:25 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 27.07.2011 10:05:28 (permalink)
0
EM, LÀ QUÊ HƯƠNG.

Nay ta trở về
cảm nhận riêng, nồng ấm.
Cho là xuân đang ở trong ta,
Đã qua rồi tháng của mưa ngâu!
Nên cũng hết ngày sụt sùi,
mưa tháng bảy.

Có con nắng nào xa? chợt quây quần
vui lại.
Lau khô bàn tay, vẫn còn thấy
mượt mà.
ôm lại quê hương,
kể nhiều chuyện lạ,
theo dòng thời gian, lần lượt đi qua!
Mãi ở trong ta, còn nhiều ân xá.

Nên đừng bao giờ, quên kỷ niệm nha Em.
Cũng như nơi Ta, luôn giữ giấc êm đềm.
Quê hương là chùm khế ngọt,
Chẳng có ai khôn lớn, nếu không nhà.
Từ bầu sữa nồng, tảo ần vất vả.
Em là quê hương, ta ôm mãi trong tay!

Xa đâu mãi, dù buồn vui cay đắng.
Phải nhớ từ nơi đâu, nuôi dưỡng nên thân?
Đừng nghĩ âu lo, nầy cõi phù vân.
Qua buổi chiều, đêm về lại trở sáng.

Trên cành xanh, bầy chim ríu rít, hoan ca.
Bình minh tìm mồi, hoàng hôn về lại tổ.
Chim có ổ, người có tổ.
Cùng là máu đỏ với màu da!
Tôn giáo cao siêu, đạo nghĩa Ông bà.
Giông gió bão xiêu, mây đằn ép bóng ngả.
Ngẩng cao đầu, ta khen ngợi quê hương ta.
Cho Em, là quê hương để ta mãi không xa!

nguyênhoang
2011


BĂNG NGUYỆT 28.07.2011 02:45:43 (permalink)
0

Nhớ nào,
sông Vàm cỏ, còn trôi?
Vẫn là,
con tim lạnh, chịu đơn côi.
Qua ngày tháng,
rong chơi nhiều trôi nổi.
Tình mang theo, bị đánh cắp
mất rồi!



Qua Trung Lương, về Mỹ tho hò hẹn
Con sông Vàm vẫn chen lấn lục bình trôi
Người đã đi qua bao cuộc rong chơi..,
Giờ có muốn nghỉ ngơi cho an ả ..

Tình mang theo, dấu chân mây cuối hạ,
Nên mưa mà ngỡ lệ tuôn sa,
Chỉ là thơ, thì đây phút giao hòa
Ta viết tiếp.. dòng thi ca ngày đó!

Dựng lại chòi trên bến sông Vàm Cỏ..
Đêm chờ trăng tỏ.. sóng vỗ mạn thuyền
Anh bày rượu nhạt bút nghiêng
Em khơi sáng dậy..vô biên trở mình..

Gã chinh nhân ấy.. im thinh nghĩ gì...?!

Lâu quá mới có vài dòng góp vào nhà NH nè, cơn gió vẫn vô côn??? Chúc vui sáng tác đều huynh há..
Thay đổi trang: << < 434445 > >> | Trang 44 của 77 trang, bài viết từ 646 đến 660 trên tổng số 1144 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 2 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9