II
Mấy ngày nay, sân bay Tân Sơn Nhất đông đúc người về thăm quê hương. Cái tết này xem ra nhiều người trở lại Việt Nam, tình hình kinh tế khủng hoảng nên mọi người tranh thủ. Ông Hồ Hởi ra sân bay đón người đàn bà từ Mỹ về, không cho ai theo cùng nên hiểu đây là người đàn bà khá hệ trọng trong cuộc đời ông. Nhưng bà chỉ tay về một người con gái khá xinh đẹp, cùng về với bà đợt này.
Họ ốp má chào nhau, ông kéo tiếp những hành lý ra ngoài. Đến chiếc xe ông đậu bên góc đường, dồn hành lý vào xe và mở cửa cho mọi người vào nhanh để tránh những lời mời mọc từ các bác tài taxi. Trong lúc chạy xe, họ tự giới thiệu với nhau:
- Đây là Chang Thục Uyên, cô ca sĩ bên Mỹ về. Em nó giỏi tiếng Việt lắm, cùng ở nhà với mấy đứa con anh.
- Không có gì!- Ông Hồ Hởi nói, liếc nhìn kính hậu và gật đầu.
Người đàn bà im lặng một lúc, rồi cũng phải thỏ thẻ:
- Con bé vẫn khỏe chứ!
- Khỏe, nó học trường Cao đẳng Du lịch nhưng mê game quá mức. Hai đứa nó coi nhau như huynh đệ.
- Mê game à! Mình cũng thuộc phái Nga Mi đây, con bé thuộc phái nào..
Ông Hồ Hởi lắc đầu không trả lời, chỉ thầm nhũ: “ Hai mẹ con nó giống nhau quá, chỉ vô tư lự mà cuộc đời lại đãi ngộ.” Ông húng hắn ho:
- Có cần cho biết là mẹ nó không?
Người đàn bà liếc kính hậu, thấy cô ca sĩ chỉ mãi mê nhìn ngắm đường phố. Bà nói tỉnh queo:
- Nó đang hạnh phúc với hoàn cảnh như vậy rồi. Bỗng biết mẹ nó còn sống, rồi nó sẽ bắt lỗi bắt phải em không đành để nó khổ sở.
- Được thôi! Tụi nó cứ nghĩ là huynh đệ cũng có cái hay…
Ông Hồ Hởi cho xe vòng qua bồn binh, chạy một đổi nữa là tới nhà. Ông không có mướn người phụ việc, nên phải tự xuống mở cổng và cho xe lui vào trong sân. Thúy Nguyệt từ trong nhà chạy ra cúi chào mọi người. Người đàn bà phái Nga Mi chết lặng, trong lòng nức nở nhưng cố ghìm lại. Đứa con gái mình cao lớn thế kia ư? Giờ này, bà có thể thú nhận mình là mẹ của nó sao mình không làm, có gì cản trở nữa đâu…Nhưng rồi cái nhìn của bà vụt cụp xuống khi Thúy Nguyệt cũng chăm chăm lại bà: “ Tôi biết là con của bà từ lâu rồi! Nhưng bà đã bỏ tôi từ lâu, thì nay mong bà đừng khuấy động việc ấy ra…Mong sao mọi thứ như trật tự cũ, cứ để tôi âm thầm yêu đại ca Hồ Hiệp…Và Huynh đệ chúng tôi được bên nhau mãi mãi.”
Thúy Nguyệt mỉm cười với Chang Thục Uyên, mà lòng rầu rĩ: “Sao lại còn mang thêm một giai nhân về đây nữa làm gì!”. Thúy Nguyệt lăng xoăn chạy vào trong tìm Hồ Hiệp.
- Đại ca…Gia gia có khách đấy!- Thúy Nguyệt gõ cửa phòng, nhưng bên trong vẫn im ỉm.
Tư Gia ông Hồ Hởi có hai người con. Hồ Hiệp danh xưng đại ca, vì là anh trai của tiểu muội Thúy Nguyệt. Hai anh em từ nhỏ mê chơi game online kiếm hiệp (tức nhiên là game Võ Lâm Truyền Kỳ). Lão gia Hồ Hởi cũng không nói gì và mọi người trong tư gia đều có góc nhìn xả hội không khác gì truyện của Kim Dung. Trên thương trường, họ cho đó là giới giang hồ; Còn các Nhà Đầu tư thì cả hai đều gọi là các cao thủ võ lâm hoặc là đại hiệp. Hồ Hiệp đã trở thành một người tự kỷ, ít giao du với người ngoài nên cũng có chứng bệnh trầm cảm: Sợ đám đông và nhất là sợ người khác không nghe và hiểu mình. Hồ Hiệp đang cố đầu tư viết sách, tựa như mình đã sắp tìm ra nguyên nhân vì sao thế giới bị khủng hoảng tài chính. Không cần nhìn đâu xa, nhìn hiện tại Việt Nam mình thôi… Người ta huy động vốn nhiều lần, thoạt đầu người ta cần một ngàn tỉ, bán ra cổ phiếu số lượng đó. Sau người ta nói cần thêm một ngàn tỉ nữa, rồi cũng một công ty đó bán thêm ra số lượng cổ phiếu. Tựa như muốn bao nhiêu mà chả được, vậy giá trị nó nằm ở đâu mới đúng. Hồ Hiệp mở quyển “bí kíp” đang soạn thảo, điền thêm việc tương đồng giá trị của mấy bộ đồ trong game với cổ phiếu, rằng bộ đồ từng tăng điểm chóng mặt thì cổ phiếu người ta từng huy động nhiều đợt bán ra, bao nhiêu cũng được và vẫn có điểm cao thì bây giờ mọi thứ y chang nhau là tự đánh ngã mình.
Hồ Hiệp nhanh chóng bị mùi hương phân tán tư duy, nên đành gát bút hé cửa ra nhìn.
- Tiểu muội có việc gì xảy ra?
Chang Thục Uyên vì lịch sự không dám nhìn qua khe cửa có một vị “hảo hớn” đang núp. Cô xoay tròn nhìn mọi thứ trong căn nhà.
- Gia đình của bác xưng hô giống trong truyện kiếm hiệp quá hà…
- Thế đấy! Nhưng sau này bác biết con về Mỹ cũng ghiền xưng hô như vậy cho xem. Mới ban đầu nghe chói tai, nhưng sau lâng lâng như một vị anh hùng xuất chúng.
- Bác cũng giống hệt luôn rồi, nhưng thôi nhập gia thì tùy tục: “Kính lão bá bá”.
- Còn ta, ngươi phải gọi là Thảo Nga bà bà.
Hồ Hiệp đại ca không thể chịu đựng nổi “khí độc”, thơm lồng lộng khắp nhà của hai nữ ma vương “mới xuống núi”. Khép cửa lại kín đáo, ngồi nghĩ ngợi chứ không muốn chào hỏi ai. Nhà thì rộng nhưng chỉ có ba căn phòng. Ông Hồ Hởi cùng với người đàn bà ấy chung một căn, còn Chang Thục Uyên ở cùng với Thúy Nguyệt ( phòng của Hồ Hiệp không ai dám ngó đến). Đủ thấy đại ca Hồ Hiệp quan trọng như thế nào trong tư gia này. Ông Hồ Hởi chờ bên ngoài phòng khách, khi ấy Hồ Hiệp không khỏi ngạc nhiên vì cô tiên giáng trần kia là ai.
- Gia gia…Ai đã đến tư gia chúng ta vậy?
- Có hai vị khách từ bên Mỹ về. Một lát ta sẽ cho ngươi bái kiến.
Mấy câu, Hồ Hiệp lại vào trong phòng khép cửa lại.
Sau khi, tắm rửa và sắp sếp đồ đạc. Hồ Hiệp lắng nghe hai bang chủ nói chuyện( Lúc nào, Hồ Hiệp cũng cho rằng gia gia Hồ Hởi thuộc bang phái nào đó). Đại ca không thể không nhận ra một mùi hương lồng lộng của Thảo Nga bà bà, đại ca nghe họ bàn bạc:
- Em về đây, muốn mua thật nhiều cổ phiếu. Anh nghĩ sao?- Người đàn bà thuộc phái Nga Mi hỏi ông Hồ Hởi.
- Cổ phiếu?
- Đúng vậy! Cổ phiếu của vài công ty sữa…
- Được thôi…Mặc dù điểm Chứng Khoán rớt thê thảm nhưng các Công ty sữa cổ phiếu giá vẫn còn rất cao…
- Em có một kế sách này, nếu thực hiện đúng…Ắt chúng ta giàu to…
- Kế sách!- Ông Hồ Hởi thốt lên, vì bí mật người đàn bà này được giàu có ông biết từng cen ti mét. Nhưng ông cũng là người rất ngại những mưu toan, kế sách mà mỗi lần bà thực hiện đều trót lọt và chưa từng thất bại bao giờ.
- Đúng vậy! Kế sách là đem về đây một con voi con.
- Đem về một chú voi…- Ông Hồ Hởi thốt lên, gia gia bắt đầu lắng nghe kế hoạch của bà từ bên Mỹ về.
- Cho voi uống sữa, cổ phiếu sữa sẽ lên vèo vèo.
- Trời…
Ông Hồ Hởi lại bên cửa sổ, gia gia đứng nhìn quanh khoảng sân trước nhà. Hình dung một chú voi to lớn, bệ vệ đang nhai mía giống như trong sở thú. Chắc ở đây không thể được, vì người ta sẽ chú ý. Mấy đứa nhỏ sẽ ghé mắt trông vào, làm sao có thể giấu giếm nhà nước đây. Nhưng ông biết tính ý người đàn bà kia, thôi thì cản trở sẽ thêm bị càu nhàu. Hay sự việc cứ tự nhiên gặp khó khăn, người đàn bà thuộc phái Nga Mi sẽ đổi ý kiến thôi.
- Anh không đồng tình hay sao? Ta đi Đắc Lắc vài ngày, bắt voi về trước mới nắm giữ cổ phiếu sau.
Người đàn bà phân trần đầu đuôi, sắp đặt kế hoạch để ông Hồ Hởi vững tin. Hồ Hiệp lắng nghe cho rằng ý Thảo Nga bà bà mới lạ, bắt đầu mới chịu nghiệm lại hệ thống tư tưởng của người khác.
Chiều mặt trời vừa lặng, đợi khi thành phố lên đèn. Hồ Hiệp lên đỉnh mái nhà, ôm cứng cột thu lôi mà nhìn khắp thành phố. Quả là anh hùng, là một người thật cô đơn. Chang Thục Uyên cũng không vừa, ai dè cũng leo lên đó mà ngồi:
- Đi đâu lên đây, té bây giờ…- Chang Thục Uyên hỏi lửng lơ, mà Hồ Hiệp đại ca có muốn nghe đâu.
- Cô nương hỏi ai?
- Anh chứ còn ai…
- Nếu ngươi gọi ta là đại ca thì ta mới chịu nói…
- À ra vậy! Đại ca có tâm sự gì mà leo lên đỉnh nhà quá nguy hiểm.
- Ta muốn làm một vị anh hùng hào hiệp, cứu cả thế giới này!
- Đại ca xem, ngồi ở đỉnh cao thì xung quanh rất dễ té. Nếu đại ca muốn trở thành một vị anh hùng thì cũng giống như vậy.
- Lúc đó tính sau, cũng như bây giờ sợ té thì ôm cứng cột thu lôi này. Cô nương làm ơn ôm cây thu lôi kia, kẻo ta là người có lỗi trong việc rơi tự do của cô nương đó.
- Đại ca yên tâm. Bên Mỹ tiểu muội có học môn xiếc và leo núi…Nhưng đại ca nói nghe cũng có lý, ôm cột thu lôi cho chắc ăn thì sao ta không làm.
Chang Thục Uyên men ra đỉnh mái còn lại, ngồi thòng hai chân giống Hồ Hiệp ôm cột thu lôi vào lòng. Cả hai nhìn thành phố lên đèn, nhỏ to tâm sự như người thân quen.
- Đại ca thường hay lên đây lắm à?
- Như cơm bữa. Ta muốn xem mình ngồi ở đỉnh cao chót vót chuyện gì sẽ xảy ra với ta.
- Tiểu muội đã thấy ngay là té…Chứ không ngoài chuyện gì khác.
- Vậy thì con người ta, không được phấn đấu lên đỉnh cao sao? Mục đích sống của con người là an bài sao?
- Đúng là con người ta cần phấn đấu lên đỉnh cao. Nhưng phải biết lượng sức mình.
- Không ai có thể lượng sức mình, nếu không chịu thử qua…
- Cái nào cũng đúng, miễn sao đừng té là được…Té là hết.
- Bởi thế ta mới ôm cứng cột thu lôi đây!- Hồ Hiệp gãi đầu- Làm anh hùng đứng trên đỉnh cao quả là chuyện hiếm, nhưng phải làm. Ta cố công ghi chép bí kíp có tên là Chứng Khoán Quốc Bảo.
- Chứng Khoán Quốc Bảo?
- Đúng vậy! Nhưng ta cũng mới có ý tưởng và ta cũng mới nghe một ý tưởng từ Thảo Nga bà bà. Lần này soạn bí kíp, ta sẽ lắng nghe tất cả mọi ý kiến của người khác.
- Nghĩa là…
- Đợi khi bà bà đi Đắc Lắc bắt voi về xem sự thể thế nào?
- Ô! Đi Đắc Lắc chơi à…Muội xin cho, đại ca đi không?
- Ừ! Ta là một vị anh hùng, mà thực ra ta chưa biết Đắc Lắc ở đâu? Chắc là ra đó, có cỡi voi…
- Khỏi phải nói rồi…
- Người ta nói: “Lên voi xuống chó”. Ta ra đó cỡi voi trước coi có hên không.
Hai người dìu nhau xuống mái nhà. Bữa cơm tối đó, Chang Thục Uyên không khó khăn trong việc xin cả nhóm (có cả Thúy Nguyệt) lên rừng bắt voi.
- Thảo Nga bà bà à! Cho tụi con đi Đắc Lắc nữa đó.
Bà liếc nhìn ông Hồ Hởi, ông Hồ Hởi phản ứng trợn trừng mắt.
- Ta đi Đắc Lắc có chuyện bí mật, các ngươi theo không tiện.
- Bắt voi về nuôi chứ có gì mà bí mật, tụi con theo để được cỡi voi như Hai Bà Trưng.
Thảo Nga bà bà càng nhìn về Lão gia gia. Ông Hồ Hởi không còn nhịn được nữa, buông đũa:
- Tôi không có tiếc lộ điều gì cả đó!
- Vậy sao chúng nó biết hết vậy.
- Tụi con trong nhà sao không biết- Chang Thục Uyên nhìn về Hồ Hiệp- Ca ca nói chứ ai…
Hồ Hiệp xặc cơm, miệng đầy ấp mà cố cãi:
- bập…bà .bà…à…á…ự ư…
Hồ Hiệp không nói nên lời. Cuối cùng cuối đầu chấp nhận là kẻ nghe lén, lại thêm nhiều chuyện.
- Sao? Như vậy mà xứng mặt anh hùng sao? Ta nói cho các người nghe, người nghe lén là người không bao giờ tốt đâu…Hồ Hiệp kiếm cung chứ gì! Ta chưởng một cái là lên đường ngay đó…
- Con đâu có nói gì thưa Bà Bà! Chỉ đưa ra ý tưởng viết sách và đợi Bà Bà bắt voi về xem sự việc thế nào- Hồ Hiệp liếc nhìn sang Chang Thục Uyên, la hét- Người nhiều chuyện rõ mươi mười mới là cô nương đó.
- Góc miệng ngươi dính hột cơm, từ từ mà nói- Ông Hồ Hởi nhắc khéo- Khi một cô nương có lỗi, phải che chở và ôm hết mọi thứ về mình mới là người hào hiệp.
Hồ Hiệp tìm hột cơm bên khóe miệng để lên bàn, thỉnh thoảng anh hùng cũng bị dính cơm sao không thấy phim nào chiếu lên nhỉ? Gia Gia Hồ Hởi nói đúng ,nên Hồ Hiệp thôi không còn cái nhìn cháy lửa về phía Chang Thục Uyên nữa. Bà Bà Thảo Nga lằn nhằn:
- Ở nhà viết sách gì?
- Chứng Khoán Quốc Bảo…
- Ta không hỏi ngươi mà hỏi Hồ đại ca của ngươi…- Bà Bà trách Thúy Nguyệt- Hỏi ai người đó trả lời.
Ông Hồ Hởi lòn chân đá Hồ Hiệp. Hồ Hiệp rướn người lên một cái và hiểu ra là Bà Bà rất uy danh với Gia Gia nhà mình:
- Thì tiểu muội Thúy Nguyệt nói rồi đó…
- Nhưng ta muốn hỏi ngươi, đích thân phải trả lời…
- Tự dưng phải mình nói mới được…
Chang Thục Uyên nóng nãy:
- Trời ơi, phải nảy giờ trả lời là xong rồi.
- Thôi được! Ta hỏi ngươi viết sách có ý gì…
- Chưa biết, có khi đó là bí kíp…
- Đại ca sợ các đại hiệp tới nhà tìm gia gia hỏi về thành công đợt chứng khoán vừa rồi. Họ cho rằng nhà ta có một bí kíp nào đó, nên sợ không có nên đại ca soạn giáo trình…
Ông Hồ Hởi im lặng, đứng lên tìm kiếm.
- Trước ta có ghi một quyển…ơ…Bây giờ ta nhớ ra là ta quên không biết để đâu.
Thúy Nguyệt im ỉm: “Gia gia ghi nhật ký chứ gì! Gia gia bỏ quên phòng con chứ đâu…Thôi, giấu luôn, kẻo họ biết ta đã biết mình là con của Thảo Nga bà bà đó”.
Hồ Hiệp nhìn thái độ của cha và Thúy Nguyệt, sinh nghi ngờ rằng quyển bí kíp đang trong trong tay tiểu muội mình thật rồi: “ Vậy là có quyển bí kíp!”. Không được tập trung, phải trả lời câu hỏi của Bà Bà. Lại phải làm bộ không quan tâm đến ông Hồ Hởi và Thúy Nguyệt, Hồ hiệp quay sang bà Thảo Nga:
- Thưa Bà Bà! Tinh thần hào hiệp của game online là ở chỗ, bỏ tiền ra chơi và đầu tư vào vật phẩm. Các game thủ rất là vô tư không kể tiền bạc đầu tư nào. Cho nên, mong rằng các đại gia chơi chứng khoán cũng giống như vậy, phải hào hiệp và đừng quá chi li lời lỗ như gà mái đẻ được bao nhiêu trứng…
- Ngươi có nuôi gà bao giờ chưa…
- Kính thưa Bà Bà! Chỉ đọc sách chăn nuôi thôi ạ!
- Chỉ đọc sách thôi à! – Bà Bà bỏ đũa xuống ngạc nhiên, tay chỉ chõ vào mặt Hồ Hiệp- Hảo, vậy mới là hảo hớn. Ta hiểu rồi…Sự việc ở đời chỉ là một gói, xoay qua xoay lại chỉ nằm trong gói đó. Đầu tư tiền vào chứng khoán, nếu điểm rơi rớt thì tiền cũng chạy đi đâu đó. Có thể là về tay người nghèo càng tốt…chi li để làm chi…
- Đúng vậy! Bà Bà xem. Các đại gia không hào hiệp. Thoạt đầu, cổ phần hóa các công ty là để cho người lao động tham gia sở hửu vào công ty, nhưng rồi cuối cùng tinh thần đó trở thành việc buôn bán…
- Quả là ngươi hay lắm…Bắt tay…
Chang Thục Uyên ngáp mấy cái:
- Khổ ghê! Bà bà có cho đi không thì nói…Nói chuyện nọ xọ qua chuyện kia ai mà biết được…
- Thì ta bắt tay là cho đi đó…
- Cho cả Thúy Nguyệt nữa đó!
- Một mình ngươi cỡi voi không đủ thành Hai Bà Trưng sao? Ta cỡi cùng ngươi…
- Bà Bà già rồi! Bà Bà vú cũng dài, có là bà Triệu thì được…
Hồ Hiệp xanh mặt, sợ đám cô nương ăn nói hồ đồ quên mình có mặt tại đây. Nhưng không hiểu sao, Hồ Hiệp líu lưỡi đở lời cho Chang Thục Uyên:
- Ờ! Tài liệu nào cũng nói bà Triệu cỡi voi trắng, vú dài ba thước. Hình như đó là hình tượng của bà, đặc điểm của bà Triệu không nhắc đến vú dài là không được.
Bây giờ đến đám mấy cô nương xanh mặt, Thúy Nguyệt vội vã đứng lên:
- Thôi tiểu muội về phòng đây! Tiểu muội còn phải chiến đấu với tụi Ma vương Đầu bò…
- Mình chơi nữa…- Chang Thục Uyên đi theo vào phòng.
Hồ Hiệp mất hứng, càng cố chữa thẹn càng mắc lời vô duyên:
- Không tin thì học lịch sữ lại đi, bà Triệu vú dài sách nào không ghi, làm như mình “chế tạo” việc ấy.
Thảo Nga Bà Bà ngồi hơi khum là ngực gát lên đùi. Bà từ từ ngồi thẳng để Hồ Hiệp không nhận ra, bà chữa thẹn:
- Có người muốn bơm ngực như ta mà không được đó. Hai người kia rồi cũng thành bà Triệu mà thôi…
- Không sao đâu Thảo Nga Bà Bà ạ! Cái này tại vì lớn tuổi…
- Ngươi nín không được sao? Ta cho ngươi ngặm tăm bây giờ!
Tuy cãi cọ như vậy, nhưng buổi cơm tối khá vui vẻ. Ông Hồ Hởi là người dọn bàn chứ ai vào đây. Hai tiểu thư chưa hề biết rữa lấy một cái bát, có sẵn ăn chứ chưa biết mùi nấu nướng là gì, rồi đây có đức lang quân cũng thoát đâu cho khỏi mấy việc đó. Đại ca Hồ Hiệp thương cha mình lắm, phân trần thầm thì trong bụng, cũng tự cho mình là anh hùng vào phòng đóng kín cửa sợ bị phụ giúp, mà chưa khi nào thấy lão gia trách lấy một câu. Cảnh phim không thấy quay phân công lúc ăn uống phải là ai dọn dẹp, nhưng phần lớn thấy mấy lão già toàn đóng vai tiểu nhị. Ông Hồ Hởi tự mình bê đồ xuống nhà bếp, coi như buổi tối nào cũng là mình.
Chang Thục Uyên là người không quen bấm máy, cứ mỗi một lần ra chiêu là la lối õm tõi:
- Mày chết chưa…Mày chết chưa….Mày…Mày…không chết…thì tao chết…
- Chị nhích ra đi!- Thúy Nguyệt nóng ruột- Mất máu của em quá nhiều rồi! Mới chơi phải đăng ký nhân vật khác…
- Chơi được tới vòng này có lâu không?
- Tùy…Ăn thua chịu lì trên máy…Thời gian ngắn là tới đây…
- Thời gian ngắn là bao lâu…
- Chơi ngày chơi đêm khoảng ba tháng…
- Trời!- Chang Thục Uyên lè lưỡi- Thôi để mình sang đại ca chơi…
- Đại ca cũng không cho chị chơi đâu…Sao? Chị mặc đồ ngủ sang tìm đại ca thật sao?
Chang Thục Uyên không trả lời, mà gõ cửa phòng Hồ Hiệp. Hồ Hiệp đang thử bộ đồ làm mấy ngày qua để đi dự Đại hội võ lâm. Mở cửa ra, tay cầm kiếm rung rung nên mấy bọc bánh tôm bung hết:
- Cô nương về phòng đi!- Hồ Hiệp gượng gạo nhìn Chang Thục Uyên.
- Em định hỏi đại ca, có biết ai là ca sĩ. Đại ca giới thiệu em, để hát ở Việt Nam một thời gian.
- Cũng có biết…Nhưng ngày mai lên xe nói chuyện.
- Đại ca bảo với họ là em chỉ hát từ thiện chứ không lấy cassê đâu. Phải về Việt Nam hát, rồi sang bên Mỹ lại mới nổi tiếng…
- Đúng vậy! Nhưng ngày mai lên xe nói chuyện…
Nói xong, Hồ Hiệp khép cửa lại, cái quần “đại hiệp” đang tuột không đóng cửa lại là không xong. Chang Thục Uyên về phòng ngả người lên giường, than thở:
- Chán quá! Đại ca gì mà gặp mỹ nhân lại sợ…Thôi ngủ cho rồi…Ai ngủ sau, giăng mùng!
Nói xong, Chang Thục Uyên ôm gối dài vào lòng lăn nghiên sang phải, ngáy ngay.
Nhức đầu chơi không được, Thúy Nguyệt cũng ngủ luôn.