TRI ÂM
Cho xin lại, mùa thu phân đôi ngã
Xuân còn đâu, khi tất cả nhuốm vàng!
Để không quên, ngày buồn đêm tháng hạ
Lưu lạc phiêu bồng, chia sớt đông sang.
Em trao tôi chiếc khoá tình năm cũ
Về khu đền, im vắng bỏ hoang vu
Đến hoá thân là mảng dề hoa tím
Theo dòng sông, tìm ai đó, đền bù?
Cùng phù sa chỉ là lớp váng mỏng!
Nhưng không rời, khoảng ngăn trống nơi tim
Có nhung nhớ, một đôi lần kỷ niệm?
Thời gian qua, dần xa bao mộng mị
Từng nỗi buồn, chìm lắng rủ nhau đi.
Con bướm lạc đến khu vườn bở ngở
Còn ai không? Đã có thuở đợi chờ!
Có để lại vết buồn, ghi dấu đến?
Vòng tay nầy tạ lỗi, được kề bên.
Đông chưa sang, thu vẫn còn lưu ngụ
Nồng con tim xin gởi lại trên vùng
Trăng hãy dỗ giùm tôi say giấc ngủ
Đông về rồi, nghìn kiếp ủ hoang cung.
Dật dờ trôi, lững lờ hồn cô độc!
Bay lang thang, muốn ngụ lại giăng lòng
Có đón rước được gì? nơi khoảng trống
Trần vô vi vấn quyện, nắng đến hong.
Nguyên Hoang