NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
KHÔNG QUÊN
Suốt kiếp, có ngồi đây để đợi!
Ngàn năm, luôn nhớ một bóng người
Trăm năm hẹn ước đà chưa đủ
Xa trời, gần đất vẫn chưa vơi!
nguyênhoang
2ngàn12 NH/12
nguyenhoang&lethutrang.
. . .VỀ ĐÂU ..?
Một giọt đắng cà phê ngạt ngào!
Hương nồng*KhôngGian”, nụ hôn trao.
Xuyến xao trong tim, hồn ngây ngất.
Chao đảo nơi lòng, dạ nức nao.
Có phải là yêu, rồi nhớ mãi?
TheoTa song bước sống bên đời.
Nắng về trở lại, chờ khung cửa.
Mong đó người thương, sẽ không vơi!
Mây chở tin yêu từ diệu vợi.
Ngàn phương đông ủ ấp nỗi lòng.
Tìm đâu hơi ấm, sưởi buốt lạnh?
Hẹn bóng người tình, cuốn gió đông.
Thi nhân mượn dòng thơ tô mộng.
Từ bầu trời, con sông mênh mông.
Vách đá, theo gió nồng lên đỉnh.
Bay tràn, loang khắp nẻo hư không.o
Còn lại đông, cùng ta nhớ trông!
Đêm nay, buồn đi hoang, dao động.
Đến nơi đâu? Chốn nào dung chứa.
Cõi mông lung, lạc lõng bềnh bồng.
. . .xuân, hạ, thu, đông..!
nguyênhoang.
2012 * Tên quán càfê, SG.
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2012 03:55:20 bởi Huynhthomy >
KHÔNG NHƯ NGÀY XƯA.. Không gian ngày xưa,
còn những chuyện buồn
không chối cãi!
Và lối qua, trăng gió chẳng đổi dời.
Điều bất biến, có thể là mộng mị.
Nhưng nỗi lòng, nào mất dấu,
ở thời gian!
Người đi qua tràn dâng,
tựa trái sầu mộng chín,
Trên cánh bay, mỏng vánh chứa ân tình!
Cõi phù du, với lắm lần tan vỡ.
chưa xóa được dỗi hờn,
Buồn mắt biếc, khô vân môi!
Bây giờ còn lại mình tôi,
Mang những hắt hiu gì? Trống vắng!
Khấp khểnh bâng quơ,
chua xót quá, bồi hồi.
Mượn bóng nắng hong, giùm niềm buốt giá.
Thầm lặng hồn, giữa bóng tối xa xôi!
Không như ngày xưa,
Đến cùng nhau gầy hạnh phúc,
Mây gió ơi! Cho níu kéo tương phùng.
Biết dốc lạnh, vẫn trở về,
ngồi mong đợi!
Van xin lại ngày nào,
nguyện trả vẹn thương yêu.
Một chút thiên trù, dẫu có là tối thiểu.
Đến mơn vùng thảo nguyên,
đợi nhạt nắng yên hà.
Tạm khoả lấp hố sâu đào cất giấu.
Chợt bâng khuâng dừng,
nuối tiếc buổi đi xa!
Giọt đắng trên cây sầu đông,
Nhìn tháp chuông ngân, sám hối.
Tay khẽ vuốt vành môi,
chưa kịp thốt tiếng tạ từ!
Không còn lần nói cho nhau, chung ngôn ngữ!
. . .
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 07.09.2012 08:56:53 bởi Huynhthomy >
LỜI NHỦ THẦM..
Đời buồn bao nhiêu? Để kịp phơi nắng đến!
Sông dài nơi đâu? Giặt sạch những ưu phiền!
Thời gian được trao,đã đủ cho đan kết.
Và chân tình có nồng thắm, xe tơ duyên.
Từ ngàn xưa lời ca dao, cổ tích truyện.
Kể lại cho đời, nghe nhớ biết noi theo.
Cố gắng giữ nhưng định phần, sai ước nguyện.
Nghĩa trăm năm, chịu ráp trật, mộng cột kèo
Như lá đợi thu, mùa chưa về rám héo.
Nước phù sa chờ lóng mãi, chẳng trong veo.
Người đi xa mang trở về cơn gió mát.
Từ đông nào ủ chuyển vó, vội bay vèo.
Về quê xưa tìm lại người, ở khắp nẻo.
Một tình yêu dành dâng hiến, bởi thiên trù.
Thật trân quý nồng nàn, dìu ru giấc ngủ.
Mùa xuân mà? Đâu vàng võ nhuốm sắc thu!
nguyênhoang
2ngàn12
<bài viết được chỉnh sửa lúc 08.09.2012 10:37:15 bởi Huynhthomy >
NIỀM TIN YÊU. Chim vẫn hót trên cành cây trước ngõ.
Ve đang rền, nhắc nhở mùa hè sang.
Đông buốt lạnh, nắng lén về sưởi ấm.
Tất cả mọi loài, trở dậy điểm trang.
Những điệu nhạc, sinh vật hoà tạo dáng.
Bốn mùa thay nhân thế tiễn, rồi chờ!
Đẹp hơn giấc chiêm bao, đầy mộng mị.
Một thiên trù trọn nghĩa đúng, ước mơ!
Ta nghe ngày xuân rộn ràng, nhịp thở.
Mang xanh tươi, áo mới vội thay vào.
Đường phố nhỏ, nay thênh thang diệu vợi?
Có thấy mừng không? Thật đáng yêu đời!
Tin yêu nhé! Tiếp đồng hành đi tới.
Hài hoa dẫn chiều chung bước thảnh thơi.
Cho ta ôm cuộc tình, nồng nàn mãi!
Ươm nắng dạt dào, thương nhớ rực ngời.
nguyênhoang
2ngàn12
<bài viết được chỉnh sửa lúc 10.09.2012 04:10:11 bởi Huynhthomy >
NGÕ ẢO THƠ NỒNG. Tình Em, trao hết cho người.
Thì đây vô nghĩa, chẳng lời để vương.
Lệ rơi môi đắng, vô thường!
Về tim lãng nhịp, triều cường xót xa.
Hồn thơ tâm ý thật thà.
Phải thua câu chữ bao la thi đường..
Giữ lòng thoảng lượn yêu thương,
Thích vui nhận hưởng ngọt ngào, vu vơ.
Mong mau đêm hết, đợi chờ?
Trong mơ sắp xếp, ý thơ hoạ lòng.
Dù đang nằm cận bên chồng,
Ru tình tơ tưởng thắm nồng, đúng chăng?
Xướng hoa, bướm họa oại oằn.
Hợp hoà mộng mị, gió trăng thất thần.
Đời qua ngắn ngủi phù vân,
Thả buông say đằm, một lần rồi đi.
Mang cùng theo khúc phú thi.
Người không chung thủy, cửa nào cũng ngăn.
Hồn bay phách lạc xiêu giăng,
Phong cuồng lửa cháy tan dần hư vô!
nguyênhoang
2ngàn12 chúc mừng sinh nhật anh
Sweet Day
Anh iu vấu, chúc mừng sinh nhật con gấu
LETHUTRANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 11.09.2012 07:55:47 bởi Huynhthomy >
MƠ HỒNG MÙA XUÂN.
Ta tìm mùa xuân, ngộ lòng con nắng.
Gởi niềm riêng đi, mang giúp hong đời.
Trăm năm sau, có lần về đứng đợi.
Ngở dường như, dấu cũ vẫn lưu hằn.
Chân hôm nay qua, trải dầy ngõ trắng.
Nhớ mãi quê xưa, lòng xót xa nhiều.
Buổi chiều đến mà gót mòn, gối mỏi.
An bình tâm hồn, chống đỡ ngả xiêu.
Giao hưởng phai, phiếm nhạt nhoà cung điệu.
Sóng ngầm im, thi thoảng nhẹ thủy triều.
Những lượt sóng, lặng thầm đùa vọng tưởng!
Chờ mong nào xa, được đến gợi khêu?
Tim lụn cùn, hắt hiu chao bóng nến.
Có còn hơi..kịp trở lại lâu đền?
Nơi xây đắp bằng hồn thơ, cổ tích.
Là đó khung trời, yêu dấu không quên.
nguyênhoang
2012
MỘNG NHÂN GIAN. Trăng mơ áo dệt bởi tơ trời.
Trăng nhớ mây qua đợi hạt rơi,
Trăng buồn say giấc bên thềm cũ,
Trăng khóc đêm nay cách biệt đời!
Sông xuôi muôn ngõ về nguồn cội.
Sông giấu bao năm bóng nguyệt hằng,
Sông hát qua nhịp đùa chuyển sóng,
Sông gìn, giữ mãi nghĩa nhân gian!
Nắng tắt chiều nay về lại sáng.
Nắng quăng vàng võ trải vương đàng,
Nắng xuyên khung cửa hong tim ấm,
Nắng tích trầm thương gởi cố nhân!
Mây đến vội đi, gì đã giận?
Mây mang lời ngỏ máng bên triền,
Mây mong tình vẫn luôn thắm thiết,
Mây chở hương nồng đến ngộ duyên!
Gió đưa ta trở nhìn con nước.
Gió ngủ đêm nay đợi gót hài,
Gió đón người xưa đền mộng ước,
Gió giùm tô lại nét môi phai!
Ta gởi cơn mê giờ kiếm lại.
Một vầng trăng nhỏ chứa yêu thương,
Đi trong thu nắng vàng nhung nhớ,
Nương bóng mây ngang cửa thiên đường,
Và gió vọng ngàn ru hực nóng,
Chuyện tình dài, như những dòng sông!
(Không vô thường, xuân hạ thu đông).
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2012 05:36:42 bởi Huynhthomy >
KHÚC VỌNG HỒN.
Mai về quăng ném tro trên sóng.
Cát bụi tình xa, trẫy kiếp xong.
Nước cuốn đùn đưa vào hư ảo.
Bài ca chưa soạn đủ, cung nồng.
Rừng hát miên du trầm kỷ niệm.
Thu phong con nắng cháy, khô cằn.
Xin mang giùm lẵng hoa màu trắng.
Kề đặt đưa người đến vô biên.
Ngày sau biết có ai thăm viếng?
Lần chuổi kinh sầu, khóc tiếc duyên.
Gởi gió trao niềm thương, vọng nguyện.
Mây qua lơ đảng ngắm nguyệt hằng.
Bỏ quên bóng đứng nhìn trông mãi.
Thềm lạnh, rêu vàng úa bám giăng.
Nhân dáng đẹp xinh, sao lận đận?
Hồng nhan một thuở, nắng ghen hờn.
Hằn soi hình bóng trong con nước.
Chảy về đền cổ, thoảng hương xông.
Giá buốt về ôm, băng sơn mộng!
Hoan giao triền núi thẩm, phiêu bồng.
Đêm lãng du tìm đồng hoang vắng.
Trả nguyện thề xưa cho cố nhân.
nguyênhoang
2012[/color
<bài viết được chỉnh sửa lúc 30.09.2012 19:35:42 bởi Huynhthomy >
KHÔNG ANH
Chập chùng rừng nhớ vọng trong đêm
Chiếc lá rơi nhanh mảnh yếu mềm
Kìa ánh trăng xa đơn lẻ quá
Một mình cô độc rót vào thêm
Thiên di xoải cánh biệt giang hồ
Đậu ở chốn nào hết nhấp nhô
Cho biển mãi ầm ào sóng vỗ
Như là muốn quyện cõi hư vô
Thức bao đêm nữa gọi tên nhau ?
Cho nhớ cứ xô sóng bạc đầu
Mộng mị canh trường hoài trở giấc
Bên đời hiện diện biển thương đau
Vắng xa con gió cũng hanh buồn
Chẳng khóc mà sao lệ cứ tuôn
Quạnh quẽ còn vờn như đánh thức
Nỗi niềm nhung nhớ mãi theo luôn
Nghe chừng lạnh lẽo gọi vào tên
Chẳng có anh đâu để bắt đền
Em biết thu vừa lùi gót ngọc
Nên từng băng giá lại về bên
lethutrang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 17.10.2012 21:13:23 bởi lethutrang >
Trích đoạn: lethutrang
KHÔNG ANH
Chập chùng rừng nhớ vọng trong đêm
Chiếc lá rơi nhanh mảnh yếu mềm
Kìa ánh trăng xa đơn lẻ quá
Một mình cô độc rót vào thêm
Thiên di xoải cánh biệt giang hồ
Đậu ở chốn nào hết nhấp nhô
Cho biển mãi ầm ào sóng vỗ
Như là muốn quyện cõi hư vô
Thức bao đêm nữa gọi tên nhau ?
Cho nhớ cứ xô sóng bạc đầu
Mộng mị canh trường hoài trở giấc
Bên đời hiện diện biển thương đau
Vắng xa con gió cũng hanh buồn
Chẳng khóc mà sao lệ cứ tuôn
Quạnh quẽ còn vờn như đánh thức
Nỗi niềm nhung nhớ mãi theo luôn
Nghe chừng lạnh lẽo gọi vào tên
Chẳng có anh đâu để bắt đền
Em biết thu vừa lùi gót ngọc
Nên từng băng giá lại về bên
lethutrang
nguyênhoang&lêthutrang
CÓ EM, CHIỀU ĐẸP PHỐ ! Vẫn nhớ từng ngày thao thức đêm.
Mây qua gởi lại vọng vương thềm.
Người mang thấm thía buồn cô quả,
Chênh bóng tường vôi, vết đậm thêm!
Trăm năm chưa đủ vẫn kề bên.
Từ gió ngàn phương hội ngộ đền.
Những ước lệ dài như chuỗi ngọc.
Âm THANH dào dạt, gọi khan tên.
Chỉ mong tròn kiếp được yêu luôn.
Từng buổi mưa rơi, giặt sạch buồn.
Mộng mị qua rồi lại tỉnh thức.
Giữ hoài giọt mộng, ngăn không tuôn.
Vô thường đã xoá dấu niềm đau.
Hẹn ướcc tơ duyên đến bạc đầu,
Đó lẽ tuần hoàn xoay thoáng giấc.
Đường đời thương mãi, bước chung nhau?
Mai về xa đó cõi hư vô.
Dù có như triều sóng nhấp nhô.
Lời hát dâng cuồng tựa sóng vỗ.
Nghê thường thiên khúc trẩy sông hồ.
Đã trọn trao..tình chồng nghĩa vợ.
Mùa xuân ước vọng nguyện riêng mình.
Yêu Em một kiếp nầy chưa đủ?
Nài nỉ cậy nhờ nhân thế xin.
Có Em, mượn nắng Sài-gòn đốt.
Pha chén cà phê, lắng đậm tình.
Mưa đến, buổi chiều dịu ngõ phố!
Thử nào? Ngụm đắng ngọt môi chưa?
. . .
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.10.2012 17:05:12 bởi Huynhthomy >
CÕI THƠ.. Ở cõi thơ...có vương chút tình buồn!
Mà bốn mùa qua, không làm nhoà nhạt.
Sáng nay ngắm gió đông về, man mác.
Trước sân nhà, từng chiếc lá vàng buông.
Tiếng gọi khan, vang loãng khắp không gian.
Đối ẩm nhìn, vầng trăng lạnh vành khăn.
Cho Ta mơ một lần, nụ hôn ấm.
Tình gởi tìm Em, muôn nẻo dương trần.
Ở cõi thơ...Ta dệt vần ý ngắn!
Có đủ cho Em, hiểu rõ tấc lòng?
Cha mẹ dạy cho, làm người chân thật.
Nên kiếp đời nầy, nhận chịu thua không!
Ở cõi thơ...Ta mang hoài niệm cũ.
Nhưng tơ duyên lận đận, lắm bẽ bàng.
Ai mang trải, theo ngõ về xuôi bước?
Xác lá khô giòn, lót bước nghênh ngang!
Nhập vào khung, nhân gian đầy màu sắc.
Xuân dìu nồng, hạ ước hẹn bâng khuâng.
Thu vấn vương, gợi hồn chao man mác.
Đông cuộn mình, se sắt thiếp hàn băng.
Chuông giáo đường xa,thánh thót vọng ngân.
Ngày vẫn qua, mùa tiếp đến bao lần.
Biết có thấy cỗi cằn, đơm chấm phá.
Môi mắt chai hằn, dứt kiếp phù vân.
Nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 25.10.2012 00:19:07 bởi Huynhthomy >
BẾN XƯA.
Chuyện của ngày xưa,
kể người nghe con ngõ nắng!
Lối im buồn, mưa lất phất nhớ mong.
Chuyện của trần gian,
ôm cuộc tình bằng mộng mị!
Để đêm dài, canh vắng bước đi hoang.
Mơn niềm xưa, để lệ chảy đôi hàng,
Mây viễn xứ, ru nỗi lòng chưa phỉ!
Chuyện của Ta, nàng.
Trăm năm đó, đã phai phôi!
Mưa về thêm, mùa đông tiếp lạnh giá.
Mưa nơi đây đã dìu hồn vô ngã?
Nắng ít hực nồng, đốt cháy suy tư?
Mưa trên cây sầu đông
Bám cành, sầu vạn kỷ.
Gió chuyển khắp miền
Mây chở nặng yêu thương!
Sắp tròn lưng niên, mơ chưa gặp thiên đường.
Ơi! Nắng quái thiêu tan giùm băng tuyết
Gom thành dòng sông, đưa Ta về lại bến.
Mưa nắng Sàigòn, hạn lũ vẫn không quên!
Nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.10.2012 05:34:56 bởi Huynhthomy >
XÓT PHAI.. Tiếng chim ríu hót nhẹ trên cành.
Để lại niềm đau, xót lụn canh.
Gởi cả tâm tư vào quạnh vắng.
Lời thơ, gây khổ sở âm thầm.
Có biết, những gì cho khắp đó?
Khiến lòng cay đắng, nghĩa trăm năm.
Vì sao? Người bảo yêu ta lắm!
Tình gói trao đi, ngập bủa giăng..
Trần gian có rộng hơn xóm Net?
Mang hết ban đi chẳng để thừa.
Mê sảng gọi nhau đừng lổi hẹn.
Chân tình đưa đổi lấy ngoa điêu?.
Lừa dối nhau chi thật khó hiểu?
Chuyện làm nhỏ ấy tạo sâu thâm.
Bao đêm mất ngủ hồn xơ xác.
Ray rức cuộc đời, lỡ nhập yêu!
Cơn gió hanh đông lạnh mỗi chiều.
(giữa nắng Sàigòn, sao buốt giá?
chậm rãi lữ hành, đội lũ mưa!).
Chẳng nào an ủi, vơi cô liêu.
Nghĩ rằng tạm lắng, thầm xoa dịu.
Chua xót bồi tăng, tâm xiểng xiêu.
Âm ba triều sóng, ngầm đơn điệu.
Chảy xiết qua truông thác gập ghềnh.
Tiết tấu quay cuồng, hồn hoảng loạn.
Trai đàn siêu tịnh, dỗ phiêu thăng!
Trời chia, chông chênh say vừng trăng.
Ngày đến đìu hiu, muộn bóng nắng.
Gió cũng ngừng xoay, im thả lặng.
Giúp cho phai bớt, vết in hằn!
(Người xưa, Ta chờ Em, nơi đâu?)
. . .
nguyênhoang
2012
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.10.2012 09:58:23 bởi Huynhthomy >
CHẲNG THỂ ...
Mây chuyển dùm tôi nỗi nhớ mong
Đến ai xa vắng đượm duyên hồng
Rằng bao lâu nữa cho tròn vẹn
Một tiếng yêu và những ngóng trông
Gió chuyển dùm mình ngác ngơ đêm
Khi mùa sang nắng đổ bên thềm
Nào đâu có phải ai sai hẹn
Mà những muộn phiền cứ đến chêm
Sương phủ lạnh lùng thấm ướt vai
Người nay ngoảnh mặt, khuất hình hài
Sao ta cứ nghĩ cho niềm nỗi ...
Thổn thức theo về chẳng nhạt phai
Nay muốn tặng đời giấc ngủ yên
Cho quên đi hết những ưu phiền
Người xa vạn lý, sao đo được ...
Một tấm chân tình có được duyên
lethutrang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.10.2012 00:42:03 bởi lethutrang >
MỘNG THIÊN NHAI. Hạt nắng ai phơi? Mưa dầm chẳng nướt!
Giọt sương đêm rơi, khua mái hiên nhà.
Gió mưa qua ngõ, song nhìn hờ hững.
Tình đã phai, buồn cũng vợi thoát xa.
Trăng vàng vọt, ánh sánh nhoà mệt lả.
Không còn vui, khi bước đến dương trần.
Lá im, dáng thu về nhoà nhạt lặng!
Ngõ đường xưa, kỷ niệm cũ phủ giăng.
Cho ta xin hồi tưởng buổi yêu gần.
Vai nghiêng đón..áp má kề tai nhủ.
Tình thần tiên, bắt chước giữ thiên thu.
Em thương à! Mong đừng là hờn giận.
Khi nhớ Anh, giả làm công chúa ngủ.
Giữa rừng thu, lá ấp ủ đợi chờ.
Bóng sà đến, cánh chim màu Anh vũ.
Hót tiếng chào, đánh thức tỉnh cơ mơ!
Tương ngộ tiếp, yêu thương lại từ thuở.
Bước vào đời, định mệnh trói buộc nhau.
Kề chung đi, trên lối mộng hôm nào.
Dòng trôi chảy, quyện phù sa thắm sắc.
Hoàng hôn về, gót chân vẫn thênh thang!
. . .
nguyênhoang
2012
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 6 bạn đọc.
Kiểu: