NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
NGƯỜI Ở NĂM XƯA..
Tao về thăm mầy, thương binh phế thãi!
Mất một cánh tay, để lại chiến trường.
Nên bức tranh đời, vẽ thiếu màu sắc?
Thân phận lạc loài, quên nhớ..vấn vương.
Người Bạn trăm năm, mỏi mòn túi đệm.
Những ngày sau cùng, đói khát từng đêm.
Theo tiếng gọi trùng dương, tìm ra biển.
Truyền tụng Tự do, ao ước khát thèm.
Để lại khúc chân vướng'Mìn' rào kẽm!
Lao động ngục tù, thân thể xót đau.
Ngày tháng qua mau, giấc ngủ cồn cào?
Nợ được trả bằng lát mì khô, độn.
Cho xương kề da, không sức lẫn trốn?
Lực cạn hơi tàn, vuột thoát xích xiềng.
Thời gian a tòng đọa đày ngấu nghiến!
Nuốt hết tình người, hũy diệt nhân tâm.
Hận giấu lồng tim, dồn ra quã đấm?
Trả trên da vàng, máu đỏ cùng nòi!
Nghe được tiếng than vì chung giọng nói.
Xem lại tinh cầu, mấy giống Việt Nam?
Khung thiên bao la, thua kém lòng tham.
Đến và đi, trăm năm..thêm bao nữa?
Mà vẫn quyết lòng, chẳng đổi không thay!
Những con sóng cuồng, đẩy đưa thế mãi.
Lời kinh van nài vô vọng vươn bay.
Cháu con nhìn thấy, điểm màu tóc bạc.
Hàn huyên nhau, sao cứ gọi Tao, Mầy?
Bạn bè xưa, thân thiết là như vậy.
Vì tình chiến hữu, cùng học quân trường!
Dù không ruột rà, chẳng bỏ nào quên.
Nguyênhoang
2012
HƯƠNG NHỚ, MONG MANH.
Tôi làm thơ yêu, khi mảnh đời bóng xế.
Về thăm quê, với tóc bạc da mồi.
Cố trau chuốt từng ý vần mộc mạc.
Kể chuyện một thời nuôi dưỡng mộng, xa xôi!
Rồi xây ước mơ, thoáng bay thành mây khói.
Tiếc ngày xưa, sao mình quá hiền lành?
May mắn đến, có bao giờ trở lại.
Chỉ một lần, được thêm nữa rất mong manh.
Thiên trù ban cho, phủ váng đời mỏng vánh.
Như nắng vùng đông, khoả lạnh nhạt nhòa.
Đêm ngõ vắng, ngày phố chìm tuyết trắng.
Cây trơ cành, vườn héo hắt tím đài hoa.
Hoa hôm xưa, nay là đóa cô quã.
Nhìn mông lung, tưởng nhớ lại xuân thì.
Mai đi tiếp, trở về miền yên nghĩ.
Có được người, ai đó đến đưa xa?
Khung trời bao la chân rổi bước ta bà.
Sương tuyết nặng, ôm kiếp đời son giá.
Ở ngày qua, con nắng nhỏ phơi lòng.
Kề bên đó, vẫn cạnh đời khoảng trống!
Mưa gió không về đợi mãi nhớ mong.
Ngồi quạnh hiu nhìn xa đó nhớ hong?
Con đường trắng tan trường, tung chân sáo.
Áo nồng bay huyền thoại ngõ, mưng sầu.
Khi xa lắm, hoài vọng đời lưu dấu.
Ai hát bên trời, hương nhớ .. long lanh.
. . .
nguyênhoang
2012
NIỀM MONG CHO QUÊ TÔI.
Bão nổi lên rồi, từ Việt Nam chuyển gió.
Hãy vươn niềm tin, bay thoát khắp phương trời!
Cho thế giới biết Nhân quyền bị vùi dập.
Chỉ cầu xin một ước vọng sống, Tự do.
Như ngày xưa già nua, mong tuổi thọ.
Trẻ yên vui, học hành giỏi nên người!
Tôn giáo được, theo giáo điều hành lễ.
Bước vào, đi ra cốt tạo dựng đời.
Theo lời chúc đầu năm, luôn hạnh phúc.
May mắn kề theo bước mãi, không xa.
An khang cho gia đình tràn thịnh vượng!
Tất cả hoài mong, thượng đế tặng quà.
Đi qua trần gian nầy, rồi cũng đều vô ngã?
Có ai không ra? Mà chen lấn để giựt giành!
Lục soát kỷ, nút áo quần phải lột hết.
Sót một bộ xương hoặc hủ cốt bụi tro.
Hãy hy sinh, cho yêu thương đừng tiếc rẻ.
Phật pháp vô biên, lời kinh ấm vẳng loang truyền.
Mắt tha thứ từ trên cao của thập giá.
Cùng hoà lòng, hợp nhất tâm thường cầu nguyện.
Mong quê hương, kiếp sớm thoát khỏi tai nàn.
Dựng đất nước mau phú cường, vươn phát triển.
Mọi người dân, được đổi thay lại số mạng.
Văn hoá hiệp thông, tu chỉnh tốt mối giềng!
Máu đỏ da vàng, giống nòi nầy mãi vinh hiển.
Lịch sử vàng son, cổt dấu Ba miền.
Xin chớ để mất dần thêm cả biển.
Chiến thắng cuối tự hào, hỡi con cháu Rồng Tiên!
. . .
nguyênhoang
2012
GIỌT BUỒN.
Ta đi tìm mộng bên đời.
Bước chân thầm lặng, không vơi được buồn.
Cố quên ngăn lệ đừng tuôn,
Khóc cho gì nhỉ? Bắt nguồn từ đâu!
Chông chênh qua mấy cơ cầu?
Không còn nơi chổ treo sầu, nhờ ru.
Bốn mùa chờ sót nắng thu,
Để hong say ngủ, vàng trên cánh nguyền.
Lỡ rồi từng nỗi tơ duyên.
Trùng dương sóng bủa đưa thuyền, vô phương.
Vỡ tan giấc mộng hồ trường!
Còn chăng bọt bể, bồng bềnh trôi xa.
Mặn trong gió biển chan hòa.
Cay nồng nơi mắt, lệ đà khô khan.
Chiều qua, lật lại cuối trang.
Ghi từ ký ức úa vàng, giấy hoa.
. . .
nguyênhoang
2012
LỜI CHO NHAU.
Đêm tàn tiếc giấc mông lung.
Người đi bỏ lại chập chùng xót xa.
Sương giăng chờ đón lệ sa,
Từ trời mưa xuống, đong đà hoang mê.
Đi qua bội ước nguyện thề.
Phù dung đợi tiệc, ra về xa xăm.
Nghiệp mang duyên nợ tang tằm.
Nhả tơ lá thắm đáp đền dâu xanh.
Ngàn mây lặng bóng khô hanh.
Nửa đời mòn mỏi cất dành tương tư.
Xin cho tiếng gọi thiềm thừ,
Tràn cơn phong vũ, tầm ngư về nguồn.
Trần gian chất chứa nỗi buồn.
Bước xa nào muốn trở hồi tiếp vui?
Một lần tay thõng buông xuôi,
Dù cho muôn tiếng gọi mời, vẫn lơ!
Còn lưu dăm chữ câu thơ.
Gởi người ở lại bước chờ, đi sau.
Vàng thu mấu nắng hanh hao,
Giã từ chân sáo, cuối mùa đi xa.
Với tay trao lại phần quà.
Lời ghi ngắn ngủi, ngọc ngà yêu Em.
Nguyênhoang
2012
CHẠNH LÒNG.
Miền xưa, còn gặp lại con nắng.
Về đi thay giùm lá trên rừng.
Ngâm tay giữa lạnh băng dòng suối.
Gỡ từng cánh nhện, mắc bên triền.
Nghe ru tiếng gió nào dâng hiến.
Đêm dài than thở với trăng sao.
Lỡ gởi trong mơ một hoài bảo.
Đợi hoài nào gặp giấc chiêm bao.
Ngắm qua, thấy bóng cận kề bước.
Đi sau không nuối tiếc buồn phiền.
Đời đã cho, được gì? Chẳng trách!
Mệnh phần tiền căn trước, luân phiên.
Hồn thơ ghép nên từ câu chữ.
Vẽ ra huyền tích, mộng dẫn đời.
Bước trên ngõ gập ghềnh thăng tiến.
Chưa tìm được tụ điểm, nghĩ ngơi!
Vẫn biết nơi đâu? Mình phải tới.
Thong dong hay vội vã, cũng là.
Cái dốc cuối đường, trăng nép bóng.
Mặt trời hờ hững, ngó quay lơ.
Người quen không còn gọi, mi tớ.
Rời xa, chốn đó hết ưu phiền.
Xin ban, phán cho lời ân điển.
Tình yêu từ Thượng đế, tặng riêng.
Nguyênhoang
2012
XA..
Người về đây tìm lại tình quên bỏ.
Con nắng xưa, vết thương sót lạnh lùng.
Núp trốn gió, ngại nhạt nhoà chuyện cũ.
Có làm cho, hoang phế một nhan dung?
Những cơn mưa cuốn trôi, dìm đáy trũng!
Vàng xác thu lá hờ hững tiễn đưa.
Tâm ngả, hồn bay chập chờn mong đợi.
Sẽ chẳng hồi, không biết, đứng bơ vơ.
Mây trôi xa, chuyển giùm tình lầm lỡ.
Về nơi nao? Chôn lấp ở thiên hà.
Người đi khỏi, trần gian nầy buông thả.
Giữ niệm lòng, từ tạ bước hư vô.
Đêm dài thức, ngồi đây chờ trăng dỗ.
Ôi buồn gì? Sao chẳng mãi, đi qua!
Để riêng mang, tự mình nhận, chuốc khổ.
Người thản lòng, vươn vút cánh thiên nga.
Hồn thầm đi, đếm lá vàng rơi rụng.
Bâng khuâng xin cho lại buổi chiều tà.
Bao lâu chia tay, kiếp rời vô ngã?
Chào trần gian, cám ơn cuộc tình xa!
Nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2012 16:09:02 bởi Huynhthomy >
Ghé thăm NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ, ko bít giờ người hở phương hè? Mạnh an?
Đêm dài thức, ngồi đây chờ trăng dỗ.
Ôi buồn gì? Sao chẳng mãi, đi qua!
Để riêng mang, tự mình nhận, chuốc khổ.
Người thản lòng, vươn vút cánh thiên nga.
Người vui trăng sáng hiên nhà
Người buồn thì cũng trăng ngà xung quanh
Ngày mây đục , bữa trời thanh
Có chi mà khổ để dành dỗ đâu..
XIN VỀ NIỀM TIN.
Sao không? Đồng khí tương cầu!
Đồng thanh tương ứng, cùng nhau chống thù?
Kẻ mà truyền kiếp thiên thu,
Bọn người cố cưụ, độc tàn khó quên.
Bởi nên, ý chí phải bền.
Kết đoàn một khối, đứng lên san bằng?
Việc làm của lũ ác gian,
Bao năm tạo dạng, đổi hình quá sai.
Chớ tin thiên mệnh an bài.
Lẽ đâu cứ chịu. từng ngày khổ đau?
Vùng lên, trổi dậy nhanh mau.
Niềm tin tôn giáo, hợp lòng cứu nguy.
Từ phương Bắc, lấn biên thùy.
Đoàn quân thổ phỉ, địa giành biển ngăn.
Làm lại cuồng sóng Bạch đằng!
Mùa xuân thắng trận, lẫy lừng Quang Trung.
Ngàn xưa dân Việt anh hùng.
Tinh thần uy dũng, dẫu là ngàn niên.
Vẫn không đồng hoá mối giềng,
Tục phong nề nếp, nhân hiền Nam bang.
Đồng hoang trở lại ngập tràn.
Mạ xanh lúa chín, én đàn gọi xuân.
Quê hương xóa hết gian truân,
Năm châu kính phục, nhân quần ấm no.
Trên sông nghe lại câu hò.
Rừng ngân tiếng gió, núi rền đỉnh mây!
Thanh bình bát ngát hương bay,
Nắng trao dân tộc, ấm hoài nhân gian.
