NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
Thay đổi trang: << < 464748 > >> | Trang 47 của 77 trang, bài viết từ 691 đến 705 trên tổng số 1144 bài trong đề mục
Huynhthomy 23.10.2011 10:20:28 (permalink)
0
PHONG VÂN.

Ta đan nỗi sầu, lại dưng nhung nhớ.
Khung, đã lãng quên,vội bỏ tháng ngày.
Từ, buổi nào cuối thu, chìm nắng hạ.
Ta rời, manh áo chiến, ném giày sô.


Đôi dép hai màu, không còn chung số.
Lang thang, kẻ hành khất, mộng bên đời.
Hoang mê, chập chờn núp len, kẽ khổ.
Đêm tàn, hồn rách nát, ngấm chua cay.

Hoa mai, che chở tường vôi loang lổ.
Không ai lặt lá, vẫn mãi đúng mùa.
Xuân ơi! Nở làm gì, thêm đay nghiến.
Tâm vụn vằn, mắt xiềng xích tra tay.

Trả cho nhau, hận đày lên thân xác.
Có lợi gì? thù dầy xéo, bước vào!
Chẳng qua, mình sinh nhầm thế kỷ.
Gạch lót đưòng, cho từng nấc, mộng cao.

Đời xuyên qua giông cuồng, gió bão.
Mắt đỏ, luồn đêm cảnh giác sau lưng.
Động não hoang mơ, hồn chai cứng!
Ngồi bến xưa, nhìn nước chảy, ngóng chờ.

Ta đã qua, mọi lẽ khổ cuộc đời.
Ta đã vui, một thuở nào hãnh tiến.
Kiếp người xuôi, dòng nhân gian, quyện cuốn.
Phút cuối đời, còn cay đắng, truân chuyên.

Mẹ dạy, lời không quên, thường khuyên nhủ.
Ngẩng cao đầu, cố làm người chân chính.
Biết thẹn lòng, trót phạm điều sai trai.
Con người, cần hiểu rõ chữ văn minh.

Bởi,
"Nhân sinh tự cổ thùy vô tử,
Lưu thủ đan tâm, chiếu hản thanh"

Ta lớn khôn, từ đôi bầu sữa Mẹ.
Nợ bát cơm, nơi lam lũ, nông phu.
Có ai mang, bả phù hoa theo mãi?
Trao cho, cũng lấy lại tự thiên trù.

Từ muôn nẽo, gió xiêu về không ngả.
Mẹ Cha ơi! Con luôn giữ, mãi thật thà.

nguyênhoang
2011

 
 
 
Huynhthomy 25.10.2011 11:22:04 (permalink)
0
NỖI BUỒN CỦA LÁ.

Em đã có một thời hồn nhiên lắm.
Tóc xõa dài, nhún nhẩy bước chân chim.
Chổ góc ngồi, một ngày chợt vắng bóng.
Bỏ sân trường, quày quả bước qua sông.

Để ngày mưa, đợi hoài nơi góc phố.
Đón mong người, hình bóng đã ly bôi.
Ngõ đường dài, đến nay còn khoảng trống.
Lãng du xa, mòn mỏi, gót hải hồ!

Bước chân hoang, dẫm hằng ngàn cây số.
Đi rong qua bao gềnh thác núi đồi.
Ở hôm xưa thuở nào khoát áo chiến.
Đà ném quăng, mộng mị giấc ma trơi!

Nơi rừng sâu, nghe oán hờn gió núi.
Nhận đắng cay, đếm lá rụng tháng ngày.
Thu chao gió vàng bay nhuộm hư ảnh.
Lối mù khơi, hồn ngân đảo men say.

Không còn lệ, khóc cho đời thừa thãi.
Muốn quên đi, chuyện cũ ẩn hiện hoài.
Khuấy động cánh, mộng hằn trên thép súng.
Đưa ta về, nẽo vắng lắm, mông lung.

