Xà Vương Tuyển Hậu (Truyên dịch TQ - Chương 63 new)
Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 6 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 86 bài trong đề mục
Ga_chip 08.04.2010 14:02:27 (permalink)
0
uh,sao dạo này post ít vậy bạn?
mình thấy bên TVE có nhiều lắm,mà sao bên mình có ngần này thôi à!
đọc truyện này buồn cười quá nên Gà suốt ngày canh chừng để đọc không thui
post lẹ lẹ lên nha bạn,bên TVE comment nhiều quá nên mình không thấy thích lắm.
Cố gắng lên nha!
#31
    Tần Anh 11.04.2010 09:09:54 (permalink)
    0
    Chương 27 :Đại ấm lô *!

    Tô Bối Bôi bị mang vào một sương phòng trong cung điện, một hàng cung nữ đứng nghênh đón, nhanh chóng vây quanh nàng.

    "Uy uy uy, các ngươi sẽ làm gì ta?" Bối Bối la hét cố gắng đẩy ...những cung nữ đang muốn cởi y phục của nàng ra, hai tay ôm chặt lấy người, lui ra thật xa, trơ mắt nhìn Cô Ngự Hàn đang nghênh ngang ngồi ở một bên uống trà.

    "Công tử, chúng tôi phụng mệnh đại vương hầu hạ ngài tắm rửa ạ." Một cung nữ hiền lành nói, cả bọn cùng gật đầu rồi lại tiến gần tới Bối Bối.

    "Dừng dừng dừng... Không được lại đây!" Bối Bối khẽ kêu, sau đó trừng mắt hướng về kẻ háo sắc bại hoại đang ngồi thảnh thơi.

    "Cô Ngự Hàn, ngươi đi ra ngoài ngay."

    Chậm rãi đặt chén trà xuống, Cô Ngự Hàn miễn cưỡng nhìn nàng một chút, ngắm nàng trang phục toàn thân xốc xếch, liếc mắt .... cười gian: "Sợ cái gì, chúng ta đều là nam nhân, cùng nhau tắm rửa có gì là không thể."

    "Cùng nhau tắm rửa? Ngươi nghĩ muốn chiếm tiện nghi của ta á, không có cửa đâu!" Bối Bối hừ hừ, ánh mắt trừng trừng, hắn nhất định là cố ý ! Biết rõ nàng là nữ nhân!

    Cô Ngự Hàn đứng dậy, đi về phía nàng, cung nữ yên lặng lùi nhường đường.

    "Tiểu Bối Bối, ngươi xác định là ta chiếm tiện nghi của ngươi ư, mà không phải là ngươi chiếm tiện nghi của ta ?" Hắn ghé sát vào tai nàng, cảm thấy vành tai nàng nóng bừng lên, hắn cười gian trá.

    Bối Bối cảm giác bên tai nóng lên bừng bừng, hơi thở của hắn phả vào cổ nàng càng thêm nóng...

    "Nói chuyện thì nói chuyện, không đứng gần như vậy, ta không có nghễnh ngãng." Bối Bối lúng túng nói, che dấu khuôn mặt, thật muốn tránh xa, lại nhiều lần nhượng bộ mà tên đại soái ca** vẫn vừa tiếp cận mình vừa kích thích lại... Thật không có ý tứ gì sao.

    "Ha ha ha... Mau tắm cho sạch sẽ, ta còn chờ ngươi thay ta tuyển vương hậu hiền lương thục đức." Cô Ngự Hàn đi ra ngoài cười khoái trá, tiểu nữ nhân lớn mật kia hoá ra cũng biết xấu hổ!...

    Khó khăn lắm mới đem đám cung nữ đuổi ra ngoài, Bối Bối tự do thả mình trong bồn tắm ấm áp do suối nước nóng tạo thành.

    Vuốt làn nước ấm áp, nàng nhớ lại dáng vẻ Cô Ngự Hàn trước khi rời đi, có chút bực mình lẩm bẩm: "Tuyển hậu tuyển hậu, chỉ nghĩ đến mỹ nhân của ngươi, thích mỹ nhân như vậy thì ta tuyển cho ngươi một đám lớn."



    Khi trở lại, Cô Ngự Hàn đã sớm ngồi ở đó, lần này chỉ có một mình hắn, Thương Tuyệt Lệ đã chẳng biết đi đâu.

    Thấy nàng lại gần, hắn hướng về nàng ngoắc tay: "Tiểu Bối Bối, tắm xong rồi à, lại đây xem xem có còn mùi thối hay không."

    Bối Bối cắn môi, trong lòng muốn đối nghịch với hắn, mà thân thể đã nhanh chóng bị hắn ôm lấy, được rồi, hiện tại trời rất lạnh, thân thể của hắn rất ấm, nhưng đại soái ca lại kéo nàng ngồi trên đùi, tạm thời nàng hãy coi hắn như vật giữ ấm đi vậy.

    Xoa xoa tay, tiến thêm hai ba bước đến chỗ hắn đang ngồi trên ghế mềm, nàng rất tự nhiên ngồi luôn vào trong lòng hắn, oa, thật sự là ấm thật thoải mái, không hổ danh là "Đại ấm lô".

    ( Th0 :à cái này ở chap trước Cô Ngự Hàn tên anh = đại ấm lô vì hàn = lạnh mà ngự = chống, chống lanh chả phải đại ấm lô thì là rì =)) )

    "Cô ngự Hàn, ngươi nhắm mắt lại." Nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn yêu cầu.

    Cô Ngự Hàn dựa vào ghế mềm, hưởng thụ hương thơm mềm mại của nàng từ trong lòng, ngón tay cuốn lấy sợi tóc lộ ra khỏi mũ len trắng của nàng, tiếng nói cũng trở nên lười biếng: "Ấy? Tại sao? Không phải còn xem biểu diễn sao?"

    "Ta xem là được, ngươi là... đại vương cao quý hãy nghỉ ngơi một chút, chuyện tuyển hậu giao cho ta, ta nhất định sẽ giúp ngươi tuyển chọn ra vương hậu đẹp nhất, tốt nhất cho ngươi." Bối Bối vừa nói vừa gật đầu rất nghiêm túc, hừ, nàng sẽ tuyển ra người kém cõi nhất ... trong số những...người này!

    "Ai da, nhanh lên, nhắm mắt lại nghỉ ngơi nha, Đại vương tôn quý. Ngươi tỉnh sẽ ảnh hưởng đến phán đoán của ta, ngươi không phải nói để cho ta chọn sao? Quân vô hý ngôn***!" Nàng không ngừng cố gắng vươn tay bịt kín ánh mắt của hắn.

    Nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, hắn ôm nàng một chút, cảm giác nàng mềm mại, mảnh mai, ghì sát trong ngực, thật làm cho cả người ngứa ngáy khó chịu! Hắn nheo mắt lại gian xảo: "Hôn ta một cái."


    *đại ấm lô : cái lò đốt lửa trong phòng để sưởi ấm !
    **đại soái ca : boss trùm =))
    ***Quân vô hý ngôn : Nhà vua không nói đùa.

    Hoàn thành bản dịch với sự giúp đỡ của thienha9992002!
    <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 09:13:45 bởi Tần Anh >
    #32
      Tần Anh 11.04.2010 09:17:10 (permalink)
      0
      Chương 28 :Hôn… ( 2 )

      Nhìn hắn chìa cặp môi hoàn mỹ tới, Bối Bối cảm giác ngực nóng bừng, trong lòng gào to, thật sự là lớn lên hại nước hại dân! Hại nàng ngón trỏ lại muốn ngó ngoáy, nhớ… lại mấy nụ hôn trước.

      “Ngươi muốn chiếm tiện nghi của ta a, không có cửa đâu. ” Bối Bối miệng nói cao ngạo, thế nhưng lại thoáng rụt rè.

      Cô Ngự Hàn buông nàng ra, hai tay giang rộng, bày ra trạng thái mặc người xâm lược, nháy mắt mấy cái, đuôi lông mày mị hoặc câu hồn: ” Thế cho ngươi chiếm tiện nghi của ta, được không?”

      Nhìn hắn toát ra dáng vẻ kiều mị, Bối Bối không nhịn được xì một tiếng bật cười, mắt ngọc mày ngài – nụ cười lóng lánh như một tia sáng nhỏ lóe lên giữa ngày tuyết rơi.

      Đưa tay túm túm mũ nhung, nàng trưng ra một cái vẻ mặt rất miễn cưỡng :

      “Xem ngươi coi như có chút thuận mắt, đại gia liền yêu thương ngươi cái.”

      Nàng chu môi hướng tới hắn, sau đó hôn nhẹ lên môi hắn, rồi thối lui rất nhanh, khuôn mặt đỏ bừng nhìn hắn: “Hôn xong.”

      “Vậy thôi hả?” Cô Ngự Hàn trong lòng chưa toại nguyện vươn đầu lưỡi thoáng liếm môi, lưu luyến tìm kiếm mùi vị nhạt nhòa của nàng.

      “Không phải thế, ta sẽ hôn ngươi, trước hết ngươi nhắm mắt lại.” Bối Bối quyệt quyệt miệng, ánh mắt chỉ trích hắn không thủ tín, nhắm mắt lại nhanh lên một chút, tốt nhất ngủ thẳng bất tỉnh nhân sự, như vậy nàng mới có thể thần không biết quỷ không hay tìm cách cho cái tên Khả Y biến mất được.

      Cô Ngự Hàn lắc đầu, không hài lòng với cái hôn nhẹ của nàng, bực bội nói: “Ta không phải đã dạy ngươi hôn ta như thế nào sao? Thêm một lần nữa, nếu như ta không hài lòng ta nhất quyết không đi ngủ.”

      Nghe vậy, con ngươi Bối Bối đảo vòng, hắn thích nụ hôn đêm đó sao chứ, hắc hắc…

      Nàng ghé sát mặt của hắn, vươn đầu lưỡi liếm lên môi của hắn một cái, sau đó bỏ lại trên mặt hắn một đám nước miếng ! (Kotoko : ^_^ bẩn quá !!—Th0 : Đồng ý ! mọi thật…nó làm em nhớ khiết phích thiếu gia quá… gì chứ đảm bảo Bối Bối không có khả năng vào gần anh Tả Ý trong 100m =))!)

      Cô Ngự Hàn mày kiếm nhướng lên, hai tay vòng lại ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, khóe môi nhếch lên gian xảo: “Ngươi thật sự không ngoan.”

      Vừa nói, hắn không khách khí chụp lên môi nàng, không cho nàng tiếp tục tác quái.

      “Ngô…” Bối Bối đành để cho hắn hôn đến đầu óc choáng váng, cả người mềm nhũn, thiếu chút nữa hít thở không thông tê liệt ngã xuống.

      Một lúc lâu, hắn mới buông…ra, vẫn còn chưa thỏa mãn, lại hôn nhẹ lên khuôn mặt mềm mại, nhìn hai tròng mắt trong suốt như nước của nàng, hắn cười tà ác: “Hôn là như vậy, tiểu Bối Bối.”

      Bối Bối thật vất vả mới hoàn hồn được từ nụ hôn của hắn, môi bị hắn hôn đến sưng đỏ cố gắng chu ra, giả vờ không có việc gì: “Hôn xong mau nhắm mắt lại ngủ.”

      “Được rồi, phiền tiểu Bối Bối giúp ta tuyển ra người tốt nhất.” Cô Ngự Hàn mới nói xong, liền nhắm mắt lại, rất thoải mái mà dựa vào đệm mềm, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

      Ngủ sảng khoái như thế làm Bối Bối choáng váng…



      Nghiêm túc nhìn lại tấu chương có danh sách mỹ nhân, Bối Bối nghiên cứu thật sự chăm chú, nhưng thủy chung không thấy tên Khả Y, kỳ quái, tập tuyển phi tử phía sau cũng không thấy, chẳng lẽ cũng không ai phát hiện sao?

      Mặc kệ, sơ hở là tốt!

      Cầm lấy danh sách, Bối Bối lắng nghe lão già tóc trắng xoá phía dưới không ngừng báo lên đài biểu diễn những cái tên rất hoa mỹ, nàng so sánh rồi ghi lại lại lời bình trên tấu chương, trong lòng nói thầm, người nào cũng đẹp tựa thiên tiên, có tài năng có dung mạo, Cô Ngự Hàn thật đúng là đầy diễm phúc!

      Nàng quay đầu lại, trừng mắt liếc về phía vị nam tử tuấn mỹ đang ngủ say.

      Nhìn hắn như tuấn mỹ như ngọc, nàng nuốt nuốt nước miếng, yêu nghiệt a, liền tư thế ngủ cũng lộ ra dụ dỗ trí mạng, những mỹ nữ biểu diễn trên đài thế nào cũng không thấy tương xứng.

      Nàng buồn bực quay nhìn cảnh hắn ngủ bất mãn: ” Tuyển cho một đống, để cho ngươi bị nữ nhân cầm chân, gây ồn ào phiền nhiễu mà tức chết !”

      Nắm cán bút, nàng xem thử một chút rồi ôm lấy tấu chương ghi tên, nghiến ngấu hạ bút, như tiết chế bớt cơn giận trong lòng.

      Hoàn thành với sự giúp đỡ của Kotoko~ yêu ss!
      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 09:21:46 bởi Tần Anh >
      #33
        Tần Anh 11.04.2010 09:21:16 (permalink)
        0
        Chương 29 : Ta tuyển hậu cho ngươi!

        Tuyển hậu đại hội kết thúc, Bối Bối không thể chờ đợi thêm liền nhanh chóng đi thăm giai nhân liên quan.

        Mới đi đến cửa hậu cung, vừa vặn gặp Thương Tuyệt Lệ, nàng làm bộ không thấy muốn đi vòng qua, lại bị Thương Tuyệt Lệ vội vàng ngăn cản:

        “Từ từ, nơi này là hậu cung trọng địa, nam nhân hầu hạ không thể đi vào.”

        Bối Bối đưa tay chụp được cánh tay Thương Tuyệt Lệ, ngẩng đầu lên ngang ngạnh cãi lý: “Ta không phải loại người hầu hạ, ta chính là phụng lệnh vua ngự tuyển hậu phi, so với ngươi thì còn đầy lý do hơn”

        Nàng nhìn hắn cau mày, khó chịu trước cái cách hắn nhìn nàng mang theo cảm giác cực kỳ không tốt và khinh miệt. Đương nhiên, nàng cũng sẽ không khách khí đối với hắn, nàng luôn luôn là người không đánh ta thì ta không đánh người, bất quá đừng hy vọng nàng ôm cái gương người vợ nhỏ nhẫn nhục chịu đựng.

        Thương Tuyệt Lệ từ trên cao ngạo nghễ nhìn xuống Bối Bối, nhất định không cho nàng đi vào, mặc dù hắn biết lần tuyển hậu này đối với vương là bức thượng Lương Sơn ( Th0 :ép lên lương sơn ơ anh hàn bị ép đi làm thổ phỉ kìa ha ha !), nhưng cũng không đến phiên cái kẻ nhân loại trước mắt này đến nhúng tay vào chuyện ở xà giới bọn họ, huống chi đường đường là chuyện tuyển hậu đại sự của Xích Diễm quốc.

        “Đừng tưởng rằng vương tín nhiệm cho ba phần màu đã tính nhuộm kín cả căn phòng, vương bất quá chỉ thuần túy lợi dụng ngươi tới hỗ trợ xử lý những chuyện thường tình mà hắn không thích xử lý thôi.” Thương Tuyệt Lệ nói châm chọc.

        Bối Bối – sắc mặt thay đổi, kiễng chân lên ngang hàng với hắn: “Ai, người ta nói ngươi như thế này là vô lễ đó, ngươi đã biết là vương nhà ngươi giao quyền cho ta hỗ trợ xử lý chuyện này, vậy phải biết lễ tiết một chút mà đối xử với ta cho đúng thân phận khâm sai của đại vương.”

        Thương Tuyệt Lệ – trợn to mắt tỏ ý không phục, nhưng chỉ có thể giương mắt nhìn: “Ngươi…”

        “Ta, ta thế nào? Chẳng lẽ ta nói sai sao?” Bối Bối ưỡn ngực, ra vẻ rất thấu tình đạt lý đối với Thương Tuyệt Lệ mắt bốc hỏa.

        Tìm không được lý do phản bác, Thương Tuyệt Lệ buồn bã hừ hừ, sau đó lướt qua Bối Bối rời đi.

        Bối Bối hướng bóng lưng của hắn làm mặt quỷ, sau đó nghênh ngang đi vào.



        Lén lút trốn ở lại phía sau cây cột ở đại viên, nàng ngắm nhìn những người trong phòng, tuy mỗi người một vẻ nhưng đều tuyệt mỹ làm người ta không khỏi thán phục.

        “Ủa, Đây không phải Mã Giai Tuệ Nhàn sao? Nhìn gần còn xinh đẹp hơn !” Bối Bối tấm tắc than thở.

        Thật ra, trong lòng mỗi nàng đều có những tính toán riêng.

        “Mã Giai tiểu thư, không nghĩ tới chúng ta đồng thời bị chọn trúng, không biết phút cuối còn có thể cùng nhau không?” Mỹ nữ Thượng Quan thanh âm trong trẻo nhẹ nhàng, bao hàm trong đó khá nhiều ý tứ.

        “Vương hậu chỉ có một vị, Thượng Quan tiểu thư, ngươi tự tin lắm ư ?” Mã Giai Tuệ Nhàn không đáp mà hỏi ngược lại với vẻ rất tự tin.

        “Không sai, Vương hậu chỉ có một vị, bất quá… Quý phi – vị trí đó không phải chỉ có một vị, có thể hay không nắm giữ được trái tim của vương, cái danh hão vương hậu chưa chắc đã bảo đảm.” Một khác danh mỹ nữ xen lời.

        Bối Bối vểnh tai, muốn nghe thử xem các mỹ nhân đang nói chuyện gì, càng nghe thân thể càng ngả về phía trước, cả người từ phía sau cây cột lộ ra lúc nào không biết.

        Mã Giai Tuệ Nhàn là người đầu tiên phát hiện ra sự xuất hiện của Bối Bối: “Ngươi là ai?”

        “Đúng vậy, ngươi không biết nam nhân không thể chạy lung tung đến bên này sao? Muốn nhìn trộm hả, đúng là gan to tày trời nhỉ!” Thượng Quan khinh thường nhìn Bối Bối.

        Bối Bối con ngươi đảo vòng, khẽ hắng giọng, bình tĩnh làm ra vẻ đứng đắn đạo mạo: “Ta phụng mệnh Đại vương đến an bài các vị mỹ nhân hầu hạ vương.”

        Ngay lập tức vừa nghe thấy, trên mặt các nàng lập tức trở nên ôn nhu nhỏ nhẹ đáp : “Nguyên lai là nội thị thần*, tiểu nữ tử xin ra mắt .”

        Nội thị thần? Bối Bối ngẩn ngơ, lập tức phản ứng lại đây, xem ra nội thị thần này nhất định phải chuyên môn xử lý Cô Ngự · Hàn – tình yêu ! Hừ hừ, còn có người đặc biệt an bài mỹ nữ cho hắn, chỉ việc hưởng thụ!

        Đã như vầy… Nàng sẽ để cho hắn hưởng thụ thật tốt, cho hắn nếm mùi chảy máu mũi.

        *nôi thị thần : á ko biết ở đây có phải thái giám không ta ? Trong truyện chưa từng thấy có…mà đây là xà giới mà liệu có thái giám không nhỉ ? Cá đi…th0 cá 500đ ko có rắn thái giám ! ha ha rắn thái giám =))…a ha ha)

        Cảm ơn ss Kotoko! tốc độ quá đỉnh! *chụt*
        #34
          Tần Anh 11.04.2010 10:25:35 (permalink)
          0
          Chương 30: Hắn nghiến răng nghiến lợi… ( canh hai )

          Mỹ nhân lũ lũ bầy bầy - Muôn hồng ngàn tía thương thay anh Hàn

          Màn đêm buông xuống, đêm thanh vắng, hương hoa nồng nàn.


          Bối Bối dò dẫm đi vào đại sảnh, thấy Cô Ngự Hàn đang cùng Thương Tuyệt Lệ nói cái gì đó, nàng  lùi lại, chờ đợi…


          Kiên nhẫn đợi đến lúc Thương Tuyệt Lệ rời đi, Bối Bối cười híp mắt đi vào: “Cô Ngự Hàn, ta tới hầu hạ ngươi đi ngủ .”



          Cô Ngự Hàn giả vờ kinh ngạc: “Rốt cục nhớ ra ta là chủ nhân của ngươi sao? Ta đây là một chủ nhân mà cả ngày tìm không được người hầu của mình à!”


          “Ha hả a… Ta đây không phải tới rồi sao? Vương ngài tha thứ ta đi, ta cam đoan chiều nay sẽ hầu hạ ngài.” Bối Bối cười ha ha, vừa cúi người vừa khoát tay thỉnh tội.


          Hắn cốc đầu nàng một cái : “Ngươi cũng thật lắm trò .”


          “Vương, mời.” Bối Bối cố chịu đau, nói rất ra vẻ.


          Điều này làm Cô Ngự Hàn cảm giác được có gì đó kỳ quặc, hắn nhìn nàng chăm chú trong chốc lát, môi nhướng lên khinh bạc: ” Đi thôi.”


          Hắn có chút mong mỏi coi tiểu nữ nhân này cuối cùng muốn làm gì, đã vậy còn bày trò lễ nghĩa nữa chứ.
          Bối Bối thấy hắn dẫn đầu đi về hướng tẩm cung, cười gian xảo mấy tiếng, để cho ngươi phun máu mũi, để cho ngươi chịu đủ ân ái của mỹ nhân!


          Đi vào tẩm cung, Cô Ngự Hàn bị cảnh tượng trang hoàng trước mắt làm cho choáng váng, thoáng cái, tẩm cung của hắn như thế nào trở nên huyền ảo như vậy ? Trên trần nhà sa mỏng phất phới, đèn dạ minh cũng không giống như bình thường, mà tỏa ra ánh sáng nhu hòa mờ ảo, khiến không khí trong phòng ngủ thật sự có chút mập mờ.


          Đầu tiên, nghi hoặc thoáng qua, sau đó, đôi mắt phượng kiều mỵ hơi nheo lại toát ra thứ ánh sáng mờ ám: “Tiểu Bối Bối, ngươi trang trí phòng ngủ của chúng ta thật đẹp, chúng ta đi ngủ đi.”


          Vừa nói, hắn đưa tay choàng qua người nàng, làm nàng né tránh nhanh như chớp: “Đây là tẩm cung của ngươi! Ngươi là Đại vương, tự nhiên sẽ có người ngủ cùng ngươi.”


          Cô Ngự Hàn chưa phản ứng kịp, Bối Bối cười thần bí một tiếng, đồng thời vỗ vỗ tay, chỉ một thoáng âm nhạc thanh thuý đã tràn ngập phòng ngủ của hắn, vừa nhẹ, vừa nhanh, đưa người chìm vào không gian, ngay sau đó, mấy người mỹ nữ mặc sa mỏng từ nơi nào đó đột ngột xuất hiện vừa múa vừa tiến ra, cực kỳ mị hoặc.


          Bối Bối len lén ngắm Cô Ngự Hàn, không biết đến lúc nào hắn sẽ chảy máu mũi, tinh ranh lùi lại phía sau.
          Nhìn từng mỹ nữ lướt qua trước mặt hắn, liếc hắn một cái mê hồn, sắc mặt Cô Ngự Hàn liền sầm xuống vài phần, thì ra đây là của nàng hầu hạ, Hừ!


          Lửa giận bùng cháy trong ngực, hắn nghiến răng nghiến lợi trơ mắt nhìn kẻ đang say mê nhìn: “Tô, Bối, Bối!”


          ha ha ha……thương thay Hàn ca ca!
          Thanks ss koko!
          #35
            Tần Anh 11.04.2010 10:29:29 (permalink)
            0
            Chương 31: Xin lỗi!

            Mỹ nhân lũ lũ đàn đàn - Chỉ có anh Hàn mới thích làm ngơ

            Đột nhiên bị hắn rống bên tai như vậy, Bối Bối giật iatình hoảng sợ: “Ngươi, ngươi sao vậy? Ta tử tế tính an bài cho ngươi cùng với những người tuyển chọn vương hậu thân mật tiếp xúc, ngươi không vui sao?”


            “Có quỷ mới thích! Ngươi làm các nàng mặc thành cái dạng gì? Xem nơi này là chỗ nào, thật sự là xằng bậy!” Cô Ngự Hàn nổi giận làm khuôn mặt tuấn tú trở nên âm u.


            Hắn quay lại lạnh giọng hạ lệnh đối với những mỹ nữ vẫn còn đang khảy đàn nhảy múa  : “Đủ rồi, toàn bộ lui ra cho ta!”


            Các nàng hoảng hồn lập tức dừng lại, khom người đáp : “Vâng “


            Bối Bối cảm giác được các nàng lúc đi qua bên người nàng, đều ngửng đầu hướng ánh mắt ai oán nhìn nàng, làm nàng xấu hổ không thôi.


            “Uy uy, ngươi như thế nào có thể để hảo tâm an bài của ta rút lui, ngươi có biết ta đã tốn rất nhiều tâm tư hay không ?” Bối Bối chỉ trích hắn, trong lòng vì hành động bài trừ gạt bỏ mỹ nữ của hắn mà cảm thấy không hiểu, thở dài một hơi.


            “Hừ! Ngươi, đi, ra, ngoài.” Cô Ngự Hàn tức giận liếc mắt nhìn nàng, sau đó quay đầu đi vào bên trong, không hề quay đầu lại nhìn nàng nữa, hắn sợ bản thân không khống chế được, không nhẫn nhịn được hiện ra người thật lại lần nữa làm nàng kinh hãi!


            “Người dọn sạch sẽ nơi này cho ta.” Sau màn che nơi thân ảnh của hắn biến mất truyền ra âm thanh rất căm tức.


            Bối Bối ngây người ra, hắn mới vừa rồi là đuổi nàng đi ra ngoài? Nhưng lại thật hung dữ, đây là nàng lần đầu tiên nhìn thấy hắn nổi giận. Ngẩn ngơ đứng ở cạnh cửa, những người hầu khác đã nhanh chóng đi vào dọn dẹp lại, nàng vô tình không để ý tới, chỉ thẫn thờ nhìn nơi hắn biến mất, trong lòng chợt nhói đau.


            Trong lúc nàng ngẩn người , Anh Nhi đi tới kéo nàng đi: “Tô công tử, vương để cho ngươi đi, mau cùng ta đi, vương mặc dù bình thường rất ôn hòa, nhưng lúc tức giận cũng rất đáng sợ.”


            Bị động để Anh nhi lôi kéo đi tới bên ngoài hành lang gấp khúc, Bối Bối nuốt nuốt nước miếng: “Anh nhi, Cô Ngự Hàn hình như thật sự nổi giận ?”


            Anh nhi gật đầu, bất đắc dĩ trả lời: “Đúng vậy, vương nổi giận! Ngươi làm cho vương tức giận, nhưng vương đối với ngươi tốt lắm, nếu là người khác làm cho vương nổi giận, vương trực tiếp đem hắn đá văng đi.” (th0: ầy đừng coi thường…anh ấy sức 9 trâu 2 hổ đá một cái ….ko chết cũng tàn tật a… >”<)


            Cái gì! Đá bay? Thái thái thái… Tanh máu như vậy sao? Cô Ngự Hàn bạo lực như vậy sao?


            “Ta đây nên làm cái gì bây giờ?” Bối Bối cố gắng điều khiển đầu óc, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.
            Anh Nhi phiền não nâng cằm: “Ta cũng không biết nên làm cái gì bây giờ.”


            Vương rất ít khi nổi giận, chỉ là khi nổi giận sẽ rất kinh khủng, nhớ Vương có một lần nổi giận đã đem cái cung điện này phá hủy hơn phân nửa, lực lượng cường đại của vương làm nàng đứng ở xa nhìn cung điện bị thiêu mà chân phát mềm nhũn.


            “…  để ta đi xin lỗi hắn.” Bối Bối rất anh dũng hy sinh nói, mặc dù nàng không biết mình làm sai chuyện gì để hắn nổi giận, còn đem nàng đuổi ra ngoài, ô ô ô, thật mất mặt!


            Anh Nhi vội vàng xua tay, dùng ánh mắt rất không tín nhiệm nhìn Bối Bối: “Không muốn không muốn, hiện tại nếu ngươi xuất hiện ở trước mặt vương, thật không tốt, vương sẽ càng thêm tức giận.”


            Bối Bối trơ mắt nhìn Anh Nhi vẻ không phục: “Tại sao sẽ càng tức giận, ta chỉ là đi nói xin lỗi với hắn, nói không chừng ta xin lỗi xong hắn sẽ không tức giận .”


            Nghe Bối Bối vừa nói như thế, Anh Nhi càng khẩn trương, nàng dứt khoát dắt tay Bối Bối kéo đi thật xa: “Ta xem hãy để cho vương tĩnh táo lại đã, rồi người hãy đi nói xin lỗi sẽ tốt hơn, đi thôi đi thôi, đêm đã khuya, để cho ngày mai tinh thần thật tốt hãy trở lại nói xin lỗi.”


            Xin lỗi? Bộ dáng của Tô Bối Bối thoạt nhìn giống như là đi thẩm vấn, một điểm cũng không giống như bộ dáng ăn năn.


            Thanks ss koko!
            <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 10:53:07 bởi Tần Anh >
            #36
              Tần Anh 11.04.2010 10:34:34 (permalink)
              0
              32:Phát hiện mỹ nam tắm.

              Ôn tuyền hơi nước mịt mờ - Mỹ nam vầy nước ngẩn ngơ bao người
              Th0 *cười tà ác* khực khực khực…..

              Đêm đen kịt, gió cao cao, chung quanh rất an tĩnh, thích hợp nhất làm chuyện lén lút, khụ, phải nói là làm chuyện bí mật.

              Bối Bối né tránh cung nữ người hầu, sờ sờ dò dẫm đi tới phòng ngủ của Cô Ngự Hàn, hai tròng mắt trong suốt trong bóng đêm chớp chớp: Anh Nhi nói ta sẽ chỉ làm Cô Ngự Hàn càng thêm tức giận, cũng quá xem thường người, ta hiện tại phải đi nói xin lỗi với hắn, để ngày mai lúc Anh Nhi rời giường thấy ta cùng với Cô Ngự Hàn hòa hảo như lúc ban đầu, không thể nhìn ta nghi ngờ nữa!

              Dè dặt đi vào trong phòng ngủ, nàng nhẹ tay nhẹ chân tới gần giường lớn phía sau mặt rèm, càng tới gần, tim đập càng không thể khống chế càng nhảy loạn nhịp, trong đầu không tự chủ được xẹt qua dung nhan tuấn mỹ lúc ngủ của hắn, tim của nàng càng đập nhanh như tim thỏ lúc bị bắt.
              Không biết hắn có thói quen ngủ khỏa thân hay không? Nàng chỉ thấy qua bộ ngực rắn chắc của hắn, nhưng lại là điểm nhỏ nhất của cơ thể, không biết vóc người của hắn có giống vẻ  bề ngoài làm cho người ta chảy nước miếng hay không. (Th0: hả hả ngực từ bao giờ trở thành điểm nhỏ vậy….Bối*đỏ mặt*:….Th0: a ha ha….=)) sắc nữ….!! Bối Bối*tím mặt*: em…*bóp tay* crac..crac…Th0* toát mồ hôi*: chị tập trung chuyện chính đi….em thề cái hay còn ở phía trước ….Bối Bối * mắt sáng*: tạm tha….*hí hửng*….)

              Mang theo ý nghĩ khẩn trương và chờ mong nhiệt liệt, Bối Bối xốc trướng rèm, tuy nhiên, đệm chăn nói cho nàng rõ ràng : trên giường không ai!

              “Di?Người đâu? Đã trễ thế này Cô Ngự Hàn sẽ đi nơi nào?”

              Bối Bối ngồi ở trên mép giường, cắn ngón tay, không thể lý giải được.

              “Quái, chẳng lẽ hắn đi hậu cung để thị sủng mỹ nhân ?” Bối Bối  đột nhiên trợn to mắt, nổi giận như muốn phun hoả.

              Vừa nghĩ tới cái khả năng này, cảm giác bực bội trong lòng nàng mãnh liệt từ từ dâng cao, nàng cắm đầu vọt ra tẩm cung, bắt gian đi!

              Tuy nhiên, nàng mới đi không được vài bước, loáng thoáng nghe được phía sau mặt trướng rèm bên kia truyền đến tiếng nước róc rách, tựa hồ có người đang khoát nước ?

              Nàng dừng chân lại, tò mò quay đầu trở lại đi tới gần.

              “Kỳ quái, trong phòng ngủ Cô Ngự Hàn còn có ôn tuyền* sao? Cứ như có hệ thống sưởi hơi truyền tới?” Bối Bối nghi hoặc lầm bầm lầu bầu.

              Len lén vén lên một góc trướng rèm, trong lúc nàng đang thích ứng với sương mù ấm áp bên trong, đôi mắt hạnh của nàng cơ hồ không chịu rời đi.

              Cô Ngự Hàn đang tắm, nhưng lại ở trong một cái ôn tuyền vừa phải đang thoải mái vui đùa. Trong khi uốn éo, thân thể của hắn… Oa tắc,  dáng người cao lớn, cơ thể cực kỳ xinh đẹp đầy thu hút, nhào lộn trên nước, nước bám đầy trên người.

              Dần dần lộ ra! Nàng nhìn đến cả lưng hắn, trời! Mỹ nam đi tắm! Mỹ nam tuyệt đối! Mỹ nam đẹp lóa mắt!

              “Oa…” Nàng hào hứng mê mải, nhưng cũng không quên vươn tay che miệng mình lại, rất sợ lỡ phát ra âm thanh.

              Cô Ngự Hàn tận tình giỡn nước, không ngừng thay đổi các tư thế bơi lội, mỗi tư thế đều hết sức hoàn mỹ, dường như để cho người nào đó xem. ( th0 : thể hiện đây mà…câu dẫn đây mà…ko có ai diễn làm rì….nhưng mà anh ơi….* rớt dãi ròng ròng*…)

              Mắt phượng nheo lại, dư quang từ đuôi mắt thỉnh thoảng liếc về phía trướng rèm, nơi đó, ánh mắt chăm chú nhìn mình, mê luyến trong mắt hoàn toàn thỏa mãn hư vinh trong lòng hắn.

              Kỳ thật từ khi nàng vừa vào phòng ngủ, hắn cũng biết nàng đến, môi của hắn chu ra thành một nụ cười gian xảo, mùi vị trên người nàng không giống kẻ khác, nhưng lại là mùi vị hắn đặc biệt quen thuộc!

              Đã thấy thân thể nàng càng ngày càng có khuynh hướng tiến vào, mà nàng tựa hồ còn hoàn toàn không có phát hiện thân thể của mình đã sớm không được trướng rèm bảo vệ !

              Con ngươi đen của hắn lóe ra sung sướng vui vẻ, xem ra dường như nàng rất thích thân thể của hắn…

              Trong lúc Bối Bối thấy vậy hồn nhiên quên cả tình trạng của bản thân, Cô Ngự Hàn đột nhiên quay đầu trở lại, nhìn thẳng vào nào nàng, cố ý banh mặt, tiếng nói trầm thấp có chút không vui: “Tiểu Bối Bối, ta nhớ kỹ ta vẫn còn nổi giận, mà ngươi  còn dám tới rình coi ta tắm rửa!”

              —-
              * Ôn tuyền : suối nước nóng
              Thanks ss koko!
              <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 10:37:21 bởi Tần Anh >
              #37
                Tần Anh 11.04.2010 10:44:14 (permalink)
                0
                Chương 33: Keo kiệt !

                Người sao tính khí hẹp hòi - Nhìn qua một tẹo lãi lời chi đâu

                Hắn đột nhiên quay đầu lại, đột nhiên trợn mắt nhìn nàng, đột nhiên nói chuyện, liên tiếp đột nhiên làm Bối Bối bị kinh ngạc, gót chân trước khụy nhào về phía trước…


                “Ai ai ai…” Nàng lung tung quơ lấy không khí.



                Mắt thấy nàng sẽ nhào xuống đất, ôn tuyền ánh hồng chợt lóe, Cô Ngự Hàn trong nháy mắt lắc mình đi tới bên người nàng, đưa tay chụp tới, ôm nàng vào trong lòng, để tránh nàng cùng mặt đất làm cái kiss thân mật.


                Bối Bối theo bản năng ôm vai hắn, còn chưa hoàn hồn: “Hoàn hảo hoàn hảo, cám ơn ngươi a!”


                ” Cám ơn hừ!” Cô Ngự Hàn kêu lên một tiếng đau đớn, bàn tay nhỏ bé mềm nhũn của nàng đặt trên vai hắn, gặp phút nguy hiểm mới làm cho hắn có cơ hội thể hiện khí thế ngất trời.


                Đến lúc đó Bối Bối rốt cục ý thức được tay của mình trong chạm vào da thịt ở bụng của hắn


                Đột nhiên nhớ ra hắn đang tắm mới, đúng,  hắn hiện tại chẳng phải là… Bối Bối cố gắng ngẩng đầu, nhìn lên mặt hắn, nhìn thấy sợi tóc của  hắn vẫn còn dính nước, nhỏ giọt trên mu bàn tay nàng đặt tại trên vai hắn, không khí quỷ dị mập mờ tràn ngập .


                Trong nháy mắt mặt nàng đỏ bừng, không tự nhiên lại có một ít hưng phấn không hiểu: “Cái…kia… Ha ha, ngươi có muốn … tiếp tục tắm rửa hay không ?”


                “Bị ngươi rình coi như vậy, ta còn có thể an tâm tắm sao?” Cô Ngự Hàn cười gian nhìn nàng, ghé sát vào mặt nàng với dáng vẻ không tốt chút nào, vẻ mặt rất câu dẫn, lời nói như trước, không tỏ ý  buông tha người.


                Nàng giả bộ ngu: “Cáp… Ta không phải cố ý , ta là… Phải.. Ai nha, là ta không nhận ra mà, hiện tại, ngươi muốn thế nào ?”


                Cuối cùng, nàng quyết định thừa nhận “hành vi phạm tội” của bản thân .


                “Không phải là xem qua một cái, như vậy hẹp hòi làm chi.” Nàng nhỏ giọng nói thầm, hồn nhiên quên hai người giờ phút này đang nguy hiểm cỡ nào.


                Cô Ngự Hàn lỗ tai nghe được âm thanh ai oán của nàng, tiếng nói uy hiếp vang lên: “Tô Bối Bối, ngươi cứ nói ta hẹp hòi? Hả?”


                Hơi thở của hắn phả vào mặt, uy hiếp gấp bội, Bối Bối vội vàng cười làm lành nói: “Đâu có đâu có, ta cái gì cũng không có nói, ngươi nghe lầm, ta cũng không nói ngươi không cho ta nhìn lén là hẹp hòi.”


                “Hừ!” Cô Ngự Hàn miễn cưỡng đảo cặp mắt trắng dã, nàng còn giấu đầu lòi đuôi.


                “Ngươi vẫn còn nổi giận sao?” Bối Bối dè dặt hỏi hắn, khuôn mặt ướt nước của hắn gợi cảm tuấn tú cực kỳ, làm tầm mắt nàng từ đầu tới cuối không nỡ rời đi.


                Cô Ngự Hàn xấu xa cười một tiếng: “Chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện, ta liền không tức giận .”
                Hắn nhanh chóng nhích tới một chút, làm cho thân thể bọn họ sát lại không có lấy một khe hở.


                Cảm giác được thân hình hắn cùng bản thân nhanh chóng dính sát vào nhau, tin tức nguy hiểm xuyên thấu qua cái ôm mạnh mẽ của hắn truyền lại, Bối Bối cả người căng thẳng, không dám nhúc nhích: “Cái… Điều kiện gì?”


                Cô Ngự Hàn  thu hết dáng vẻ thẹn thùng của nàng vào trong đáy mắt, sắc mặt ửng hồng nhát gan của nàng càng dụ hoặc làm hắn thêm cuồng nhiệt, hắn bá đạo áp lấy đôi môi đỏ mọng của nàng, lấy hôn bịt miệng: “Ăn ngươi xong, tâm tình của ta sẽ cực kỳ tốt!”


                “A… Ngô…” Bối Bối phản ứng không kịp vừa vặn bị hôn, khi đầu óc nàng tiêu hóa tới lời nói phía sau, nàng bắt đầu khiếp đảm giãy dụa.


                “Uy uy… Ngô ngô…” bàn tay mềm mại của chạm trong ngực hắn, tuy nhiên, lại bướng bỉnh chạm vào những chỗ không nên chạm phải, cảm thấy ấm nóng dễ chịu tay nàng cũng dần vô lực.


                Cô Ngự Hàn vươn tay một cái, nắm lấy đôi tay nhỏ bé đang làm loạn của nàng, làm nàng không thể động đậy, nếu để tay nàng làm loạn như vậy, hắn chỉ biết đốt người nhanh hơn!


                Th0 : hơ hơ hơ……..ka ka ka……sau đây là……a ha ha ha……đoán đi … !* cười âm hiểm*
                Thanks ss koko!
                #38
                  Tần Anh 11.04.2010 10:49:13 (permalink)
                  0
                  Chương 34 :Ta rất tài giỏi!

                  Thân này gìn giữ bao lâu - Trao cho giai đẹp còn rầu nỗi chi

                  Sự tiếp xúc giữa hai người càng ngày càng nóng bỏng, trong lúc mơ mơ màng màng, Bối Bối cảm giác được tay Cô Ngự Hàn đang dao động trên người nàng, chạm đến chỗ nào cũng khiến nàng cảm thấy như đang bị liệt hỏa thiêu đốt.

                  Đầu óc vang lên từng hồi chuông cảnh tỉnh, từng tế bào của nàng cố gắng kháng cự lại dù cả người đang dần rơi vào tay giặc, dùng tia lý trí cuối cùng còn sót lại đẩy tuấn nam đang đè nặng người nàng ra : “Không được, Cô Ngự · Hàn…”

                  “Không được? Nàng nói ta không được? Tiểu Bối Bối, ta sẽ cho nàng biết, ta tài giỏi cỡ nào” Cô Ngự Hàn dễ dàng áp chế lộn xộn của nàng, cố ý xuyên tạc ý tứ của nàng, cười với vẻ cực kỳ tà ác.

                  Biểu tình trên mặt hắn càng lúc càng không đàng hoàng, càng…xấu xa, như muốn gạt bỏ những tia chống đỡ cuối cùng của Bối Bối, cả người nàng như nhũn ra, hắn nhìn nam tính như vậy mà! Làm cho người ta bị kích thích rất muốn dựa vào…

                  Trời đất ơi, đến tột cùng ta đang suy nghĩ cái gì a, đều là thất thân*, ta dĩ nhiên vẫn muốn giai đẹp! Bối Bối hung hăng tự phỉ nhổ bản thân một chút.

                  “Uy uy, Cô Ngự Hàn, ta chẳng phải đã nói với ngươi sao, ta ta ta… là nam nhân!” Bối Bối cuối cùng cũng kiếm ra một cái lý do tệ hại nhất, la hét ầm ĩ.

                  Cô Ngự Hàn ngẩng đầu lên rời khỏi cổ nàng, con ngươi đen nóng bỏng mỉm cười: “Phải? Chúng ta ở đây cùng đi nghiệm chứng giới tính của ngươi.”

                  “Không… Ư ưm… Muốn…” kháng nghị của Bối Bối đều bị hắn nuốt vào trong miệng…

                  Nghiến ngấu đôi môi mềm của nàng, giọng của hắn đã chuyển thành khàn khàn: “Tiểu bảo bối của ta, ta biết ngươi muốn.”

                  Nói xong, hắn không…cho nàng bất kỳ… cơ hội nào đi làm một chuyện vô nghĩa dư thừa, từ giờ khắc này, hắn sẽ để nàng chỉ nghĩ cái hắn muốn!

                  Bối Bối cảm giác bản thân bị nhốt trong đệm chăn mềm nhũn, thật giống như đang cưỡi mây đạp gió, rất mềm, rất nhẹ, rất thoải mái, cảm giác tuyệt vời khiến nàng say mê.

                  Đêm, rất sâu,

                  Trăng, rất tròn,

                  Gió, rất an tĩnh…

                  Hôm sau, ánh mặt trời mông mông lung lung.

                  Bối Bối đang ngủ, nhích người lại gần sát nguồn nhiệt ấm áp dễ chịu, thuận tiện đưa mặt cọ cọ vào chỗ ấm ấm, trên môi vô ý nở một nụ cười thỏa mãn, thật thoải mái.

                  Cô Ngự Hàn hô hấp thoáng ngừng trệ, tức giận trơ mắt nhìn mỹ nhân hắn ôm trong ngực còn đang ngủ, Mặc dù nàng vẫn còn trong mộng đẹp, không thèm biết hiện tại hắn đang bị dục hỏa thiêu đốt, cô gái nhỏ này dẫu đang ngủ cũng không chịu an phận chút nào, luôn nhích tới nhích lui khiêu khích hắn.

                  Nhìn nàng ngủ khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, cơ thể hắn một lần nữa lại bừng bừng, tối hôm qua – trí nhớ rất rõ ràng, hắn thậm chí có thể dễ dàng hình dung ra trong đầu những đường cong của nàng, miêu tả ra những biểu cảm mê người của nàng.

                  Nga nga nga, chỉ nghĩ tới là toàn thân hắn lại hầm hập bốc hỏa!

                  Không thích phải thức giấc một mình, con ngươi đen của hắn đảo vòng tinh nghịch, bàn tay đặt trên thắt lưng nàng bắt đầu xằng bậy…

                  Hắn không an phận nhanh chóng làm Bối Bối cau đôi mi thanh tú, nàng giật giật thân thể, trong miệng mơ hồ nghe thấy những tiếng lầu bầu không rõ: “Đừng làm phiền ta, ta còn muốn ngủ.”

                  Nàng trở mình một cái, rời khỏi lồng ngực của Cô Ngự Hàn, lăn qua phía giường bên kia, thuận tay cuốn theo cả chăn, thân thể Cô Ngự Hàn thoáng chốc bị hơi lạnh xâm nhập, hắn trừng mắt nhìn nàng đang cuốn tròn như gói bánh trưng, liền vươn theo, giật mạnh một cái kéo chăn của nàng bao kín cả hai người.

                  “Đừng làm rộn nữa, còn lộn xộn thì ngươi đi ra ngoài đi!” Bối Bối cảm thấy bị người khác quấy rầy, ánh mắt của nàng thủy chung vẫn không chịu mở ra, chỉ lầu bầu uy hiếp.

                  Cô Ngự Hàn ngẩn người, cảm giác không thỏa mãn dừng lại trên khuôn mặt đang ngủ rất ngon lành của nàng, “công kích” của hắn xem ra quá nhẹ, hừ hừ!

                  Hắn điểm điểm mấy cái lên khuôn mặt phúng phính của nàng : “Tiểu bảo bối, chúng ta sẽ tìm vài điểm kích thích khác!”

                  Nói xong, hắn liền giơ lên hai cái ngón tay, cù vào nách nàng…

                  “Ha ha ha… Ai… Ai cù ta buồn?” Ngay lập tức, cơ thể Bối Bối lập tức phản ứng theo bản năng, hai mắt cũng đồng thời mở ra.

                  *thất thân : haizz…thất = mất, thân = cơ thể…tự hiểu… !

                  Thanks ss koko!
                  <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 10:51:39 bởi Tần Anh >
                  #39
                    Tần Anh 11.04.2010 10:56:31 (permalink)
                    0
                    Chương 35 : Đừng mong quỵt nợ! ( 2… )

                    “Cô Ngự Hàn? Ngươi ngươi ngươi… Sao, ha ha ha…” Bối Bối giãy dụa thân, lưng, tránh né Nhất Dương Chỉ của hắn. (koko : hai ngón tay thì phải là nhị dương chỉ chứ)


                    Cô Ngự Hàn nheo mắt, nhìn nàng vô tình để lộ ra làn da nõn nà, con ngươi đen bắt đầu sẫm lại.


                    Loáng thoáng cảm giác được ánh mắt của hắn có chút thay đổi, Bối Bối vừa cúi đầu nhìn, đã vội vàng kéo chăn bao chặt quanh mình, chỉ lộ ra hai con mắt đen: “Cô Ngự Hàn, ngươi… Chúng ta… A ! đau…”



                    Nàng vừa an tĩnh lại, liền cảm giác được thân thể vô cùng đau đớn, tối hôm qua – trí nhớ dời núi lấp biển nhanh chóng trở lại, hai má nàng nhanh chóng đỏ ửng, mắt không biết nên nhìn đi chỗ nào.


                    Muốn chết, bọn họ thật sự đã làm!


                    Cô Ngự Hàn thấy nàng không thoải mái lập tức cau mày, hắn đưa tay kéo nàng ôm vào trong lòng một lần nữa, hỏi : “Đau chỗ nào?”


                    “Toàn thân đều đau hết!” Bối Bối hóa thẹn thùng thành oán trách, giọng nói cũng vang lớn, cũng không cần xấu hổ nữa.


                    Tiếp thu ánh mắt hàm oán của nàng, Cô Ngự Hàn hôn hôn lên trán nàng, đưa tay xoa bóp nhẹ lên cổ nàng: “Như vậy có… cảm thấy tốt hơn hay không?”


                    Bối Bối gật đầu lung tung, mí mắt cụp xuống, che giấu tâm tư đang hỗn loạn của nàng. Ai nha, phiền muốn chết, chuyện tại sao lại phát triển trở thành như vậy mà, hiện tại muốn làm sao bây giờ? Chẳng lẽ muốn vừa khóc vừa nháo rồi đòi thắt cổ bắt hắn có trách nhiệm? Đều không được, nàng không muốn ở đây cả đời, nàng còn muốn chờ cơ hội trở về nhà…


                    “Đang suy nghĩ cái gì?” Cô Ngự · Hàn nâng mặt nàng lên, nhìn sâu thẳm vào trong mắt nàng.


                    Bối Bối đẩy tay hắn ra, trừng mắt liếc hắn: “Đang suy nghĩ xem muốn ngươi bồi thường ta như thế nào đây!”


                    “Bồi thường?” Cô Ngự Hàn thoáng biến sắc, bàn tay đang xoa bóp cũng ngừng lại, con ngươi đen trở nên lạnh lùng, chẳng lẽ nàng cũng muốn đòi vàng bạc châu báu của hắn? Hay phải làm vương hậu?


                    “Nói thừa, ngươi chiếm tiện nghi của ta, chẳng lẽ làm như ăn lót dạ thường sao? Đừng nói ngươi ăn xong lau mép tính quỵt nợ!” Bối Bối đập đập vào trong ngực hắn.


                    Cô Ngự Hàn lẳng lặng nhìn nàng, hồi lâu, hắn lạnh nhạt mở miệng: “Ngươi muốn cái gì?”


                    “Ta muốn…” Bối Bối mở miệng, hốt nhiên phát hiện bản thân không biết muốn cái gì.


                    Dừng thoáng cái, nàng tiếp tục nói: “Ta còn chưa nghĩ đủ, chờ ta nghĩ kỹ rồi sẽ nói cho ngươi.”


                    “Được rồi, vậy ngươi từ từ nghĩ, chỉ cần ta làm được thì cái gì cũng có thể.” Cô Ngự Hàn có chút thất vọng, nàng cuối cũng cũng bắt đầu yêu cầu hắn.


                    Mặc dù không biết tại sao hắn lại thay đổi, nhưng nàng cảm giác được tâm tình của hắn không tốt, gì chứ, nàng mới chỉ là nói là cần một chút bồi thường mà thôi, hắn liền không vui vẻ? Thật nhỏ mọn, nếu thực sự đưa ra cái gì cụ thể, chắc hắn lại cùng nàng so đo.


                    Hừ! Trai đẹp thật là hẹp hòi! Hắn khó chịu, nàng còn uất ức hơn. Mới sáng sớm phiền nhiễu không cho nàng ngủ, thân thể đau đến muốn chết nè.


                    Càng nghĩ càng giận, nàng dứt khoát rời giường, cầm lấy y phục mặc lên, trên mặt viết rõ nàng hiện tại sẽ rời đi.


                    “Ngươi muốn đi đâu?” thấy nàng bước đi, Cô Ngự · Hàn đưa tay kéo cổ tay của nàng, tỏ ý không muốn.
                    Bối Bối tránh khỏi tay hắn, giọng nói nặng nề: “Trở về ngủ tiếp!”


                    Sau khi rời khỏi, nàng đứng ở trên hành lang, không tự chủ được quay đầu lại nhìn một chút, không thấy thân ảnh của hắn, nàng có chút thất vọng đá đá chân, trong lòng buồn bã, quỷ đáng ghét ! Lúc nhiệt tình khi lại lạnh lùng, tâm tình bất định như nam nhân thời mãn kinh, không thèm để ý tới ngươi nữa ! ( th0 : a há há há…..từ bao giờ nam nhân có kinh để mãn…ối trời ơi….Bối Bối chị thật vô đối…em là em nể mấy câu chửi của chị sát đất..^^~)


                    Thanks ss koko!
                    #40
                      Tần Anh 11.04.2010 10:58:32 (permalink)
                      0
                      Chương 36 : Nàng là nữ -!


                      Bối Bối đi tới đi lui, lại không muốn trở về ngủ, trong lòng đầy phiền muộn, muốn tìm người trò chuyện.

                      Quay phải quay trái tự hỏi một hồi, cuối cùng nàng nhớ ra cái thạch đầu có thể nói kia, tinh thần phấn chấn, trong lòng chỉ muốn ngay lập tới bay tới chỗ đó.

                      Rẽ theo mấy khúc quanh quen thuộc, nàng đã nhanh chóng tiến tới chỗ thạch đầu, thấy khối đá hình trụ đang nằm an bình ở bên cạnh một cái bàn đá, nàng cao hứng tiến lại.

                      Rón rén nhẹ nhàng như một con mèo, nàng vỗ vỗ thạch đầu: “Hắc, thạch đầu lão huynh, ta tới tìm ngươi chơi đùa này, cám ơn ngươi lần trước hy sinh bả vai cho ta giẫm lên a, ngươi tốt bụng như vậy, chúng ta là bằng hữu nhé!”

                      Tiếp theo, nàng cố ý dừng lại chờ đợi thạch đầu trả lời, tuy nhiên đợi hồi lâu cũng không thấy thạch đầu nói chuyện cùng nàng.

                      Nàng buồn bực đập mạnh: “Uy uy, thạch đầu lão huynh, rời giường nào, mặt trời đã chiếu tới mông rồi.”
                      Cũng không thấy trả lời, Bối Bối nghiêng đầu tự hỏi, nghi hoặc không có câu trả lời…

                      “Nhân loại ngu ngốc!” Thương Tuyệt Lệ đứng ở cách đó không xa, cười nhạo nhìn Bối Bối xưng huynh gọi đệ với tảng đá.

                      Bối Bối chậm rãi đứng lên, chỉ thẳng vào Thương Tuyệt Lệ, phồng má nói: “Thương Tuyệt Lệ, ta cảnh cáo ngươi, bà cô ta hôm nay trong lòng không vui, tốt nhất ngươi không nên chọc tức ta!”

                      Thương Tuyệt Lệ không tin, hừ lạnh: “Không thoải mái thì cút đi, chả có ai muốn giữ ngươi lại cả.”

                      “Nói thừa, ta ở đây thật sự thoải mái, có ăn có mặc, chỉ cần há miệng đã có trà bưng nước rót, tiêu dao tự tại.” Bối Bối cố ý nói với dáng vẻ đầy đắc ý, bộ dáng rất thỏa mãn, tuy nhiên, sâu thẳm trong tim, nàng cảm thấy có chút bi thương. Sáng hôm nay Cô Ngự Hàn cũng không giữ nàng lại, thái độ của hắn làm lòng nàng vô cùng khó chịu.

                      Tức chết, sao nàng phải để ý hắn, nếu hắn không để ý tới nàng, không quan tâm tới hắn chẳng phải tốt hơn sao !

                      “Hừ, làm đồ chơi của người khác cũng thấy vui vẻ như vậy, đúng là đồ mặt dày.” Thương Tuyệt Lệ liếc nàng bằng nửa con mắt, sau đó xoay người rời đi.

                      Bối Bối cảm giác như bị một búa đập thẳng vào ót, ong ong, nhưng đã nhanh chóng tỉnh táo lại, hắn nói có ý tứ gì? Nàng đã biến thành một thứ đồ chơi từ lúc nào ?

                      Mơ hồ cảm thấy có điều kì lạ, nàng lén lút theo sau, muốn đi theo Thương Tuyệt Lệ, bởi vì… Nàng muốn biết ‎ nghĩa rõ ràng của mấy chữ làm người ta không chút thoải mái « Món đồ chơi »!

                      Thương Tuyệt Lệ đi tới ngự thư phòng, cung kính hành lễ: “Vương, thuộc hạ có việc trình tấu.”

                      “Nói đi.” Cô Ngự Hàn bỏ giấy tờ trong tay xuống, miễn cưỡng dựa vào đệm lưng.

                      “Vương, ngài không thể tiếp tục để Tô Bối Bối ở …”

                      Thương Tuyệt Lệ vẫn chưa kịp nói xong, Anh Nhi liền liều lĩnh ào ào xông tới: “Vương, ngài bị thương sao? Thương ở nơi nào, rất nghiêm trọng sao? Vết thương chảy máu dính vào chăn đệm, nô tỳ sẽ thỉnh ngự y…”

                      “Khoan! Không phải máu của ta, là của Bối Bối” Cô Ngự Hàn từ từ nhếch môi khinh bạc, nhớ lại vẻ đẹp của nàng, khuôn mặt tuấn tú như có gió xuân thoáng thổi qua.

                      Thương Tuyệt Lệ nhìn một cách cẩn thận biểu tình của Vương, đầu óc lập tức xoay chuyển, rốt cuộc khi đã nghĩ thông suốt, hắn kinh ngạc mở to hai mắt: “Vương, Tô Bối Bối là.. nữ -?” ( Th0 : haizz mắt có vấn đề j àh nam nữ cũng không phân biệt được…aiii đúng là đầu gỗ Thương Tuyệt Lệ =)) )

                      “Ta có nói nàng là nam sao?” Cô Ngự Hàn thích thú với việc thân phận của Bối Bối bị vạch trần, càng ngày hắn càng chờ mong tới lúc nhìn thấy Bối Bối vận đồ nữ trang, càng thêm hy vọng sẽ thấy nàng mặc váy áo phiêu dật sát cánh cùng hắn!

                      Thanks ss koko!
                      <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 11:00:24 bởi Tần Anh >
                      #41
                        Tần Anh 11.04.2010 11:05:29 (permalink)
                        0
                        Chương 37 : Tâm bị tổn thương !



                        Anh Nhi càng sợ ngây người: “Tô… Tô công tử là là nữ ?”


                        “Ân hừ, Anh Nhi, ngươi có thể ra được rồi” Cô Ngự Hàn thản nhiên kéo quần áo duỗi dài thân mình, dáng vẻ uể oải thoải mái.


                        Thương Tuyệt Lệ sau khi sửng sốt đã lấy lại tinh thần, nghĩ đến chuyện xảy ra giữa Vương và Tô Bối Bối, khuôn mặt hắn trở nên nghiêm túc thận trọng, thoáng chút ửng hồng: “Vương, ngài với Tô Bối Bối… Các ngươi thật sự…”



                        “Thương Tuyệt Lệ, từ khi nào ngươi lại nói năng ấp a ấp úng như vậy?” Cô Ngự Hàn nhẹ nhẹ mở ra cặp mắt sáng lấp lánh, không chút xấu hổ trêu chọc người khác.


                        Thảm thảm, vương lại cùng nhân loại làm  việc này, thật sự là… loạn rồi, trật tự loạn hết rồi!


                        “Vương, ngươi tính… an bài Tô Bối Bối như thế nào, muốn… lấy nàng sao?” Thương Tuyệt Lệ dè dặt hỏi, ngàn vạn lần hy vọng vương đừng nảy sinh cái ý nghĩ như vậy, nếu không loạn càng thêm loạn, Tô Bối Bối sớm muộn sẽ thụ thai, thì còn gì là trật tự.


                        Cô Ngự Hàn nhướng cao mày kiếm, đương nhiên gạt bỏ việc thành thân, hắn không chút để ý đưa tay đùa bỡn y thanh: “Ta có nói sẽ kết hôn nàng sao?”


                        Hắn rất thích cùng với Tô Bối Bối ở một chỗ, không sai, nhưng lấy nàng… Hắn không hề nghĩ tới, hiện tại chỉ thích Tô Bối Bối ở bên cạnh, thế thôi. (koko : Oa oa, anh thật Sở Khanh, anh sẽ bị quả báo ! —Th0 : hê hê ss yên tâm cả hai anh sẽ được phần thưởng xứng đáng ! nhất là anh TTL …a ha ha ha !)


                        Nghe Cô Ngự Hàn nói như vậy, Thương Tuyệt Lệ thầm thở phào một tiếng, tốt, thật tốt là vương không mắc sai lầm, không cưới Tô Bối Bối, nếu không mọi việc sẽ bung bét hết, vương vốn là kẻ cố chấp, nếu đã quyết định chuyện gì thì ai dám động tới, thừa dịp vương chưa bị Tô Bối Bối hoàn toàn mê hoặc tâm trí, hắn phải tìm cách đuổi Tô Bối Bối ra ngoài.




                        Bối Bối ẩn thân dưới cửa sổ, tai ghé sát vào trong, nghe rõ ràng từng mẩu đối thoại, khi nàng nghe thấy Cô Ngự Hàn không chút do dự nói sẽ không cưới nàng, lòng nàng hơi nhói một chút, một cảm giác đau đớn vây chặt lấy nàng..


                        Đưa tay ôm ngực, Bối Bối phát giác bản thân đã mất đi cảm giác, không còn hăng hái muốn nghe lén, nàng trầm mặc rời xa khỏi ngự thư phòng, đầu óc có phần trống rỗng, không ý thức được bản thân đã lạc vào một nơi đặc biệt trên hành lang cung điện, tại sao đặc biệt, bởi vì nàng thấy nó khá khác với những nơi khác trong cung điện của Cô Ngự Hàn, đó chính là một nơi có rất nhiều thị vệ canh gác.


                        Nàng tìm một chỗ kín đáo để ẩn nấp, không muốn bị thị vệ phát hiện, hiện tại trong hoàng cung này, sự hiện diện của hàng hình như thực sự không được hoan nghênh.


                        Ngay sau đó, nàng nghe có tiếng người nói chuyện với nhau ——


                        “Chú ý, ra khỏi cung phải đề cao tinh thần cảnh giác, đây là ‎ý chỉ của vương, các ngươi phải đưa tới tay các quan viên địa phương an toàn không được sai lầm.” Một tên rõ ràng là thị vệ  quay lại phân phó với binh sĩ đưa thư.


                        “Dạ. “


                        Chỉ một lát sau, bọn lính liền lên xe ngựa, cửa cung mở ra, xe ngựa nhanh chóng chạy vội ra ngoài.
                        “Nguyên lai đây là cửa cung .” Bối Bối thì thào tự nói, con ngươi đen nhánh nhìn cửa cung cao ngất phía xa xa như có điều suy nghĩ.





                        Trở lại cung điện nơi nàng ở, Cô Ngự Hàn vội đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt khẩn trương: “Mới sáng sớm ngươi đã đi đâu vậy ? Anh Nhi nói ngươi cả buổi sáng cũng không ở trong cung điện, ngươi chạy đi  đâu? Còn chưa ăn sáng phải không? Mặc ít như vậy, sẽ bị cảm lạnh.”


                        Bối Bối miễn cưỡng giương mắt nhìn hắn, trả lời một cách thờ ơ: “Tiện thể liền đi dạo một chút.”


                        Thấy dáng vẻ của nàng có chút uể oải, Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, suy nghĩ sâu xa một chút, nghĩ ngay đến buổi sáng mình đối xử với nàng khá lạnh nhạt, nói vậy chắc cô gái nhỏ mẫn cảm này đang giận dỗi hắn. Cố gắng né tránh chủ đề buổi sáng, hắn ghé sát vào mặt nàng, đùa giỡn: “Sao rồi? Sao lại giận?”


                        “Không có, ta đã đói bụng, muốn ăn cơm .” Bối Bối đánh trống lảng, giọng nói có chút buồn bực, nhưng một mực không chịu thừa nhận cảm giác khó chịu trong lòng mình.


                        Thanks ss koko!
                        #42
                          Tần Anh 11.04.2010 11:11:27 (permalink)
                          0
                          Chương 38 : Tu hú chiếm tổ chim khách* !


                          Sơn hào hải vị đầy trên bàn, nếu như trước đây bình thường, Bối Bối nhất định sẽ cười híp mắt, nhưng hôm nay, nàng chỉ dùng đũa đảo qua đảo lại cơm trong bát, chẳng để ý là mình chỉ ăn mỗi cơm trắng.

                          Cô Ngự Hàn nhíu đôi mi anh tuấn, khó chịu nhìn bộ dáng ỉu xìu như vậy của nàng, hắn gắp những thức ăn nàng thích nhất vào trong bát nàng.
                          “Cám ơn.” Bối Bối lễ phép một cách bị động.

                          “Tiểu Bối Bối, ngươi không thoải mái sao?” Vừa nói, Cô Ngự Hàn vừa giơ tay đặt lên trán nàng.

                          Bối Bối theo phản xạ lập tức gạt bỏ tay hắn, trong thanh âm có chút kích động: “Đừng động vào ta.”

                          Có gì đó không ổn!

                          Cô Ngự Hàn nhíu nhíu mày, vươn tay chụp tới, kéo Bối Bối từ chỗ nàng ngồi lên trên đùi hắn, đôi môi bạc ghé sát vào khuôn mặt phúng phính của nàng, hỏi một cách ngang ngược: “Ai to gan chòng ghẹo làm tiểu bảo bối của ta không vui? Nói cho ta biết, ta liền đuổi hắn ra khỏi vương cung.”

                          Bối Bối càng giãy dụa, càng chỉ làm hắn ôm nàng chặt hơn, nàng có chút bực mình: “Nếu kẻ làm ta không vui là ngươi thì sao?”

                          Hừ! Để xem hắn có dám đem chính cái tên Đại vương là mình đuổi ra khỏi vương cung không.

                          “Vậy toàn bộ mọi người cùng cút khỏi vương cung!” Cô Ngự Hàn nghiêm trang.

                          Hừ, hắn ngang ngược giận chó đánh mèo mà, Bối Bối tức giận trừng mắt liếc hắn: “Ngươi muốn cho ta trở thành tội nhân thiên cổ mà!”

                          “Ha ha ha… Làm sao ta có thể cam lòng làm thế, tiểu Bối Bối của ta sẽ chỉ là mỹ nhân thiên cổ thôi.” Hắn liền nhanh chóng hôn mặt của nàng một cái.
                          Bối Bối đẩy khuôn mặt tuấn mỹ của hắn ra : “Không được hôn bừa bãi.”

                          Cô Ngự Hàn – con ngươi đen lóe ra những tia sáng gian manh, chớp chớp, cố ‎ ý cắn nhẹ lên vành tai nàng : “Tiểu Bối Bối, chúng ta còn chuyện thân mật gì chưa làm qua nào, có gì mà phải xấu hổ.”

                          Vành tai bị hơi thở ấm nóng phả vào, hắn lại cố ‎tình nói giỡn, làm khuôn mặt nàng phớt hồng: “Ngươi ngươi… Ngươi cứ nói cái gì a, tránh xa ta một chút, quỷ háo sắc!”

                          “Ân? Ngươi dám nói Bổn vương là quỷ háo sắc? Xem ra càng nhường nhịn, ngươi càng không biết trên dưới mà muốn coi rẻ uy nghiêm của ta, xem chiêu đây!” Cô Ngự Hàn bắt đầu quấy rối nàng, ngón tay không ngừng chọc chọc vào dưới nách nàng.

                          Bối Bối giống như đỉa phải vôi* nhảy dựng lên: “Ha ha ha… Không cần, ha ha… buồn, Cô Ngự Hàn ngươi đúng là kẻ tiểu nhân hèn hạ…”

                          Mải đùa giỡn, nàng đã nhanh chóng… quên đi những chuyện không thoải mái.


                          Ban đêm, Bối Bối mặc áo ngủ ôm sát người, bước nhanh đến bên cái giường ấm áp, khi nàng đang muốn xốc chăn lên chui vào, thì đột nhiên một khuôn mặt không sợ trời không sợ đất lại lộ ra, khiến nàng phát hoảng.

                          “Oa a, Cô Ngự Hàn, ngươi làm gì trốn ở trên giường ta?” Bối Bối trợn mắt nhìn cái…tên nam nhân kia – đồ tu hú muốn chiếm tổ chim khách.

                          Cô Ngự Hàn cười híp mắt đưa tay kéo nàng sát lại giường: “Ta vội tới làm ấm giường cho ngươi nha, ngươi nhìn tay ngươi xem, trời lạnh thế này, ngươi nhất định rất lạnh nha.”

                          Vừa nói, hắn vừa nắm lấy tay nàng kéo  lên gần  miệng để hà hơi cho ấm.

                          Mặc dù rất muốn chạm vào bàn tay ấm áp của hắn, nhưng Bối Bối cố hết sức rút tay về, mạnh miệng nói: “Cô Ngự Hàn, ngươi không thể ngủ ở đây, muốn làm ấm giường thì trở về tẩm cung của ngươi, tự làm ấm giường của mình ngươi!”

                          Con ngươi đen của hắn nhíu lại, hắn đưa tay ôm lấy eo lưng mềm mại của nàng, khiến nàng té nhào vào ngực mình: “Tiểu Bối Bối, ta cực kỳ không thích ngươi gọi ta cả họ cả tên, ngoan, gọi Hàn đi.”

                          ———–

                          *Tu hú vốn là loài vụng không biết làm tổ, nên thường đẻ trứng vào tổ con chim khác, hay dùng để nói ví những kẻ không biết lo việc nhà. Nó lại là một loài chim ăn không mắc nghẹn bao giờ ! (th0 : cái này hay a..ăn không nghẹn a…^^~)



                          * Nguyên văn : cá chạch gặp nồi chảo.
                          Thanks ss koko !
                          <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 11:12:32 bởi Tần Anh >
                          #43
                            Tần Anh 11.04.2010 11:13:40 (permalink)
                            0
                            Chương 39 :Ai để ý đến hắn thích hay không thích!

                            Bối Bối chu miệng, mạnh mẽ phản bác: “Ta không cần, hình như chúng ta đâu có quá thân thiết!”

                            Nhớ lại những lời hắn nói ở ngự thư phòng, lập tức nàng thấy khó chịu trong người, nàng quyết định, sau này sẽ duy trì khoảng cách với hắn, đằng nào khi nàng về nhà cũng quên hắn, ai cần hắn cưới a!

                            Không ngoan, ăn ngươi! (Th0 : aa…a…a không ngoan liền bị ăn ạ! Anh thật là thú mà….>’’<)


                            Cô Ngự Hàn nheo con ngươi đen một cách nguy hiểm, khuôn mặt tuấn mỹ tối sầm: “Tiểu Bối Bối, ngươi đang nói cái gì? Chúng ta không quen, phải không? Không cần gọi tên, phải không?”

                            Nhìn vẻ mặt nóng lòng muốn chối bỏ quan hệ của nàng, hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

                            Thấy sắc mặt hắn không bình thường, Bối Bối phát hiện trước ánh mắt nghiêm nghị của hắn, cũng hơi thấy sợ, nhưng quyết không lùi bước: “Vốn là không quen, ngươi là chủ còn ta là người hầu, sao có thể dùng tên gọi để xưng hô với nhau, trong cung mọi người sẽ nói ta đại nghịch bất đạo, ta không muốn mạo hiểm, bất kỳ lúc nào cũng dễ có khả năng bị người ta bắt đi lao động cải tạo, hơn nữa để đường đường một vị Đại vương ngủ ở trên giường ta, nhất định sẽ hạ thấp thân phận tôn quý của ngươi mà. “

                            Nàng lải nhải sổ ra một đống lý do rất hoàn mỹ, rất hợp tình hợp lý.

                            Tuy nhiên, khi lọt vào tai Cô Ngự Hàn hắn chỉ thấy chói tai cực kỳ, hắn xoay người một cái ngăn nàng, con ngươi đen nheo lại nguy hiểm: “Tiểu Bối Bối, ngươi nói chuyện càng ngày càng không đáng yêu, cũng càng ngày càng không ngoan !”

                            “Ngươi… Ngươi không được đè lên người ta, nặng quá, tránh ra.” Bối Bối đẩy hắn ra, trên mặt dường như vẫn đọng lại một chút khí ấm áp mà hắn vừa phả vào, mang đến một chút tê dại, khiến nàng muốn lùi bước.

                            Cố ý ghé sát nàng, Cô Ngự Hàn dùng mũi chạm mũi, mắt đối mắt: “Tiểu Bối Bối, tay ngươi vừa nhiệt tình vừa náo loạn xằng bậy trên người ta như vậy, có phải muốn ám chỉ cái gì đó phải không?”

                            “Cô, Ngự, Hàn!” Bối Bối trợn trừng, như muốn phun lửa đốt cháy hắn.

                            Grừ! Này nam nhân thật không biết xấu hổ a, đen sì mà cũng có thế nói thành trắng bóc, mà nói xong…nghe cũng ra vẻ như vậy!

                            “Tiểu Bối Bối, vừa rồi ta đã nói, gọi là Hàn.” Tiếng nói nguy hiểm quỷ dị của hắn lại vang lên, con ngươi đen tỏa ra ánh sáng uy hiếp.

                            Cố gắng chống lại đôi mắt âm u uy hiếp của hắn, Bối Bối nuốt một ngụm nước bọt, thoạt nhìn hắn rất hòa nhã, nhưng ánh mắt của hắn lại làm cho nàng cảm thấy da đầu tê dại, phảng phất uy hiếp như có thể đem nàng nuốt vào bất cứ lúc nào.

                            Khí thế của nàng nhanh chóng biến mất, nhưng cũng không muốn làm theo ‎ ý hắn, nàng tránh trái tránh phải để lảng sang chuyện khác : “Cái…kia… Khụ… Cô Ngự Hàn…”

                            “Gọi là Hàn.” Thanh âm của hắn càng thêm ôn nhu, nhưng vẫn bao hàm áp lực.

                            “Ta ta…” Bối Bối ê a chíp chíp nhất vẫn không thể kêu nổi, gọi thân mật như vậy làm toàn thân nàng muốn nổi da gà, trên thực tế nàng mới tìm được cửa cung thì đã muốn chuồn ra, chuẩn bị bỏ của chạy lấy người, chỗ này thật buồn chán!

                            Nhìn nàng mắt tuy nhìn vào hắn, nhưng lại lơ đãng như đang ở tận phương nào, Cô Ngự Hàn thấy trong lòng tràn một cảm giác đau xót: “Tiểu Bối Bối, xem ra ngươi rất không ngoan, không có cách nào khác đâu, chúng ta còn có cả một đêm để từ từ mà.”

                            Vừa nói, hắn mỉm cười gian ác, thừa dịp nàng chưa kịp hoàn hồn hắn đưa tay túm lấy thắt lưng nàng lôi kéo, tức thì, áo ngủ trên người nàng lập tức nới lỏng xộc xệch, nàng nhanh chóng cảm giác được khí lạnh thông qua khe hở của y phục xâm nhập vào.

                            Bối Bối rùng mình một cái, đồng thời ý thức được hắn đang làm cái gì, tay nàng vội vàng nắm chặt vạt áo: “Cô Ngự Hàn, này này này, tay ngươi đặt ở nơi nào, Cô Ngự Hàn… Ưm…”

                            Không muốn tiếp tục nghe nàng gọi cả họ và tên mình, Cô Ngự Hàn áp chặt lên đôi môi hồng tươi như hoa sen đang mấp máy của nàng, bừa bãi cướp lấy thứ dịu ngọt của nàng, hơi thở cuồng dã của hắn lập tức thấm ướt đôi môi xinh đẹp như đôi cánh hoa của nàng.

                            “Ưm ưm… Hàn, a Hàn, ưm ưm… Ta gọi, ta gọi mà …” Bối Bối khó khăn lắm mới phát ra được âm thanh, lúc lắc đầu muốn trốn tránh đi nụ hôn nóng bỏng của hắn.

                            Bàn tay ấm áp của Cô Ngự Hàn tùy tiện chuyển động ở trên làn da trắng mịn của nàng, hôn nàng càng thêm tàn bạo mãnh liệt, răng môi dây dưa: “Bảo bối của ta, hiện tại mới nói… Đã quá muộn!”

                            Không bao lâu, Bối Bối phản khàng càng ngày càng yếu ớt, chỉ có thể nhũn người trước sự ấm áp của hắn, xụi lơ trong nguồn ân bể ái* của hắn.

                            * Nguyên văn : trận trận ái triều.

                            Thanks ss koko !
                            <bài viết được chỉnh sửa lúc 11.04.2010 11:17:04 bởi Tần Anh >
                            #44
                              Tần Anh 11.04.2010 11:22:06 (permalink)
                              0
                              Chương 40 :Muốn bắt người?


                              Sáng sớm, cơn đau từ xương sống xuống đến thắt lưng khiến Bối Bối tỉnh lại, xoa nhẹ con mắt. Đầu óc dần dần thanh tỉnh, những kí ức tối qua ùa về triền miên như thủy triều khiến nàng hai mắt mở to, vội vàng quay đầu nhìn lại.

                              Không có ai!

                              Không thể định nghĩa nổi cảm giác trong lòng lúc này, nàng chỉ cảm thấy rất buồn bực. Không hy vọng hắn vẫn còn nằm lại trên giường nhưng không hiểu sao nàng lại thấy cô đơn.

                              Vỗ vỗ cái trán: “Tô Bối Bối, ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì a? Đầu óc ngươi như thế nào, sao lại không nghĩ … tới những chuyện vừa lòng vui vẻ đây!”

                              Không được, nàng không thể tiếp tục ở đây. Cô Ngự Hàn đê tiện hẹp hòi luôn dùng sắc đẹp mê hoặc nàng, hắn quá nguy hiểm. Mỹ nam chỉ có thể nhìn, không thể ở bên!

                              Nhanh chóng rửa mặt chải đầu tươm tất, nàng lao ra cửa phòng, chuẩn bị dò đường đi.

                              Khi đi qua hành lang, nàng thấy Cô Ngự Hàn, Thương Tuyệt Lệ  cùng một người thoạt nhìn rất già nhưng cũng rất khỏe mạnh – một ông già tóc bạc, đi về hướng nàng.

                              Không muốn bọn họ thấy mình, Bối Bối nhanh chóng nấp vào phía sau một bên núi giả, nín thở tập trung chờ đợi bọn họ đi xa.

                              Loáng thoáng, nàng tựa hồ nghe được thanh âm của Thương Tuyệt Lệ: “Vương, bọn thị vệ hồi báo rằng không tìm được Hà Khả Y. Xin hỏi có cần tăng người truy lùng?”

                              “Tùy ngươi.” Cô Ngự Hàn miễn cưỡng trả lời.

                              Trưởng lão xem chừng có phần sốt ruột: “Vương, cho dù là chỉ có một phần vạn khả năng chúng ta cũng phải bắt cho được a. Nói không chừng Hà Khả Y chính là tân nương được trời an bài của vương -.”

                              “Chuyện này các ngươi muốn làm gì thì làm, việc nhỏ như thế do Tuyệt Lệ đảm trách là tốt rồi.” Cô Ngự Hàn tùy tiện nói, bọn họ sáng sớm tìm hắn như vậy chính là vì một nữ nhân hắn chưa từng gặp mặt a, thật là nhàm chán, a… Chỉ muốn trở về chăn ấm cùng Tiểu Bối Bối cho thoải mái.

                              “… Vương…” Thương Tuyệt Lệ tiếp tục nói điều gì đó, nhưng do bọn họ đã đi xa nên Bối Bối nghe không được rõ lắm.

                              Từ phía sau núi giả chui ra, Bối Bối nhìn theo bóng lưng họ, thầm nghĩ, bọn họ hình như muốn bắt Khả Y. Không được, không thể để cho bọn họ bắt được Khả Y.

                              Đôi mắt đen tròn của nàng chuyển chuyển, quyết định đi theo sau thăm dò đến tột cùng, xem bọn hắn chuẩn bị bắt người như thế nào ?


                              Không xa không gần theo sát ba người bọn họ, Bối Bối dỏng tai muốn nghe rõ bọn họ đang nói cái gì. Không nghe được hoàn chỉnh điều gì, nàng đâm lo lắng cuống lên trong lòng.

                              Theo dõi được một đoạn đường sau, Cô Ngự Hàn đột nhiên ngừng cước bộ, khuôn mặt anh tuấn nghiêm lại, con ngươi đen có tia cảnh giác, có người đang đi theo bọn họ!

                              Thương Tuyệt Lệ cũng cảm giác quá rõ ràng là mình đang bị theo dõi, luôn thấy như có người đang nhìn chăm chú phía sau. Đôi mày rậm nhăn lên nói: “Vương, có người đang theo dõi chúng ta.”

                              “A? Chẳng lẽ có ngoại nhân lẻn vào vương cung sao?” Trưởng lão cũng trở nên cẩn thận.

                              Theo ở phía sau, thấy bọn họ ngừng lại, Bối Bối bị dọa cho hoảng sợ, lập tức vọt đến trốn một bên, chỉ lo bị bọn họ bắt được.

                              Một lát sau, Cô Ngự Hàn cùng Thương Tuyệt Lệ, hai người bọn họ trao nhau một ánh mắt rồi tiếp tục đi về phía trước, tiếp tục nói chuyện như không có việc gì xảy ra.

                              Bối Bối len lén vươn đầu xem, thấy bọn họ hình như không phát hiện điều gì liền tiếp tục đi về phía trước. Nàng âm thầm vui mừng, nhẹ nhàng mà cất bước lại gần. Lần này nàng cẩn thận thay đổi đi theo dõi một bên.

                              Phía trước, con ngươi Cô Ngự Hàn liếc nhìn Thương Tuyệt Lệ, gật đầu, sau đó ba người nhanh chóng cùng quay đầu lại.

                              Thanks ss Linhkr !

                              Chương 41 :Gặp trở ngại…



                              Bối Bối thấy bọn họ bất ngờ quay đầu lại, tim của nàng thiếu chút nữa đập lạc nửa nhịp, sợ đến luống cuống, theo phản xạ phi thân trốn sang hướng khác. Tuy nhiên, không may cho nàng là hướng ấy bị chắn bởi một cây cột lớn, vậy là nàng cứ như vậy thẳng tắp cùng cây cột làm một cái  … ôm thân mật.


                              “Ôi, đau đau đau đau…” Bối Bối đưa tay che trán, không nhịn được phải kêu lên. Thanh âm ép tới rất thấp, khiến nàng cố nhịn đến mức nghiến răng nghiến lợi, cho là như vậy người phía trước không nhận ra.


                              Cô Ngự Hàn nhìn thấy liền bật cười.



                              “Tiểu Bối Bối, ngươi sáng sớm đã theo ta như vậy a, không nỡ rời ta thì cứ nói ra, không nên lén lút theo sát như vậy.” Cô Ngự Hàn đi tới trước mặt nàng, hai tròng mắt hài hước trêu tức nhìn xuống, con ngươi quét nàng toàn thân cao thấp, giống như có thể nhìn thấu mỗi một căn đầu khớp xương. Đã xác định được nàng chỉ đụng thương một điểm mà thôi, hắn thả lỏng tâm tư .


                              “Ai theo ngươi .” Bối Bối để … tay xuống, ngẩng đầu lên trừng mắt với hắn. Một khối hồng hồng trên trán hiện lên rõ ràng trước mắt hắn.


                              Cô Ngự Hàn nhìn dấu vết màu đỏ trên trán nàng, con ngươi co lại, mơ hồ thấy đau lòng. Hắn đưa tay kéo nàng lại, xoa xoa cái trán của nàng, tiếng nói đột nhiên trở nên thật sự mềm nhẹ: “Rất đau sao?”


                              “Không phải ngươi nói thừa sao? Ngươi tới đụng thử xem có đau hay không.” Bối Bối nhe răng trợn mắt về phía hắn. Cảm giác tay của hắn ở trên trán xoa bóp thật thoải mái, nàng nhịn không được càng tới gần hắn hơn.


                              Thương Tuyệt Lệ nén giận, trơ mắt nhìn vương cùng Tô Bối Bối thân mật như vậy, nhịn đến nỗi hai tai đều đỏ hồng lên. Vương vĩ đại a, để Tô Bối Bối thản nhiên chộp được thái độ quan tâm.


                              Trưởng lão nghi hoặc nhìn màn kịch trước mắt, tầm mắt hướng trọn trên người Bối Bối, ánh mắt lấp lánh, vô cùng lợi hại: “Vị…tiểu ca này thật lạ mặt, xin hỏi là ở cung nào -?”


                              Gần đây có nghe vương cẩn thận giữ một tiểu nam hài bên mình, thậm chí còn có nói đến ‘đoạn tay áo chi phích’*, chẳng lẽ là cái…”Nam hài” trước mắt này? Nhưng… đây đích thị là một cô bé, không những thế cong là một nhân loại!


                              Việc này thật nguy hiểm, vương sao có thể cùng nhân loại thân thiết đến như vậy.


                              Bối Bối chuyển mắt hướng về trưởng lão, thấy ánh mắt hắn sắc bén như vậy, cả người đều không được tự nhiên, nhưng cũng thành thật trả lời : “Ta là ở trong cung Đại vương.”


                              Nghe vậy, ánh mắt trưởng lão càng thêm sâu sắc, hắn không nói gì thêm, chỉ là chăm chú đánh giá Bối Bối. Căn cứ biểu hiện của vương có thể nói, ngài hình như rất quan tâm cái… cô bé này. Tạm thời không thể nói quá nhiều.


                              Trước phản ứng của hai thuộc hạ, Cô Ngự Hàn  tuyệt đối không để tâm, chỉ tập trung giúp Bối Bối xoa cái trán, âm thầm vận công vào lòng bàn tay giúp giảm bớt đau đớn của nàng. Nếu không, nàng sao có thể thấy thoải mái sớm như vậy, vốn đau đến phải kêu oa oa.


                              “Còn rất đau sao?” Hắn cúi đầu thổi thổi cho nàng.


                              Hơi nóng rực tản ra trên trán, Bối Bối cảm giác tiếng lòng rung động,trả lời có chút không được tự nhiên: “Không có việc gì, cám ơn nhiều.”


                              Nói xong, nàng rất nhanh đứng lui cách hắn, tim bất ngờ đập mạnh. Hắn đột nhiên trở nên hình như rất… ôn nhu? Khiến nàng tưởng như ngạt thở, nguy hiểm nguy hiểm. Không thể quên hắn bình thường trêu đùa nàng, cười cợt nàng ác liệt cỡ nào.


                              “Tiểu Bối Bối, ngươi đang suy nghĩ cái gì ni?” Cô Ngự Hàn thấy nàng hồn phách lại đi vào cõi thần tiên, thì có phần khó chịu. Hắn áp sát vào mặt nàng, cắn cái mũi đẹp nhỏ bé của nàng một ngụm.


                              “Oa a, ngươi làm chi a. Có người ở… di? Người đâu rồii?” Bối Bối che cái mũi, ánh mắt nhìn trái phải. Hai người kia mới vừa rồi ở đây mà? Như thế nào lập tức đã không thấy tăm hơi?


                              Cô Ngự Hàn đưa tay khoác vai nàng, kéo nàng đi và giải thích nghi hoặc của nàng: “Ta vừa để cho bọn họ lui xuống rồi.”


                              Thanks ss Linhkr!
                              <bài viết được chỉnh sửa lúc 13.04.2010 22:52:27 bởi Tần Anh >
                              #45
                                Thay đổi trang: < 123 > >> | Trang 3 của 6 trang, bài viết từ 31 đến 45 trên tổng số 86 bài trong đề mục
                                Chuyển nhanh đến:

                                Thống kê hiện tại

                                Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
                                Kiểu:
                                2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9