Triền miên nhè nhẹ mênh mang.
Tiếng chim vui hót, vô vàn thương yêu.
Nguyênhoang
2012
TIẾNG LÒNG..
Lãng tử hồi qui về cố quận.
Nhìn dòng sông hát khúc nguyên lưu.
Phù sa vẩn đục, che nguyệt lạnh.
Tìm lại dung nhan, soi gởi lòng.
Mây trắng không gian vần vũ bóng.
Nghiêng vai mời ngắm, dấu xăm hằn.
Bỏ trên nguyên thảo đồng hoang,bước.
Vết tích ghi đêm, gió lộng trần.
Con nắng hững hờ ngang ngõ lặng.
Quên rồi kỷ niệm cũ, xa xôi.
Miệt mài nước mãi trôi, dần cạn.
Tình nghĩa lần cho, lỡ thệ bồi,
Chẳng biết ai làm, người nói dối?
Phù vân, ngắn ngủi hơn bước đời.
Vô thường, nhanh vượt trội, trời đất.
Mây gió không bằng chuyển đổi vơi.
Chôn giấu nỗi lòng không để gợi.
Cang thêm chua xót, chẳng mong gìn.
Thản trôi như ánh tà huy xuống.
Đừng vì yếm thế, phải van xin.
Đông đến đã quen với quá trình.
Sương ngủ giấc dài trên cỏ mịn.
Còn chăng, chung thủy nào mộng mị?
Vầng dương chợt hiện, xoá tan đi.
Nguyênhoang
2012
TÌM LẠI DẤU XƯA.
Ta sẽ lại về, trong nắng mai.
Mùa thu sắp trải lá ngập đường.
Mưa thu phảng phất lời ru mãi.
Nắng đã đi rồi, đây vấn vương!
Đất trời cùng chuyển, vô thường!
In không gian lạnh, mù sương ngạt trần.
Đọa đày vàng võ xác thân,
Bóng đêm than thở, phù vân qua đời.
Bên thềm vương giấc chơi vơi.
Lầu hoang tháp cổ, ngưỡng mời trăng sang.
Cơn mơ dìu bước lên ngàn,
Đánh rơi vụn nát, chân tình thủy tinh.
Sau lưng nghe tiếng gọi mình?
Quay tìm âm loãng, vô minh không người.
Hằn sâu nào dễ phai vơi,
Ta mang niềm nhớ theo đời, chuyển di.
Tay ngăn dòng lệ trên mi.
Khung trời còn nắng, vọng hy gặp người?
Ta sẽ lại về thăm, rong chơi.
Những ngày tháng cuối, cho cuộc đời.
Tạm phai, để không còn tiếc nuối,
Quá nhiều kỷ niệm, cứ tiếp khơi!
Nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2012 06:44:37 bởi Huynhthomy >
PHIẾN ĐÁ RONG RÊU.
Mang giấu niệm lòng, lắng thấm sâu.
Tình yêu chan chứa mộng hoang sầu.
Thả bay theo gió về viễn xứ.
Tìm lại bằng an ở chốn đâu?
Ngõ vắng xôn xao ngày hội mở.
Lan xa đến cuối dốc chân đèo.
Mưa về lau sạch đường trăng vỡ,
Để nắng chiều nay khua bước reo.
Có ru được khách hồi chiêmngưỡng?
Dải lụa trong xanh núi ngút ngàn.
Rừng thở bao năm dường mệt mỏi.
Năm dài tháng lụn, dỗ đêm sang.
Ai đi mấy thuở còn lưu luyến?
Trải gót mòn duyên vẹn ước nguyền,
Ngắm nghía con sông cuồn cuộn chảy.
Mà hồn lãng phách, trốn khổ sai!
Lặng uống ngụm sầu, nhớ đến ai?
Tình thơ đan dệt đã bao ngày.
Mang ra bung trải trùm đêm lạnh!
Đợi nắng làm khô nước mắt đanh.
Những giọt lệ trào dâng lóng lánh.
Mầu xanh nghiêng bóng đợi trên vai.
Đưa Em xa bến bờ huyền thoại.
Bạt gió trần gian bám lắt lay.
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2012 05:51:50 bởi Huynhthomy >
NGÕ LẠNH.
Có con nắng ngỡ hằng mong.
Hong hoài vẫn thấy lạnh.
Có những mùa xuân, ngưỡng vọng!
Không dỗ được an lành.
Có lắm lời kinh thiện thánh.
Niệm mãi với chân thành.
Nhưng rồi vẫn đi qua.
Lung linh ngõ, tan mơ.
Có nhiều buổi đợi chờ.
Ngồi đong nước biển mặn.
Đếm hạt cát ngăn sóng.
Mong người được mãi vui!
Trải dài theo gió núi.
Loang tận đỉnh, băng sơn.
Thả trên dòng trùng dương.
Nghe thì thầm, than thở.
Hạt tro bụi bơ phờ.
Tiềm ẩn đợi bâng quơ!
Lá mong vàng giấc ngủ.
Chờ gió thu về ru.
Cất giấu giùm, ẩn dụ.
Ngày dài phiên cô liêu.
Ngại sẽ đến, buổi chiều.
Mơ tình yêu kỳ thú.
Miên man gió vi vu.
Chúc bình an luôn nhé!
Hồn thơ gọi bạn hữu.
Kỷ niệm dìu dấu lưu.
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.04.2012 23:33:53 bởi Huynhthomy >
GỞI LẠI, MỘT NIỆM CUỐI.
Thu đanh, sợi tóc buồn cằn cỗi.
Vàng phai, khung mắt biếc dỗi hờn.
Lao xao, gió vỗ về đuôi mắt.
Vành môi nuối tiếc, nụ hôn xưa.
Phiên giấc có đong tròn ước vọng?
Gởi mơ theo bóng nắng yên hà.
Đi qua miền thảo nguyên xanh ngát.
Từng cánh chuồn bay thấp, đợi mưa!
Nghiêng vai, mong có ai về, tựa?
Con gió xa, quên ngõ đợi chờ.
Cả bóng trăng đơn, chìm mất hẹn.
Để thềm phong kín lớp rêu tơ.
Đêm ngả mình say trên gối trống.
Ôm vòng tay nhỏ những hoang vu.
Còn vương sót lại một hoa nụ.
Có đủ thời gian, tạm khỏa lòng?
Chiều nay mưa duỗi dài trên sông.
Riêng nhớ tìm mầu xanh con nước.
Còn dấu không? Phù sa dõi bước!
Cảm trầm lờ lững, cuốn theo dòng.
Xa mãi, nào còn được nhớ mong!
. . .
nguyênhoang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2012 10:08:16 bởi Huynhthomy >
MỘT LỜI của BIỂN và TA..
Tâm nhớ một người,
tim tưởng vọng!
Lời thơ vương vấn,
quyện vây lòng.
Ngơ ngẩn cả hồn,
mong hội ngộ.
Ân tình mạng ảo,
chung tình không?
Người sống phải cần, nuôi hy vọng!
Có thành hay bại, vẫn không màng.
Khi yêu đôi lúc, rồ điên dại.
Chứng bịnh bao đời, của nhân gian.
Sân trường một thuở,
theo mỗi sáng!
Tan lớp đeo chân,
tiễn buổi chiều.
Thao thức từng đêm,
dài khó ngủ.
Chờ mai gặp lại,
thốt tiếng yêu.
Nhưng lúc gần nhau, miệng ngọng nghịu!
Chọn lời để tỏ, biến tan đi.
Hôm nay dịp đó, không còn nữa.
Vọng ước nguyền xưa, chẳng được gì?
Cho lần thương nhớ,
một lần thôi!
Một dịp may qua,
nào trở lại.
Một tiếng yêu Em,
gìn giữ mãi.
Một đời không thể,
quên vành môi.
Bây giờ đôi ngả, sống xa xôi!
Thệ cũ khi nao, sẽ đáp bồi?
Ta nhớ Em nhiều, ghi dấu mắt.
Như biển nghìn năm, mãi thì thầm.
Những lời của biển,
nồng mặn lắm!
Không tròn xin trả,
chốn xa xăm.
. . .
nguyênhoang
2ngàn12
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2012 20:40:29 bởi Huynhthomy >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: