Xà Vương Tuyển Hậu (Truyên dịch TQ - Chương 63 new)
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 6 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 86 bài trong đề mục
Tần Anh 01.04.2010 23:01:55 (permalink)
0
Chap 14: Ăn trộm * – nói : ta không phải người xấu…

Ăn trộm còn nói văn hoa - Ta chỉ vào nhà chẳng phải xấu đâu

Bối Bối tứ chi giãy dụa, nhiều lần đá loạn vào người Cô Ngự Hàn, trong miệng lại kêu rên: “Ai nha, cứu người, có người bắt cóc phụ nữ đàng hoàng …”

Cô Ngự Hàn nhướng nhướng mày, sau đó vươn tay giơ nàng xa người mình một chút, tránh để chân nàng chạm tới người mình.

Giãy dụa một lúc, nhưng không có bất cứ gì hy vọng tránh thoát, Bối Bối căm tức quay đầu lườm hắn: “Coi như ta nhìn lầm người, còn tưởng rằng lòng dạ và mặt ngươi đều đẹp như nhau, ta đã nói ta không cố ý rơi vào nhà ngươi, tại sao đánh đồng ta với kẻ trộm, có gặp kẻ trộm nào khả ái như ta hay không … Hừ, cái đồ hẹp hòi nhà ngươi, vắt cổ chày ra nước, đồ con rệp chẳng biết phân biệt trắng đen, đồ mê muội, đồ con rùa…”

(Th0: a ha ha ha hóa ra chỗ ‘mê đắm-rùa’ (色迷迷的乌龟…”)của con Oni là chỗ này…a ha ha….pó hết cả tay…mê muội + con rùa= mê đắm – rùa .. *khục khục* cười nhiều quá * tắt thở*….a ha ha)

Nghe nàng lải nhải chửi mắng, Cô Ngự Hàn dở khóc dở cười, những từ nàng chửi mắng hoàn toàn chẳng liên quan gì đến hắn, hơn nữa, liên quan gì đến ‘mê muội,– rùa’?

Không quan tâm đến mấy câu chửi mắng, mặt hắn như mở cờ: “Tiểu tặc, ngươi có kêu như thế nào cũng vô ích, hiện tại ta có lòng tốt đem ngươi đi vào, nếu kinh động để vương cung thị vệ phát hiện ra tên trộm nhà ngươi…”

Hắn cố ý nhấn mạnh âm cuối, ánh mắt mang theo một chút mùi vị đe dọa .

Trong nháy mắt, Bối Bối nhanh chóng khép miệng, sau đó rụt rè hỏi nhỏ : “Bị thị vệ bắt được sẽ như thế nào?”

“Xoẹt !” Cô Ngự Hàn vươn một tay kéo ngang trên cổ .

Bối Bối theo phản xà lùi lại, hai tay đưa lên ôm cổ, ánh mắt kinh hoàng.

Chỉ chốc lát sau, nàng bình tĩnh nhìn Cô Ngự Hàn, trong lòng không ngừng suy nghĩ, cân nhắc lợi hại giữa hai người, sau cùng, nàng nặn ra một khuôn mặt tươi cười: “Kìa vị huynh đài dễ nhìn kia ơi, nếu ta không cẩn thận xông vào nhà của ngươi, thì cũng chỉ chứng tỏ chúng ta rất có duyên phận, kỳ thật ta không phải người xấu, chỉ là ngẫu nhiên tới đây, ta thật sự không phải người xấu ! Vì đền bù cho cái sự vô tâm quấy rầy của ta, ta lưu lại làm người rửa chân cho ngươi có được hay không? Ta không cần tiền công, ta cam đoan tất cả phục vụ miễn phí!”

Rất sợ hắn hoài nghi thành tâm của mình, nàng nghiêm túc giơ tay phải lên thề.

Bộ dáng thận trọng của nàng làm Cô Ngự Hàn suýt nữa lăn ra cười, tuy nhiên, hắn chỉ là nhăn nhó, trầm mặc, tựa hồ mông lung suy nghĩ, trong lúc đó, đuôi mắt hắn khẽ quét qua bộ dáng nín thở chờ đợi đáp án của nàng, ha ha…

“Thật không? Tất cả phục vụ miễn phí?” Lo lắng đủ rồi, xem đủ bộ dáng khẩn trương khả ái của nàng rồi, rốt cuộc hắn cũng mở miệng.

Bối Bối lập tức nặng nề gật đầu: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!”

“… Được rồi, tạm thời ta để cho ngươi lại đây xem sao.” Hắn nói với vẻ rất khẳng khái rộng rãi, nhưng trong lòng không ngừng cười gian xảo.( T”T anh ơi là anh!!!)

“Ah! Thật tốt quá, thật tốt quá, chúng ta nhanh chóng đi vào tìm bảo vật đi thôi…” Bối Bối cao hứng vung tay đạp chân, thoạt nhìn bộ dáng vẫy vùng trong không khí trông như một con gấu nhỏ.

“Gì?” Cô Ngự Hàn hừ hừ, lườm nàng, còn lo tìm bảo vật!

Bối Bối vò đầu bứt tai, nghiêm mặt cười húng hắng: “Ách… Ta quên nơi này không có kho báu, không có kho báu…”

Xác định nàng sẽ không đi tìm cái gì lạ, Cô Ngự Hàn thả nàng xuống đất, sau đó tiêu sái đi vào tẩm cung, dù sao kẻ nhát gan sợ chết như nàng nhất định sẽ đuổi theo…

Bối Bối chao đảo một chút đã đứng vững, trong lòng thầm nói, cảm giác được lực hút của trái đất thật tốt… Thấy hắn quay người chạy, nàng cũng vội vàng theo sau, theo trai đẹp so với bị chặt đầu tốt hơn nhiều!

Thanks ss koko!
<bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2010 07:17:50 bởi Tần Anh >
#16
    Tần Anh 01.04.2010 23:04:02 (permalink)
    0
    Chương 15: Phản công!

    Trong tẩm cung, Cô Ngự Hàn nửa nằm ở trên ghế, tóc dài đen bóng mềm mại tùy ý rối tung, vạt áo lơ đãng như hơi phanh ra, cả người thư thái, phảng phất vẻ mê hoặc.

    Cách đó không xa là một tiểu nữ nhân với dáng vẻ bất an. Con mắt hẹp dài của hắn hơi hơi hé lên, khóe môi nhếch lên cười châm biếm: “Còn không mau lại đây hầu hạ ta đi ngủ.

    Bối Bối thay một bộ y phục của thư đồng. Nàng đứng ở một góc phòng thật xa, nhìn cái khuôn mặt tuấn tú nhưng rất gian xảo kia, lời nói bắt đầu lắp bắp: “Đi ngủ… Đi ngủ… Một mình ngươi đắp chăn lên, nhắm mắt lại không được sao?”

    Thoạt nhìn, thấy ngực hắn hình như rất rắn chắc, loáng thoáng những đường nét cơ thể hoàn mỹ, không biết sờ lên có mềm mại lắm không ?

    Nàng vẫn thèm thuồng ước chừng khí lực của hắn, miệng lưỡi đều khô, khiếp đảm đấy nhưng sắc tâm lại nổi lên. Nàng cứ hồn nhiên mất tự giác tới gần Cô Ngự Hàn.

    “Tiểu Bối Bối, nước miếng của ngươi chảy đầy ra rồi. Có phải ngươi rất thích thân thể của ta hay không a?” Cô Ngự Hàn bỗng ghé sát tai nàng và nói.

    “A! Sao ngươi lại ở chỗ này -?” Bối Bối vừa nhấc đầu thì bất ngờ chạm phải đôi môi khinh bạc của hắn, một cảm giác giống như điện giật từ trên môi chảy khắp toàn thân.

    Mục quang Cô Ngự Hàn chợt lóe lên. Hắn một tay nắm eo lưng nàng, một tay nâng gáy nàng, không giữ chút khoảng cách nào, hối hả cuốn lấy môi nàng hôn bừa bãi …

    “Ngô…” Bối Bối hai mắt mở to trừng trừng nhìn hắn. Đáy lòng nàng không ngừng kêu rên, nụ hôn đầu tiên của nàng a!

    Nàng dùng hai tay đánh vào ngực hắn nhưng không thể lay chuyển mảy may. Nàng chỉ có thể hoàn toàn đón lấy nụ hôn của hắn, để mặc lưỡi hắn nóng bỏng câu cuốn lấy nàng. Một cảm giác dây dưa, cay cay làm tim nàng cảm động, đập loạn nhịp và chân có chút mềm đi…

    Không biết thời gian đã qua bao lâu, nàng chỉ cảm thấy đầu óc hỗn loạn, nụ hôn bắt đầu hơi thay đổi.

    Hôn mãi cho đến khi bản thân thấy vừa lòng, Cô Ngự Hàn mới buông nàng ra. Nhìn ánh mắt mê đắm của nàng lúc này, môi đỏ như cánh hoa hồng, hắn khàn khàn thở dài: “Ngươi thật ngọt.”

    Lấy lại chút khoảng cách và khi không khí lạnh nhanh chóng thấm tỉnh nàng, Bối Bối cố gắng chống đỡ đôi chân mềm nhũn và mãnh liệt cố găng đẩy hắn ra, nàng thở phì phò: “Ngươi… Ngươi sao có thể tùy tiện chiếm hữu ta!”

    Cô Ngự Hàn nhún nhún vai, không những không hề tỏ vẻ xấu hổ mà con ngươi đen còn sáng lóng lánh, mang vẻ gian trá: “Đây là một nội dung ngươi phải hầu hạ ta, sau này trước khi ta ngủ ngươi đều phải dâng nụ hôn của ngươi lên cho ta. Nghĩ rằng đây là lần đầu tiên của ngươi nên ta dạy, đừng quên chính ngươi cứ nói muốn hầu hạ ta miễn phí đấy, cho nên ngươi cũng phải học cách hôn ta như thế nào.”

    Nhìn bộ dạng hắn đúng là tiểu nhân đang đắc chí , Bối Bối hơi giận bốc lên ngùn ngụt. Mắt hạnh vừa đảo đảo, con ngươi đầy lửa giận như muốn nhảy lên. Thì ra muốn dùng mánh khoé là như vậy!

    Nàng nở một nụ cười, ánh mắt híp lại và tiến tới gần hắn, thanh âm bỗng trở nên êm tai: “chủ nhân cưng ơi, vậy xin cho ta tiếp tục hầu hạ ngươi đi ngủ.”

    Vừa nói, nàng vừa nhanh chóng lấy một tay ẩy hắn hướng lên giường đệm, thân thể đè nặng lên người hắn, sau đó hôn môi hắn tới tấp, ra sưc liếm. Cảm giác được vẫn còn chưa đủ, nàng còn day miệng đi khắp khuôn mặt tuấn mỹ của hắn từ trên xuống dưới, cố ý để nước miếng dính đầy trên mặt hắn.

    Cô Ngự Hàn cảm giác môi mình bị nàng cắn đau đau, trên mặt còn ẩm ướt. Hắn trố mắt nhìn đôi mắt to ánh lên những đốm lửa ác độc của nàng trong chốc lát, bờ môi của hắn nhanh chóng chu ra phía trước, mặc nàng muốn làm gì thì làm.

    Đột nhiên, một tiếng thủy tinh rơi xuống đất  “Loảng xoảng lang”, tiếng động trong trẻo truyền vào trong tai bọn họ, hai người đồng thời nhìn về phía cạnh cửa, chỉ thấy một cung nữ hai mắt ngây ngốc nhìn bọn họ, bộ dáng nàng như thể bị kinh động không nhỏ .

    Vương cùng một nam nhân, không, là nam hài, lại… Hôn môi!

    Hoàn thành với sự giúp đỡ của Linhkr!
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2010 07:26:32 bởi Tần Anh >
    #17
      Tần Anh 01.04.2010 23:06:10 (permalink)
      0
      Chap 16 : Biến thái*.

      *nguyên bản là ‘ cơ lão’ nhưng thật không hỉu cái từ này lên mạn phép theo văn cảnh thay 1 từ khác.

      Cô Ngự Hàn hướng về phía cung nữ nghiêm giọng : “Anh Nhi, đi làm việc của ngươi. Không được kể bất cứ điều gì ngươi thấy!”

      Cung nữ Anh Nhi nghe được mệnh lệnh nghiêm nghị của vương, bất an lo sợ, hạ thấp người cúi đầu lạy rồi vội vã rời đi.

      Bối Bối lăn lông lốc từ trên người Cô Ngự Hàn xuống đứng lên, “Thùng thùng đông” chay ra phía cánh, ngước tìm nhưng bóng dáng cung nữ đã sớm biến mất. Nàng lại chạy về bên giường nhìn Cô Ngự Hàn:

      “Nàng hình như đã bị giật mình hoảng sợ, hình như rất sợ chúng ta?”

      Cô Ngự Hàn chậm rãi đứng lên, móc khăn tay ra chà nước miếng trên mặt, đưa tay, cử chỉ mập mờ lau đôi môi đầy đặn của nàng rồi cười xấu xa: “ Nàng đã bắt gặp chủ nhân mình bị một nam nhân đè lên người, vậy ngươi nghĩ nàng sẽ không bị kinh hãi được sao?”

      “A… Nguyên lai là như vậy sao.” Bối Bối nhìn lại bản thân một chút – trang phục nam nhi, mắt đen đảo đảo, ha ha, cái…cung nữ kia nhất định đã cho là chủ tử của nàng là kẻ biến thái.

      Lập tức, Bối Bối giơ tay chỉ vào  ngực hắn, mắt hạnh giương lên trừng trừng: “Uy, ngươi tên là gì? Là ai?”

      Nhìn bộ dáng của hắn của hắn có vẻ rất tôn quý, còn ở trong cung điện tuyệt mỹ như vậy, không biết là quan chức cỡ nào nữa? Nàng phải hỏi cho rõ ràng, sau này còn phải lấy cơm ăn ở chỗ này, hơn nữa… Hắn cướp đi nụ hôn đầu tiên của nàng, mặc dù hắn thật rất tuấn tú đi chăng nữa, nhưng nàng vẫn chỉ coi hắn là tiểu nhân!

      Cô Ngự Hàn dễ dàng nhìn thấu trong mắt nàng không có một chút ý định che dấu hai chữ … “Trả thù” .

      Hắn nghiêng người tới gần bên tai nàng, hơi thở ấm áp: “Ta gọi là… Thương Tuyệt Lệ, là một quý tộc không có quyền, không có thế, nhỏ đến không thể nhỏ hơn.”

      Tạm thời … không cho nàng biết trước thân phận thật sự, nếu không nàng cũng sẽ giống như những người khác, đều sợ hãi hắn. Hơn nữa hắn cũng không chuẩn bị để nhận lời nguyền từ khuôn mặt khả ái của nàng a. Thương Tuyệt Lệ, tạm thời phải ủy khuất ngươi vậy.

      Bối Bối hung hăng đưa tay chụp được ngón tay đang tác quái trên môi nàng. Nàng bước vài bước tới bên cửa sổ, nhìn về phía khung cảnh sạch sẽ vắng lặng bên ngoài, rồi quay đầu lại bĩu môi: “Nhìn ngươi nhất định là một kẻ được coi trọng, nếu không là cái gì…  lão Đại vương kia cũng sẽ không an bài ngươi ở một nơi tốt như vậy.”

      Ha ha, thật tốt quá, hắn không bị coi trọng, vậy cơ hội khiến nàng nàng tiếp xúc đến cái… lão Đại vương càng nhỏ!

      “Ngươi nhìn hình như đang rất cao hứng thì phải.” Cô Ngự Hàn tức giận trừng mắt nhìn nàng. Có phải nàng rất hả hê với việc hắn không được coi trọng không ?

      Bối Bối le lưỡi, đưa cao tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, làm bộ như ông cụ non: “Thương huynh đệ, con đường làm quan luôn luôn là không phẳng lặng, ngươi đáng lẽ không nên chọn.”

      Úc, hắn không có việc gì làm ngoài việc lớn lên hay sao vậy, làm nàng muốn dùng chút lực mạnh cũng khó.

      Cô Ngự Hàn dùng tay gõ gõ thoáng cái vào trán nàng: “Đừng quên ta là chủ ngươi là phó, không biết lớn nhỏ gì cả.”

      Lời của hắn nghe vừa giống như giáo huấn, lại vừa hàm chứa mùi vị sủng nịnh.

      “… Chủ nhân nghỉ ngơi sớm một chút ạ, thuộc hạ xin cáo lui.” Không biết Bối Bối chưa nhớ lại trang phục của bản thân hay thật sự cố ý mà sau khi nói xong liền nhanh như chớp chạy ra phòng ngủ.

      “Tô Bối Bối, ta còn chưa cho phép ngươi đi…” Cô Ngự Hàn nghĩ muốn giữ nàng lại nhưng nàng đã sớm chạy xa. Hắn chỉ có thể nhìn theo thân ảnh nhỏ xinh của nàng bay lượn thật nhanh.

      Tại chỗ rẽ, Bối Bối quay đầu lại hướng phòng hắn mà làm cái mặt quỷ : ai để ý đến hắn! Chủ nhân? Hừ, vừa mới rồi hắn còn hôn nàng nha, thế mà mới được không đầy vài giây đã phân rõ giới hạn, kể có dễ nhìn cũng không thể như vậy.

      Hoàn thành với sự giúp đỡ của Linhkr!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2010 07:33:09 bởi Tần Anh >
      #18
        Tần Anh 01.04.2010 23:08:43 (permalink)
        0
        Chap 17 : Rủa cho ngươi chết

        *Nhân loại : ý chỉ người khác với ở đây là xà giới…là toàn rắn thôi.
        **thí thí : mông
        ***vô thanh vô tức : không gây một tiếng động, ngay cả tiếng thở cũng không thấy.



        Bầu trời đêm rất đẹp, sao nhấp nha nhấp nháy, treo cao thật cao.

        Bối Bối ngồi ở khúc quanh cuối cùng, một chân đi đất, tay cầm giầy đánh “Ba ba ba”  lên một tờ giấy trắng hé ra trên mặt đất  ư.

        Miệng nàng nói lẩm bẩm: “Chán ghét ngươi, đánh kẻ tiểu nhân như ngươi, tưởng dễ nhìn là rất giỏi sao? Dĩ nhiên ăn xong liền trở mặt. Hừ, nói cho ngươi hay kẻ xấu xa như ngươi là ta từ bỏ liền…”



        Thương Tuyệt Lệ dừng chân lại, cái mũi ngửi ngửi —— có nhân loại* trong cung điện của Vương!

        Trên khuôn mặt lãnh đạm của hắn hiện lên một tia kinh ngạc, phải đề cao tinh thần cảnh giấc. Vì sao nhân loại lại có khả năng xuất hiện tại xà giới, lại ngay tại cung điện của vương. Vương biết không? Là người tu đạo? Cũng…

        Hắn lần theo mùi người tìm kiếm. Dừng lại tại cuối hành lang, hắn thấy một tiểu nam hài ngồi chồm hổm ở đó, nhất định là “Hắn” !

        Thương Tuyệt Lệ ẩn thân sau một cây cột, ánh mắt thăm dò tiểu nam hài. Hắn cực kỳ kinh ngạc, khi nghe thấy những tiếng nói thầm thì.,

        “Thương Tuyệt Lệ thối, ta không để yên cho ngươi, đánh mông ngươi, để cho ngươi đứng ngồi không yên, ta đánh đánh đánh…” Bối Bối vẫn như cũ, tiếp tục đánh cho hả giận mà hoàn toàn không phát hiện có người tới gần.

        Này… Rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra? Thương Tuyệt Lệ có chút bất mãn nhìn tiểu nam hài kia nửa khuôn mặt béo mập trông rất khả ái. “Hắn” thoạt nhìn không có bất cứ…gì nguy hiểm, hắn từ từ thả lỏng tâm trí.

        Chỉ là… Hắn với người này có cừu oán khi nào? Hắn thậm chí chưa từng gặp qua bất kỳ nhân loại nào mà

        “Hắn”, dĩ nhiên, ở đây đang rủa hắn là tiểu nhân.

        “Hô… Tâm tình đã khá rồi, hừ hừ, Thương Tuyệt Lệ, sau này đừng…đắc tội với ta nữa, nếu không ta rủa chết ngươi.” Bối Bối cầm lấy mảnh giấy trắng bị gót giầy nàng đánh đến đen tuyền, có rất nhiều dấu giầy trên đó, mà tâm tình sảng khoái hẳn lên.

        Nhìn cảnh cái tên bị nàng ngược đãi thảm hại, nàng đắc ý cười rất tươi.

        Thương Tuyệt Lệ có chút dở khóc dở cười nhìn người kia cười vui vẻ không ngớt. Tiểu hài tử này tính tình hoàn toàn là vô hại, chỉ là… nhân loại không nên sống ở xà giới, chỉ làm nhiễu loạn trật tự tam giới.

        Vô luận là nguyên nhân gì khiến cho cái… tiểu nam hài này rơi vào xà giới, hắn cũng phải tống “Hắn” trở về nhân giới!

        Khuôn mặt tràn đầy sự nghiêm túc, Thương Tuyệt Lệ vừa định đi ra ngoài thì bả vai lại bị nhân cấp đè lại. Kẻ nào có thể thản nhiên vô thanh vô tức ***đến gần hắn?

        Tim đập căng thẳng, hắn nhanh chóng quay đầu lại và kinh ngạc kêu lên: “Vương…”

        Chưa kịp hô lên, hắn liền bị Cô Ngự Hàn che miệng lại. Chợt thấy một ánh hồng quang lóe lên, hai người biến mất trong nháy mắt .



        Ở chỗ tối trong hoa viên, thanh âm nghi hoặc truyền đến–: “Vương, nam kia hài là ai?”

        Cô Ngự Hàn toàn thân tiêu sái ngồi lên trên tảng đá, đôi môi khinh bạc hơi nhếch lên …một cái, con ngươi đen dày: “Nàng chính là.. là món đồ chơi bảo bối ta đưa về.”

        Nhớ lại cảnh Bối Bối ánh mắt lưng tròng luôn đảo nhanh như chớp, trên khuôn mặt khả ái lúc nào cũng đầy vẻ ham chơi, cái miệng của hắn tự nhiên lại nhếch lên.

        Thương Tuyệt Lệ nhìn vẻ mặt vương giống như hàm ý trong đó sự sủng ái, trong lòng hắn nổi lên hồi chuông cảnh giác: “Vương, nam hài không của tộc loại ta, không thể ở lại xà giới, hắn sẽ làm nhiễu loạn trật tự tam giới.”

        Cô Ngự Hàn – đôi mắt đen sầm xuống, nhìn thẳng vào trong mắt Thương Tuyệt Lệ, mục quang sắc bén:

        “Ta không cho ngươi có bất kỳ chủ ý gì với nàng, nàng sau này do ta trông nom.”

        Cái này đúng là điều mà Thương Tuyệt Lệ hoàn toàn lo lắng. Đôi mày rậm của hắn vội nhướng lên: “Vương, chính  là…”

        “Không chính là gì cả!” Cô Ngự Hàn quả quyết, một mực ngắt lời nói, nghĩ đến cái…tiểu nữ nhân kia sẽ rời đi, hắn liền cảm thấy sự khó chịu tràn đầy trong lòng.

        Trợn mắt nhìn cảnh Thương Tuyệt Lệ liếc liếc mắt, một vẻ thâm trầm nhẹ nhành tràn trên khuôn mặt tuấn tú của hắn: “Nếu như ngươi dám len lén mang nàng hồi nhân giới, ngươi cũng không cần trở về!”

        Thanks ss Linhkr!
        <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2010 07:41:24 bởi Tần Anh >
        #19
          Tần Anh 01.04.2010 23:10:33 (permalink)
          0
          Chap 18 : Nằm mơ…

          Bối Bối ngáp dài đi vào phòng ngủ của nàng. Nhìn thấy rèm buông đẹp đẽ ấm áp, gian phòng lại hoa mỹ, ánh mắt nàng như muốn mở thật to: “Oa! Phòng của ta đẹp như vậy sao…”

          Nàng cao hứng ồn ào lăn người trên chiếc giường rộng rãi lại mềm mại, gục trên đệm, cọ cọ mặt lên tơ tằm mềm nhũn: “Thật thoải mái a, Thương Tuyệt Lệ, coi như ngươi còn có chút lương tâm, ta ngủ ngủ ngủ…”

          Nàng lăn lông lốc vài cái vào ổ chăn, cuốn bản thân kín chặt chỉ lộ ra mỗi khuôn mặt, cảm giác thỏa mãn như mèo ăn cá, ngay lông mi cũng khoái trá cong lên.

          “Tiểu Bối Bối, giường ngủ này có thoải mái không ?”

          Trong lúc ánh mắt của nàng nheo lại chuẩn bị tiến vào mộng đẹp, một tiếng nói dễ nghe vang lên bên tai, ở khoảng cách rất gần. Nàng mở choàng mắt, một khuôn mặt anh tuấn phóng đại trước mắt của nàng, nàng theo bản năng kinh hô: “A —— “

          Cô Ngự Hàn lập tức ngẩng đầu, ngoáy ngoáy lổ tai, mày kiếm nhướng lên: “Ta nói cho tiểu Bối Bối biết, thanh âm của ngươi có thể khiến người chết sống lại.”

          Bối Bối nhăn mặt nhăn mũi: “Ai cho ngươi tự nhiên đến đây làm ta hoảng sợ. Chủ nhân, ngươi đi ra ngoài mau, ta muốn đi ngủ!”

          Cô Ngự Hàn đưa tay cạo cạo cái mũi nàng: “Ngày mai nhớ kỹ là phải rời giường sớm một chút, đi múc nước rửa mặt cho ta.”

          “Ừ ân…” Bối Bối gật đầu lung tung, thanh âm đã nhuốm màu buồn ngủ. Hiện tại nàng chỉ nghĩ đến việc ngủ một giấc thật tốt, từ lúc đi tới cái thế giới này, thời gian nàng ngủ gần như bằng không.

          Nhìn ra nàng thật sự cực kỳ mệt mỏi, Cô Ngự Hàn đưa tay kéo chăn, đắp cho nàng càng thêm kín, động tác rất cẩn thận, miệng lại phá hư sự thật: “ngày mai, ta đây sẽ chờ ngươi tới hầu hạ, muộn sẽ không được ăn cơm.”

          Bối Bối trừng mắt liếc hắn, sau đó xoay người đưa lưng về phía hắn, chuyện gì ngày mai nói, hiện tại ngủ là lớn nhất, thật thích!



          Đêm khuya, trăng lên giữa trời sáng tỏ, chiếu trên mặt tuyết loang lổ bóng thông, thật sự yên tĩnh.

          Trong giấc mộng…

          Bối Bối cảm giác bản thân đang ở trong sương mù mông lung, nửa bước cũng khó đi, nàng đưa tay muốn xua tan sương mù dày đặc ngăn trở, nhưng không được.

          “Bối Bối, ngươi ở nơi nào? Nãi nãi rất nhớ ngươi a, ngươi đi đâu vậy …”

          Mơ hồ, nàng nghe được tiếng gọi quen thuộc của nãi nãi, thanh âm già nua – chợt xa chợt gần, không ngừng táp đánh vào lòng của nàng. Nàng cay cay mũi, vội vàng đáp lại: “Nãi nãi, nãi nãi… Bối Bối ở chỗ này, Bối Bối ở chỗ này, Bối Bối cũng tốt muốn a, ngươi ở nơi nào? Tại sao con không thấy được bà? Nãi nãi,

          Bối Bối cũng nghĩ về nhà, nãi nãi…”

          Hốt nhiên, nàng thấy có ánh sang chợt lóe lên phía trước, thân ảnh nãi nãi xuất hiện ở  luồng sáng quang mang. Nàng muốn đi qua, nhưng phát hiện căn bản chân không thể nhúc nhích, nàng rớt nước mắt nói:

          “Nãi nãi, nãi nãi…”

          “Tiểu cô nương, ngươi không thể qua, nguyện vọng của ngươi còn chưa thực hiện.” Tự nhiên một thanh âm xa lạ xuất hiện, rất nhã nhặn, rất thân thiết.

          “Cái gì mà nguyện vọng, ta không cần nguyện vọng , ta chỉ muốn về nhà, ta phải về nhà, ta nhớ nãi nãi, nãi nãi…” Bối Bối hướng về phía nãi nãi hô khóc, nãi nãi như không nghe thấy nàng, thủy chung không hề xoay người liếc nhìn nàng một cái.

          “Tiểu cô nương, thuận theo tự nhiên, cần đến thì đến, cần đi thì đi, sẽ còn gặp lại. Hãy an tâm đón nhận hiện trạng, đây là niềm an ủi tốt nhất đối với nãi nãi ngươi . Đi thôi…”

          Vừa dứt lời, Bối Bối liền phát hiện bản thân bị một đạo ánh sáng trắng mãnh liệt mang đi, không biết về phương hướng nào. Nãi nãi càng lúc càng xa cách, nàng khóc la lên nhìn bóng lưng nãi nãi : “Nãi nãi, nãi nãi… Bối Bối không muốn người rời đi …”

          Thanks ss Linhkr!
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2010 07:44:53 bởi Tần Anh >
          #20
            Tần Anh 01.04.2010 23:12:02 (permalink)
            0
            Chap 19 : Ngươi sẽ đối ta rất tốt…

            *mâu : con ngươi.


            Nhìn nước mắt nàng không ngừng tuôn rơ, phảng phất vào trong lòng hắn thật nặng nề, hắn dứt khoát ôm nàng vào lòng, hận không thể yêu thương nàng thật nhiều.


            “Bối Bối,  nhanh tỉnh lại…” Hắn khẽ lay lay nàng.



            Tựa hồ như nghe được thanh âm của hắn, Bối Bối đột nhiên thức dậy. Thấy bản thân được hắn ấp vào ngực, nàng lập tức như là thấy người cứu mạng bèn vươn tay, ra sức ôm lấy hắn như đang tìm kiếm an ủi.


            “Ta nhớ nãi nãi, ta nhớ nhà, ngươi đưa ta về nhà có được không?” Mắt nàng ngập nước như màn sương mù nhìn hắn, tiếng khóc đến thương cảm.


            Nghe vậy, Cô Ngự Hàn – thân thể chợt cứng lại, không đáp lại vấn đề của nàng mà chỉ đưa tay lau vệt nước mắt bên má nàng và an ủi: “Ngoan, đừng khóc, ngủ một giấc sẽ không có việc gì.”


            “Ngủ một giấc có thể về đến nhà sao?” Nàng hỏi, vừa ngây thơ lại cũng yếu ớt, con mắt ướt nước còn mơ hồ chưa tỉnh ngủ.


            “…” Hắn trầm mặc không trả lời lại, chỉ áp đầu nàng sâu vào ngực hắn hơn, ôm nàng chặt hơn nữa.


            Bối Bối khóc thút thít, tiếng khóc từ từ nhỏ đi. Hắn nhẹ nhàng vỗ về lay động khiến nàng thấy buồn ngủ lại.


            “Ngoan ngủ đi, sẽ không có việc gì đâu. Ta sẽ luôn ở bên ngươi.” Cô Ngự Hàn trấn an nàng, tiếng nói mang theo ôn nhu cuốn hút.


            Vẫn thủy chung không chịu nhắm mắt, Bối Bối cố gắng chống chống mí mắt, mở  lại khép, mơ mơ màng màng yêu cầu: “Vậy ngươi không được đi nha.”


            “Ta không đi.”


            “Ngươi sau này sẽ rất tốt với ta sao?” Nàng khó khăn cất lên những thanh âm yêu thương như trước trong tiếng nấc khóc.


            “Phải.”


            “Cả ngày mai sao?” Tiếng nói càng thêm thương cảm.


            “Ân.” Hắn đáp không chút do dự.


            “Ta đây ngày mai không cần dậy sớm nha.” Nàng tiếp tục lầu bầu, ngáp liên tục.


            “Ân… Ân?” Cô Ngự Hàn phát hiện có chút không thích hợp, hắn cúi đầu nhìn nàng, chỉ thấy ánh mắt của nàng đã nhắm chặt , hiển nhiên bộ dáng sắp ngủ.


            Hắn lắc đầu cười khẽ, mắt đẹp hẹp dài – phượng mâu* lưu chuyển bất đắc dĩ – ánh sáng nhu hòa. Tiểu nha đầu này dáng ngủ so sánh với lúc thanh tĩnh càng thêm khôn khéo, dễ thương mà.


            “Thương Tuyệt Lệ, ngươi thật tốt… Hô…” Bối Bối đưa cao tay vỗ vỗ hắn ngực, khuôn mặt xoay qua lại tìm kiếm tư thế thoải mái nhất rồi nhanh chóng tiến vào giấc ngủ.


            Nghe được tiếng nói ngây thơ của nàng, trong lòng hắn thấy rất mềm mại, ấm áp. Nhưng lông mi hắn chợt nhíu lại bởi vì nàng gọi – không phải tên của hắn! Xem ra hắn phải nói thật với nàng, hy vọng sau này cũng được nghe nàng ngọt ngào gọi như khi kêu “Thương Tuyệt Lệ” !


            Đặt nàng một lần nữa xuống giường, hắn xuất thần nhìn vẻ mặt nàng khi ngủ…





            Sáng sớm qua đi, buổi trưa đã đến, Bối Bối ngủ không biết trời đâu đất đâu.


            Ánh mặt trời chiếu vào, xuyên thấu qua màn cửa sổ bằng lụa mỏng, ánh lên sắc tuyết, bên cửa sổ là bầu trời đỏ rực.


            Bối Bối từ ổ chăn chui ra, nhìn ra ngoài cửa sổ có chút chói mắt nhưng cảnh sắc lại cực kỳ xinh đẹp. Ánh sáng nhạt ở dưới tuyết đọng phản xạ lại ánh sáng trắng hoa mỹ, hoa mai điểm một chút ánh tuyết hồng.


            Nàng hưng phấn xốc chăn lên, một hồi khí lạnh vội tràn vào khiến nàng thoáng run run nhưng cái niềm hăng hái muốn đi ra ngoài ngắm cảnh thì không giảm chút nào.


            Mặc y phục hoàn chỉnh, nàng hưng phấn chạy vọt ra ngoài trời tuyết: “Thật xinh đẹp, ta thích nhất tuyết .”


            Nàng thỏa thích vui đùa trên tuyết, nhìn gió lạnh truy đuổi nhau vờn quanh hoa mai. Cái lạnh lại khiến nàng rùng mình, hơi rụt cổ lại nhưng mặt mày vẫn hớn hở chơi đùa.


            Thanks ss Linhkr!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 02.04.2010 07:45:59 bởi Tần Anh >
            #21
              Tần Anh 01.04.2010 23:15:42 (permalink)
              0
              Chap 20 : Lại ta hôn một cái!

              *Tân sủng : mới được cưng chiều.
              **Công hay thụ : vì nếu là 2 nam nhân tất nhiên phải có một người vai trò là nữ hay cách khác gọi là thụ ( tiếp nhận). Nếu bạn nào đọc đam mỹ thì gọi công là same, thụ là uke.



              “Thình thịch… Ai nha!” Bối Bối không để ý đụng vào một cung nữ đi ngang qua, hai người cùng té lăn trên mặt đất. Chậu nước nóng trong tay cung nữ  xoay một cái hướng lên trời.

              Bối Bối vội vàng đứng lên, đỡ lên cung nữ dậy và liên tục nói xin lỗi: “ Đắc tội, đắc tội với ngươi. Ta không phải cố ý xô phải ngươi.”

              “Ngươi…” Anh Nhi trợn to ánh mắt nhìn nam hài trước mắt, ánh mắt thật sự phức tạp. Đây là nam hài tân sủng* của vương…

              Ý thức được bản thân được một nam hài đỡ, Anh Nhi khuôn mặt hồng hồng vội vàng thối lui, cách Bối Bối xa vài bước, không biết phải hành lễ thế nào. Nam hài này xuất hiện quá đột ngột. Vương hình như rất sủng ái hắn, còn cho hắn ở Thiên điện, nơi tôn quý nhất a .

              Khi Bối Bối nhìn rõ mặt cung nữ, con mắt đen đảo vòng gian manh, cái… cung nữ này chả là người đã gặp nàng nhào vào Thương Tuyệt Lệ mà sợ quá chạy trốn – cái… cung nữ đang đỏ mặt này thật sự là cô gái xinh đẹp ngây thơ nha.

              Thấy cung nữ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, nhất định là nhớ lại chuyện nàng cùng Thương Tuyệt Lệ –

              “Chuyện tốt”, nàng rất muốn biết nàng bị coi thành cái gì , là công hay thụ**?

              “Ha hả… Ngươi tốt, ta gọi là Tô Bối Bối, ngươi tên là gì?” Bối Bối dựa vào hình dáng một thân mặc nam trang, ra sức mỉm cười mê đắm và tiến lại gần cung nữ.

              “Nô tỳ… Nô tỳ tên gọi là Anh Nhi.” Anh Nhi có chút hơi sợ, vội lùi một bước. Tô công tử này cười thật… gian xảo.

              “Anh Nhi… Ân, tên rất hay, cô nương năm nay bao nhiêu tuổi a? Có…lập gia đình hay chưa ?” Bối Bối lại đi trước tới gần Anh Nhi một bước, bộ dáng mười phần giống khách hái hoa .

              “Anh Nhi năm nay vừa vặn 15 tuổi, còn chưa… chưa có gả cho ai.” Anh Nhi cả người căng thẳng đề phòng, ánh mắt Bối Bối nhìn khiến toàn thân nàng rùng mình.

              “A, như vậy là tốt rồi như vậy là tốt rồi, không bằng ngươi theo ta đi, ta cam đoan ngày nào cũng để cho ngươi lên tiếng quát nạt!” Bối Bối đưa tay nâng cằm Anh Nhi, cười đến híp cả mắt lại, trên quai hàm lộ ra hai cái má lúm đồng tiền nhỏ thật sâu, thoạt nhìn khả ái, nhưng ánh mắt lại không hề khả ái, rất gian xảo!

              Anh Nhi bị dọa đến hoảng sợ, nàng không còn suy nghĩ được gì lắp bắp tìm cách thoát thân: “Tô công tử không cần trêu nô… nô tỳ. Ngài là người của vương, làm thế nào… làm thế nào có thể muốn nô tỳ…”

              Anh Nhi cảm giác bản thân sắp khóc đến nơi. Trời ơi, cái… Tô công tử này rốt cuộc là người nào a, tại sao lại theo vương rồi đến đùa giỡn nàng?

              “Anh Nhi ngoan, không ai nói cho ngươi là nam nữ kết hợp sao? Đến đây, để ta hôn một cái nào!” Bối Bối cười hắc hắc một tiếng, chìa miệng về phía Anh Nhi.

              Anh Nhi hoàn toàn bị dọa khiếp sợ không còn suy nghĩ được quan hệ chủ tớ, nàng quay đầu nâng váy vội chạy biến: “Nô tỳ cáo lui.”

              “Uy uy Anh Nhi, đừng chạy a, chúng ta còn chưa hôn cái nào.” Bối Bối liền nhanh chân đuổi qua, miệng cười như muốn rách một bên, ánh mắt xoay tròn lóe lên sự thích thú với trò đùa dai.

              “Tô công tử, nô tỳ bộn bề công việc…” Anh Nhi quay đầu lại thấy Bối Bối tới gần, sợ muốn chết, mặc dù bị đuổi đến không kịp thở, nhưng không dám dừng chân.

              “Ta lại hôn ngươi…cũng giống đi công việc mà. Anh Nhi ngoan, mau dừng lại đây, chỉ thoáng cái là xong rồi.” Bối Bối thở phì phò, vẫn không không ngừng le hét dọa nạt, ha ha, xem bộ dáng Anh Nhi hoảng sợ – thật đúng là cảm giác cực kỳ thỏa mãn. Trêu người cảm giác thích thú là như vậy đây.

              “…” Anh Nhi – mồ hôi chảy ròng ròng trên trán không dám tiếp tục cố gắng khuyên can Bối Bối nữa mà nhanh chóng chạy ra ngoài cung điện.



              Thanks ss Linhkr!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 04.04.2010 10:44:40 bởi Tần Anh >
              #22
                kemvani 02.04.2010 21:49:26 (permalink)
                0
                ban oi cho to post truyen xa vuong tuyen hau snag zingforum nhe
                #23
                  Tần Anh 03.04.2010 12:59:25 (permalink)
                  0

                  Trích đoạn: kemvani

                  ban oi cho to post truyen xa vuong tuyen hau snag zingforum nhe


                  Xin lỗi, bạn dịch truyện chỉ cho mình post ở đây thôi.
                  #24
                    Tần Anh 04.04.2010 10:51:11 (permalink)
                    0
                    Chap 21: Xà vương tuyển hậu!


                    Chạy à, đuổi theo liền…


                    Đột nhiên, Bối Bối thấy phía trước vải đỏ treo cao, ngập tràn không khí vui vẻ –  cảnh tượng thật náo nhiệt hân hoan.


                    “Gì kia? Bên kia đang làm cái gì vậy?”


                    Bối Bối tò mò mải lầm bầm lầu bầu mà không lưu ý đến Anh Nhi đã chạy mất hút từ lúc nào. Đang ở thế khó xử không biết Anh Nhi trốn đi nơi nào thì nàng xô lên va phải Anh Nhi. Hai người ngã cuộn tròn, lăn lăn trên mặt tuyết.



                    “Ai nha!” Hai người đồng thời hô lên.


                    “Ai? Anh Nhi? Ha ha, ta tìm được ngươi rồi!” Bối Bối cao hứng ồn ào.


                    Ai ngờ Anh Nhi không những không hoảng sợ mà còn trở nên rất khẩn trương, nàng bất chấp Bối Bối là “Nam nhân” liền đưa tay bịt miệng Bối Bối: “Yên nào, phía trước là đại hội tuyển hậu của vương, đông đảo đại thần đều có mặt. Bất luận kẻ nào nếu không được sự phê chuẩn đều không thể đến gần, lại càng không thể làm ồn ào, huyên náo quấy nhiễu. “


                    “ Đại hội tuyển hậu?” Bối Bối chộp lấy tay Anh Nhi, hai mắt toả hào quang. Nàng phải len lén đi xem cổ nhân tuyển hậu có phải giống như các cuộc tranh giành khoe sắc trên TV không?


                    Sự tò mò khiến nàng hớn hở, nhanh chóng hướng về phía náo nhiệt, vừa đi vừa nhìn phải nhìn trái sợ bị người phát hiện mình đục nước béo cò.


                    Anh Nhi vừa thấy Bối Bối tới gần hội trường đại hội, liền bối rối đuổi theo: “Tô công tử, ngươi không thể qua đó.”


                    Bối Bối quay đầu lại, le lưỡi, càng chạy nhanh hơn tới nấp bên một cái núi giả hẻo lánh không người canh gác rồi từ khe hở ngắm diễn biến bên trong.


                    “Oa, rất nhiều mỹ nữ!” Thấy mỹ nữ như mây, ca múa mừng cảnh thái bình, Bối Bối không nhịn được thán phục kêu lên. Hai mắt nàng lưng tròng nhìn những…mỹ nhân này ngồi ngay ngắn trên vị trí, trăm nghìn tư thế khác nhau.


                    Mải tập trung xem đến quên cả xung quanh, nàng tùy ý lắc lắc tay khi thấy bả vai bị ai đó kéo lại: “Đừng cãi nhau nữa, xem các mỹ nữ nhảy múa thật tốt.”


                    “Tô công tử, ngươi không thể trốn ở nơi này. Nếu bị người khác phát hiện sẽ bị phạt nặng.” Anh Nhi sốt ruột khuyến cáo.


                    “Anh Nhi đừng cãi nhau, nếu ngươi tiếp tục gây ồn áo thì mới bị phát hiện đó … Chúng ta im lặng ở bên cạnh xem là sẽ không có việc gì. Chẳng lẽ ngươi không muốn nhìn xem đại thịnh hội này thế nào sao ?” Bối Bối dùng ánh mắt giựt giây Anh Nhi.


                    Anh Nhi rồi cũng động tâm. Nàng từ chối một hồi lâu nhưng thật sự không thể kháng cự lòng hiếu kỳ. Dù vậy nàng vẫn không quên nhắc nhở như trước: ” Tô công tử ngàn vạn lần không thể phát ra tiếng động, nếu không chúng ta hai người đều có tai hoạ nha.”


                    Bối Bối cười híp mắt, hướng về phía Anh Nhi đưa tay ngoéo tay: “Ta cam đoan sẽ rất trật tự, không cho bất cứ…ai biết chúng ta ở chỗ này.”





                    Bên trong hội trường, trưởng lão tuyên bố: “Tuyển hậu đại hội chính thức bắt đầu, màn thứ nhất là biểu diễn vũ đạo, cho mời Mã Giai Huệ Nhàn tiểu thư.”


                    Vừa dứt lời, một giai nhân xiêm áo màu tím bước ra, quạt hoa che nửa mặt, ánh mắt nhìn xuống, vài phần e lệ vài phần quyến rũ…


                    “Nhảy đẹp ngây người!” Bối Bối nhịn không được muốn hò reo khen ngợi, các màn trình diễn trên TV cũng thua quá xa. Nàng chưa từng xem qua ai trong lúc ngẩng đầu, nhấc chân nhấc tay cổ vận phong tình!


                    Nghe được lời than thở mang hơi kích động của Bối Bối, Anh Nhi sợ hãi  vội vàng nhìn trái phải một chút, sau đó thấp giọng nhắc nhở: “Tô công tử, không thể gây tiếng động nha.”


                    “Ân ân…” Bối Bối gật đầu lung tung trả lời lấy lệ, tầm mắt chuyên chú vào kỹ thuật nhảy của mỹ nhân, đồng thời càng không ngừng dáo dác nhìn quanh  xem ai có khả năng là cái lão Đại Vương kia, mặc dù sẽ an toàn nếu không phải tiếp xúc với cái…Đại vương kia , nhưng nếu chỉ là một cái liếc mắt cũng tốt mà, dù sao cũng là Đại vương kia mà!


                    Thanks ss Linhkr!
                    #25
                      Tần Anh 04.04.2010 10:59:14 (permalink)
                      0
                      Chương 22:Phát hiện…



                      Nhìn qua, Bối Bối bắt đầu có chút thất thần, tầm mắt của nàng hứng thú dao động về phía hội trường: oa, rất nhiều đồ ngon! Nước miếng của Bối Bối thiếu chút nữa là chảy xuống.



                      Bỗng nhiên, nàng thấy trên lầu đối diện cung có phủ sa mạn* phiêu dật, phía sau dường như có một số người ngồi, trông thật thần bí. Đó là người nào? Là cái lão Đại vương đang tuyển hậu kia?


                      Con ngươi của Bối Bối quay tròn chuyển vài cái, tỉ mỉ quan sát toàn cảnh thượng lâu bên kia. Phát hiện nơi đó là điểm tốt nhất ngắm nhìn cả hội trường, hơn nữa lại không thấy có thủ vệ canh gác, nàng càng thêm tò mò. Chẳng lẽ không phải Đại vương thì tiền hô hậu ủng sao ?


                      Lòng hiếu kỳ dấy lên, nàng rón rén đi tới phía đối diện. Khi Anh Nhi rời mắt khỏi nơi biểu diễn đặc sắc thì  Bối Bối đã sớm không biết đi hướng nào rồi .





                      Trốn trốn nấp nấp thân thể né qua tai mắt của thủ vệ, Bối Bối thuận lợi bò lên trên tầng trệt của nơi làm nàng tò mò .


                      Nấp tại chỗ rẽ phía sau cây cột, nàng len lén ngắm nhìn thấy hai nam nhân như là thị vệ cao cấp đứng thẳng nghiêm túc, còn bóng dáng ngồi phía trước trên cẩm tọa, lưng quay về phía nàng là một nam nhân mặc đồ trắng. Hắn tóc dài mềm nhẹ giống người nào đó, càng nhìn càng giống !


                      Bối Bối thấy ba người hoàn toàn không có phát hiện ra sự tồn tại của bản thân, vì vậy càng cố rướn ra một chút, lòng thật sự muốn biết người mang cho nàng cảm giác rất quen thuộc là ai! Hình như là Thương Tuyệt Lệ…


                      “Vương, có kẻ trốn ở bên kia.” Thương Tuyệt Lệ dùng thanh âm rất nhỏ báo cáo, cảnh giới  rút dây động rừng.


                      “Vương, thủ hạ đi bắt kẻ đó lại đây?” Thương Tuyệt Lệ nói thêm, gót chân rục rịch đi bắt Bối Bối.


                      “Tuyệt Lệ, đừng làm bậy.” Cô Ngự Hàn khuôn mặt tỉnh queo khẽ nhếch môi. Cái mũi anh tuấn đã nhận ra hương thơm từ nơi giấu kín thổi tới, cô gái nhỏ thật đúng là lớn mật, nhìn lén đến cả bên này.


                      Thân thể Bối Bối thăm dò nhô ra, người nam nhân ngồi ở trên cẩm tọa** hình như thật sự là Thương Tuyệt Lệ a!


                      Cô Ngự Hàn tựa như đọc được suy nghĩ của nàng, cố tình nghiêng mặt qua, làm nàng có thể hoàn toàn thấy rõ mặt hắn.


                      “Thương Tuyệt Lệ!” Bối Bối sợ hãi kêu lên.


                      Tiếng kêu vang lên trong không khí làm ba người quay lưng về phía nàng đồng thời quay đầu, nhưng mỗi người đều nhìn nàng với dáng bộ khác nhau.Thương Tuyệt Lệ thấy khó hiểu nhất, lại là tiểu nam hài biết tên hắn nhưng lại không biết “Hắn” là ai.


                      Thấy mình làm bọn họ quay đầu lại, Bối Bối theo phản xạ đưa tay che miệng, hai con ngươi tả hữu đảo vòng vòng. Nàng vừa phát ra âm thanh mất rồi, nói cách khác là hành tung đã bị tiết lộ .


                      “Tiểu Bối Bối, ngươi trốn ở nơi đó làm chi?” Cô Ngự Hàn nghiêng người dựa vào ghế nệm mềm, miễn cưỡng đưa mắt nhìn nàng.


                      Nghe được thanh âm của hắn, Bối Bối rốt cục xác định người trước mắt nàng đích thật là kẻ nàng biết – Thương Tuyệt Lệ! Nàng vội vàng buông tay đang che miệng xuống, lộ diện ra cả người khỏi cây cột.


                      “Thương Tuyệt Lệ, ngươi lừa ta!” Bối Bối  ánh mắt hung hăng, ngón tay hướng về phía Cô Ngự Hàn. Tầm mắt nàng dừng lại trên những người khác đang đứng qua lại xung quanh, bọn họ nhất định là hộ vệ cao cấp !


                      Hừ, ngồi ở chỗ xem tốt như vậy, còn có nhiều đồ mỹ vị như vậy cho hắn hưởng thụ, lại có những tùy tùng tốt đẹp theo bên như vậy, tư thế này quả thực chỉ có thể so sánh với Đại lão gia. Vậy mà còn nói không có quyền không có thế? Hắn nhất định lừa nàng!


                      “Vô lễ!” Thương Tuyệt Lệ tiến về phía trước, trơ mắt nhìn Bối Bối.


                      *sa mạn: Lụa mỏng che.
                      **cẩm tọa: chỗ ngồi, ghế được bọc lụa trang trí xa hoa lộng lẫy.


                      Thanks ss Linhkr!
                      #26
                        Tần Anh 04.04.2010 11:07:21 (permalink)
                        0
                        Chương 23: Hắn giữ rất ấm !

                        “Tuyệt Lệ, lui ra.” Cô Ngự Hàn nhẹ giọng ra lệnh.

                        “Thương Tuyệt Lệ, ngươi nói, ngươi tại sao muốn gạt ta?” Bối Bối hỏi lại  lần nữa, không nghe được đáp án thề không bỏ qua.

                        Thương Tuyệt Lệ cau mày: “Ngươi nói ta lừa ngươi cái gì?”

                        Này tiểu tử, ta với hắn có cừu oán gì sao? Một hồi kêu hắn tiểu nhân, một hồi hung hăng kêu tên của hắn nói hắn lừa nàng.

                        Bối Bối liếc Thương Tuyệt Lệ một cách quái dị : “Ta không nói nhà ngươi, ta nói Thương Tuyệt Lệ kìa.”

                        Người này làm gì nhìn nàng với sắc mặt khó coi như vậy, giống như nàng có thù oán gì với hắn, giận ghê sao!

                        Đám tùy tùng đứng ở bên cạnh há hốc mồm, cái nam hài tên gọi tiểu Bối Bối là ai? mà lại dám vô lễ với Thương hộ vệ như vậy, vương bộ dáng còn giống như đang nhìn trò hay.

                        “Ta là Thương Tuyệt Lệ.” Thương Tuyệt Lệ không còn lời gì để nói, hắn hình như lâm vào một cái mê cung mà chính hắn cũng không biết chuyện gì xảy ra .

                        Bối Bối buồn bực : “Ngươi cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ?”

                        Thấy Thương Tuyệt Lệ gật đầu khẳng định, Bối Bối ngơ ngác chuyển hướng những người khác: “Các ngươi cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ sao?”

                        Chẳng lẽ nam nhân quốc gia này đều gọi Thương Tuyệt Lệ sao?

                        “…” Mọi người đều lắc đầu.

                        Cô Ngự Hàn ung dung nhìn bộ dạng phản ứng ngơ ngác của Bối Bối, tạm thời không định mở miệng phá vỡ biểu hiện ngốc nghếch của nàng .

                        Bối Bối khóe miệng mím chặt, đáy mắt có hỗn loạn muốn điên lên được, nàng vọt tới trước mặt Cô Ngự Hàn : “Ngươi là tên lường gạt!”

                        “Vô lễ” Thương Tuyệt Lệ trừng mắt muốn chỉ trích hành vi bất kính của Bối Bối .

                        Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng khụ một tiếng, Thương Tuyệt Lệ lập tức biết ý liền im miệng, ánh mắt cũng rất nghiêm túc trừng trừng hướng về phía Bối Bối.

                        Hít vào, đầu óc của Bối Bối rốt cục khôi phục lại bình thường, nàng trừng trừng nhìn Cô Ngự Hàn, hừ hừ, không lên tiếng.

                        Cô Ngự Hàn đứng lên tiến lại phía nàng, tóc đen dài rũ xuống vai, y phục trắng ngần phiêu dật theo gió khiến hắn trở nên nổi bật hơn, khóe miệng như thường lệ vẫn mang theo nụ cười, như tiên, như tà.

                        Cúi đầu ghé sát gần miệng nàng : “Tức giận à?”

                        Chỉ trong chốc lát, Bối Bối liền trưng lên bộ mặt tươi cười, nghiêng đầu sang chỗ khác tạo thành tình thế mặt đối mặt, chớp mắt thấp giọng nói với hắn: “Uy, ta cho ngươi biết, tên của ta không gọi Tô Bối Bối!”

                        Cô Ngự Hàn miệng dần ngoác ra, từ từ biến thành trận cười lớn : “Ha ha ha…”

                        Thương Tuyệt Lệ mặt mày cau có nhìn Bối Bối, vẻ mặt như không biết phải làm sao, tiểu tử này không thể có phản ứng của người bình thường sao? Nói như thế nào đi chăng nữa cũng chính là hành động chất vấn Vương tại sao lừa nàng! Mặc dù hắn xem đây là một hành động cực kỳ ngỗ nghịch không thể chấp nhận.

                        Bối Bối tức giận đến á khẩu, hắn cười cái gì, còn vẻ mặt của cái tên hung hăng cũng gọi là Thương Tuyệt Lệ đó là gì !

                        “Ta gọi là Cô Ngự Hàn.” Rốt cục, Cô Ngự Hàn cảm giác được bản thân cười đủ rồi, vì vậy muốn nói cho Bối Bối biết tên của mình.

                        Đợi nàng từ từ tiêu hóa tên của hắn, nàng đột nhiên cất tiếng cười to :

                        “Aha… Cô Ngự Hàn!”

                        Lúc tất cả mọi người khó hiểu, nàng với tốc độ nhanh như chớp nhảy vào trong lòng Cô Ngự Hàn, hai tay ôm chặt cổ của hắn, tận tình hưởng thụ cảm giác trong lòng hắn.

                        “Uy, tiểu tử thúi, ngươi làm chi, đi xuống!” Thương Tuyệt Lệ bước dài một cái xông lên trước, túm chặt lấy Bối Bối, thật quá đáng, một tên nam nhân lại nhào vào trong lòng vương!

                        “Tại sao muốn ta xuống. Hắn không phải nói hắn là cô, ngự, hàn sao? Cô người, ta cũng, ý nghĩa ba chứ này đứng lên hay ngồi xuống chẳng phải vẫn là ‘ ta giữ ấm ’ sao ?, Hiện tại chẳng phải trời đang rất lạnh à!”

                        Bối Bối cợt nhả với Thương Tuyệt Lệ, xem sắc mặt của mọi người, nàng cũng biết mình đang làm một chuyện hết sức bất thường.

                        Hoàn thành bản dịch với sự giúp đỡ của minhhao610 !

                        #27
                          Tần Anh 05.04.2010 11:09:31 (permalink)
                          0
                          Chương 24 : Ngươi chính là vương !

                          Cô Ngự Hàn tức giận đưa tay phát vào mông Bối Bối một cái, hắn đính chính lại với nàng: “Ta họ Cô Ngự, tên một chữ Hàn, không phải họ Cô.”

                          “Oa a, sao ngươi lại đánh ta, đau lắm đó. Ai cần biết ngươi họ gì, dù sao ngươi nhất định là giữ ấm! Hắc hắc, vốn dĩ là tên của ngươi có ý nghĩa như thế , cho nên ngươi mới xấu hổ đúng không?” Bối Bối khoác vai hắn, le lưỡi trêu hắn, làm hắn tức chết là tốt nhất.

                          Nghe vậy, hai tròng mắt của Cô Ngự Hàn hai lóe ra ánh sáng gian tà, hắn đưa tay ôm nàng, kéo cả người xuống ghế.

                          Nhằm chỗ mọi người không nhìn thấy, bàn tay to lớn của hắn qua lại vuốt ve eo lưng mềm mại của nàng, giở trò xấu xa:

                           “Cưng ơi, ta rấtt là hoan nghênh nàng lại đây sưởi ấm, ta xem khí trời đúng là rất lạnh, ta giúp nàng sưởi ấm một chút nhé.”

                          Thân thể bị hắn vuốt ve, thoáng chốc giống như bị giật điện, nàng nhịn không được run rẩy.

                          “Vậy thì ta đây không khách khí, mặc dù thân thể của ngươi cứng rắn như đá!” Bối Bối âm thầm nắm đôi tay đang tác quái của hắn, bướng bỉnh dùng sức bóp chặt, nét mặt cười rạng rỡ đến động lòng người, trong mắt sát ý dấu diếm.

                          Đồng tư của Thương Tuyệt Lệ và hai tên thị vệ̉* dường như nở ra hết cỡ, Vương… từ khi nào tại yêu thích nam nhi?

                          Cô Ngự Hàn cổ tay vừa chuyển động, nắm chặt lấy nàng thoải mái hành hạ, sau đó ung dung nhìn ánh mắt đen láy không phục của nàng.

                          Khí lực đấu không lại hắn, Bối Bối ánh mắt liếc Thương Tuyệt Lệ với vẻ quái dị, suy nghĩ liền vận động.

                          Nhắm mắt để che giấu ánh nhìn giảo hoạt, miệng nàng mím lại, tựa đầu vào cổ của hắn khóc: “Ô ô ô, ngươi chiếm tiện nghi, đường đường một đại nam nhân mà lại ăn đậu hũ của ta, sờ soạn khắp người ta, ô ô ô… Ta muốn xuống, ngươi không cần ôm ta trước mặt mọi người, ô ô ô…”

                          “Vương…” Thương Tuyệt Lệ nghe Bối Bối ủy khuất, nhìn bộ dạng vừa mới tán tỉnh nhau của bọn họ, chỉ trong chốc lát suy nghĩ lại trở nên hoài nghi, vương đối Tô Bối Bối có thái độ đặc biệt, thật khiến người ta lo lắng.

                          “Báo… Vương, đây là ý kiến của chúng thần đối người được đề cử ngôi vị hậu, mời vương xem qua.” Một tên thị vệ quỳ xuống khấu đầu đưa lên một quyển tấu chương.

                          Thương Tuyệt Lệ tiếp nhận tấu chương, vẫy người lui xuống, trình tấu chương lên trước cẩm tọa**, rồi lui xuống nhìn Bối Bối bằng cặp mắt cảnh cáo : xuống mau lên !

                          Bối Bối không rảnh để ý tới ánh mắt của Thương Tuyệt Lệ , nàng hoàn toàn ngây dại, trong mắt xẹt qua đủ loại nghi ngờ, anh mắt đầu vẻ ngạc nhiên và hoang mang: “Ngươi ngươi ngươi… Ngươi là lão đại vương đó ư?”

                          “Ân hừ, ta già vậy sao?” Cô Ngự Hàn kéo nàng lại, giam cầm nàng trong lòng hắn, cất tiếng cười gian trá gần khuôn mặt ngơ ngác của nàng, thân mật dùng môi nhẹ đùa má nàng.

                          Thị vệ hai bên đều té ngã ngửa. Ông trời ơi…Vương của bọn họ  không phải yêu mến người đồng giới chứ!

                          Rèm mi Thương Tuyệt Lệ lượn quanh, hắn nhẹ nhàng khụ khụ, hy vọng nhắc nhở vương về những cử chỉ đáng sợ này, tuy nhiên không có ai ủng hộ hắn, hắn nhìn các thị vệ khác, tâm sợ hãi, chuyện nghi vương có sự yêu thích người đồng giới là chuyện tuyệt đối không thể lộ ra đi ra ngoài.

                          “Các ngươi lui đi, hiện tại một câu cũng không được lộ ra, nếu không để đầu lại!” Thương Tuyệt Lệ nghiêm nghị  nhìn thủ vệ .

                          “Dạ “

                          Đang trừng mắt với Cô Ngự Hàn, Bối Bối không có phát giác có người rời đi, nàng hiện tại chỉ lo lắng cho chuyện mình thay Khả Y tiến cung sẽ bị tố giác, không chỉ có nàng gặp phiền phức, mà Khả Y còn rất có khả năng bị bắt trở về.

                          Đầu óc nhanh chóng suy nghĩ, nhìn lại Cô Ngự Hàn, hắn là Đại vương…

                          *đồng tử : con ngươi.
                          **cẩm tọa :ghế bọc gấm.
                          Hoàn thành với sự giúp đỡ của Minhhao610!
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 05.04.2010 11:13:58 bởi Tần Anh >
                          #28
                            Tần Anh 07.04.2010 14:06:16 (permalink)
                            0
                            Chương 25 : Quả hồng


                            Bối Bối đưa tay vỗ nhẹ vào lồng ngực vững chắc của hắn, mặt mày hớn hở lấy lòng, miệng cười ngoác hết cỡ, cực lực xu nịnh : “Ha ha, đương nhiên không phải, ngươi anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, có hình có khoản, là đẹp trai siêu cấp vô địch vũ trụ như vậy, ra phố làm nữ nhân mê mẩn đến mức sẵn sàng hy sinh tính mạng”

                            Mặc dù những lời nàng nói nghe qua đã biết là những câu xiểm nịnh, nhưng  do tiếng nói trong trẻo của nàng, nói ra nghe cũng lọt tai. Cô Ngự Hàn trong mắt thoáng nét cười: “Có thật không? Có khiến ngươi mê mẩn hay không ?”

                            “Ha ha ha, đó là đương nhiên! Sự si mê của ta đối với ngươi quả thực có thể so sánh với Trường Giang Hoàng Hà cuồn cuộn hồng thủy, liên tục không dứt.” Bối Bối nói nghe hay như hát.


                            Thương Tuyệt Lệ thấy tiếp tục nghe sẽ khiến cho bụng hắn rối loạn, dù mạo phạm, hắn cũng muốn ngăn cản vương phạm sai lầm lớn như thế.


                            “Vương, thỉnh ngài xem qua tấu chương này, bên trong có rất nhiều mỹ nữ mỗi người một vẻ, thỉnh vương so sánh các mỹ nữ đang biểu diễn trên sân khấu, chọn vương hậu.” Thương Tuyệt Lệ đang cầm tấu chương một mực cung kính đưa đến trước mặt bọn Bối Bối , thanh âm rất lớn, làm cho người ta cũng không cách nào bỏ qua.


                            Bối Bối nhảy xuống trước mặt hắn, đưa tay giật lấy tấu chương trong tay Thương Tuyệt Lệ : “Danh sách mỹ nữ sao?”


                            Không biết tên Khả y xếp nơi nào? Thảm thảm, nếu như bị phát hiện không có người này chẳng phải là gặp tai hoạ?


                            Thương Tuyệt Lệ hất tay, nhíu mày nhìn Bối Bối rồi chuyển tấu chương sang phía Cô Ngự Hàn.


                            Cô Ngự Hàn tùy ý mở tấu chương, ánh mắt liếc nhẹ về phía Bối Bối.

                            Bối Bối ngửa cổ muốn xem nhưng không dễ vì Cô Ngự Hàn vô tình giơ cao hoặc ngửa chữ lên phía trên, nàng tức giận nghiến răng, khẳng định hắn nhất định là cố ý !

                            Mắt thấy hắn lật một tờ lại một tờ, Bối Bối nhanh chóng nhún chân nhảy lên, muốn thừa dịp hắn chưa chuẩn bị nhưng tấu chương lại bị Cô Ngự Hàn giơ lên cao.


                            Ai ngờ, Cô Ngự Hàn ánh mắt gian trá, di chuyển gót chân, Bối Bối vồ hụt, cả người nhào về phía trước : “Ai da…”


                            Nàng kêu rên một tiếng, liền ngã xuống trên ghế nhung mềm mại rộng rãi, chân đá phải đĩa quả hồng trên bàn, những quả hồng trên bàn bắn lên, lượn một vòng trên không trung, rồi xui xẻo rơi trên đỉnh đầu của nàng.


                            “Lạch cạch. . . Lạch cạch…” Quả hồng rơi trên đầu nàng bắt đầu vỡ ra.


                            Cô Ngự Hàn cúi lưng, nhìn quả hồng bi thảm, ánh mắt không nhịn được cười: “Chậc chậc, chết không toàn thây, tiểu Bối Bối, ngươi xuống tay thật đúng là không nhẹ, may là ta tránh được, nếu không bi thảm chính là ta .”


                            Bối Bối với cái đầu dính phải quả hồng từ từ đứng lên, đưa tay lau mắt, ánh mắt lưng tròng, khuôn mặt tuấn tú đạo đức giả của Cô Ngự Hàn thật khiến người ta giận sôi gan. Nàng tức giận đến dựng cả tóc gáy.


                            “Cô, Ngự, Hàn, ngươi thật không đáng làm nam nhi, không chỉ có không phẩm chất, còn không phong độ, không khí lượng, không có tử tế, không có mắt mũi, cái gì cũng không, làm cho người ta nhìn ngươi phía trước liền chán ghét phía sau, nhìn phía sau đã nghĩ đoán ngươi phía trước, ngươi ngươi ngươi…” Bối Bối phẫn khiến giọng trở rên run rẩy.


                            Thân người run lên làm cho quả hồng chảy xuống người nàng, rơi đến miệng của làm nàng không cẩn thận ăn vào bị sặc: “Khụ khụ khụ…”
                            #29
                              Tần Anh 07.04.2010 14:13:11 (permalink)
                              0
                              Chương 26 : Ta đến tuyển hậu.


                              Thương Tuyệt Lệ nhìn ánh mắt tóe lửa của Bối Bối, đó là điểm duy nhất lộ ra trên khuôn mặt, các bộ phận khác cơ hồ đều bị quả hồng lem kín. Hắn cố giữ khuôn mặt nghiêm túc nén cười, chịu đựng đến mặt mày nhăn nhó, sau cùng rốt cục nhịn không được phì cười ra.
                              Cô Ngự Hàn thấy nàng phát cáu, lập tực đưa tay ra sau đỡ nàng, môi cong lên thích thú  “Không cần kích động không cần kích động, mọi người có ngã, chỉ cần đứng lên sẽ không có việc gì.”
                              “Ngươi còn nói, ngươi còn nói! Ngươi… Oa… Ngươi khi dễ ta, oa…” Bối Bối đột nhiên khóc lớn, khóc đến long trời lở đất. Khóc lớn không hề báo trước làm Cô Ngự Hàn trở tay không kịp, hắn dường như đùa hơi quá đáng?
                              “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ta không nói nữa , ngoan nào, đừng khóc nữa.” Cô Ngự Hàn ôm nàng vào lòng dỗ dành, không thèm để ý nước quả hồng trên đầu nàng làm bẩn áo trắng của hắn.
                              “Ô ô ô… Ngươi khi dễ ta, ngươi là kẻ đáng ghét, là người đáng ghét nhất trên thế giới này, ô ô ô…” Bối Bối lúc lắc đầu, cố ý làm nước hồng dây vào áo trắng của hắn.
                              “Được rồi mà, đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, ta đáng ghét. Chỉ cần nàng không khóc, ta sẽ làm theo ý nàng như vậy có được hay không?” Cô Ngự Hàn liền thương lượng.
                              Nghe vậy, Bối Bối đang khóc liền thoáng dừng lại, ánh mắt đang vùi trong ngực hắn nháy mắt mở ra, sáng long lanh , một giọt nước mắt cũng không có. Trong nháy mắt, lại tiếp tục khóc: “Ô ô ô… Ngươi chỉ biết gạt ta, ô ô ô…”
                              “Lần này ta cam đam không gạt nàng.” Cô Ngự Hàn hiện tại chỉ nghĩ đến việc làm sao cho nàng đừng khóc nữa, nàng khóc thật đúng là kinh thiên động địa.
                              “Thật chứ?” Bối Bối sụt sịt xác nhận .
                              Với màn kịch tự biên tự diễn của Bối Bối ngay từ đầu thấy hết, loàng thoáng có cảm giác điều gì đó không đúng, hắn cau mày chìn chăm chú Bối Bối đang nằm trong lòng Vương nói :

                               “Vương, không được tùy tiện hứa hẹn, vua không nói đùa…”
                              Cô Ngự Hàn chỉ là tiếp tục trấn an Bối Bối: “Thật mà, ta cam đoan!”
                              “Ta đây muốn giúp ngươi tuyển vương hậu!” Bối Bối to giọng tuyên bố, giả đò lau nước mắt, sau đó đẩy ra hắn.
                              Lời của nàng nói ra, Cô Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ đồng thời ngẩn ngơ.
                              “Vô lễ! Việc này không phải là thứ ngươi có thể đùa được.” Thương Tuyệt Lệ liền trách cứ Bối Bối.
                              Cô Ngự Hàn nhìn Bối Bối với ánh mắt nghiêm khắc, con ngươi đen càng trở nên thâm thúy, mơ hồ hỗn loạn, thăm dò ý tứ hàm xúc.
                              Với kỹ năng của mình trong nháy mắt, trên khuôn mặt lơ đãng của hắn lại một lần nữa tràn ngập vẻ gian tà, hắn cười nhẹ như gió: “Tốt, vậy phiền tiểu Bối Bối hao tâm tốn sức tuyển ra tốt nhất người .”
                              “Vậy đưa danh sách đến đây đi.” Bối Bối không thể chờ đợi được đưa tay qua hắn lấy tấu chương , nụ cười sáng lạn, chẳng còn dấu tích của bộ dạng khóc đến chết đi sống lại lúc nãy. Đọc qua tấu chương, nàng phát huy đầy đủ bản lĩnh đọc nhanh như gió .
                              “Không có, không có, không có…” Nàng càng xem càng cao hứng nhếch môi. Không để ý gì đến những lời mình nói ra.
                              Khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn lóe ra vẻ nghi hoặc, đáy mắt như thẫm lại, đối với vẻ tìm kiếm ngây ngô của nàng, nàng dường như đang tìm tên của ai?
                              Thương Tuyệt Lệ khóc không ra nước mắt nhìn vương tùy ý để Tô Bối Bối náo loạn, xem Bối Bối cầm tấu chương vốn để trình lên Vương, trong đầu hắn Tô Bối Bối ba chữ này làm hắn phát bệnh.
                              “Tiểu Bối Bối, chọn được vương hậu cho ta chưa?” Cô Ngự Hàn thanh âm khàn cắt đứt hành động tự ngược đãi mắt của nàng.
                              Bối Bối đưa tấu chương lên trời, không cho hắn cùng nhìn, sau đó nói xạo: “Cũng nhanh , Aha, ngươi nhìn biểu diễn đặc sắc phía dưới kia đi, chúng ta cứ quan sát, quan sát các mỹ nữ ấy có phù hợp với những miêu tả không rồi quyết định cũng không muộn mà.
                              “Xem biểu diễn thì cũng được, tuy nhiên nàng nên đi tắm rửa cho sạch sẽ đã, chậc chậc, nếu không rửa sạch xác hồng thì nó sẽ có dòi đó.” Cô Ngự Hàn đưa tay gạt bớt xác hồng trên đầu nàng, cái lạnh từ những đầu ngón tay khiến hắn cau mày.
                              “Đi thôi, tắm sạch sẽ rồi từ từ tuyển cũng được.” Hắn kéo cổ tay của nàng, không cho nàng có cơ hội cự tuyệt liền kéo nàng rời đi.

                              Hoàn thành bản dịch với sự giúp đỡ của minhhao610!
                              #30
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 2 của 6 trang, bài viết từ 16 đến 30 trên tổng số 86 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9