TRỞ MIỀN XƯA..
Gió có về, ru êm từ cung bậc?
đã bốn mùa, qua ngõ vắng buồn hiu
đêm năm xưa mơn dặt dìu, giấc ngủ
những muộn phiền, phai quyến rũ thương yêu.
Bóng câu qua, ghé mỗi chiều khung cửa.
an ủi lòng thêm nhớ, thuở kề bên
cơn mơ đi, quên đáp đền lần cuối
tim ai mãi hằn, nặng trĩu không nguôi?
Xót xa quên, những ngọt bùi trao đó.
ở lần cho.. còn in rõ mắt môi
để chiều nay lòng bồi hồi, quay lại
lối đường quen, không còn thấy cố nhân.
Trời vào thu, nhìn không gian ảm đạm.
hoàng hôn về vệt sương bám, ngác ngơ
khi nào đông trở sang? chờ tương ngộ!
ngồi nửa kiếp nhìn lá đổ xác xơ.
Mai gió về, hồn thẫn thờ lạc ngõ
dòng sông đổi thay bên lở mé bồi
nước lặng chảy bốc mùi hôi rác rến
cây đứng theo đường bạc thếch bụi vương!
nguyênhoang