CÁNH THIÊN VÂN.
Bướm trắng về, xa thơm tho nhung lụa!
Quên hương xưa, bỏ thuở úa cánh vàng
Đem viễn xứ, cày giăng mây dỗ ngủ
Những ân tình vụn vỡ, lãi nhân gian.
Em ơi em! Mưa phù hoa rơi rụng!
Ai đó vươn, tay nhận đón tương phùng
Ngửa mặt ngắm, trăng ngoi lên đầu núi
Cho được lần tha thứ, mắt bao dung.
Qua mù khơi thoáng đong đưa, níu với!
Xin phai dần, theo bóng quái truân chuyên.
Chân buông nhập dòng phù vân, quẫy quyện
Ôm bầu trời, che núp ủ ân tình,
Trên bóng nắng, hong khô giùm căn kiếp
Thiền trăm năm, dìm nhân ảnh, vô minh.
Nguyên Hoang
2010
<bài viết được chỉnh sửa lúc 20.08.2010 11:28:55 bởi Nguyên Hoang >