NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
GIẤC MƠ XƯA. Đi tìm, một niềm mơ ngày tháng cũ.
Bỏ quên, những nguyện ước ở nơi nào?
Có thực hiện? Khi chìm vào giấc ngủ!
Một lần được hội ngộ, dẫu chiêm bao.
Dáng xưa, khiến cho hồn chao đảo.
Rồi gió mang đi, mây chuyển không hồi.
Nhớ chưa phai,từng nụ hôn, vị hảo.
Dường ngở hôm qua, thầm đến vương môi?
Tình yêu cho nhău, bất ngờ vong bội.
Sánh so, ở một điểm khác biệt nào?
Mà lại vội? Xoá tan nhiều kỷ niệm!
Khóc nửa dành, sót giữ nửa trên mi.
Lặng buồn, thời gian không rủ, vẫn đi!
Đất trời vô thường, nhưng lòng chung thủy.
Miên du theo dòng, nước chảy lững lờ.
Chua xót, gượng nhìn trăng, rưng rức hát.
Một lời thương, vương vấn rất miên man.
Ơi nắng Sàigòn, mưa nơi viễn xứ.
Mưa bay, nắng ấp ủ, giấc mơ nồng!
Hãy giúp cho tỏ bày, một ngôn ngữ.
Nhẹ nhàng âm tiết đủ, không thừa dư.
Không gian im, nhường lại người tình tự.
Thầm đi, lắng ép đó, giữ tận lòng.
Hư vô, lấp dầy thêm, ngập khoảng trống..
Xin chờ, từ ai đến, luyến thương đong!
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 16.04.2012 06:28:15 bởi Huynhthomy >
HOA NGHIÊNG CÁNH..
Người đi mãi, sao không về lại nhỉ?
Để vườn thơ hoang vắng, lạnh nụ đài.
Hoa chẳng trở, hương ngưng lùa, gọi bướm?
Nên đông về, tâm lạc lõng hoang khai.
Ở đây sẽ tiêu điều, lạnh buốt mãi.
Đến ngàn sau tượng đá cũng tê hồn.
Đi ngơ ngẩn, không hành trang, chứa vốn.
Hỏi vay tình, đều hờ hững quay lơ!
Hoa tuyết bay, nghiêng vai hứng, để chờ.
Người trở lại, cùng vui như bao thuở?
Tình yêu tịnh tâm luyến, trao thơ.
Hình bóng lãng, bởi vì chê thơ dỡ!
Gởi đến người, một tiếng nói cám ơn.
Nguyênhoang
2012
r
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2012 08:55:07 bởi Huyền Băng >
CÒN ĐÓ..Ở NĂM XƯA? Tháng 4 mãi, in hằn trong tiềm thức.
Dù phải cho, lạc lõng khắp phương trời.
Nỗi buồn thầm lắng không vơi,
Ở người nghiệp lính, một thời chẳng phai.
Lưu vong, tiếp kiếp đọa đày.
Qua cơn mộng bại, vỡ rồi giấc mơ.
Dòng sông năm cũ, có chờ?
Ta về bến hạ, hững hờ nước trôi.
Lỡ chân một chuyến về nguồn.
Trăm năm hồn cuốn, quyện phù sa đi.
Như Em đánh mất xuân thì,
Cho Anh viễn xứ, nhớ gì ngày xưa?
Ước mơ bao thuở được vừa?
Vòng tay khép cửa, ôm người tình chung.
Mai về xa đó.. mông lung,
Khói sương trần thế, chập chùng tiếc mong.
Tháng 4 buồn, tháng tư vô vọng!
Ta cùng theo đời, giữ mộng..riêng mơ.
. . .
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.04.2012 02:15:11 bởi Huynhthomy >
NIỆM LÒNG.. Mai Anh về..
Đám cháu con, đầy đống!
Anh xem giùm..đứa nào giống Anh không?
Mai Anh về..
Mọi điều tan, thất vọng!
Ruộng đồng hoang, Em đã bán cho người?
Mai Anh về..
Nhìn..hiểu nỗi lòng, cô phụ đợi!
Bao năm chờ chồng..không lộ phí thăm nuôi?
Mai Anh về..
Ngắm vợ con, buồn tủi!
Thân xác cỗi cằn, ngày tháng lặng đong đưa.
Đưa cuộc đời chúng ta, vào hoạn lộ?
Bốn mùa qua, lần lựa vọng muộn xuân.
Xuân trên quê hương, trong lòng đều biến đổi?
Đất trời vô thường mà..
Mình chung chịu, thế thôi!
Mai Anh về..
Không như ngày xưa đón đợi..?
Khúc hành ca trổi nhạc tặng vòng hoa.
Mai Anh về..
Thân xác còm, mắt trũng sầu, môi héo hắt?
Bo lại suối rừng, chiếc còng sắt, cô đơn!
Mai Anh về..
Cũng chẳng có gì hơn?
Những ánh mắt hững hờ, người muôn thuở..
Còn sâu hằn, vết tích nhỏ, thù hờn..!
Mai Anh về..
Chẳng còn sống bao lâu..
Rời cõi thế, chúc về miền miên diệu!
Mông lung nào? Xin cho lại tình yêu.
Biết xa đó, có trách gì? Và hiểu!
Đi khỏi rồi..vẫn nhớ chỉ Em thôi..
. . .
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.04.2012 10:08:32 bởi Huynhthomy >
THỢ SĂN&CON MỒI. (Trường thi)
Chuyện xưa..nửa thế kỷ.
Khi buồn nhắc lại thôi.
Nầy chuyện bác thợ săn.
Và con mồi, ngọt lựng!
Thanh thản đi vào rừng..
Trong tay cầm khẩu súng.
Còn dại khờ, sức sung?
Mồi dạn, thợ săn nhát!
Bỏ lỡ nhiều dịp may.
Để con mồi, thoát chạy.
Quay lại khẽ lắc đầu.
Sao mèo dưng chê mỡ?
Tự dâng có chống đâu.
Khó hiểu và chẳng ngờ.
Chuyện qua, nửa thế kỹ..
Khoảng đời, lặng lờ trôi.
Hai mươi, cộng năm bó.
Bon chen hết, tạm ngồi.
Thẫn thờ nhớ xa xôi.
Kỷ niệm, bỗng bơi lội?
Trở về tháng cũ xưa?
Lại vào rừng, săn nữa!
Mồi hôm nay, không chạy.
Nhìn thợ săn, nhếch môi..
Tất cả đều qua rồi.
Một thời đầy hương sắc.
Một thuở rất ngọc ngà.
Theo thời gian xuôi qua.
Dốc hoàng hôn, đã chặn.
Rừng xưa, đời héo hắt.
Ngồi đếm là thu vàng.
Xuân về, mai quên lặt..
Nghe xích xiềng khua vang.
Chờ cơm chiều, đói khát.
Giờ đây, săn trên mạng?
Súng cất, thay bằng thơ.
Bay lượn Net, từng giờ.
Niềm vui theo nhịp thở.
Xướng hoạ đối, dịu dàng.
Hôm nay Bác thợ săn.
Con mồi hiện trên ảo.
Thay đổi đủ sắc màu.
Theo bước, hồn lao đao.
Mắt nai vàng, ngơ ngác.
Đạp nát, Bác thợ săn.
Đông đảo nơi nhà quàng.
Chào tiễn Bác thợ săn.
Chân trời đón, bóng lặn.
Từ tạ chốn dương trần.
Lệ Chị Hằng, điếu tang.
Trời thương, ban mưa sa.
Tình yêu thật thà quá.
Tiếc hoài chuyện..đi qua!
. . .
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.04.2012 00:42:07 bởi Huynhthomy >
NIỀM MƠ, ĐÃ ĐI QUA..
Anh đã gởi lại vùng xa xôi đó.
Cổng sân trường, chim sáo nhỏ hồn nhiên.
Hoa phượng đỏ, rơi hằn theo vạt cỏ.
Dấu lưu chờ, nguyện ước tỏ, xe duyên!
Chuyện thường mơ, tình chúng mình, tích cổ.
Đưa tay vươn, dìu Em bước qua cầu.
Truyền dẫn ấm, làm má hồng, biếc mắt.
Tim nguyện giùm, tương lai sẽ bên nhau.
Có những chiều, sánh đôi, bình thản dạo.
Mưa chợt về, che núp vội lén hôn.
Ồ! Nhớ nhé, ăn gian khiến bối rối.
À, nầy nha? Lần sau nữa, phải hơn!
Ở một thời, ngây thơ, nay khôn lớn.
Cứ tiếc hoài, chuyện cũ tựa chiêm bao.
Dịp may đến, thiên trù cho, đánh mất.
Kiếp mơ đâu? trọn vẹn như hôm nào!
Anh vẫn thích, luôn tìm về quá khứ.
Kỷ niệm lòng, cất giữ chẳng phôi pha.
Và sẽ mãi bên đời, hết tiếc nuối.
Dẫu mai nầy, có lúc, phải đi xa..
Trùng lai ở dải thiên hà.
Trăm năm tiếp nối chan hoà trúc mai.
nguyênhoang
2ngàn12
* Thơ cảm tác hoạ với”Một thời đã qua” của nhà thơ ThylệTrang.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2012 03:45:20 bởi Huynhthomy >
VÒNG TAY MUỘN.. Nghe dường như có bước về,
theo con nắng.
Gót hài khua nhè nhẹ,
phía sau lưng.
Như năm xưa vồn vã,
khắp ngõ đường.
Mầu áo trắng chân sáo chìm,
xa hư ảo!
Vì mộng xây, cố tạo.
cân đai, áo mão.
Bom đạn tràn lan, quên bỏ ước nguyền.
Treo mảnh chiến y, ngày tàn cuộc chiến.
Từ biệt đồi nương, buốt giá cao nguyên.
Xa hết Bạn cùng chung,
Giày sô..ba-lô và thép súng,
Dòng máu ngỡ ngàng, ray rức trở về tim.
Những ánh mắt hôm nay, cảm lòng xa lạ?
Hoà lẫn lao xao tiếng gió núi, thở rừng già.
Vòng tay không ôm Em, rời kiếp.
Thay người ru Ta, xiềng xích lạnh, dỗ tiếp!
Cơn mơ lạc loài, chập chờn giấc vươn xa.
Không về gặp được Em, cho gởi lời từ tạ.
Ngày tháng qua, thời gian đi mãi, cỗi già.
Vườn hoa cũ, nhạt nhòa hương sắc úa.
Trong cuộc tình, nơi trận chiến, Ta thua.
Nguyênhoang.
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2012 09:32:30 bởi Huynhthomy >
SÓNG BIỂN XANH. Em ngừng yêu Anh..
khi biển ngưng vỗ sóng!
Trả lại trời xanh,
nơi ta đó, tấc lòng.
Xoá dấu chân đi, bãi loang bọt sóng.
Lui về trùng dương,
thì thầm mãi, nhớ mong!
Em thả chân trần bước trên cát mịn.
Đi dò tìm hoài mộng, thuở xuân thì,
Thênh thang một bóng, xuôi vùng biển lặng,
Gió vuốt hàng dương, thổi thoáng rào rì.
Biển khoát lên, óng ả mầu xanh thẫm.
Khi hoàng hôn lịm tắt, cuối chân trời.
Sẽ buốt lạnh, khi không còn ánh nắng.
Như lòng Em đang thiếu vắng, bóng Anh.
Em muốn mình âm thầm, con sóng nhỏ.
Nụ hôn đầy, chờ nắng ấm trao cho.
Nhìn thật xa, biển cựa mình, muốn ngỏ.
Bao giờ thấy, trùng dương thôi vỗ sóng.
Ngày đó sẽ không còn..Em yêu Anh!
Muốn chạy nhanh, gặp từ một chấm điểm.
Có vòng tay ôm chặt, của ân tình.
Đến bên người, lúc quanh mình trống vắng.
Cùng xoay trên vòng, trục chuyển thương yêu.
Em rõ được, chuyện tình lắm khó hiểu.
Ham muốn thường ích kỷ, đưa đến sai.
Chiếm hữu Anh, thuộc về Em mãi mãi!
Chấp nhận là người tình.. chỉ yêu thôi!
Khi thượng đế, lấy từ ta mơ ước.
Ở tình yêu, người lại được cho nhau.
Em có Anh, luôn thương lắm, ngọt ngào.
Muốn kéo lại thời gian vượt qua trước?
Mây dừng trôi, tìm trong đó bóng Anh.
Không gian lạnh, bâng khuâng hồn ngoạ.
Bám víu phù vân, tâm ý tranh giành!
Thương Anh rồi...yêu cả ngõ Anh qua.
Em cất giấu vào ngăn tim, lặng lẽ.
Mình sinh ra cùng thế hệ, yêu nhau.
Cần trân quý như hạt châu, truyền thuyết.
Nâng niu gìn, nồng nàn biển mặn lừng.
Một dòng đời, viết ghi vào ký ức.
Trên bãi biển, có lần nhớ miên man.
Giọng cười giòn tan, lung linh trong nắng.
Nếu đặt tên hạnh phúc, đúng không Anh?
Nỗi nhớ hôm nao, xa dần.. lãng tránh.
Cứ cho là huyền thoại, chuyện ngày qua.
Kỷ niệm không hoen, màu trang giấy trắng.
Dấu lưu hằn nhật ký, cuộc tình xanh.
Mong manh...thật mong manh..!
Nguyênhoang
2012
* Trước tác từ bài viết mạng XLTT.com
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.04.2012 22:41:18 bởi Huynhthomy >
MÂY NHỚ TRỜI XANH. Ta đứng nhìn mây, trời tuyết giá.
Chờ ai? Thầm nhớ mộng đi qua!
Ở khung tim nhỏ, còn chứa chấp?
Một bóng mù sương tận nẽo xa.
Thái dương, nguyệt lạnh phân định tới!
Từng buổi không sai, đến lại về.
Như nước thuy triều, ròng tiếp lớn.
Tải dòng cuốn quyện sóng phù sa.
Muôn ngã quay về nguồn, đợi trả.
Nơi tim lưu giũ khá lâu rồi.
Người đi, lại đến rồi.. nơi khác.
Lời tỏ, trầm ngân..biết cho ai?
Hiện hữu, bóng câu rời khung sổ!
Dần xa, nối gót bóng dương tà.
Dốc chìm khuất đó..nào rõ biết.
Hết thuở bình minh, có kịp duyên?
Bướm bay khắp cả khu vườn rộng.
Mỏi cánh mà hương chẳng bám vương.
Nhụy phấn trao đây, tìm chổ trả?
Mà đâu kề bước với chung đường.
Muôn đời vẫn nhớ niềm dấu ái.
Không phải trần ai, dễ bước..được thương!
Nguyênhoang
2ngàn12
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.05.2012 20:26:40 bởi Huynhthomy >
VẾT RÊU BÁM, CHỜ.. Ta bước rời đi, lòng nặng trĩu.
Ngõ đường hun hút dải mù xa.
Nỗi buồn nhuộm đắng tim mệt lã.
Đan những niềm riêng, tỏ cuối chiều.
Sẽ chẳng có ai nặng lòng hiểu?
Gió mây ngang thấy cũng hững hờ.
Đất trời mấy thuở tìm an ủi.
Cái phận bạc mình, lắm kẻ lơ.
Những mối khổ sầu biến ngu ngơ.
Lang thang trên lối về quá khứ.
Ở đây gặp lại, điều chi nhỉ?
Có dỗ cho hồn, thoát bể dâu?
Hướng đến phương nào? bước tiếp đâu?
Cuộc tình lăn trợt theo dốc trắng.
Tâm tư vụn biến tan cơn mộng.
Đáy thẳm vùi chôn, nguyện ước đầu.
Xơ xác tường hoang bìm đổ dậu.
Rong rêu bám chặt cỗi cằn đời.
Thoáng qua một chút heo may lạnh.
Vết xước luôn hằn chẳng thể vơi.
Ai giùm, cho giặt bóng mang phơi.
Đỉnh tuyết mong trăng đêm gió núi.
Ngày mơ nắng sấy cánh mây trời.
Ngồi đó tâm mong, hồn vẫn đợi
Bao giờ, thơ ý kể chuyện vui?
Nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 04.05.2012 20:50:42 bởi Huynhthomy >
DẤU NGẬM NGÙI. Việt nam tiếng gọi nước tôi.
Mỗi lần nghe nhắc bồi hồi, xuyến xao!
Rời xa, bỏ lại khi ngào?
Mà sao chua xót, nghẹn ngào lịm mê.
Người đi, lâu chẳng chịu về?
Dòng sông còn đó, bờ đê vẫn là.
Mỗi ngày con nước trôi qua,
Mong chờ bến hạ, trả người tình xa.
Đêm nay lặng lẽ giao thừa.
Gió về bên cửa ngỡ ai ngộ lòng.
Xin cho được vẹn niềm mong,
Bay trên cánh mộng, quyện nồng yêu thương.
Ước mơ chỉ mãi bình thường.
Cao sang đã bỏ bên rừng, ngày nao?
Mắt quên ngắm những sắc màu,
Môi sa mưa bão, trao thầm cho Em.
Chưa xong buổi nhỏ khát thèm.
Vòng tay chen lấn, khổ khem ảm lòng!
Đời đưa chân bước vào đông,
Đong đưa cùng bóng thời gian, đi về.
Vui buồn ngày tháng, dịch xê.
. . .
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 09.05.2012 05:52:20 bởi Huynhthomy >
DÕI MẮT.. Mẹ ngắm bóng hoả châu, miền xa nhớ..!
Từng đêm dài, lo lắng giấc..không tròn?
Chiến tranh triền miên, mong con của Mẹ.
Bao gia đình, tre vội khóc măng non.
Giọng hát à..ơi..! Ru đưa từ đỏ hỏn.
Thao thức trường canh chăm sóc..bệnh tình.
Nuôi con lớn, dắt dìu đi lẫm đẫm.
Khi nên người, đời phó thác chiến chinh!
Đã bỏ quên, đạo dưỡng..công ơn sinh.
Chiếc chòi lá, bên dòng sông lặng lẽ.
Người Mẹ già, lặn lội sống quạnh quẽ.
Một bóng cò ngơ ngác, nhớ mông mênh.
Nước nắt xuống, đôi hàng tuôn..kết bện.
Núm ruột ân tình, Mẹ mãi không quên!
Nguyênhoang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.05.2012 03:49:06 bởi Huynhthomy >
TẠ LÒNG.
Xin cám ơn tình yêu.
Đã dìu đến cuối đời,
Có cảm xúc cũng đành lần, từ tạ.
Được hay không vẫn nhớ, giấc mộng qua!
Qua nhiều, thay phương đổi ngã.
Và khi, tha thứ làm hoà.
Mai xa, vấn vương hoài không thoát.
Ta và Em, ai kẻ đáng thương?
Thượng đế dặn, tình yêu phải cộng hưởng.
Chúng mình lo ra nhìn đâu đó, thua hơn.
So sánh nghĩ suy, muốn đầy như bát nước.
Đường đi gập ghềnh, dần giãm, bởi dỗi hờn!
Tình yêu không dựng xây, tạo nghiệp lớn.
Nỗi lòng tự riêng biết, không ai cho!
Gặp nhau chợt ra đi vội vã đó,
Người say men dấu ái, chập chờn.
Em có thấy, sóng mặt hồ lướt dợn?
Đợi mong, trao duyên ước, bềnh bồng!
Tình ta, là sợi dây tơ, xe chỉ thắm.
Bàng bạc trong mây, đẹp bóng thủy chung.
Nguyênhoang
2ngàn12
CÁNH MƠ TRẮNG.
Cho Anh, một lần nhìn qua khung cửa.
Trời lạnh mù sương, băng đóng khắp đường.
Anh mơ ước được trọn lòng, chiêm ngưỡng.
Không bá mị thiên kiều,vẫn thương yêu!
Ngõ đường hôm nay chẳng còn, lá me bay.
Cơn gió nhẹ từng cánh rơi, níu bám.
Nghiêng vai chờ, chẳng cho nào kỷ niệm.
Bỏ lại bên đàng, khuất bước đi xa.
Thời gian qua, mỗi người về một ngã.
Em rời xa cổng nhỏ, khép sân trường.
Góc phố vắng người về mơ hình tượng.
Áo trắng ngà, phai bởi nắng vàng hươm.
Còn sót chi không? Xin lần nhặt lượm!
Mang đi theo khắp nẽo, giữ bên đời.
Một chút nhớ, lấp sâu vào ký ức.
Đông sẻ chia cùng, ấp ủ ngàn khơi.
Dòng Hà giang buồn nước lũ giăng Mi.
Tiếng chim hót nghe lắng buồn trên nhánh.
Buông thoải hồn hứng đón ngần tâm thức.
Ta đếm trăm năm, chưa nhận được gì?
Xin chờ người bằng giấc mơ, diệu vợi!
. . .
nguyênhoang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 12.06.2012 11:24:29 bởi Huynhthomy >
MỘT ĐIỀU Ở KỶ NIỆM. Em cho ta mượn bờ vai nhỏ.
Gởi giọt lệ thừa, xóa nhớ ai?
Theo bóng trăng xưa về kiếm lại.
Ân tình chôn giấu thuở hoang khai.
Cho uống cạn giòng, hồ mắt biếc.
Bao lâu cạn tỏ được đôi lời.
Gió mây mang hết niềm thương tiếc.
Bỏ lại câu thơ, nhớ bồi hồi.
Mai mốt chia xa về diệu vợi.
Mây pha tuyết trắng trổ trên cành.
Sắc hoa nồng thắm mùa đông lạnh.
Ta đợi chờ cơn gió viễn khơi.
Mang trả vẹn nguyên lời ước cũ.
Hình hài ẩn hiện bóng thu xưa.
Đã lành vết xước tim nồng cháy.
Máu sẽ lưu thông, tiếp bước đời.
Yêu Em ta hát lời ru khẽ!
Vai ướt lệ tình bám lá me.
Có thấy phượng hồng khơi nhắc vội?
Ngang trường nghe lại, tiếng sầu ve!
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 13.06.2012 09:51:32 bởi Huynhthomy >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 3 bạn đọc.
Kiểu: