MÃI HẰN MỘT DẤU TÍCH.
Ngàn mây đưa Ta về nghe gió hát..
bến xưa mang nhung nhớ rất dạt dào,
trong cơn mê giữa mùa bão ra khơi,
sóng vùi dập dìm cuộc đời lịm tắt.
Giữa canh khuya mưa hiu hắt chạnh lòng.
khiến giấc ngủ chập chờn không yên ắng,
ngoài trời đông tuyết giăng trắng khắp đàng,
cành trơ lá thân úa vàng đứng lịm.
Ngắm buồn đây có hoài niệm chuyện đời?
Đã xuôi bước qua biển vời vợi sóng,
nép truân chuyên núp gió lộng muôn chiều,
còn bám lấy một tình yêu nặng trĩu.
Muốn tỏ bày để người hiểu thứ tha.
nơi tha hương từng mùa qua chua xót,
thắt thẻo lòng chẳng được trọn ước mong,
niềm hy vọng thoáng bềnh bồng lãng bạt.
Nhìn mùa xuân đang ngơ ngác đi tìm.
trên ngõ cũ dấu chân chìm qua dẫm,
kỷ niệm hằn dù có đậm cũng phai,
chẳng ai dám một lần quay thấy lại..
(Những xót xa..cay đắng xoáy cuộc đời,
Dấu tích xước, khó thể rời giải xoá)!
nguyênhoang