Bóng nhân sa từ vũ đài kiêu dũng.
Ta rơi sâu vào vực tối u đàm.
Lăn long lóc, dốc yên hà huyệt lạnh.
Cố lý chập chờn, điệu hát phương nam.

Thu tà dương cuối mùa, trăng tháng tám.
Hổ nhớ rừng, thi phú, chính khí ca.
Vàng lung linh, tiếng nai vàng đạp lá.
Còn trong ta, nhoà nhạt bóng trăng già.

Khoả mù sương, quơ tìm lại quá khứ.
Bao lần xa, chưa kịp nói tạ từ.
Phù phiếm chốn dương trần, chân phiêu lãng.
Ngân đêm dài, thoang thoảng vẳng thở than.

Sẽ trách van, mãi muôn đời vạn kiếp.
Hờn trăm năm giăng kín cả khung trời.
Về lại đâu? Để đợi chờ Em hỡi!
Thầm lặng đi, đâu đến, cố dò tìm?

Bên đời! Sao chẳng hỏi lại con tim?
Tất cả, ghi giữ sâu từ nơi đó.
Gom niềm đau, quàng tâm linh tĩnh toạ!
Vô ngã lòng, đừng mang lấy buồn thêm.

Như ánh dương, thoát lên, bỏ giấu giếm.
Mặc hoàng hôn mang đi hết nỗi niềm.
Có phút giây dành cho đời tẩn liệm.
Phù vân mà, khi cánh mỏi ngưng tìm.

Chiều nay thu phong sang, hồn bảng lảng.
Được bay qua, thật xa mãi bạt ngàn.
Chẳng bao giờ, có thể đủ không gian.
Cho niềm riêng, ước mơ, tròn thỏa mãn.

Sương khói yên ba, tiễn lá thu vàng.
Nẽo vọng luân hồi, hoằng pháp dung tha.

nguyênhoang
2011


Huynhthomy 27.10.2011 08:57:42 (permalink)
0

VẠC SẦU..

“Trời thì muôn thuở, trời xanh.
Tôi hai mắt đỏ, chắc hình như đang..”
ht.

Như đang khóc nhớ, Mẹ mình!
Trời xanh muôn thuở, an bình mây trôi.
Lạnh tanh hằn vết trên môi,
Niềm mơ đất lạ mong hồi lại quê.

Dòng sông nước chảy nặng nề.
Phù sa đã biếng, bồi đê đắp cồn.
Chiều qua bến ngõ khuê môn,
Khung song hé lối, bồn chồn nhớ ai?

Buồn trên khói sóng yên đài.
Ngất cao mù cuốn đỉnh lay mây trời.
Nhắn thầm lời tỏ chưa vơi,
Đêm nay đèn thắp, bầu trời sao giăng!

Xin cho ngắm lại một lần.
Từ lâu quên mất vừng trăng, diệu huyền.
Thẫn thờ hoài vọng thu miên,
Đường phong băng xuyết, trải hồng lối hoa.

Lầu hoàng hạc, ngóng mây qua..
. . .

nguyênhoang
2011
Huynhthomy 27.10.2011 22:13:18 (permalink)
0
LỜI NGỎ XA..


Ngày hôm qua, bất tỉnh trên trang thơ.
Trông hoài 'meo', cho đọc lời hồi đáp.
Tỏ tình cho Em, đừng dụng từ trắc.
Ngàn lần yêu thương thắm thiết, vần bằng.

Máu nồng con tim, làm run lập cập!
Trên đỉnh mùa đông, tuyết phủ quanh năm.
Anh ngồi mơ, miền mù sương giăng trắng.
Phồ đường trơn lạnh vắng, bóng âm thầm.

Đi giữa hàng cây, cỗi cằn trụi lá.
Trĩu đọng cành băng, nặng bước đi về.
Lầm lũi đếm,có dấu nào hằn trũng?
Bỏ vội thơ dìm, trầm tích mãi lưu.

Tháng tám cuối thu, mưa còn hay dứt?
Chưa được nhìn, lá đỏ ngập đường trăng!
Không buồn sao? Mà chẳng nhuốm sắc vàng!
Có phải cô đơn, từ lâu ôm giữ ?

Vườn hoa vô ưu, có giành lối trống?
Đường tình trăm năm, quên nhớ..hững hờ!
Lòng đã niêm phong, cài then cửa chắn.
Chuỗi ngày tha hương, dài bóng bơ vơ.

Nét hà mi, tựa dòng xưa, mắt biếc.
Trôi hoang vu, thon thả đỉnh mây trời.
Ở nơi nao? nhớ thầm, phương dịu vợi.
Câu thơ tròn vần, ngõ ý yêu Em.

Hôn môi xa,..có gì không, huyễn mộng?
Thôi thì, trao cùng gởi cả tấc lòng.
Ước vọng bay hoài, mơ ngắm mùa xuân.
Dù muộn về, đậu núp nhánh sầu đông..

Đông của miền xa, thiếu vắng phần quà.
Nhìn bóng lịm trên tường vôi loang lổ!
Nghe như hồn mình, chống chỏi chua xót.
Lặng đợi chờ, ai quăng ném, tình cho?
. . .
nguyênhoang
2011
Huynhthomy 28.10.2011 08:23:11 (permalink)
0
TỪ NGÀY ĐÓ..LỤY PHIỀN.

Em may mắn, không lấy chồng nghề lính.
Tháng hạ buồn, khỏi túi đệm thăm nuôi.
Ngày tháng qua, không vướng lo hận tủi.
Đến miền xa, được hạnh phúc ngọt bùi!

Anh yêu Em, từ tóc chưa, cài búi.
Nào mấy ai? Không mơ ước trọn vui!
Đời vô thường, phù vân, lại ngắn ngủi.
Ngày cùn..nhìn Anh, sót chiếc quần đùi?

Giữa phố phường, có đoàn người lầm lũi!
Đánh đổi cuộc đời..trả giá, tù lao.
Nếm đắng cay, nhận đòn thù, đền đáp.
Uống căm hờn, đói khát, đếm năm qua.

Rời giam hãm, nhốt ngày dài, còng khóa.
Lại vực ngờ, quản thúc, khổ lê thê!
Càng đớn đau, chạm trán, sau cuộc về.
Xã hội, gia đình xót đến hoang mê.

Có người bước, qua đường phố, ngô nghê.
Đếm ở hàng hiên, nói gì không ngớt?
Mọi người qua, ném mắt nhìn, hời hợt!
Hồn đảo điên, chẳng giải được định đề.

Vùi dập người, hơn dã thú cuồng điên.
Chà vết thương, mặn rát hơn muối biển?
Khổ ải tràn, mẫu số đời, tiệm tiến.
Xin cam lòng nhận lấy nỗi oan khiên.

Chừng nào thoát trần, trời xuống rước tiên.
Đã xong đọa, bao năm khỏi lụy phiền.
Những chiếc răng quái, cắn xé đay nghiến.
Dựa lưng vào vách đá, đợi triền miên.
(Thiên trù ban, lấy lại thời hãnh hiển)

nguyênhoang
2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.11.2011 22:48:00 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 31.10.2011 08:45:24 (permalink)
0
LỜI MUỘN

Cuối thu, lá vàng ngập sân.
Điệu ngân chạm cành ngưng nghĩ.
Đông về thân đứng tần ngần.
Có buồn nhớ gì mộng mị?

Cùng trời cuối đất chưa phỉ.
Nào tròn được vẹn cơn mơ.
Nhân sinh bao đời vốn dĩ,
Vô thường cuốn hút thẫn thờ.

Ngõ đời, dốc cùn hơi thở.
Khoả tan sương khói yên hà.
Như bước thu dần đi qua.
Rụng rơi lá mang theo nhớ.

Không rõ từ thuở hoang sơ.
Mùa thu có là buồn bã?
Chắc chưa có người làm thơ.
Đường đời chỉ đi một ngã.

Bước về, chung lối hoàng hôn.
Ngày qua, chiều về đêm xuống.
Vẫy tay rời khỏi, từ tốn.
Thản nhiên, nào chẳng biết buồn.

Cảm ơn, gởi một lời muộn.

nguyênhoang
2011
Huynhthomy 01.11.2011 00:09:07 (permalink)
0

GIẤC HỒNG..GỞI Ở THU ĐÔNG.

Tình yêu, vàng đá ngõ thu về.
Tân hôn, đạm bạc màu, treo giắt.
Gót hài, lá trải bước, ghép đặt.
Đi vào, đêm chung thủy, thiếp mê.

Mây sa, trên đỉnh sầu, nhân thế.
Hoàng hôn, nắng chưa tắt, nguyện thề.
Nằm im, nhớ mùa qua năm tháng.
Xa rời mấy dặm nhớ, sơn khê?

Em ơi! Cuối thu về, lạnh giá.
Đường trăng, vương cỏ úa, gợi sầu.
Chiều mưa, lất phất hạt, kết cấu!
Song hành, tim chua xót, dịu xa.

Mình đã yêu thương, tình đậm quá.
Bến nước mong sang những chuyến thuyền.
Cần chở mang theo, đầy dấu ái.
Đan kết cuộc tình, trọn ước duyên.

Giấc nhũn đêm nay, về cạnh gối.
Không dỗ cho Em, đoạn cuối nồng.
Xuyên lướt song thưa, lùa của gió.
Ai khóc canh trường, ấp ủ đông?

Xào xạc chia, cánh vạc lẽ bóng.
Dâng mây thu trôi lượn, tơ hồng.
Bay ngang trao lại, lời nhắn gởi.
Về với Em, không nữa đợi mong!

nguyênhoang
2011











Huynhthomy 02.11.2011 20:39:46 (permalink)
0
ĐÊM LẠC LOÀI..

Gởi gấm nỗi lòng qua tiếng thơ.
Chiều nay mây gió rủ Em về.
Bâng khuâng nghe bước chìm chân sáo.
Chậm rãi ru hồn, quyến đắm mê.

Ai biết năm xưa, tình tri kỷ.
Vàng theo hài gót trải phân kỳ.
Long lanh hương khuyết, lệ tràn mắt.
Từng buổi đông về, lạnh bủa giăng.

Bao lâu thoát kiếp, trả nợ tầm?
Kéo mãi tơ sầu, quàng lấy mộng.
Gió cuốn thuyền trăng lay lạc lõng.
Khỏa trần gầy nắng, sưỡi hư không.

Dệt áo che đông, giữ cố nhân.
Tình lang khuất tất nhớ đêm tàn.
Đường kim mối chỉ khâu hương sắc.
Kết phiến môi hồng, hôn điểm trang.

Cùng dắt dìu nhau, nhập mộng vàng.
Nam kha say gối khuê môn giấc.
Tình yêu chấp cánh vươn bất tận.
Dải lụa ngân hà, khoát dung nhan.

Ta ngắm trời mây, ngưỡng nguyệt hằng.
Kề bên, nhìn sóng biển dồn lan.
Bọt tràn lên bãi nồng mặn trắng.
Mơ ước từ Em, buồn thoáng tan.

Nghe sóng, đêm về biển thở than.
Em ngồi lặng nhớ mong hơi ấm.
Vòng tay ai đó, ôm sâu đậm.
Chốn nầy, mai nguyện có chung đôi.

Những vì sao, xa hút tận bầu trời.
Lời sóng biển thì thầm, mênh mang gió.
Dặn dò nhau, về đây trao tâm sự.
Cho Em rong thuyền, tìm bóng thỏa vơi !

(Đêm Nha thành, thầm nhìn biển, nhớ Anh
nguyênhoang
2011
Huynhthomy 04.11.2011 01:40:29 (permalink)
0

BÓNG BỌT NƯỚC.

Phiến lá buông, ngân qua gió, vương sầu.
Phách lạc ngõ, đêm dài mông lung điệu.
Khô khan hồn, chao mộng tim xao xác.
Khua đêm trường bóng lạnh thoáng, thâm sâu.

Hứng giọt sương ngâu, từ mây sa tinh đẩu!
Qua khắp bầu trời, gạn lọc tơ duyên.
Đan kết phiêu du, thiên niên tình, diễm tuyệt.
Chuốt lung linh, nhuộm mà mượt ước nguyền.

Chôn giấu tương tư, ướp mặn nồng của biển.
Đến về xa xôi, chuỗi rạn vỡ buồn.
Ân ái xuyên khung, nhạt nhòa cung huyễn.
Còn dấu thãi thừa, bọt nước thả lại nguồn.

Mượn ánh trăng xưa, sóng trường giang lặng cuốn.
Đưa dìu cơn mơ, trả cõi thế nỗi lòng.
Từng vết nhân gian, một thời gom luyến giữ.
Bềnh bồng chân di, tan khuất mãi hư không!

nguyênhoang
2011
Huynhthomy 08.11.2011 09:01:10 (permalink)
0

ĐÁNH MẤT..

Gió về.. bàn tay tìm xoa, vai lạnh!
Quạnh hiu..năm tháng bám, cạnh bên đời.
Ru Em từng giấc buồn, mơ quên bỏ..
Thầm lặng bước theo nhịp sống..đánh tơi.

Ngang qua ngõ thánh đường, nhiều tôn giáo.
Em khẫn cầu, nghiền ngẫm, thuộc trọn kinh!
Thay đổi giọng, sửa mặt làm đau khổ.
Mà vẫn lạnh lùng, tượng chẳng nhận xin?

Thì thôi! Cũng nào cần chi cung thỉnh.
Chốn phù vân, có không, mỏng manh qua.
Những sót rớt, mặt trời ngang, thiêu đốt.
Buổi chiều xong, ảm đạm, dọn phẳng bằng.

Đường cuối dốc, khói sương loang khoảng trắng.
Khách thững thờ, ngắm thoáng cõi nhân gian.
Dù nơi đây, hôm đó, có bẽ bàng.
Lúc rời bước, thốt cám ơn thật lớn!

Từ dối gian, lấy mang mãi dỗi hờn.
Gậm nhấm linh hồn, không cho sám hối.
Ngưỡng thiên đường, khép ngăn kẻ có tội!
Lời ăn năn, chẳng ban phát, cho ơn.
. . .

nguyênhoang
2011









Huynhthomy 10.11.2011 03:07:42 (permalink)
0
CÒN LẠI DẤU XƯA.

Người tri kỷ còn xa nào thiên lý.
Cánh mây qua, dỗ giấc ngủ trăng già.
Mênh mông nhớ, lãng đãng chìm khói sóng.
Tình yêu nồng xuyên mây gió, phôi pha!

Giọt nắng sót nhạt vàng, đã sắp tắt.
Lại thoát qua, rời bóng giã cõi đời.
Heo may gió, nhũn buồn đưa tiễn bước.
Tương tư dành luân vũ, mưa không vơi.

Kiếp trăm năm, ôm muộn màng mong đợi.
Lụy phiền vay, chưa kịp trả vẹn lòng.
Duyên mơ có, mà nợ tình không tới.
Giấu thương sầu, phơi triền núi, ủ đông.

Ai biết cho, mỗi thu về đến ngóng?
Trong xót xa, chờ dáng nhỏ héo gầy!
Vẫn yêu mãi, tim giữ hoài, người ấy.
Tây Thi hề! Có hiểu rõ Phù Sai?

Mộng về Em! Theo mây trời trở lại.
Từ xa xôi, nương dĩ vãng xuôi về.
Nơi góc phố, tình thơ ngày xưa cũ.
Luôn đợi chờ, vẫn nhớ, mãi mẩn mê.

Nào mơ xa, chỉ trọn nghĩa phu thê.
Ngôi cao sang, ăn mày làm hoàng đế.
Chờ bao năm, xin bố thí ân tình.
Mà Bậu nỡ, chối từ ngôi chánh hậu.

Cả cung phi, cũng rời ta đi nốt.
Bỏ bên đời, thân cuồng sĩ, làm thơ.
Thố lộ tâm tình, phút giây sống dở!
Lếch thếch cuộc đời, đi giữa quạnh hiu.
(Hành trang trĩu oằn, gói kín cơn mơ).

nguyênhoang
2011












Huynhthomy 12.11.2011 22:51:44 (permalink)
0
XÓT XA

Mùa trăng ngày đó, về tìm lại.
Lạc bước đi qua ngõ lạnh nào.
Ta thấy hồn hoang đày đọa nhớ.
Guộc gầy tay hứng giọt xanh xao.

Đong đầy cho kín khung mây ảo.
Đừng thấy mưa sa, hắt hiu lòng.
Gió ép trường sơn thành bình thảo.
Anh ngồi vọng tưởng, lại ước mong.

Từng đàn chim sáo bay ngang đồng.
Đo khoảng bao la, rồi đi mãi.
Tiếc nuối muốn quay, lần nhìn lại.
Nhưng nào cho được chút bùi ngùi.

Dù biết, kiểm lòng có hận tủi.
Qua thời hoa mộng lắm chua cay.
Vùi trong cuộc chiến nhiều hoang phí.
Và bỏ bên đời uổng tháng năm.

Ngày qua vàng úa, khóa chôn chân.
Ánh mắt khuất che, song chấn sắt.
Ngạt thở đêm dài chìm vắng lặng.
Nghiến hồn ta chết, hủy diệt thân.

Tỉnh thức, còn đang sống cõi trần.
Miên man chao đảo, đành riêng nhận.
Xa xôi thương nhớ nhiều thầm kín.
Mai về, hiểu rõ đây phù vân.

nguyênhoang
2011









Huynhthomy 15.11.2011 09:22:24 (permalink)
0
LỜI CỦA SÓNG.

Con nước đi qua, gềnh sâu thác trắng.
Như bước chân khi nhũn, lúc êm đềm.
Đến xoa nắn từng niềm đau nhân thế.
Thoải mái tâm hồn, thềm nắng hôn mê.

Tim trỗi dậy, đùa trôi suông mạch máu.
Chuyển thênh thang, đưa mộng ước sum vầy.
Cho tất cả niềm vui được trông thấy.
Dựng mùa xuân, trời đất đổi, không phai.

Qua khắp miền nắng ấm lượn tung bay.
Gót chân lạ, dậy núi rừng hoang dã.
Vọng đỉnh trầm, đá reo lời suối khát.
Chiều linh thiêng xào xạc gió ngân hoà.

Đã mang gởi từng vùng xa thẫm ngấm.
Nến vàng hắt hiu, bóng trải dã tràng.
Xây đụn cát, chờ nghinh con sóng nhỏ.
Từ trùng khơi không chua xót tránh ngăn.

Mượn trăng soi đọc lời nguyền cổ tích.
Thay hồn đại dương, trăn trở, thì thầm.
Nhắc để nhớ đêm đền hoang cô tịch.
Lầu khoan dung, nhận lại dáng cảm trầm.

Mây hãy cứ qua, lốc đến ngủ vùi.
Sóng nước vỗ bập bềnh, xoáy hóc đá.
Viết giùm tình ca, phiếm cung vô ngã.
Khơi động buồng tim tiếp thở không nguôi.

Dù phút cuối còn lại hạt tro bụi.
Vẫn thong dong lặng bước khỏi dương trần.
Gởi ở lại cho người một nguyện ước.
Mai có về tương ngộ chẳng phân vân.

Hòa dòng thác, nghìn năm tuôn nước trắng.
Mầu của tinh anh hay đó muộn sầu.
Chảy luồn lách, lọc sạch hết bể dâu.
Nơi nào dứt? Riêng tìm một bến đậu!

Hồn toạ thiền, đốn ngộ ngẫm pháp tâm.
Nghe lời dạt dào, ngâm tay khoát sóng.
Tìm mơ muộn, từ biển mặn hơi ấm.
Nơi trùng dương, trầm tích rất nhiều điều.
. . .
Ở đó, còn lưu niệm một tình yêu!

nguyênhoang
2011
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.11.2011 12:10:41 bởi Huynhthomy >
Huynhthomy 17.11.2011 09:44:21 (permalink)
0
BÂY GIỜ, THÁNG NGÀY ĐÔNG.

Bước chân qua, để lại gì? Trên ngõ lối!
Làm dấu mờ phai, chua xót khung đường.
Được thoát rời xa, chập chờn vất vưởng?
Hay mãi bay hoài? Quanh bao nỗi nhớ!
Từ những cơn buồn, ẩn hiện vu vơ.

Thềm lạnh một thời, trải hoa óng ả.
Lót chân đi qua, gót ngọc xuân thì.
Hương thơm ngày xưa, quyện chờ thoáng mất.
Đêm ngồi mong ai? Mùa đổi, đến đi!

Cánh bằng thiên di, mang hồn lạc lõng.
Đi hoang cô đơn, ngả bóng bên đời.
Ôm mãi ước mơ, vùi trong mưa lũ.
Theo dòng thời gian, trôi nổi muôn nơi.

Có cho không? Xin được là bọt bể!
Lặng lờ đi, chẳng cần trách muộn phiền.
Sẽ mãi đó, mặn nồng như nước biển.
Mang những hành trình, xuôi bước cô miên.

Gom hết nỗi buồn, nghiêng vai trĩu cõng.
Từ mùa xuân, qua dần cuối mùa đông.
Cảm nhận được gió miền xa, không lại.
Cánh mỏi bên trời xao xác, thu phong.

nguyênhoang
2011
Huynhthomy 18.11.2011 08:47:15 (permalink)
0

DẤU XƯA PHAI.

Xuôi về đâu ? Đi tìm lại quá khứ!
Biết còn không ? Chôn vùi đó, lâu rồi!
Những trầm cảm riêng mình, lưu ký ức.
Quên nhớ, xa nào nụ thắm hôn môi.

Đánh mất tình yêu cuồng say, một tối.
Đêm liên hoan trần thế, ngập ân tình.
Những ánh mắt nghiêng vai hằn gánh lấy.
Chuỗi ước nguyền gắn bó, chẳng van xin.

Bay qua những cung sầu sương váng lạnh.
Tình yêu còn vương vấn vết nồng cay.
Người đi xót xa, không nhìn ngó lại.
Niềm đau còn len, suốt mỗi đêm dài.

Quả thật, thế gian xem ta thừa thãi!
Xin cho mưa, bớt mặn ở biển nồng.
Xin cho gió về ngủ im triền vắng.
Và khung trời ngưng đọng hết bão giông.

Ta sẽ về chờ chờ đợi lại, ở bến sông.
Nhìn con nước mỗi ngày ra vô, đứng!
Cũng như hôm, vội vàng hôn, ngọt lựng.
Bỏ quên đi, giấc mộng cũ bềnh bồng.

Chiều nay trông, cánh nhạn nào, biển bắc.
Mấy mùa qua hy vọng dần nhạt nhòa.
Đàn hải âu vờn soi bóng, mong thuyền.
Điều gì đã, khiến cho lòng quyến luyến?

Biết mai có quay về, gặp kể chuyện.
Bóng mỏi đi tìm vàng ngõ thu xưa.
Bởi chân tình, đam mê lại vụng dại.
Dịp trao lòng, may đó đã qua phai.

nguyênhoang
2011
Thay đổi trang: << < 464748 > >> | Trang 47 của 77 trang, bài viết từ 691 đến 705 trên tổng số 1144 bài trong đề mục
Chuyển nhanh đến:

Thống kê hiện tại

Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu:
2000-2025 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9