NIỀM MƠ NGÀY THÁNG CŨ
CÒN NHỚ...
Đông lại đến, nơi đây tràn tuyết trắng
Đường cô đơn, quạnh vắng đến từng chiều
Nắng không thấy, dường như mây chở nặng
Những ân tình, mang từng mảng cô liêu.
Gió về đâu? Đưa mùa trăng bước vội !
Buồn giăng theo, xếp lá cuốn bồi hồi
Thềm hoang cũ còn mong người trở lại
Đón thu vàng, vèo phiến lá buông trôi.
Bước quay lui, với xác thân mòn mỏi
Người bao quanh, những bám rám phong trần
Nét cằn cỗi từ dị dung sám hối !
Cúi mặt nhìn tưởng nguyện, ngõ ăn năn.
Mai đi qua, đồng xanh hồn vắng lặng!
Khung tay ôm mong nhớ, tạ ơn lành
Đưa nhân thế, gởi lại giùm ước vọng
Tượng đá chờ, gì đó? mãi thức canh.
Tuyết ngưng rơi, mà sao vẫn còn lạnh?
Mùa đông mênh mang,giá trắng gợi lòng
Ôi luôn nhớ, về con đường nơi đó?
Áo hoàng hôn, dìu gót bước hư không!.
Nguyên Hoang
2010
TÔI XIN NIỀM MƠ
Trăm năm phảng phất tình non nước.
Vạn thuở hồn thiêng mãi gan trơ
Vẫn đứng mơ trăng lòng ước vọng
Sao giăng từng chuỗi đón thẫn thờ.
Ai đã luôn mong cùng tưởng niệm?
Đem nhiều hạnh phúc đến nhân gian.
Nếu không làm được niềm mơ đó
Mang tội đi thừa với thế nhân.
Thiên thu trăng nước còn soi bóng
Sử sách lưu ghi ẩn bụi mờ
Ta trở về nơi vùng hoang phế
Nghe lòng thổn thức khóc trong mơ.
Ngăn nhánh mây trôi làm võng cáng
Đưa khiêng cánh gió khấn trên ngàn
Đem cho tiếng vọng từ sông núi
Ánh nắng hồng soi, u ám tan.
Mong cho ta được tròn xuôi bước
Thanh thản đi xa, cảm tạ đời
Xin chúc non sông tràn hạnh phúc
Bàn tay dựng lại khắp bao nơi.
N.H NHỚ PHỐ XƯA
Lại về con phố ngày xưa đó
Giờ đã không còn những nỗi mơ
Qua bến, con sông hờ hững chảy
Muộn màng cành mất lá mong chờ.
Vương bay trong nắng hồn thu lạnh
Se ủ hanh tim bóng dáng nào?
Quá khứ xa xôi chìm tan khuất
Có hằn trong nẽo bước trăng sao?
Thiên di lưu lạc đời quăng bóng
Theo gió mây phai dẫn lối về
Phố cũ im mong chờ dáng đến
Lặng buồn để dấu thoảng hoang mê.
Hương xưa tan giấc hoài nhân thế
Đây buổi giao cung tẩy cõi trần
Như ngỡ sương loang dần phủ lối
Ngăn dùm ngơ ngẩn cánh phong vân.
Trên nốt ngân tơ phiếm đã chùng
Từ lâu xa vắng ngắm mông lung
Hoang vu đưa nhớ về tìm lại
Đếm lá thu vàng ta nhớ ai?
Nguyên Hoang
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2010 05:42:37 bởi Nguyên Hoang >
GIÓ ĐẨY MÂY TRÔI
Ngày thu nắng nhạt, căng tràn gió
Có những cơn mưa bỗng kéo về
Núp dưới hàng hiên, chờ ai đó?
Cuối thời đi học, ước phu thê.
Rồi qua luôn chẳng hề quay lại
Cái thuở quần xanh với áo dài
Tan học đợi nhau, nhìn hoan hỉ
Nào ai dám nói những lời gì?
Thời gian tiếp nối như chân bước
Ta mỏi ngưng dừng, ngày tháng đi
Cứ mãi giữ cho tình cao thượng
Nào hay đánh mất tuổi xuân thì.
Đâu còn chiếc nón ngày xưa đội
Che lại cho vùng tóc điểm sương
Ngõ cũ hôm nay vàng ngập lá
Ai ngồi nhặt lại? Nhớ yêu thương!
Bắt gặp trên hoa vờn cánh bướm
Vườn xưa xơ xác thiếu trăng về!
Nụ hồng không có, đà phai thể
Buổi sáng mặt trời cũng chẳng vương.
Ta ngồi đan lại từng mơ tưởng
Dệt được gì không? Kỷ niệm tròn
Còn giữ trong vòng tay luyến ái?
Muộn phiền ray rức, luống héo hon.
Giờ đây đứng ngắm bầy con cháu
Còn nghe được gọi tiếng Ông Bà
Đường đời quá bước, dành rong dạo
Trả dần cảm nghĩ, đợi đi xa.
Nguyên hoang
2010
MÃI CÒN VƯƠNG...
Tôi có một lần, đếm được mưa !
Giọt mưa mang lạnh, nhũn cả hồn
Từng năm quên bỏ,về tiền sử
Bám rám theo đời, bước chen bon.
Hỏi chi ngày cũ để bùi ngùi?
Kỷ niệm quá nhiều, thấy ngắn ngủi
Bước chậm, dùng dằng, đà cuối dốc
Dốc của mù sương... hay cuối đời?
Đã lỡ thi nhân, tràn nỗi nhớ !
Đa tình trần thế, mộng chưa vơi
Một người, mình nhớ..., nhiều trả lại
Quay mặt, cười riêng, cảm tạ đời.
Có lẽ, không bao giờ quên được?
Đường về trong kiếp, vẫn thoảng mơ!
Xin gởi chút tình, gờn âm hưởng
Ta làm cơn gió, đến xoa cơ.
Để dìu tim nóng, ta cùng nóng
Nhìn ngói trường xưa, má ửng hồng.
Nguyên Hoang
6/10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2010 05:48:16 bởi Nguyên Hoang >
THU VÀNG
Không là thu, vẫn lá vàng ngập phủ
Lối về xưa, cho nhớ lại chuyện tình
Qua năm tháng, đã dần phai, ru ngủ
Hồn bâng quơ, thời gian thoảng, nhân sinh.
Thu đến thu qua, để vàng cho lá
Rời xa cành, nhưng mãi nhớ ơn thu!
Số Tử vi dành cho phần, quã phụ
Bỏ lại sau lưng, ngày đó mượt mà.
Để thời gian dẩn cuộc tình muôn ngả
Ngày qua đi, sao đứng lại ngóng tìm?
Quá mệt mỏi và có lần ngất lịm!
Bóng tơ hằn, dáng cũ cũng trôi xa.
Đi lượm lại những mảnh tình vụn vỡ
Ráp no tròn như vầng sáng trăng mơ
Từng vết nứt tựa buồng tim loang lổ
Thời gian đi, ta nghìn kiếp vẫn chờ!
Nguyên Hoang
6/10
Hôn thơm giấc ngủ say nồng
Cho em mơ thấy nỗi lòng nhớ thương
Nghìn năm mây gió còn vương
Gởi vào hơi thở đêm trường dấu yêu.
N,H
<bài viết được chỉnh sửa lúc 27.06.2010 13:01:44 bởi Nguyên Hoang >
NGUYỆN THẦM.
Lâng bay tiếng sáo trúc
Nghe thoảng lắng du dương
Ngân nga âm bát nhả
Siêu thoát cõi vô thường.
Vàng nhuộm tròn trên lá
Lót bước dẫm ta bà
Long lanh giọt lệ ngọc
Mùa bảo biển, cơn giông.
Ta ôm giữ nụ hồng
Nỗi buồn đưa đến mãi
Trên tầng cao vung vải
Định mệnh số phiêu bồng.
Mai về ngang lối rẻ
Đường tóc rối buông rơi
Nghe ngân vang uất nghẹn
Vòng tay lạnh rã rời.
Bên bờ vực chới với
Ta nhớ dải sương giăng
Đón nhận duyên trao tới
Đừng đổi sắc bằng lăng.
Ta về trong nắng rám
Ru lại cuộc tình nồng
Môi phai màu ảm đạm
Nụ hôn đền nhớ mong.
Tình yêu dìu lắng đọng
Dành gởi lại cho Em
Cơn gió đến bên thềm
Qua mùa gieo bảo giông.
Ta về trên dáng nhớ
Trăng treo thuở đợi chờ
Niềm mơ hoằn vụng dại
Em đợi chén men say.
Hương yêu thắm theo dấu
Nồng nàn mãi tháng ngày
Em về sau tháng bảy
Ta sợ lắm, mưa ngâu.
N.H
HỒI BƯỚC.
Đuổi bóng đi tìm một hạnh phúc
Nghìn xưa còn để dấu lưu hằn
Ta mãi mang buồn trong tiếc nhớ
Đưa gì? Theo ánh đuốc nhân gian.
Đường xưa ai nhủ mùa trăng lạnh?
Trên nét thu vương giọt muộn phiền
Đem nhung với nhớ gắn liền cánh
Sao trời chìm khuất, giải sương khuya.
Em cho ta khoát niềm khao khát
Dò dẫm đi trên xác lá vàng
Mượn chuẩn soi cho đường tiến bước
Yên hà lảng đảng ngắm mây sang.
Miên man bóng nước thầm trôi chảy
Dòng suối theo triền nhớ mông lung
Có ngập bước chân người trở lại?
Ngồi đây nhắc đến chuyện tương phùng.
Ánh mắt xa xôi nhìn vọng tưởng
Hoàng hôn mờ xoá buổi mai qua
Mây thu chở nặng chờ giao trả
Đưa bóng ăn năn đến giáo đường.
NGUYÊN HOANG
<bài viết được chỉnh sửa lúc 26.06.2010 18:24:41 bởi Nguyên Hoang >
Trích đoạn: hongsang
Em Bây Giờ
Em bây giờ yêu gió yêu mây
Yêu hoa yêu lá yêu bầy chim xinh
Ngồi đây mà nhớ mái Đình
Quê Hương yêu dấu của mình năm xưa
Ôi chao nhớ mấy cho vừa
Khi mà nghĩ đến lòng lưa thưa sầu
Đình ơi ngói đỏ xưa nào
Bây giờ nhắc đến nghe đau đớn thầm
"Qua Đình ngả nón trông Đình"
"Đình bao nhiêu ngói thương mình long đong"
Ở đây xứ lạ quê xa
Đình đâu để ngả nón mà ghé thăm ?
Ngỡ là đi một đôi năm
Nào dè nát ánh trăng rằm thiên thu...
HS
BÂY GIỜ CHO NHAU
Bây giờ yêu gió, yêu mây?
Ta giăng lưới mộng, đợi bầy chim sang.
Khi nào thấy bóng trăng vàng
Có loài chim đó mơ màng bám vô!
Gở ra biết rỏ là Bồ !
Giang vòng tay rộng, ta vồ lấy Em
Bao năm thương nhớ khát thèm
Bế Em lên võng, đi kèm về dinh!
"Thấy Đình đốt rụi luôn đình
Đình không còn nữa, thì Mình thương ta"!
Xa quê như lạc mất nhà
Gối chùng tay mỏi, yên hà mù sương
Nơi đây là đã thiên đường
Anh yêu Em mãi, đêm trường cho nhau.
N.H
Nguyên Hoang
30.6.10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 29.09.2010 05:50:17 bởi Nguyên Hoang >
Trích đoạn: Nguyên Hoang
Hôn thơm giấc ngủ say nồng
Cho em mơ thấy nỗi lòng nhớ thương
Nghìn năm mây gió còn vương
Gởi vào hơi thở đêm trường dấu yêu.
N,H
Một lần rồi xa mãi
Dù suốt kiếp ăn mày
Một lần vô có chết
Không bao giờ bắt đền.
Như vầy trời có giảm
Bao tuổi thọ chẳng màng
Thời gian ngưng, lâu sáng
Chúng mình làm đôi sam.
N.H
CHO EM.
(Riêng tặng một người)
Bổng dưng lòng cảm xúc
Làm bài thơ tặng Em
Như chú bé khát thèm!
Chờ mẹ đặt môi hun.
Có nhữngđiều không nghĩ !
Tự dưng đến bất ngờ
Có phải đây là mơ?
Chợt về rồi lại đi.
Nếu đây là định mệnh?
Chắc tôi phải nhận mang
Tình yêu như chứng bệnh!
Bám chặc giấc mơ màng.
Khi nào xuôi cạn nẽo !
Rời thế gian, đem theo
Người ơi! Xin được hỏi?
Có nhớ cùng yêu tôi?
Với người, tôi mãi nhớ
Mơ tưởng miệng Em cười !
Hôn vành môi, mật ngọt
Xin trọn đời, yêu ngươi.
Trao về nơi đó nhớ mong
Tôi mơ có được, bóng hồng giao duyên
Dòng trôi hạnh phúc chung thuyền
Thân cây cằn cỗi, quên phiền vươn leo.
Trông chờ Em chuyển gởi Meo (mail)
Vài lời tâm sự đêm đèo giấc ngon!
Trong mơ thấy pháo nổ giòn
Đưòng về cố xứ, được tròn bên nhau .
Ta muốn hôn Em, người yêu dấu!
Nầy cho ta, thương Bậu, tình đầu
Từng đêm thao thức canh thâu
Vẫn mong và ước cau trầu sánh duyên.
NGUYÊN HOANG
7.2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 03.07.2010 04:08:18 bởi Nguyên Hoang >
Giấc Phiêu Bồng
Mẹ giúp con, may một cánh Huệ !
Túi áo nằm áp kế buồng tim?
Từ lâu lặng ngủ im lìm !
Hôm nay chợt dậy nỗi niềm sục sôi.
Hướng dẫn cho con, huyền sử giống nòi
Chan chứa ngày mưa, mát tràn môi thắm
Đạo đức nhân tâm, sáng tựa trăng rằm
Mẹ xa rồi, nước mắt mặn trên môi.
Đường đời lồi lõm, lầm lũi đi tới !
Chung quanh cô đơn, bước lạnh bên đời
Nghe như gió mang về, lời gì đó?
Nhắn nhủ cho, vời vợi rất thơm tho.
Tay mẹ dang rộng, chừa một cửa ngõ
Tổ ấm che con thơ, suốt quãng đời !
Chiều nay không nghe, tiếng gọi quen thuộc
Mưa ngàn phương, đẫm ướt muôn nơi.
Có bao giờ? Được lại gì đã mất !
Ôm thương yêu, cố giữ lại bao lần
Một nét môi, đợi chờ giọt nước mắt ?
Được mặn lòng, nhớ biển nhắc, lời răn.
Mây phiêu du, bạc bàng ngưng bước !
Bãi cát vàng say khướt, ngắm trăng
Đêm tàn, ai dẫn gió sang?
Như mang lời Mẹ dịu dàng trao cho.
NGUYÊN HOANG
3.7.2010
MƠ DẤU PHAI.
Ước gì kề bóng mượt mà!
Bên Em một buổi chắc là thần tiên?
Nghìn năm xoá hết muộn phiền
Đêm dài huyền thoại, trên miền Vu sơn.
Rừng Lan cánh bướm chập chờn
Ta ru hoa ngủ, gió hờn mây ghen!
Cửa lòng quên bỏ cài then
Từng cơn mộng mị, mon men rủ về.
Dìu đưa vào chốn đam mê!
Em ơi! Có được trọn bề gió trăng?
Về đêm ngắm bóng chị Hằng
Mông lung dấu tích cõi trần luyến lưu.
Cuộc tình bàng bạc mây thu
Mình không duyên nợ, đền bù cũng xa!
Chiều nay mưa có đi qua
Riêng lòng tôi chẳng, nhạt nhoà quên Em.
NGUYÊN HOANG
July 4/10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 05.07.2010 07:56:09 bởi Nguyên Hoang >
Không sợ nắng...chẳng ngại mưa?
Vững lòng, quên sợ...đứng bừa theo trâu!
Coi như ứng thuế cau trầu
Nắng mưa vài bữa đầy bầu trăm năm
Cam thân lọt bẫy sụp hầm!
Yêu Em trọn kiếp thì thầm ráng qua.
NGUYÊN HOANG
4.7.2010
Anh hỏi , em trả lời nha Mỹ Tho lại với Biên Hòa cách ngăn Nơi đây hai đứa chẳng gần Su cao thuế nặng khó khăn khôn lường Làm sao thương được mà thương Duyên ai nấy gặp ai nhường cho em ??? hongsang [image]http://diendan.vnthuquan.net/upfiles/32818/CE7C62E7B90B4AC7A885652DF0BBDD4B.jpg[/image]
Bọt Nước Trên Sông.
Tôi mất quá nhiều hình bóng cũ
Cả dòng sông đó cũng xa rời!
Đôi bờ đất lở làm to rộng
Giờ đã xây cầu, nước cách lơi.
Những cánh lục bình, trôi khắp ngã!
Xa xôi lối ngõ, ngược xuôi về
Lúc ngừng giáp nước, nhìn ra bể
Có ngóng người đi, biệt bóng xa?
Chuyến tàu định mệnh dìu theo sóng
Đưa bước chân em lạc xứ người
Có giữ được gì? Trong quá khứ!
Khu vườn hoa đó, phải xinh tươi?
Một chút tình nồng như múi bưởi!
Ngọt lừng nơi lưỡi, thắm qua môi
Thương yêu gắn bó, chợt đi vội!
Còn nhớ? May ra một nụ cười.
Bến Bắc nay đà, buồn bã ngủ
Qua cầu cũng không muốn nhìn chi!
Sao như trống vắng, lòng đang nghĩ?
Nhịp ít, mà nhiều thêm luyến lưu.
Nay về trong nắng, thẩn thơ thu!
Ta thấy buồn bay trên lá úa
Tâm sự bồng bềnh như dải lụa
Sấy vàng nhung nhớ, thoáng vi vu.
Cho được, ta xin một giấc ngủ
Để quên tất cả lúc sinh thời
Khung đan tháo gỡ điều thêu dệt
Trả lại từng mơ, giữ khắp nơi.
NGUYÊN HOANG
6/10
<bài viết được chỉnh sửa lúc 06.07.2010 10:48:22 bởi Nguyên Hoang >
NIỆM KHÚC BÊN ĐỜI...
1. VÒNG CHUYỂN HOÁ.
Vùng thịt da, thơm đồng xanh lúa mới
Mắt môi vương, trên sức sống mặn nồng
Đã gieo cấy, nẩy mầm đầy ước vọng!
Tràn yêu thương, đến sánh bước bên đời.
Có nhìn lại quãng đường qua, diệu vợi!
Soi gương xem vầng trán, tóc thay màu
Chân vẫn đếm, mỏi mòn đi tiếp nối
Trưa sang rồi, chiều đưa thoáng bóng câu.
Nhìn lần cuối, một chốp mây vân cẩu
Chia tay xa, buồn bóng nguyệt hững hờ!
Sóng xô đẩy, bọt bể chìm vụn vỡ
Mọi điều đi? Còn ta đứng, bơ vơ.
Đứng nơi đây, riêng nỗi buồn muôn thuở
Ta vội vàng, cúi lượm lại vần thơ !
Đem giặt rửa, phơi cạnh bờ suối mát
Cùng ta bay, cánh hạc vút lên ngàn.
Quên bỏ hết, dấu hằn lưu dĩ vãng
Cả bốn mùa, cuộc sống ở nhân gian.
2. LỜI NHẮN LẠI.
Xin rời cõi thế hoang vu
Bỏ vừng trăng lạnh, lắng chìm vực sâu
Chốn đây nào có đắng sầu
Không còn tầm rũ trong lầu trả tơ.
Yêu thương chẳng trách đợi chờ
Từng dòng bọt bể chở lời buồn đi
Ta ngồi ngắm bóng tà huy
Nhìn từng cánh lá nhu mì đón thu
Gió về dừng bước phiêu du
Thay ta để dỗ cùng ru giấc nồng
Kẻo trời đà sắp đông phong
Nầy khung trời mộng, bềnh bồng đưa mơ.
3.PHIẾM HƯ KHÔNG .
Mơ gặp giấc vu sơn, triền dốc lạ
Thưc dậy, đều bình yên, chỉ ta già
Chưa được xuôi trùng dương làm bọt bể
Chưa lần về, nghe gió núi , lao xao
Mây mãi trôi, nghìn năm không quay lại
Đứng chờ nhìn, nhẩm đếm những vì sao
Bổng dưng nghe tiếng thở dài đâu đó?
Có sớt chia,chẳng xoá được vết hằn!
Ở thế gian vẫn nghìn đời không đổi
Vừa thoát ra, chợt thấy đã về rồi
Có tiếc nuối, cũng muộn màng qua mất
Thời gian đi, ta đứng lại chờ đi.
NGUYÊN HOANG
7/2010
[/color]
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2010 17:04:49 bởi Nguyên Hoang >
Thống kê hiện tại
Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
Kiểu: