xoá
clietc 29.03.2010 17:26:56 (permalink)
xoá rồi, cần sửa chữa nhiệu
<bài viết được chỉnh sửa lúc 28.04.2010 14:47:42 bởi clietc >
#1
    clietc 29.03.2010 17:28:55 (permalink)
                                                          II
     
            
       
         
     
     
                   Mấy ngày nay, sân bay Tân Sơn Nhất đông đúc người về thăm quê hương. Cái tết này xem ra nhiều người trở lại Việt Nam, tình hình kinh tế khủng hoảng nên mọi người tranh thủ. Ông Hồ Hởi ra sân bay đón người đàn bà từ Mỹ về, không cho ai theo cùng nên hiểu đây là người đàn bà khá hệ trọng trong cuộc đời ông. Nhưng bà chỉ tay về một người con gái khá xinh đẹp, cùng về với bà đợt này.
                  Họ ốp má chào nhau, ông  kéo tiếp những hành lý ra ngoài. Đến chiếc xe ông đậu bên góc đường, dồn hành lý vào xe và mở cửa cho mọi người vào nhanh để tránh những lời mời mọc từ các bác tài taxi. Trong lúc  chạy xe, họ tự giới thiệu với nhau:
    -                     Đây là Chang Thục Uyên, cô ca sĩ bên Mỹ về. Em nó giỏi tiếng Việt lắm, cùng ở nhà với mấy đứa con anh.
    -                     Không có gì!- Ông Hồ Hởi nói, liếc nhìn kính hậu và gật đầu.
    Người đàn bà im lặng một lúc, rồi cũng phải thỏ thẻ:
    -                     Con bé vẫn khỏe chứ!
    -                     Khỏe, nó học trường Cao đẳng Du lịch nhưng mê game quá mức. Hai đứa nó coi nhau như huynh đệ.
    -                     Mê game à! Mình cũng thuộc phái Nga Mi đây, con bé thuộc phái nào..
            Ông Hồ Hởi lắc đầu không trả lời, chỉ thầm nhũ: “ Hai mẹ con nó giống nhau quá, chỉ vô tư lự mà cuộc đời lại đãi ngộ.” Ông húng hắn ho:
    -                     Có cần cho biết là mẹ nó không?
             Người đàn bà liếc kính hậu, thấy cô ca sĩ chỉ mãi mê nhìn ngắm đường phố. Bà nói tỉnh queo:
    -                     Nó đang hạnh phúc với hoàn cảnh như vậy rồi. Bỗng biết mẹ nó còn sống, rồi nó sẽ bắt lỗi bắt phải em không đành để nó khổ sở.
    -                     Được thôi! Tụi nó cứ nghĩ là huynh đệ cũng có cái hay…
                   Ông Hồ Hởi cho xe vòng qua bồn binh, chạy một đổi nữa là tới nhà. Ông không có mướn người phụ việc, nên phải tự xuống mở cổng và cho xe lui vào trong sân. Thúy Nguyệt từ trong nhà chạy ra cúi chào mọi người. Người đàn bà phái Nga Mi chết lặng, trong lòng nức nở nhưng cố ghìm lại. Đứa con gái mình cao lớn thế kia ư? Giờ này, bà có thể thú nhận mình là mẹ của nó sao mình không làm, có gì cản trở nữa đâu…Nhưng rồi cái nhìn của bà vụt cụp xuống khi Thúy Nguyệt cũng chăm chăm lại bà: “ Tôi biết là con của bà từ lâu rồi! Nhưng bà đã bỏ tôi từ lâu, thì nay mong bà đừng khuấy động việc ấy ra…Mong sao mọi thứ như trật tự cũ, cứ để tôi âm thầm yêu đại ca Hồ Hiệp…Và Huynh đệ chúng tôi được bên nhau mãi mãi.”
                 Thúy Nguyệt mỉm cười với Chang Thục Uyên, mà lòng rầu rĩ: “Sao lại còn mang thêm một giai nhân về đây nữa làm gì!”. Thúy Nguyệt lăng xoăn chạy vào trong tìm Hồ Hiệp.
    -                     Đại ca…Gia gia có khách đấy!- Thúy Nguyệt gõ cửa phòng, nhưng bên trong vẫn im ỉm.
                 Tư Gia ông Hồ Hởi có hai người con. Hồ Hiệp danh xưng đại ca, vì là anh trai của tiểu muội Thúy Nguyệt. Hai anh em từ nhỏ mê chơi game online kiếm hiệp (tức nhiên là game Võ Lâm Truyền Kỳ). Lão gia Hồ Hởi cũng không nói gì và mọi người trong tư gia đều có góc nhìn xả hội không khác gì truyện của Kim Dung. Trên thương trường, họ cho đó là giới giang hồ; Còn các Nhà Đầu tư thì cả hai đều gọi là các cao thủ võ lâm hoặc là đại hiệp. Hồ Hiệp đã trở thành một người tự kỷ, ít giao du với người ngoài nên cũng có chứng bệnh trầm cảm: Sợ đám đông và nhất là sợ người khác không nghe và hiểu mình. Hồ Hiệp đang cố đầu tư viết sách, tựa như mình đã sắp tìm ra nguyên nhân vì sao thế giới bị khủng hoảng tài chính. Không cần nhìn đâu xa, nhìn hiện tại Việt Nam mình thôi… Người ta huy động vốn nhiều lần, thoạt đầu người ta cần một ngàn tỉ, bán ra cổ phiếu số lượng đó. Sau người ta nói cần thêm một ngàn tỉ nữa, rồi cũng một công ty đó bán thêm ra số lượng cổ phiếu. Tựa như muốn bao nhiêu mà chả được, vậy giá trị nó nằm ở đâu mới đúng. Hồ Hiệp mở quyển “bí kíp” đang soạn thảo, điền thêm việc tương đồng giá trị của mấy bộ đồ trong game với cổ phiếu, rằng bộ đồ từng tăng điểm chóng mặt thì cổ phiếu người ta từng huy động nhiều đợt bán ra, bao nhiêu cũng được và vẫn có điểm cao thì bây giờ mọi thứ y chang nhau là tự đánh ngã mình.
              Hồ Hiệp nhanh chóng bị mùi hương phân tán tư duy, nên đành gát bút hé cửa ra nhìn.
    - Tiểu muội có việc gì xảy ra?
             Chang Thục Uyên vì lịch sự không dám nhìn qua khe cửa có một vị “hảo hớn” đang núp. Cô xoay tròn nhìn mọi thứ trong căn nhà.
    -                     Gia đình của bác xưng hô giống trong truyện kiếm hiệp quá hà…
    -                     Thế đấy! Nhưng sau này bác biết con về Mỹ cũng ghiền xưng hô như vậy cho xem. Mới ban đầu nghe chói tai, nhưng sau lâng lâng như một vị anh hùng xuất chúng.
    -                     Bác cũng giống hệt luôn rồi, nhưng thôi nhập gia thì tùy tục: “Kính lão bá bá”.
    -                     Còn ta, ngươi phải gọi là Thảo Nga bà bà.
            Hồ Hiệp đại ca không thể chịu đựng nổi “khí độc”, thơm lồng lộng khắp nhà của hai nữ ma vương “mới xuống núi”. Khép cửa lại kín đáo, ngồi nghĩ ngợi chứ không muốn chào hỏi ai. Nhà thì rộng nhưng chỉ có ba căn phòng. Ông Hồ Hởi cùng với người đàn bà ấy chung một căn, còn Chang Thục Uyên ở cùng với Thúy Nguyệt ( phòng của Hồ Hiệp không ai dám ngó đến). Đủ thấy đại ca Hồ Hiệp quan trọng như thế nào trong tư gia này. Ông Hồ Hởi chờ bên ngoài phòng khách, khi ấy Hồ Hiệp không khỏi ngạc nhiên vì cô tiên giáng trần kia là ai.
    -                     Gia gia…Ai đã đến tư gia chúng ta vậy?
    -                     Có hai vị khách từ bên Mỹ về. Một lát ta sẽ cho ngươi bái kiến.
              Mấy câu, Hồ Hiệp lại vào trong phòng khép cửa lại.
              Sau khi, tắm rửa và sắp sếp đồ đạc. Hồ Hiệp lắng nghe hai bang chủ nói chuyện( Lúc nào, Hồ Hiệp cũng cho rằng gia gia Hồ Hởi thuộc bang phái nào đó). Đại ca không thể không nhận ra một mùi hương lồng lộng của Thảo Nga bà bà, đại ca nghe họ bàn bạc:
    -                      Em về đây, muốn mua thật nhiều cổ phiếu. Anh nghĩ sao?- Người đàn bà thuộc phái Nga Mi hỏi ông Hồ Hởi.
    -                     Cổ phiếu?
    -                     Đúng vậy! Cổ phiếu của vài công ty sữa…
    -                     Được thôi…Mặc dù điểm Chứng Khoán rớt thê thảm nhưng các Công ty sữa cổ phiếu giá vẫn còn rất cao…
    -                     Em có một kế sách này, nếu thực hiện đúng…Ắt chúng ta giàu to…
    -                     Kế sách!- Ông Hồ Hởi thốt lên, vì bí mật người đàn bà này được giàu có ông biết từng cen ti mét. Nhưng ông cũng là người rất ngại những mưu toan, kế sách mà mỗi lần bà thực hiện đều trót lọt và chưa từng thất bại bao giờ.
    -                     Đúng vậy! Kế sách là đem về đây một con voi con.
    -                     Đem về một chú voi…- Ông Hồ Hởi thốt lên, gia gia bắt đầu lắng nghe kế hoạch của bà từ bên Mỹ về.
    -                     Cho voi uống sữa, cổ phiếu sữa sẽ lên vèo vèo.
    -                     Trời…
               Ông Hồ Hởi lại bên cửa sổ, gia gia đứng nhìn quanh khoảng sân trước nhà. Hình dung một chú voi to lớn, bệ vệ đang nhai mía giống như trong sở thú. Chắc ở đây không thể được, vì người ta sẽ chú ý. Mấy đứa nhỏ sẽ ghé mắt trông vào, làm sao có thể giấu giếm nhà nước đây. Nhưng ông biết tính ý người đàn bà kia, thôi thì cản trở sẽ thêm bị càu nhàu. Hay sự việc cứ tự nhiên gặp khó khăn, người đàn bà thuộc phái Nga Mi sẽ đổi ý kiến thôi.
    -                      Anh không đồng tình hay sao? Ta đi Đắc Lắc vài ngày, bắt voi về trước mới nắm giữ cổ phiếu sau.
            Người đàn bà phân trần đầu đuôi, sắp đặt kế hoạch để ông Hồ Hởi vững tin. Hồ Hiệp lắng nghe cho rằng ý Thảo Nga bà bà mới lạ, bắt đầu mới chịu nghiệm lại hệ thống tư tưởng của người khác.
           Chiều mặt trời vừa lặng, đợi khi thành phố lên đèn. Hồ Hiệp lên đỉnh mái nhà, ôm cứng cột thu lôi mà nhìn khắp thành phố. Quả là anh hùng, là một người thật cô đơn. Chang Thục Uyên cũng không vừa, ai dè cũng leo lên đó mà ngồi:
    -                     Đi đâu lên đây, té bây giờ…- Chang Thục Uyên hỏi lửng lơ, mà Hồ Hiệp đại ca có muốn nghe đâu.
    -                     Cô nương hỏi ai?
    -                     Anh chứ còn ai…
    -                     Nếu ngươi gọi ta là đại ca thì ta mới chịu nói…
    -                     À ra vậy! Đại ca có tâm sự gì mà leo lên đỉnh nhà quá nguy hiểm.
    -                     Ta muốn làm một vị anh hùng hào hiệp, cứu cả thế giới này!
    -                     Đại ca xem, ngồi ở đỉnh cao thì xung quanh rất dễ té. Nếu đại ca muốn trở thành một vị anh hùng thì cũng giống như vậy.
    -                     Lúc đó tính sau, cũng như bây giờ sợ té thì ôm cứng cột thu lôi này. Cô nương làm ơn ôm cây thu lôi kia, kẻo ta là người có lỗi trong việc rơi tự do của cô nương đó.
    -                     Đại ca yên tâm. Bên Mỹ tiểu muội có học môn xiếc và leo núi…Nhưng đại ca nói nghe cũng có lý, ôm cột thu lôi cho chắc ăn thì sao ta không làm.
                Chang Thục Uyên men ra đỉnh mái còn lại, ngồi thòng hai chân giống Hồ Hiệp ôm cột thu lôi vào lòng. Cả hai nhìn thành phố lên đèn, nhỏ to tâm sự như người thân quen.
    -                     Đại ca thường hay lên đây lắm à?
    -                     Như cơm bữa. Ta muốn xem mình ngồi ở đỉnh cao chót vót chuyện gì sẽ xảy ra với ta.
    -                     Tiểu muội đã thấy ngay là té…Chứ không ngoài chuyện gì khác.
    -                     Vậy thì con người ta, không được phấn đấu lên đỉnh cao sao? Mục đích sống của con người là an bài sao?
    -                     Đúng là con người ta cần phấn đấu lên đỉnh cao. Nhưng phải biết lượng sức mình.
    -                     Không ai có thể lượng sức mình, nếu không chịu thử qua…
    -                     Cái nào cũng đúng, miễn sao đừng té là được…Té là hết.
    -                     Bởi thế ta mới ôm cứng cột thu lôi đây!- Hồ Hiệp gãi đầu- Làm anh hùng đứng trên đỉnh cao quả là chuyện hiếm, nhưng phải làm. Ta cố công ghi chép bí kíp có tên là Chứng Khoán Quốc Bảo.
    -                     Chứng Khoán Quốc Bảo?
    -                     Đúng vậy! Nhưng ta cũng mới có ý tưởng và ta cũng mới nghe một ý tưởng từ Thảo Nga bà bà. Lần này soạn bí kíp, ta sẽ lắng nghe tất cả mọi ý kiến của người khác.
    -                     Nghĩa là…
    -                     Đợi khi bà bà đi Đắc Lắc bắt voi về xem sự thể thế nào?
    -                     Ô! Đi Đắc Lắc chơi à…Muội xin cho, đại ca đi không?
    -                     Ừ! Ta là một vị anh hùng, mà thực ra ta chưa biết Đắc Lắc ở đâu? Chắc là ra đó, có cỡi voi…
    -                     Khỏi phải nói rồi…
    -                     Người ta nói: “Lên voi xuống chó”. Ta ra đó cỡi voi trước coi có hên không.
              Hai người dìu nhau xuống mái nhà. Bữa cơm tối đó, Chang Thục Uyên không khó khăn trong việc xin cả nhóm (có cả Thúy Nguyệt) lên rừng bắt voi.
    -                     Thảo Nga bà bà à! Cho tụi con đi Đắc Lắc nữa đó.
              Bà liếc nhìn ông Hồ Hởi, ông Hồ Hởi phản ứng trợn trừng mắt.
    -                     Ta đi Đắc Lắc có chuyện bí mật, các ngươi theo không tiện.
    -                     Bắt voi về nuôi chứ có gì mà bí mật, tụi con theo để được cỡi voi như Hai Bà Trưng.
            Thảo Nga bà bà càng nhìn về Lão gia gia.  Ông Hồ Hởi không còn nhịn được nữa, buông đũa:
    -                     Tôi không có tiếc lộ điều gì cả đó!
    -                     Vậy sao chúng nó biết hết vậy.
    -                     Tụi con trong nhà sao không biết- Chang Thục Uyên nhìn về Hồ Hiệp- Ca ca nói chứ ai…
            Hồ Hiệp xặc cơm, miệng đầy ấp mà cố cãi:
    -                     bập…bà .bà…à…á…ự ư…
    Hồ Hiệp không nói nên lời. Cuối cùng cuối đầu chấp nhận là kẻ nghe lén, lại thêm nhiều chuyện.
    -                     Sao? Như vậy mà xứng mặt anh hùng sao? Ta nói cho các người nghe, người nghe lén là người không bao giờ tốt đâu…Hồ Hiệp kiếm cung chứ gì! Ta chưởng một cái là lên đường ngay đó…
    -                     Con đâu có nói gì thưa Bà Bà! Chỉ đưa ra ý tưởng viết sách và đợi Bà Bà bắt voi về xem sự việc thế nào- Hồ Hiệp liếc nhìn sang Chang Thục Uyên, la hét- Người nhiều chuyện rõ mươi mười mới là cô nương đó.
    -                     Góc miệng ngươi dính hột cơm, từ từ mà nói- Ông Hồ Hởi nhắc khéo- Khi một cô nương có lỗi, phải che chở và ôm hết mọi thứ về mình mới là người hào hiệp.
               Hồ Hiệp tìm hột cơm bên khóe miệng để lên bàn, thỉnh thoảng anh hùng cũng bị dính cơm sao không thấy phim nào chiếu lên nhỉ? Gia Gia Hồ Hởi nói đúng ,nên Hồ Hiệp thôi không còn cái nhìn cháy lửa về phía Chang Thục Uyên nữa. Bà Bà Thảo Nga lằn nhằn:
    -                     Ở nhà viết sách gì?
    -                     Chứng Khoán Quốc Bảo…
    -                     Ta không hỏi ngươi mà hỏi Hồ đại ca của ngươi…- Bà Bà trách Thúy Nguyệt- Hỏi ai người đó trả lời.
             Ông Hồ Hởi lòn chân đá Hồ Hiệp. Hồ Hiệp rướn người lên một cái và hiểu ra là Bà Bà rất uy danh với Gia Gia nhà mình:
    -                     Thì tiểu muội Thúy Nguyệt nói rồi đó…
    -                     Nhưng ta muốn hỏi ngươi, đích thân phải trả lời…
    -                     Tự dưng phải mình nói mới được…
            Chang Thục Uyên nóng nãy:
    -                     Trời ơi, phải nảy giờ trả lời là xong rồi.
    -                     Thôi được! Ta hỏi ngươi viết sách có ý gì…
    -                     Chưa biết, có khi đó là bí kíp…
    -                     Đại ca sợ các đại hiệp tới nhà tìm gia gia hỏi về thành công đợt chứng khoán vừa rồi. Họ cho rằng nhà ta có một bí kíp nào đó, nên sợ không có nên đại ca soạn giáo trình…
            Ông Hồ Hởi im lặng, đứng lên tìm kiếm.
    -                     Trước ta có ghi một quyển…ơ…Bây giờ ta nhớ ra là ta quên không biết để đâu.
         Thúy Nguyệt im ỉm: “Gia gia ghi nhật ký chứ gì! Gia gia bỏ quên phòng con chứ đâu…Thôi, giấu luôn, kẻo họ biết ta đã biết mình là con của Thảo Nga bà bà đó”.
         Hồ Hiệp nhìn thái độ của cha và Thúy Nguyệt, sinh nghi ngờ rằng quyển bí kíp đang trong trong tay tiểu muội mình thật rồi: “ Vậy là có quyển bí kíp!”. Không được tập trung, phải trả lời câu hỏi của Bà Bà. Lại phải làm bộ không quan tâm đến ông Hồ Hởi và Thúy Nguyệt, Hồ hiệp quay sang bà Thảo Nga:
    -                     Thưa Bà Bà! Tinh thần hào hiệp của game online là ở chỗ, bỏ tiền ra chơi và đầu tư vào vật phẩm. Các game thủ rất là vô tư không kể tiền bạc đầu tư nào. Cho nên, mong rằng các đại gia chơi chứng khoán cũng giống như vậy, phải hào hiệp và đừng quá chi li lời lỗ như gà mái đẻ được bao nhiêu trứng…
    -                     Ngươi có nuôi gà bao giờ chưa…
    -                     Kính thưa Bà Bà! Chỉ đọc sách chăn nuôi thôi ạ!
    -                     Chỉ đọc sách thôi à! – Bà Bà bỏ đũa xuống ngạc nhiên, tay chỉ chõ vào mặt Hồ Hiệp- Hảo, vậy mới là hảo hớn. Ta hiểu rồi…Sự việc ở đời chỉ là một gói, xoay qua xoay lại chỉ nằm trong gói đó. Đầu tư tiền vào chứng khoán, nếu điểm rơi rớt thì tiền cũng chạy đi đâu đó. Có thể là về tay người nghèo càng tốt…chi li để làm chi…
    -                     Đúng vậy! Bà Bà xem. Các đại gia không hào hiệp. Thoạt đầu, cổ phần hóa các công ty là để cho người lao động tham gia sở hửu vào công ty, nhưng rồi cuối cùng tinh thần đó trở thành việc buôn bán…
    -                     Quả là ngươi hay lắm…Bắt tay…
             Chang Thục Uyên ngáp mấy cái:
    -                     Khổ ghê! Bà bà có cho đi không thì nói…Nói chuyện nọ xọ qua chuyện kia ai mà biết được…
    -                     Thì ta bắt tay là cho đi đó…
    -                     Cho cả Thúy Nguyệt nữa đó!
    -                     Một mình ngươi cỡi voi không đủ thành Hai Bà Trưng sao? Ta cỡi cùng ngươi…
    -                     Bà Bà già rồi! Bà Bà vú cũng dài, có là bà Triệu thì được…
    Hồ Hiệp xanh mặt, sợ đám cô nương ăn nói hồ đồ quên mình có mặt tại đây. Nhưng không hiểu sao, Hồ Hiệp líu lưỡi đở lời cho Chang Thục Uyên:
    -                     Ờ! Tài liệu nào cũng nói bà Triệu cỡi voi trắng, vú dài ba thước. Hình như đó là hình tượng của bà, đặc điểm của bà Triệu không nhắc đến vú dài là không được.
            Bây giờ đến đám mấy cô nương xanh mặt, Thúy Nguyệt vội vã đứng lên:
    -                     Thôi tiểu muội về phòng đây! Tiểu muội còn phải chiến đấu với tụi Ma vương Đầu bò…
    -                     Mình chơi nữa…- Chang Thục Uyên đi theo vào phòng.
    Hồ Hiệp mất hứng, càng cố chữa thẹn càng mắc lời vô duyên:
    -                     Không tin thì học lịch sữ lại đi, bà Triệu vú dài sách nào không ghi, làm như mình “chế tạo” việc ấy.
               Thảo Nga Bà Bà ngồi hơi khum là ngực gát lên đùi. Bà từ từ ngồi thẳng để Hồ Hiệp không nhận ra, bà chữa thẹn:
    -                     Có người muốn bơm ngực như ta mà không được đó. Hai người kia rồi cũng thành bà Triệu mà thôi…
    -                     Không sao đâu Thảo Nga Bà Bà ạ! Cái này tại vì lớn tuổi…
    -                     Ngươi nín không được sao? Ta cho ngươi ngặm tăm bây giờ!
             Tuy cãi cọ như vậy, nhưng buổi cơm tối khá vui vẻ. Ông Hồ Hởi là người dọn bàn chứ ai vào đây. Hai tiểu thư chưa hề biết rữa lấy một cái bát, có sẵn ăn chứ chưa biết mùi nấu nướng là gì, rồi đây có đức lang quân cũng thoát đâu cho khỏi mấy việc đó. Đại ca Hồ Hiệp thương cha mình lắm, phân trần thầm thì trong bụng, cũng tự cho mình là anh hùng vào phòng đóng kín cửa sợ bị phụ giúp, mà chưa khi nào thấy lão gia trách lấy một câu. Cảnh phim không thấy quay phân công lúc ăn uống phải là ai dọn dẹp, nhưng phần lớn thấy mấy lão già toàn đóng vai tiểu nhị. Ông Hồ Hởi tự mình bê đồ xuống nhà bếp, coi như buổi tối nào cũng là mình.
           Chang Thục Uyên là người không quen bấm máy, cứ mỗi một lần ra chiêu là la lối õm tõi:
    -                     Mày chết chưa…Mày chết chưa….Mày…Mày…không chết…thì tao chết…
    -                     Chị nhích ra đi!- Thúy Nguyệt nóng ruột- Mất máu của em quá nhiều rồi! Mới chơi phải đăng ký nhân vật khác…
    -                     Chơi được tới vòng này có lâu không?
    -                     Tùy…Ăn thua chịu lì trên máy…Thời gian ngắn là tới đây…
    -                     Thời gian ngắn là bao lâu…
    -                     Chơi ngày chơi đêm khoảng ba tháng…
    -                     Trời!- Chang Thục Uyên lè lưỡi- Thôi để mình sang đại ca chơi…
    -                     Đại ca cũng không cho chị chơi đâu…Sao? Chị mặc đồ ngủ sang tìm đại ca thật sao?
            Chang Thục Uyên không trả lời, mà gõ cửa phòng Hồ Hiệp. Hồ Hiệp đang thử bộ đồ làm mấy ngày qua để đi dự Đại hội võ lâm. Mở cửa ra, tay cầm kiếm rung rung nên mấy bọc bánh tôm bung hết:
    -                     Cô nương về phòng đi!- Hồ Hiệp gượng gạo nhìn Chang Thục Uyên.
    -                     Em định hỏi đại ca, có biết ai là ca sĩ. Đại ca giới thiệu em, để hát ở Việt Nam một thời gian.
    -                     Cũng có biết…Nhưng ngày mai lên xe nói chuyện.
    -                     Đại ca bảo với họ là em chỉ hát từ thiện chứ không lấy cassê đâu. Phải về Việt Nam hát, rồi sang bên Mỹ lại mới nổi tiếng…
    -                     Đúng vậy! Nhưng ngày mai lên xe nói chuyện…
              Nói xong, Hồ Hiệp khép cửa lại, cái quần “đại hiệp” đang tuột không đóng cửa lại là không xong. Chang Thục Uyên về phòng ngả người lên giường, than thở:
    -                     Chán quá! Đại ca gì mà gặp mỹ nhân lại sợ…Thôi ngủ cho rồi…Ai ngủ sau, giăng mùng!
              Nói xong, Chang Thục Uyên ôm gối dài vào lòng lăn nghiên sang phải, ngáy ngay.
             Nhức đầu chơi không được, Thúy Nguyệt cũng ngủ luôn.
     
    #2
      clietc 29.03.2010 17:30:10 (permalink)
                                                                  III
       
       
                Ngày hôm sau, không phân biệt phái nào. Họ lên Tây nguyên trên chiếc xe du lịch bốn chổ ngồi của ông Hồ Hởi. Đang mùa cà phê trổ bông, trắng khắp cả đồi núi nên cao nguyên như một nàng con gái còn trinh trắng. Trên đường đi cũng vậy mà đến nơi cũng vậy, cà phê thơm ngào ngạc, không khí trong lành mát mẽ. Trưa nắng tuy có gắt gỏng ,nhưng cao nguyên là như vậy. Người dân tộc giàu có không còn xa lạ với mấy chiếc xe du lịch sang trọng, người Kinh cũng lên đó lập đồn điền và mua lại cà phê của những người dân tộc rồi đem hạt đến các nhà máy lớn đóng gói.
               Rừng quốc gia Yorđôn còn khá nhiều voi. Voi về mấy lần rồi đi, nhưng lần nào voi “anh hùng” nào cũng bị bắn một vài con. Chúng phá rẫy và quật chết người, các nhà báo đến tận nơi làm chứng. Cuối cùng người ta hạ một con hay hai, đều được lệnh của chính phủ.
             Phía ngoài rìa rừng quốc gia Yorđôn, người ta xây dựng một khu du lịch sinh thái bên cạnh hồ nước. Đến nơi đó, mọi người sẽ được giới thiệu lễ hội Đâm trâu, các tượng gỗ được khắc cầu kỳ và ý nghĩa của các tượng gỗ ấy. Đến nhà dài của người Ê-đê, nghe kể về lối sống mẫu hệ của họ. Theo phong tục, trước khi bước lên nhà ấy sẽ có hai cầu thang Cái và Đực. Cầu thang Cái lớn hơn và có khắc đôi vú, thường dùng cho người vợ và khách quí leo lên phải nắm vào đôi vú ấy, tượng trưng cho mình luôn nhớ đến người sinh thành. Còn cầu thang Đực chỉ dành cho chồng, còn kẻ nào là khách mà đi bên đó, xem như là người gian díu với vợ của nhà dài. Khách thập phương chen chúc nhau lên cầu thang, đôi vú mỗi ngày mỗi sạm đem láng bóng vì mồ hôi tay và sự nhiệt tình của những người yêu quí “bầu sữa” hiền hòa. Chỉ mấy đứa trẻ là hơi ngại, bầu sữa của mẹ chúng đẹp hơn và không phải của mình thì không bao giờ rờ ( Âu cũng là cách yêu thương mẹ của riêng mình vậy) . Buộc lòng đại ca Hồ Hiệp dù muốn hay không muốn sờ vào đôi vú gỗ ấy cũng phải làm cho hai cô nương xem, rồi buộc đại ca chụp hình nữa.
             Khi lên trên rồi, mọi người được ngồi trên ghế dài và cũng chỉ dành riêng cho người nữ.
      -                     Không sao!- Hướng dẫn viên nhắc nhở nhưng vẫn cho ngồi đó- Các vị là khách quí và đây là nơi tham quan. Thành ra các vị cứ ngồi để được nghe được tập trung hơn. Vì đây là nhà dài của người Ê-Đê, theo mẫu hệ, nên quyền quyết định trong căn nhà này đều do người vợ. Các quí khách nhìn kia là cái trống, mặt trống bên phải là làm từ con trâu cái, mặt trống bên trái làm từ con trâu đực. Mặt trống cái đánh vào để biết những tin vui, còn mặt trống đực toàn những tin buồn. Các vị đến đây xem, nhà dài có nhiều cửa bên hông. Bao nhiêu cửa là bao nhiêu cô gái trong nhà, cửa nào mở lên là người đó đã có chồng, cửa nào chưa mở thì chưa có chồng. Chàng trai muốn làm quen cô gái nào thì đến chọt cây qua khe ván dưới nhà lên, nếu chọt lộn thì phạt quà cưới gấp đôi. Quà được để trong gùi và phải chất đầy…
                     Cô hướng dẫn viên nói đến đó, rồi hỏi Thúy Nguyệt và Chang Thục Uyên là hai người đã có chồng chưa mà đứng ngay cửa đã mở. Cả hai người đồng thanh nói:
      -                     Sợ bị chọt…
                    Riêng Thảo Nga Bà Bà không nói không rằng, tựa như bà là người không thích lấn lướt chồng. Nhưng thực ra bà chờ cho cô hướng dẫn viên giảng giải về việc săn bắt voi.
      - Hiện tại, người Ê Đê còn một người săn voi rất nổi tiếng và ông cũng là người được mời lên chương trình Người Đương Thời: chính là AmaCông. Ông có đến bốn bà vợ và không còn đi săn bắt voi như trước nữa vì nhà nước cấm. Nhân tiện tôi xin quảng cảo dùm ông ấy có bào chế thứ thuốc quí dành cho mấy ông dùng. Ông AmaCông để ý voi ăn cây gì mà khỏe thế và ông bào chế ra được một thứ thuốc và cũng lấy tên ông đặt tên cho loại thuốc đó. Các vị tham quan xong đến căng tin có bán. Còn việc bắt giữ voi nói sơ qua là như thế này ạ! Đây là còng số 8, lấy từ vỏ cây trong rừng rất chắc khi bắt được voi. Người ta nịt chân trước chân sau để nó không thể đi được. Người ta lấy cây sắt này chích khắp người nó, rồi cho nó coi để nó nhớ. Voi rất sợ cây sắt này ạ! Còn bây giờ các vị nào muốn đi voi thì hãy ra sân leo lên cầu thang. Chú ý thế này: Vì người Ê-Đê coi voi như một thành viên trong gia đình, các vị tránh nói mấy từ “ăn thịt voi”. Người ta phải làm lễ xua tà ra khỏi đầu óc nó đấy ạ. Voi rất khôn, nó nghe hiểu hết đó ạ.
                 Một người đứng cạnh bên đại ca Hồ Hiệp xem ra là một người nghe thuyết trình ké. Thoạt đầu cứ nghĩ anh ta là người Đài Loan theo bên này cho vui, nhưng nhìn kỷ đôi dép anh ta cũ mèm biết chắc là người Việt. Thỉnh thoảng thở rất là hôi, lại còn hỏi:
      -                     Bên anh có đi voi không? Có dư chỗ cho tôi đi cho biết.
      -                     Chưa biết đi mấy người, đại khái là anh muốn đi voi ké à!
      -                     Sáng tôi đến đây sớm chưa có ai tới. Tôi đến căng tin ăn uống xong, hỏi ra là đi voi một giờ hai trăm ngàn, mỗi lần đi là ba người ngồi. Tại sao tôi không tìm người cùng nhau hùn tiền…
      -                     À ra vậy!- Đại ca Hồ Hiệp cảm động, người này có vẻ tằng tiện- Anh đi du lịch chỉ một mình sao?
      -                     Đúng vậy, tại tôi muốn tìm hiểu việc săn bắt voi. Về để viết…
      -                     Anh là nhà báo?
      -                     Không! Là nhà văn…
      -                     Nhà văn à? Anh ra đầu sách nào chưa…
      -                     Cũng có…Nhưng bị thu hồi rồi…
      -                     Là sao?
      -                     Chuyện dài dòng lắm! Tôi cũng cơ cực viết tiểu thuyết đó có đến mười lăm năm…
      -                     Mười lăm năm, rồi bị thu hồi…
      -                     Đấy! Nghề văn là như vậy nhưng vẫn cứ làm. Lần này viết về voi thử xem Cục này Cục nọ còn bắt thu hồi nữa hay không? (Vài mẫu chuyện cho đời vui, mà cũng bị kết tội ).
      -                     Anh tên gì?
      -                     À ! Tôi lấy bút danh là Lâm Hoa Ngọc…
      -                     Lại họ Lâm, giới văn nghệ sĩ hay thích lấy họ Lâm nghe giống kiếm hiệp quá. Lâm Hoa Ngọc có nghĩa gì không…
      -                     Rừng là ngọc ngà, hiểu như thế cũng được.
      -                     Là nhiều hoa cỏ, những bông hoa ấy là ngọc chứ gì!
                 Lâm Hoa Ngọc không nói nữa, người nói nhiều không phải là anh mà chính là Hồ hiệp. Nhà văn biết ngay tên Hồ Hiệp và cả hai cô nương kia vì họ thường gọi nhau. Đi xe máy du lịch một mình chạy từ thành phố lên cao nguyên quả là một người nhiều chí khí. Lâm Hoa Ngọc tự lặn lội khắp buông làng, tìm hiểu đời sống dân tình theo cách đánh giá của mình chứ không theo cảm nhận nào. Anh tới sớm và nhanh chóng làm quen được cô gái đứng trong quầy căng tin tên là Bun chay Rea, nhưng cô nàng cũng vận đồ người Kinh. Bun chay Rea là người dân tộc Lào pha Ê-Đê, Lâm Hoa Ngọc nài nĩ cô thay đồ dân tộc để mình chụp hình. Anh nói:
      -                     Thường những người du lịch tới Tây Nguyên chỉ mong muốn nhìn thấy được người dân tộc, nhất là trang phục của họ. Thế mà các cô cứ ham thích mặc đồ tây.
      -                     Đồ mặc rất nóng, mình cũng còn có một bộ nên dành khi có lễ mới mặc. Nếu anh muốn chụp hình, đợi khi em hết giờ làm về nhà rũ đứa em cùng chụp chung đó. Lúc trước một nhà nhiếp ảnh đến cũng nhờ hai chị em rồi, rất cực: phải tung tóc lên mấy lần mới chụp được. Ông ấy bồi dưỡng hai chị em chút ít.
      -                     Nói vậy có người phát hiện ra em rồi! Quả gương mặt của em có gì đó nguyên sơ mà có duyên, nhìn vào là biết ngay là người dân tộc. Nhưng bây giờ anh không muốn nữa rồi ,vì đã có người chụp em rồi thì mình lại là người bắt chước. Bây gờ anh chỉ muốn tìm hiểu chuyện khác một chút, chẳng hạn như lương ở đây có khá không?
      -                     Cũng sống được, ở đây em được hai triệu một tháng.
      -                     Hai triệu là khá đó, chứ mấy hôm trước anh có xin cho một cô gái cũng từ Tây nguyên xuống tìm việc tại thành phố Hồ Chí Minh. Cô ấy chỉ chín trăm lương khởi điểm, mà còn ở nhà trọ. Hay là, ở đây còn nhận người nữa không?
      -                     Em không biết…Nhưng trước mắt là phải biết nhiều thứ tiếng người dân tộc.
      -                     Em biết được mấy thứ tiếng?
      -                     Nhiều lắm đó. Tiếng Kinh đang nói chuyện với anh đây là một, tiếng Lào, Ê đê, M’nông, S’tiêng…Ngoài ra, còn biết Anh và tiếng Hoa nữa.
      -                     Nhiều đến vậy sao? Nếu thế thì lương em hơi thấp.
                Lâm Hoa Ngọc ăn vội tô mì, giá tiền cũng không đắt. Nhưng muốn tìm hiểu việc bắt voi và nhất là, tuy người ta nói nhà nước cấm bắt voi chưa chắc ở đây người ta không bắt nữa. Việc bắt voi ở Bản Đôn nổi tiếng từ xa xưa, tựa như một truyền thống không dễ dàng ngưng lại. Tìm hiểu cặn kẻ, chỉ muốn bảo vệ giống vật thông minh này. Anh hỏi:
      -                     Ở đây, người ta còn săn bắt voi không em…
      -                     Nhà nước cấm, không còn bắt nữa.
              Lâm Hoa Ngọc nhìn gương mặt Bun chay Rea biết là nói dối, nhưng mình hỏi ngang hông thế này đừng hòng ai nói cho biết. Muốn viết truyện hay, phải tìm được một nhóm săn bắt voi lậu, cụ thể bắt voi như thế nào.
             Bun cha Rea cũng nghe nói, cũng ngờ ngợ còn ai đó đi bắt voi nhưng cũng là suy đoán. Trong lúc khách chưa đến đông, cô còn ngồi để tâm sự ít nhiều với một nhà văn, biết đâu tên mình được tiểu thuyết gia hư cấu thành một nhân vật ăn khách. Lâm Hoa Ngọc ngồi nhìn cô nàng, hỏi thăm nhân tình:
      -                     Người dân tộc ở đây sống bằng nghề gì?
      -                     Một ít đất thì trồng cà phê thôi anh ạ!
      -                     Còn người không có đất…
      -                     Không biết làm gì gì…
            Nhà văn chỉ hỏi bao nhiêu đó cũng đủ hình dung mặt trái của việc bảo vệ rừng. Người dân tộc đã quen với việc đi rừng, tìm ăn và tìm củ trong rừng. Nhà nước cấm, rõ ràng họ khó khăn ngay. Khác với những người đi du lịch, Lâm Hoa Ngọc tìm hiểu những việc người Kinh đổ dồn lên đây trồng cà phê. Phần lớn những người dân tộc không thích ứng với những nghề của người Kinh, nhất là việc buôn bán. Họ không quen hôm nay nói khác ngày mai nói khác, đổi chác cái gì đó thì được. Hôm qua men theo con lộ. Một bà già theo đường đào củ, lưng gùi vài món đào được. Anh dừng lại hỏi bà tại sao đào củ ở đây, bà lắc đầu:
      -                     Vào rừng nhà nước cấm rồi!
      Việc bảo vệ rừng là việc lớn, nhưng tập tục một số dân tộc không phải dễ thay đổi. Bên cạnh việc bảo vệ rừng, thường người ta trách những người săn bắt hái lượm cạnh bên rừng, nhưng thực sự mở rộng tầm nhìn thì phải trách cứ những người văn minh mới phải. Chung qui, Lâm Hoa Ngọc nghĩ con người hiện đại đã đi vào ngõ cụt. Rừng mất dần chỉ là thời gian.  Cây rừng có đến mấy chục năm mới thành cây được bảo vệ, trong khoảng thời đó biết bao nhiêu việc thay đổi, tốc độ phát triển của con người từng ngày đổi khác. Ít nhiều, rừng vẫn tiếp tục bị lăm le từng phần.
      Còn khu du lịch sinh thái YorĐôn này, nhiều người không nhìn rõ ra được mặt trái khu du lịch này. Rõ ràng, người ta nói phải có nó để cho mọi người đến nghỉ ngơi, một lý do hết sức là “chính nghĩa”nên một khoảng rừng bị hạ để cất nhà hàng, chỗ để xe và khu vui chơi giải trí. Rồi nhà nghỉ cho nhân viên và khách du lịch thập phương đến phải có chỗ cho họ qua đêm. Cây mới bằng thân người thì phải nhường chỗ cho công trình nào đó. Một con đường nhựa phẵng lì, đánh vòng trên 5 cây số vào rừng. So với rừng thì chẳng đáng là bao nhiêu, nhưng nhen nhúm một khu tổ hợp du lịch hình thành rộng thêm nữa. Lại thêm áng ngữ trên một cái hồ rộng lớn, mùa khô làm sao voi rừng có thể tìm về uống nước. Những người hiện đại kéo nhau vào rừng an dưỡng có khác nào hành vi phá hoại rừng.
              Việc bảo vệ rừng là một vấn đề lớn, cần phối hợp rất nhiều việc.
       
      Việc đi cạnh Hồ Hiệp là vô tình, nhưng Lâm Hoa Ngọc “đánh hơi” thấy Thảo Nga Bà Bà luôn quan tâm đến việc bắt voi. Chắc chắn, họ đi du lịch “sinh thái” họ tìm cái lợi bên cạnh nào đó…Mà có lẻ từ voi là chính.
       Sau khi ra khỏi nhà dài, Lâm Hoa Ngọc vẫn cố bám theo nhóm Hồ Hiệp. Sơ ý lúc ban đầu là tìm người cùng đi voi chung cho đở tốn kém. Hai cô nương lúc nào cũng muốn thành hai bà Trưng, mà bà bà cùng với gia gia Hồ Hởi không chịu đi. Còn lại một mình Hồ Hiệp, đương nhiên chỗ trống còn lại mà nhà văn Lâm Hoa Ngọc đeo đuổi ắt dành cho mình. Song phút giây cuối cùng, Lâm Hoa Ngọc biết mình bỏ lỡ dịp theo dõi bà Thảo Nga, leo lên lưng voi cùng với Hồ Hiệp chuyện trò nhỏ to:
      -                     Người dân tộc chưa vợ gọi chữ Y đầu, có rồi thì chữ Ama…Vậy anh tên gì?- Hai người hỏi người hỏi anh chàng quản tượng.
      -                     Y Khế.
           Không cần thiết phải giới thiệu tên lại cho người quản tượng biết. Hồ Hiệp cà rỡn chủ yếu muốn cho biết mình chưa vợ.
      -                     Mình đây là Y  chang, nghĩa là hồi trước tới giờ y như vậy…chưa cô nào thương. Anh chắc là Ama Ngọc…
      -                     Có vợ rồi, nhưng mê văn chương quá! Vợ không sao chịu nổi nữa ly dị rồi. Nếu người đã thôi vợ kêu là gì?- Lâm Hoa Ngọc hỏi người quản tượng.
      -                     Cũng là Ama…
      -                     Có du khách nào? Muốn cỡi voi đòi đi bắt voi con không?- Lâm Hoa Ngọc lại hỏi.
         Lúc đó, cả Y khế và Hồ Hiệp đều quay lại nhìn bà Thảo Nga. Lâm Hoa Ngọc đoán ý, chắc rằng bà đã đòi hỏi việc đó mà không được. Con voi lắc lư rảo bước, đi lên dốc không cao, thỉnh thoảng dùng vòi thổi lên tai một nắm hơi nước cho mạch máu qua tai ướt lạnh rồi quạt mạnh một cái, cách nó tự làm mát thân thể.
      Đúng là bà Thảo Nga dọa ý mấy người quản tượng. Họ nói họ săn voi không giỏi, rằng việc bắt voi là bị đuổi khỏi nơi đây, mất việc làm họ sẽ nghèo. Họ cần mưu sinh lâu dài, họ không muốn tù tội. Ấy vậy, họ cung cấp thông tin khá quan trọng, rằng có một người vẫn lén lút săn voi ở rừng Khộp và nếu như tiền nhiều có thể người đó sẽ vào rừng bắt chúng.
      -                     Đương nhiên là vậy rồi! Nhờ cậy những việc tày trời là phải cấp tiền. Các anh cũng có nữa đó.- Thảo Nga bà liếc quanh, xem như là tiền bo cho mấy quản tượng.
              Hai người quản tượng tưởng rằng nói chuyện chơi cho vui, nào dè bà Thảo Nga đưa mỗi người tờ năm trăm ngàn mới cáu cạnh. Hai người lắc đầu:
      -                     Nhiều quá chắc là chúng tôi lại phải làm gì đây?
      -                     Không làm gì đâu…
      Tạm thời bà Thảo Nga đăng ký nghỉ ngơi tại đây, thay vì ở chung một phòng. Bà đăng ký ba phòng, cũng nằm trong khu vui chơi giải trí. Phòng có vách làm bằng thứ gỗ sậy dập dẹp, kiểu cách nhà sàn của người Ê đê.   
        Thời gian đi ra ngoài có phần làm cho Thúy Nguyệt quên đi nổi vui buồn với game, bớt đi cách xưng hô theo kiểu cách kiếm hiệp:
      -                     Hai chị em mình giống hai bà Trưng thiệt đó nghen! Có điều voi lắc lư thế này làm sao mình rút kiếm chỉ về đám giặc được, vịn còn không xong lạng quạng cây kiếm chém nhau đổ máu ruột rà tương tàn.
      -                     Lúc mình nói chuyện như kiếm hiệp thì không nói, lúc mình ở nhà thì nói. Hơi đâu nói chuyện với mấy người- Chang Thục Quyên làm Trưng Nhị nên hơi giận dỗi, phải là Trưng Trắc mới chịu. Dù gì mình cũng ở bên Mỹ về lại đóng vai em.
      -                     Tiểu muội không thấy sao? Hai tên lâu la kia hình như cũng vịn bành voi cứng ngắt. Tên nào cũng sợ té, không biết làm sao đánh lại quân Tô Thái Thú đây.
      -                     Đại ca Hồ Hiệp là Thi Sách đó! Gọi là lâu la coi chừng đại ca giận đó.
      -                     Trưng Nhị tiểu muội cứ yên tâm, ta biết cách làm cho chồng chị vui. Em chớ quá quan tâm.
      -                     Hứ…
                  Hình như giữa hai cô thiếu nữ có vẻ ghen hờn, nhưng ai dám nói ra. Vì Thúy Nguyệt dù gì cũng là “em ruột” của Hồ Đại ca. Một bí mật mà Thúy Nguyệt biết được, Thảo Nga bà bà chính là mẹ ruột của cô, bao lâu nay cô hiểu ra sự thật là bà ta không hề nhìn nhận mình. Gia Gia Hồ Hởi nuôi nấng cô đến lớn, không hiểu chuyện gì trước đây xảy ra như thế nào, lớn lao ra sao mà bà không chịu nhận cô. Thúy Nguyệt lao đầu vào game online vì lý do đó, làm sao làm miễn ai gọi mình là “cô nương” Thúy Nguyệt mới cảm thấy dễ chịu. Cô nương muốn quên đi thực tại, thà mình đừng biết tông tích mình, đừng thấy mẹ mình là ai và đừng có lo lắng là sự thật bị biết rõ. Ra rừng quốc gia YokĐôn cỡi voi, tựa như tờ giấy chậm mực hút ra ngoài phần mực bị ướt sũng, đầu óc cô nương tự dưng cảm giác như mình được lôi ra khỏi cõi mơ, lòng vòng lịch xịch cái gì đó mà trước đây không có game Võ Lâm Truyền Kỳ là không chịu nổi. Cô nương sống trong ảo giác bao nhiêu, cô nương thấy thích bấy nhiêu và cô từ lâu thầm yêu đại ca mình mà chớ để lộ một chút  xíu nào. Thúy Nguyệt thỉnh thoảng nhìn sang con voi đi đầu, cô cảm thấy vui vui vì đại ca Hồ Hiệp lúc nào cũng vô tư lự. Nhưng Thúy Nguyệt cũng biết mối tình đầu của đại ca còn chưa vơi, cô ca sĩ Lâm Cát Nhi vẫn còn hiển hiện trong tâm trí đại ca đó. Từ ngày cô ấy buông đại ca ra, đại ca thất tình thiểu não và chơi game hết mình. Con người trong game làm cho đại ca tưởng mình là một vị anh hùng, càng tưởng thì càng thấy dễ thở. Đại ca muốn mình là anh hùng thật, để cô ca sĩ ấy sau này thấy đại ca là anh hùng sẽ tiếc hùi hụi. Đại ca nghĩ là cô ca sĩ ấy tiếc, vì đại ca là anh hùng…Đại ca vừa vơi vơi nỗi buồn tình thì lại xuất hiện một cô ca sĩ mới: Chang Thục Uyên đức tính nhẹ nhàng, thực tình hơn nhưng cũng là một cô bé quá đổi “tiểu thư”, yểu điệu đỏng đảnh. Dưới mắt của Thúy Nguyệt là không được. Cô nương muốn mình “ra tay” cho rồi, chứ cứ để tự nhiên đại ca nhận biết bao giờ. Đường tình yêu có trăm lần vui có vạn lần sầu, Thúy Nguyệt thấy trước sầu là cái chắc. Tựa như anh em ở gần quen hơi, muốn bao giờ mà chả có. Trong khi đó tình yêu là phải xâm chiếm, chỉ thương yêu và muốn chiếm hữu mới là tình yêu. Người ở đâu càng xa, rồi rinh về con người ta yêu nhau hơn. Thúy Nguyệt cho là mình già dặn trong tình cảm, mấy ý nghĩ ấy làm cho cô nương rất ư là phiền muộn. Nay Chang Thục Uyên từ bên Mỹ chớ ở đâu, xuất hiện: Có rơm có lửa nay mai sẽ bén thôi. Thúy Nguyệt càng lo toan, thì càng nhận ra hai người có ánh nhìn thân thiện. Mặc dù Chang Thục Uyên đóng vai Trưng Nhị, nhưng cô ấy ăn nói muốn điều khiển mình hơn là điều khiển voi. Một hai đòi xưng hô như tiểu thuyết kiếm hiệp, một hai đòi chú voi đi qua bên trái cho cô bẻ bông trên nhánh cây rừng. Hai người cố tránh tranh cải nhưng việc đó xem ra khó.
             Khi con voi sau men gần con voi trước, con voi kia quay đầu định chạy. Hai con voi ghét nhau không bao giờ chịu gần quá hai thước, Chang Thục Uyên bĩu môi để lộ hai má lún đồng tiền. Khi ấy cô nương trông đẹp hơn Thúy Nguyệt nhiều, lại thêm dãy lụa trên chiếc nón màu hồng lất phất bay. Hồ Hiệp đại ca nhận ra tín hiệu khởi sắc của những người con gái đang mời gọi, đại ca cuối đầu ngay như đang tìm bàn phím. Hình như đại ca đã quen việc rối bời trong lòng là tìm bàn phím, một lần yêu cô ca sĩ chưa đủ sao nay thêm một ca sĩ đỏng đảnh này nữa chắc đại ca phải ngồi thớt voi mà phải đem theo máy vi tính xách tay và công viên phải có Wifi truyền khắp ngọn cây. Đại ca thực sự hồn vía khi nghĩ đến cảnh tượng trên mình voi mà cũng chơi game, nhưng nếu chụp hình một vài bôi như vậy cũng thật thú vị.
               Hồ Hiệp đại ca đưa mấy ngón tay ra như chơi đàn piano, ngoài sau hai cô nương nghĩ mỗi người mỗi ý khác nhau. Người cho là đại ca mời mình “chiến đấu” giả tưởng trên mạng, còn người kia thì nói đại ca đang muốn đệm đàn cho mình ca. Hai cô nương ngoài sau suy diễn khác nhau rồi cãi nhau, đích thân Sở Lưu Hương cũng từng bị tình cảnh như vậy. Lâm Hoa Ngọc nhìn thấy anh em họ kỳ khôi quá, nhưng chính xác như từng lời văn anh viết thì con người ta rất dễ bị tress. Hành vi đôi khi khác lạ mà vui, du lịch là trở về với tự nhiên. Xa xưa biết bao động tác thừa thải như vậy, Lâm Hoa Ngọc lúc đó lại trách mình nhiều hơn là trách người khác, mình ít cười và ít có chuyện để thư giản quá. Thôi cố mà hòa nhập vào anh em họ và cố tìm lấy một nụ cười cho đời và cho sức khỏe của mình nữa. Lúc đó, anh mới nghe ngóng được tiếng chim hót xa xa, thấy được một chú sóc nhỏ xíu đang núp trong bụi nhìn con voi to xác đi qua. Tự nhiên mang về cho người ta giá trị tinh thần, có tinh thần có sức khỏe, tự dưng con người ta đùm bọc nhau hơn.
      Khi Hồ Hiệp cỡi voi về, thấy mọi người sắp sếp mình ở phòng cuối sát bìa rừng, lại ở một mình nên la đong đỏng.
      -                     Ôi ! Trời đất ơi, các người hãy tưởng tượng đêm tối trong rừng, ai biết chuyện gì xảy ra. Ngủ nghê gì…Ma nó hiện về rủ tôi vào rừng, thì chừng nào mới ngủ được đây. Ơi này! Anh nhà văn trẻ, cho anh cùng ở với tôi tối nay nữa đó.
                Đây là dịp để Lâm Hoa Ngọc theo dõi Thảo Nga Bà Bà, nên anh nhanh chóng gật đầu. Mượn danh con trai cưng của ông Hồ Hởi ra làm nủng, việc đó thực sự cũng không có gì là khó. Buổi tối, tiếng chim rừng, nhiều loài khác tru rú, rờn rợn. Hồ Hiệp nói với Lâm Hoa Ngọc:
      -                     Đó, anh thấy chưa! Mỗi phòng cách nhau gần ba mươi mét, tưởng tượng tôi ở một mình ớn lạnh như thế nào?
               Lâm Hoa Ngọc cũng thuộc loại người tưởng tượng. Lúc khỏe mạnh không nói gì, lúc tinh thần suy sụp nghĩ toàn ma quỷ là cái chắc. Nếu rừng núi có thần linh ắt có ma quỷ, ma cây ma gió đều coi qua phim rồi. Lại thêm lạ lẫm nơi đất khách, bóng mây còn dạ ánh sáng chiều, chưa chi đã thấy hai con ma đang bay trên ngọn cây rồi. Đúng là không nổi gai óc là nói ngoa, nhưng trong phòng không cho nấu nướng và hút thuốc, viết văn thường ngẫm nghĩ nên nhà văn nào cũng dính điếu thuốc trên môi, nên Lâm Hoa Ngọc muốn ra cửa ngồi phì phà cho chắc ăn.
             Hồ Hiệp đang bâng khuâng không biết nhắn tin Lâm Cát Nhi để hỏi về việc cô ca sĩ Chang Thục Uyên có thể hát cùng một thời gian được không? Thấy Lâm Hoa Ngọc ra ngoài liền bật dậy:
      -                     Anh đi đâu vậy?
      -                     Ra ngoài rít thuốc, ở đây toàn là vật liệu tre nứa…
      -                     Nhưng anh đi đâu là phải nói, anh ở lại đây là vì tôi muốn anh ở lại cùng.
      -                     Tôi ngồi trước thềm chứ ở đâu…
      -                     Tôi ra đó ngồi luôn.
              Cơ hội để hai người nhìn vào đêm tối và mặc sức tưởng tượng lần nữa. Lúc chiều ý nghĩ bậy bạ vừa lóe lên liền bị chôn vùi trong ký ức, giờ như lấy ra thử sức.
      -                     Một mình dám lại đằng kia không?- Hồ Hiệp hỏi.
      -                     Khùng sao đi! Rắn rít ai biết chừng…- Lâm Hoa Ngọc bực bội.
      -                     Còn chỗ này, gần hơn chút xíu nữa dám đi không?
              Lâm Hoa Ngọc giận run:
      -                     Tôi đi về luôn bây giờ! Ở lại một mình trong phòng đi…
      -                     Ê đừng…Không đố nữa.
      -                     Anh hùng gì mà gan như cóc tía…
      -                     Anh hùng bất luận cuộc đời…Miễn sao người đó anh hùng là được, còn người đó sợ ma kệ họ.
              Lâm Hoa Ngọc không tranh luận, liếc nhìn về phía căn chòi của Thảo Nga bà bà. Một bóng đen thấp thoáng bên dưới, ngóng lên để bàn bạc kế hoạch bắt voi với bà. Lâm Hoa Ngọc không tiện lại đó, hỏi thẳng Hồ Hiệp:
      -                     Trước khi đi…Anh có biết bà ta có kế hoạch nào khác ngoài việc đi du ngoạn không?
      -                     Bắt voi…Thoạt đầu tôi cứ nghĩ bà nói cho vui, nhưng hình như bà ấy làm thật. Tôi không hiểu phải đem voi về thành phố như thế nào được đây?
                  Lâm Hoa Ngọc kỷ lưởng dịu tàn điếu thuốc, chắc chắn không còn đốm lửa nào mới vào nằm. Cả hai đều quay lưng vào nhau, lắng nghe tiếng động trong rừng một lúc thì ngủ được.
       
                                                         
      #3
        clietc 29.03.2010 17:31:22 (permalink)
                                                                IV
         
         
         
                     Trong bóng đêm, Lâm Hoa Ngọc cố gắng lẻn đến phòng Thảo Nga Bà Bà. Bóng đen bịt mặt chừa ra đôi chơn mày rất rậm rạp và mắt thâm sâu, tuy vậy Lâm Hoa Ngọc vẫn nhận ra đó là một người con gái dân tộc và không ai khác đó là Bun Chay Rea. Thảo Ngao Bà Bà đang đưa một bức tâm thư màu trắng sáng, Bun Chay Rea định đón lấy thì Lâm Hoa Ngọc vận công. Một chân đạp thẳng vào gốc cây tùng, chân còn lại kéo lá về sau kinh công trong chớp mắt, tướt đoạt lá thư trên tay Bun Chay Rea. Thảo Nga Bà Bà tung ngay chiếc khăn lụa trúng vào bả vai Lâm Hoa Ngọc, kinh công thật thâm hậu. Lâm Hoa Ngọc bị đả thương máu không chảy nhưng bầm tím nơi đó rất đau nhức, rớt xuống một khoảng sân rộng. Bun Chay Rea đuổi theo kịp, nàng tung một chiếc phi tiêu cắm phập vào góc cây, Lâm Hoa Ngọc kịp né tránh và đang lúc định thoát thân, thì thấy Y Khế đứng chắn lối còn lại. Tay chìa ra khẻ ngoắc hãy trả lại bức tâm thư, đó là kế hoạch bắt voi của Thảo Nga Bà Bà dành cho những người quản tượng.
                Lâm Hoa Ngọc cất bức thư vào trong túi áo, thủ thế để chuẩn bị đối đầu với hai người dân tộc. Quản tượng cầm cây sắt điều khiển voi cắm phập xuống đất, một đường lá kinh công đẩy Lâm Hoa Ngọc lùi đi mấy thước, Bun Chay Rea bước tới dùng nắm phi tiêu phóng một loạt làm cho Lâm Hoa Ngọc khó né tránh. Nhưng phi tiêu không ghim vào thịt da, mà ghim trên áo, trên hai bả vai để Lâm Hoa Ngọc không thể đi đâu được. Cô ta lại bên lục soát, vừa cầm lá thư vừa định tát vào mặt. Một người kinh công trên các ngọn cây sà tới, chợp lấy lá thư và tay còn lại nắm tay Lâm hoa Ngọc kéo đi. Võ công của người này không phải là vừa, nhìn kỷ ra chính là Hồ Hiệp.
               Thảo Nga bà bà vừa đến, cũng chiêu lụa là vải vóc nhưng nhanh thần kỳ tung vội vào hai người. Bây giờ hai bên mới cân sức và đáp xuống sân để đánh nhau. Một vùng bụi bậm rộng lớn, mấy chú voi kinh hãi rống thét lên. Bun Chay Rea lộn mấy vòng, đã đứng sát sườn hai kẻ đào tẩu, đánh tới tấp khi mới vừa tiếp đất. Hồ Hiệp che chắn cho Lâm Hoa Ngọc, nhưng một mình Hồ Hiệp không thể đối phó với hai người. Lại thêm Thảo Nga Bà Bà tuy đứng ngoài xem xét nhưng kết quả cuối cùng không lợi cho hai người dân tộc thì bà sẽ ra tay.
               Việc mình làm mình chịu, Lâm Hoa Ngọc chịu đau đánh trả bằng nội công không phải tầm thường.  Y Khế bị tung một chưởng trúng ngay vào bụng, việc động lá rừng dừng lại ngay. Quay sang Bun Chay Rea, Hồ Hiệp đại ca đưa tay bảo mình lo liệu. Quả là, Hồ Hiệp nhanh tay chớp nhoáng, bắt cô nương ấy quì gối mà không cần phải lôi thêm ra một miếng võ bí hiễm nào. Thảo Nga Bà Bà cười gằng, gọi đích danh Hồ Hiệp:
        -                     Hồ Hiệp này! Ngươi muốn giúp ai. Người đó ta cho ăn ké, đi voi ké, ngủ ké. Nay quay lại hại ta, ngươi giúp hắn sao…
               Hồ Hiệp giãy nảy quay mặt nơi khác không trả lời, mau chóng bị nhận diện nên có phần lặng lẽ, rồi bỏ đi. Bà Bà phất tay chỉ về phía Lâm Hoa Ngọc:
        -                     Trả lại ta bức thư.
                 Lâm Hoa Ngọc buộc lòng lấy ra đưa cho Bun Chay Rea, rất muốn phân trần nhưng nghe đau nhức trên vai khôn tả.
                 Sáng dậy đến tám giờ, Lâm Hoa Ngọc nghe vai đau lắm, vì nằm nghiên mà ngủ. Nhìn thấy lá thư của Hồ Hiệp viết vội để bên sàn, rằng anh cứ ở lại đến 12 giờ trưa trả phòng cũng được. Vì Bà Bà Thảo Nga muốn đi sớm, 5 giờ sáng mọi người đã lên xe đi về hướng rừng Khộp rồi.
        -                     Chiêm bao mà tưởng như thật! Quả là nhà văn chiêm bao có khác.
           Lâm Hoa Ngọc trả phòng và lấy xe, quyết định bám theo những người muốn bắt voi tới cùng. Nhà văn cảm giác như mình bỏ lở một cơ hội làm việc tốt: Bảo vệ loài voi. Nhưng Lâm Hoa Ngọc không biết họ đi đâu và giờ này vào rừng Khộp hay chưa? Nhà văn còn phải về lại thành phố Hồ Chí Minh vì túi tiền muốn vơi cạn (Anh đi cả tuần chứ ít gì).
        Chạy xe trở lại thành phố Buôn Mê Thuộc phải qua Buôn Đôn, nơi đó có con đường rẽ qua rừng Khộp mà mình biết. Lâm Hoa Ngọc lừng khừng muốn bám theo mọi người đến cùng, nhưng cũng không biết là họ có vào đó hay không. Hoặc là về lại thành phố rồi. Lâm Hoa Ngọc ghé vào một quán nước bên lề, nghĩ ngợi.
        Con đường nhựa rộng, nắng gắt. Nắng gió cao nguyên nóng hơn bao giờ hết. Lúc bấy giờ, có một chiếc xe mui kín chạy vào hồ ĐắcMil. Lâm Hoa Ngọc linh cảm, nếu chở một con voi về thành phố phải đi xe đó, nên chú ý bảng số xe. Còn thời gian là chiều tối trở đi, chứ không thể đi giữa trưa nắng gắt như thế này. Chiếc xe bịt bùng kín mít, chú voi có thể không chịu nổi, vả lại chiều tối nhiều người ít cảnh giác hơn. Vì thế, Lâm Hoa Ngọc muốn tìm công an địa phương để báo cho họ biết, mình không thể làm gì hơn vì quyền hạn của mình chỉ là một nhà văn.
        Nhưng cũng không được, vì mọi thứ hoàn toàn do mình suy diễn, ít nhất cũng phải có bằng chứng rõ nét. Đôi khi, họ còn cho mình có chứng hoang tưởng, mà hình như cũng hoang tưởng thật vì chỉ thấy một chiếc mui kín, là kết luận rằng họ bắt voi. Coi chừng, họ không bắt xe mà bắt mình vì hai lẽ. Một là mình bị điên, họ đưa đi khám bệnh; Hai là, mình vu khống cho một chiếc xe chở hàng. Nghĩ vậy, Lâm Hoa Ngọc lầm lũi chạy về thành phố Buôn Mê Thuộc chào thành phố Cao Nguyên để trở về lại thành phố Hồ Chí Minh. Ngao ngán vì đường xa bốn trăm cây số, phải lên đèo xuống dốc nhiều khúc cua nguy hiểm, mạng mình không biết giữ được không ở đó mà giữ mạng con voi làm gì. Lâm Hoa Ngọc thở dài ngao ngán, chỉ vì mê văn chương mà hại cái thân. Nhà văn bây giờ lọt qua được Nhà Xuất Bản, phải bỏ tiền ra tự in ấn, bỏ sách ký gởi và có khi còn bị bắt thu hồi. Công phu lắm nhưng người ta bát bỏ công cán của mình một cách vô tội vạ. Ngao ngán này tiếp nối ngao ngán kia, Lâm Hoa Ngọc nhìn đường xa dịu vợi:
        -                     Một hai ba…Đi thôi! Mắc kẹt ở đây càng khổ, một mạch quyết tâm chạy thẳng về thành phố Hồ Chí Minh…Dứt khoát vậy rồi! Thượng lộ bình an.
        Lâm Hoa Ngọc tự chúc mình, rồi kéo ống quần chân mặt lên một tí để đạp thắng cho dễ. Chiếc xe Ware rẽ tiền, nẹt bô mấy cái như ngựa hí để bắt đầu hành trình một đoạn đường dài.
        -                     Làm sao xe tay ga nẹt bô được như mình- Lâm Hoa Ngọc an ủi chiếc xe, rồi phóng đi.
                Tuy nói hay chứ cứ khoảng năm mươi kí lô mét là cái bệnh đơ cổ tái phát- Cái bệnh nghề nghiệp của mọi nhà văn khi ngồi viết lách. Nhưng đi xe đở hơn viết lách ở chỗ, đi tới đâu là xong được một đoạn đường đó. Còn viết lách, đôi khi hào hứng cả chục trang giấy, rồi bỏ…Mà việc đó là chuyện thường xảy ra. Lâm Hoa Ngọc qua địa phận Đắc Mil thấy có một quán võng trong rừng thông, nằm nghỉ nghĩ ngợi.
                Trong rừng thông nhìn qua các đồi trắng phếu bông cà phê, Lâm Hoa Ngọc thấy cảnh tình nên thơ ngắm nghía một lát rồi ngủ sai.
                Cù cưa như vậy, nên trời mau xế chiều mà chẳng đi được đến đâu. Còn đường mới đi qua được có một trăm rưỡi cây số mà ê ẫm mông, cứ mỗi lần ngồi lên xe quyết tâm một mạch về Sài Gòn thấy có vẻ hùng hồn nhưng chỉ chục cây số là mệt mỏi tái phát.
        -                     Phải tậu một chiếc tay ga mới được- Lâm Hoa Ngọc nhìn chiếc xe rè rè- Nếu mình không in truyện thì dư sức mua mấy chiếc tay ga. In ấn cho oai, chứ chỉ toàn lỗ với lỗ.
                Đường đi ngoằn ngoèo, lên đồi xuống dốc, cứ chạy vào phần đường mình. Những chiếc xe chở khách thả dốc, bóp kèn inh ỏi trong rừng thông. Nhờ Lâm Hoa ngọc cù cưa như vậy, nên mới gặp lại chiếc xe tải mui kín đã gặp.
        -                     Đây! Xe ba ba bốn bốn đây…À, thì ra, tiềm thức muốn cho mình chạy chậm là để gặp nó.
                Lâm Hoa Ngọc bám theo ngay. Tốc độ không thể quá 60 cây số giờ, cao nguyên thỉnh thoảng gió hay thổi mạnh phần phật, không cứng tay lái té như chơi. Trong phút chốc, Lâm Hoa Ngọc bị bỏ lại. Đến con dốc, có phần nhìn thấy chiếc xe rồi lại hy vọng bám theo kịp.
                 Qua cánh rừng thông Đắc Song, Lâm Hoa Ngọc thấy chiếc xe ông Hồ Hởi. Lúc bấy giờ trên chiếc xe tải, nước chảy ra mùi rất khai. Lâm Hoa Ngọc đủ kết luận mình nghi ngờ đúng.
        -                     Mọi thứ đều đúng, mình suy diễn cả giờ giấc cũng đúng. Nhưng mà…Xe tôm đông lạnh cũng mùi hôi vậy thôi…
                Lâm Hoa Ngọc tự khen mình, rồi tự nghi ngờ. Tuy vẫn bám theo ánh đèn phía trước, nhưng chiếc xe của mình không thể tăng tốc thêm nữa được. Cuối cùng, anh ghé lại một chốt công an trình bày:
        -                     Tôi thấy một chiếc xe chở voi về thành phố Hồ Chí Minh.
        Mấy người công an hỏi thêm:
        -                     Nó như thế nào?
        -                     Mui kín, số xe là ba ba bốn bốn.
        Trong những người công an, có một người rất sốt sắng nhắc điện thoại, bấm số:
        -                     Công an tỉnh B đấy à! Có một người báo thấy có một chiếc xe mui kín chở voi về thành phố Hồ Chí Minh. Các anh cho chốt chặn kiểm tra, số xe là ba ba bốn bốn.
        -                     Cám ơn các anh quan tâm, thế các anh có đuổi theo không?
        -                     Chúng tôi báo cho công an tỉnh bạn rồi, xong trách nhiệm thì thôi chớ…
        -                     Vậy là….
                Lâm Hoa Ngọc một mình đuổi theo, có lẻ không bao giờ kịp. Ánh đèn những chiếc xe đi ngược chiều rất khó chịu, không thấy gì khi nó qua mặt, chỉ cần một con chồn chạy qua đường thôi cũng đủ té. Quyết chí bám cho bằng được chiếc xe chở voi, nên có phần nhanh hơn. Khi đi qua ranh giới tỉnh B, chạy không được bao xa thì thấy có mấy người công an chặn được chiếc xe chở voi. Chiếc xe ba ba bốn bốn mở cửa thùng xe, vừa lúc ánh đèn xe Lâm Hoa Ngọc pha vào, thì đúng là có một chú voi khoảng ba bốn tháng tuổi đang đứng buồn trong đó.
               Lâm Hoa Ngọc dừng lại, khoe với mấy người công an:
        -                     Tôi theo dõi xe này, và báo tin đó…
               Những người công an họ không quan tâm, bà Thảo Nga đang điện thoại cho ai đó chứ không chịu ký biên bản. Vậy là họ đã bắt giữ trên nửa giờ, mà vẫn chưa thể đem voi xuống xe. Giọng của bà Thảo Nga mền mại:
        -                     Anh à! Em đây…Về nước được hai ngày rồi…thăm con bé. Dạ con nó lớn rồi, nhưng vẫn còn giấu chưa cho nó biết gốc gác của nó. Em không trách anh, giờ quá hai mươi mấy năm nay rồi trách gì nữa, cuộc đời có tiếng nói của riêng nó. Dạ!...Được rồi! Nó vẫn sống tốt với người bạn, có điều lương tâm người mẹ cắn rứt lắm. Em muốn lấy lòng nó từ việc hứa tìm cho nó một con voi, hồi nhỏ nó nói muốn chơi với một con voi. Anh còn nhớ không? Anh nói để mẹ tìm cho con một con voi…Nhớ à! Anh còn nhớ là tốt rồi…Anh ơi! Em đến Đắc Lắc tìm mua lại những người nuôi một con voi nhỏ. Người ta cho là em vào rừng bắt, rồi cho là việc chuyên chở động vật về Sài Gòn là trái phép. Hiện họ đang giử xe của em đây. Anh có thể giúp em chứ?
                  Bên phía đầu dây điện thoại kia là nhân vật tầm cỡ nào mà bà Thảo Nga gọi có vẻ thân thiện, những lời bà nói không giấu giếm. Mọi người không đoán được quan hệ giữa họ là gì, nhưng Thúy Nguyệt thì mũi lòng. Có vẻ như cô nương động lòng khi nghe mẹ nói, người đàn bà ấy không phải có trái tim khô cứng như mình nghĩ, dù bà xử sự thật giả thế nào. Nhưng giọng bà nghẹn ngào mà chỉ có mình hiểu rõ, nên Thúy Nguyệt tin và nghẹn ngào... “Có lẻ hồi nhỏ mình muốn chơi với một con voi”- Thúy Nguyệt tuy không nhớ gì, nhưng chắc bẫm tuổi thơ ai cũng đòi hỏi vô lý.
                 Bà Thảo Nga gấp điện thoại lại, vẫn chưa chịu ký biên bản. Những người công an tỏ thái độ không hài lòng vì vật chứng sờ sờ rồi còn gì. Lâm Hoa Ngọc bây giờ lộ ra là một người không biết ân tình, lấy ơn trả oán. Bà Thảo Nga từ đầu đã biết là Lâm Hoa Ngọc không thiện cảm với những người đi du lịch như bà, hiện tại bà đang chờ một cú điện thoại để tỏ rõ thực lực.
               Dăm phút sau, người công an nhận được một cú điện thoại. Tuy bước ra xa để nói chuyện điện thoại nhưng vẫn líu lo, to rõ:
        -                     Vật chứng rành rành, mà vẫn không chịu ký biên bản- Anh ta ốp tai nghe một lát, có phần chăm chú rồi thảng thốt- Một người cấp cao à? Nhưng chính nơi đây ký sắc lệnh cấm bắt động vật quí hiếm…Dạ…Dạ, tuân lệnh.
              Tất cả mọi người đều nghe thấy, anh công an lại lấy mấy tờ biên bản chưa ký, rồi đứng nghiêm chào bà Thảo Nga:
        -                     Ai là người ở Triều đình xin cho bà.
        Bà Thảo Nga cũng không giấu giếm đáp lại:
        -                     Đó là người chồng trước của tôi.
               Lâm Hoa Ngọc thấy những người công an không bắt bớ bà Thảo Nga mà còn trịnh trọng chào bà, anh trầm tư không biết mình phải làm gì đây nữa. Bà Thảo Nga bảo người tài xế tải lên đường, rồi cũng chui vào xe. Thúy Nguyệt càng lúc càng nắm thêm thông tin, mặc dù không để lộ ra nhưng cô nương hết sức phân vân tông tích của mình:  “Cha mình là một người cấp cao sao? Chuyện xảy ra như thế nào vậy mẹ?”- Thúy Nguyệt nhũ thầm chứ không nói nên lời, liếc nhìn ra sau thấy Lâm Hoa Ngọc trầy trật với chiếc xe mà vẫn chưa nổ máy. Giữa rừng thông vắng vẻ như thế này quả là tội nghiệp con người ấy. Xe chạy đi mà vẫn ái nái nhìn lại, vẻ mặt bà Thảo Nga có vẻ cho rằng như thế đáng đời lắm.
               
         
                
                Tối đêm đó đưa con voi về nhà, mọi người chộn rộn vì có thêm thành viên mới. Chú voi mắt buồn, nhút nhát từng bước chân. Cái vòi đùn đưa qua lại như lắc đầu không chịu một ai lại gần. Tuy vậy, lão gia Hồ Hởi và Thúy Nguyệt đem chai sữa đến, dậy thơm ngon. Chú voi liếc mắt buồn vì đói và miễm cưỡng uống.
        - Chầm chậm thôi con!- Ông Hồ Hởi nhắc khéo, mặc dù ông cũng không rành mấy việc chăm sóc thú vật.
                Thúy Nguyệt vì vui mà quên tranh dành tắm rữa, cầm chai sữa trút ngược vào miệng chú voi con. Nhanh chóng chú voi hiểu cách và ừng ực hết gần mười chai. Một lúc Thúy Nguyệt đứng chống nạnh xem chú voi còn đòi gì nữa không. Nhát thấy ngoài đường ánh đèn xe xẹt vào khe cửa, chú phải quay đít lại để tự bảo vệ mắt mình. Thúy Nguyệt gật đầu khen:
        -                     Khôn lắm, ở đây chị chăm sóc cho em…
               Chú voi né tránh động tác trìu mến của Thúy Nguyệt, nhưng cũng nhìn lại bàn tay ve vuốt ở đâu mà dễ chịu thế? Chú xa mẹ, nhưng bàn tay ấy không khác vòi mẹ vuốt ve.
               Ngày hôm sau, bà Thảo Nga lôi ông Hồ Hởi dậy sớm. Hôm nay họ muốn đến công ty Chứng Khoán tìm mua cổ phiếu. Cả hai không muốn cho ai biết, nhưng hễ xù xì sụt sịt thì Hồ Hiệp lại nghe sạch:
        -                     Gia gia và Thảo Nga bà bà đến công ty Chứng Khoán mà không gọi con là một thiếu sót, ai cũng biết con đang viết bí kíp ấy mà.
        -                     Phải công nhận ngươi là người nghe lén thuộc loại giỏi, nhưng lần này không cho cô nương Chang Thục Uyên biết là có tiến bộ.
        -                     Ở đó mà không biết, nói lồng lộng không ai nằm nướng thêm nữa được- Chang Thục Uyên ưỡn ẹo từ trong phòng mình bước ra- Từ ngày về đây, có ai cho mình đi đâu đâu.
        -                     Cái tên Hồ Hiệp đại ca này, không nói thì cũng la toáng…rồi ai cũng biết.
        -                     Như vậy đở mắc tội nhiều chuyện…
        -                     Vậy còn Thúy Nguyệt thì sao?
        -                     Thúy Nguyệt coi chừng con voi ở nhà.
        -                     Ai cũng đòi đi theo là vì … Con voi con nó hay phóng uế, mà mỗi lần như vậy là một đống to đùng.
        -                     Thì ra các ngươi đòi đi theo là vì việc ấy…Ta hiểu rồi…
        -                     Bà bà hiểu rồi thì còn không đồng tình cho tụi con đi theo. Ở nhà nghe mùi thôi cũng chịu không nổi.
        -                     Thôi được, nhưng ngày nào ta đi Huế, các ngươi không được đi theo mà thay cho Thúy Nguyệt trông chừng con voi một vài ngày.
                Công ty Chứng Khoán lặng ngắt như tờ, lèo tèo vài nhà đầu tư xuống xem qua bảng điện tử cứ luôn luôn một màu đỏ. Điểm VN-Index mỗi ngày cứ tự tìm đáy mới, chẳng mấy ai còn thiết tha gì với việc đặt lệnh bán buôn. Trong giới kinh doanh, mọi người chú ý đến lão gia Hồ Hởi khi ông rút lui khỏi thị trường chứng khoán, trong khi VN-Index đang ở ngưỡng điểm cao ngất. Ông còn sang nhượng lại tất cả bất động sản mà ông nắm giữ, chuyển tiền vào ngân hàng. Trong lúc mọi người bàn ra tán vào ông là người dở hơi, thì sau đó y như rằng ông quyết định đúng đắn. Điểm VN-Index bắt đầu giảm sút và bất động sản cũng bắt đầu chững lại, ngân hàng thiếu tiền mặt nâng lãi suất cao ngất ngưỡng. Lão gia cứ việc chễm chệ ngồi ở nhà hưởng lãi ngân hàng cũng đủ làm giàu. Trong lúc đó các nhà đầu tư khác, từng ngộ nhận mình là cao thủ võ lâm trong giới chứng khoán, xanh mặt nhìn VN-Index từng ngày mất điểm. Các mã giao dịch trên bảng điện tử đang đỏ rực và họ loay hoay với việc lướt sóng nữa hay không? Hoặc rút ra hay đợi điểm trở lại thời kỳ đỉnh cao, thì ông tìm về một hòn đảo mua đất ở đấy. Việc ông rút lui không ra vào chốn kinh doanh, tựa như gát kiếm ẩn dật. Giới giang hồ trong kinh doanh thực sự ngạc nhiên, các nhà đầu tư bắt đầu tìm kiếm ông để cho một lời khuyên.
                 Vừa gặp ông thì các nhà đầu tư tranh nhau đến hỏi thăm, lão gia Hồ Hởi không biết trả lời ra sao. Hồ Hiệp liền phân bua cho các Nhà đầu tư Chứng khoán nghe :
        -                     Gia phụ tôi làm việc gì cũng có bí kíp. Bảo bối mà Gia Gia đang dùng hiện tại có tên là Chứng Khoán Quốc Bảo.
                     Thật giả thế nào đó, có người tin người không tin. Những “cao thủ” gặp điểm xuống, vì mất niềm tin cũng như quá chóng mặt với việc tuột dốc không phanh. Vn-Index đang trở về giá trị thực của nó, nghĩa là họ lỗ, thì mong ngóng một phép màu. Trong đó, Chứng Khoán Quốc Bảo như Hồ Hiệp rao truyền, họ muốn có nó trong tay. Dưới góc nhìn nào đó, hoặc vì trong nổi thất vọng ê chề. Các nhà đầu tư bắt đầu kháo nhau: Chứng Khoán Quốc Bảo là có thật. Ngặt nỗi, trong giới kinh doanh cho rằng Hồ Hiệp gàn gở nên ông Hồ Hởi không thể giao cho anh ta cất giữ. Người cất giữ phải là tiểu muội của hắn. Tức là Thúy Nguyệt.
               Giới giang hồ đồn đãi một lát, là Hồ đại ca tin ngược lại ngay: “Ồ! Thì ra là Thúy Nguyệt cất giữ”.
                    Hồ Hiệp từng xin cha mình một tỉ để đầu tư vào một công ty Vi tính. Thành lập công ty Vi tính, Hồ Hiệp thuê mặt bằng không lớn lắm. Bố trí một người tiếp tân, còn số nhân viên còn lại vào chơi game online. Số đồ và vũ khí thu được, đấu giá đầy trên mạng nhưng gần như người mua không thật. Ông Hồ Hởi từng than thở:
        -                     Việc ngươi trả lương công nhân để chơi game, đó là điều ta không thấy hay rồi.
        -                     Nhưng các game thủ của con, đã trở thành các cao thủ võ lâm. Các bộ đồ đem bán đấu giá có thể mang về bạc tỉ.
             Ông Hồ Hởi tuy can ngăn Hồ Hiệp bỏ tiền đầu tư vào các game thủ, nhưng có khi ông cảm thấy thích thú việc làm của con trai mình. Một mặt ông thương con nên không ép nó theo đường hướng kinh doanh nào; Mặt khác, ông cũng chẵng hơn gì mấy đứa con, cũng nhìn kinh tế biến chuyển đầy ảo. Chẳng hạn cổ phiếu với thị trường chứng khoán, có khác nào những bộ đồ trong game online đem bán đấu giá chẵng là ảo đó sao? Cái đó mới nhiều rủi ro ảnh hưởng rất nhiều tới mạng sống con người. Trong khi đó, Hồ Hiệp tự làm tự chịu mà thôi.
                 Trong kinh tế ngày nay, lợi nhuận từ ảo là nhiều hơn là thực. Đằng nào cũng là ảo thì thôi cứ nhìn sự việc cứ theo đám nhỏ chơi Võ lâm truyền kỳ. Kỳ thực, ông Hồ Hởi lại thành công và bí kíp là ở chỗ đó. Vì vậy, mấy đứa con của ông có gọi là “gia gia” hay “bá bá”. Ông nghe rất thích, tụi nhỏ chiến đấu trên mạng để mang lại thứ vũ khí ảo và đem đấu giá. Còn ông “chiến đấu” với cổ phiếu, phát hiện giá trị ảo của nó. Ông bán ồ ạt, rồi cổ phiếu từ đó xuống dốc, vì nó đang tìm giá trị thực.    
                 Tình hình kinh tế bất ổn, nguyên nhân ông Hồ Hởi gia gia cho rằng là do việc mọi món đồ đều đem bán đấu giá, rằng người ta đã đẩy thế giới từ thực sang ảo. Đến lúc nào đó thì mọi thứ sẽ vỡ òa ra và diễn biến dây chuyền mà thôi. Ngay cả vàng ròng (thứ nào có trong game đều là ảo), nó chỉ là một thứ kim loại tốt mà thôi: nhiệm vụ của nó là dẫn điện và ít bị oxy hóa. Thế mà người ta đẩy nó lên mấy lần ngàn lúa gạo, cái thứ không ăn được lại làm cho cái thứ ăn được chao đảo. Ông Hồ Hởi cố gắng nhận diện nguyên nhân gây khủng hoảng kinh tế. Chắc chắn là từ tín dụng, nhưng ông cho rằng tiền bạc chỉ là những tờ giấy. Nó không biết làm ra lỗi, mà lỗi là do con người tự đặt ra và đặt nó vào chỗ ảo như các game thủ định giá tiền để mua đồ vậy. Có lẽ, chơi game là diễn biến sau cùng của một nền kinh tế đầy ảo. Giá trị thực của nó từ cái ăn cái mặc, bị con người cho qua và coi rất rẽ. Người nông dân thuần túy có mấy đời không bằng một người lượm lặt được một thỏi vàng, một bác thợ mộc khéo léo mấy cũng không bằng tay in tiền…
                   Thế giới cần phải thay đổi, nhưng thay đổi những gì ông đang suy nghĩ cặn kẽ và cũng không thể một mình ông được. Điều thú vị là ông đợi các diễn biến qua các game thủ và ông không khác gì Tạ Tốn tìm ra đảo với cây Đồ Long Đao.
                    Trở lại Sài Gòn lần này, ông Hồ Hởi vì bà Thảo Nga về nước. Đến công ty Chứng Khoán vì bà muốn tìm mua cổ phiếu của Công ty Sữa nào bán ra. Thảo Nga bà bà cứ một mực voi uống sữa nhiều, cổ phiếu sẽ tăng giá chứ không sợ giảm. Ông Hồ Hởi cũng như Hồ Hiệp lấy làm lạ bám theo xem việc ấy có xảy ra thật không? Trong giới kinh doanh, đại ca Hồ Hiệp không phải là không có uy danh. Nhất là một vị giám đốc mà nghiện game online đến độ, xem công nhân như những giáo đầu. Bao lần, lão gia bơm tiền vào “Cốc” của đại ca Hồ Hiệp nhưng việc kinh doanh đâu phải là những trang sách kiếm hiệp, thế mà Hồ đại ca vẫn chứng nào tật nấy. Chức giám đốc chán ngán không mặn mà, lại thích với uy danh Giáo đầu. Lão gia thành công bao nhiêu, thì Hồ Hiệp đại ca thất bại bấy nhiêu. Giới kinh doanh không mấy ngạc nhiên, vì đại ca Hồ Hiệp “võ nghệ” không đáng quan tâm, nội công tầm thường. Họ ngán ngại là lão gia Hồ Hởi, tức là ngán việc ông có thể có bí kíp như Hồ Hiệp đang tiết lộ. 
               Mấy nhà đầu tư nánh sang bên để họ làm thủ tục mua cổ phiếu. Trên bảng điện tử một công ty sữa nào đó có mã số là UNO, hiển hiện dư bán ra bốn ngàn cổ phiếu. Bà Thảo Nga đặt lệnh mua hết và kết thúc phiên giao dịch đợt 2 khớp lệnh tức thì. Đợt ba thì bà giao dịch thêm sáu ngàn cổ phiếu nữa. Giá hiện tại là 64 ngàn, có cao hơn các cổ phiếu khác nhưng đối với bà vẫn rẻ hơn nước ngoài nhiều. Bảng điện tử nơi nào cũng chỉ dấu âm và đỏ, chỉ có mã số UNO là xanh lè. Kết thúc phiên giao dịch, nó được tăng thêm 0,4 điểm. Các nhà đầu tư khác coi thôi, chứ tiền đâu nữa mà mua.
                Hồ Hiệp ngồi ghế xem xét, nhịp chân vẻ sành điệu: “ Mấy công ty Chứng Khoán có chổ đi vệ sinh thật ngon. Hôm nào đi đâu có kẹt ghé vào đây làm bộ tìm mua cổ phiếu, bước ra cũng thấy oai lắm vậy.” Ai biết trong đầu Hồ Hiệp nghĩ gì, cứ tưởng Hồ Hiệp đang ngâm cứu tình hình thị trường Chứng Khoán.
        - UNO là uống no, bà bà này cũng cáo ghê. Chơi cổ phiếu theo kiểu bà bà có phần chủ động hơn, chứ không phải mua vào rồi đợi điểm lên xuống như các nhà đầu tư kia. Càng cho con voi uống sữa, thì hàng hiếm, mà hàng hiếm thì giá cao. Nếu tiền có chui vào con voi nhiều quá cũng không đến độ lỗ lả, con voi mỗi lúc to cao bán có giá hơn…Đằng nào cũng lời.       
         
         
        #4
          clietc 29.03.2010 17:32:57 (permalink)
                                                                  V
           
           
           
           
           
                  Lâm Hoa ngọc biết mình thân cô thế cô, lầm lũi theo dấu vết con voi tới cùng. Vừa chạy xe trong đêm vừa tưởng tượng, đúng theo nghĩa đen tưởng tượng là tưởng voi thật rồi.
                   Nhà văn nào cũng có trí tưởng tượng siêu việt, anh muốn tìm gặp con voi để viết ra một tác phẩm. Viết về bảo vệ động vật rừng cũng được nhưng chắc nhiều người đọc dòng đầu sẽ đón ngay được đề tài, nên anh nghĩ cần phải viết lạ nhưng sao cho nó ý nghĩa. Hiện tại anh thấy ý nghĩa nhất là làm sao kinh tế Việt Nam không bị tác động nhiều đến khủng hoảng toàn cầu trên thế giới. Nghĩa là làm sao có ý tưởng nào đó cao siêu, mà muốn cao siêu thì phải có đầu óc thông thái. Người có đầu óc thông thái thường người ta nghĩ ngay là người đó đầu to, mà hễ to thì to như con voi người ta sẽ thừa nhận ngay. Anh sẽ viết tiểu thuyết có tựa đề Người đầu voi. Chắc chắn, cái tựa đề ấy sẽ làm cho người ta thừa nhận ngay những ý nghĩ trong đầu Người đầu voi đều đúng. Nhưng làm gì cũng thấy con voi xem nó biểu hiện gì, sống gần gũi con người nó nhanh hiểu ra sao, thì mới liên tưởng được.- “Tác phẩm Người Đầu Voi xuất xứ từ hoàn cảnh này đây!”. Lâm Hoa Ngọc tâm sự một mình.
                     Lâm Hoa Ngọc chạy đến ngã tư Đắc Song thì quá tối, nên buộc lòng tìm nhà nghỉ. Chắc chắn đám người kia đưa con voi về thành phố ngay trong đêm, như những gì mình tính toán.
                     Sáng hôm sau, Lâm Hoa Ngọc rốt lại cũng lần mò về đến thành phố Hồ Chí Minh          Bà Thảo Nga biết là để con voi nuôi ở thành phố, sớm muộn gì cũng bị lộ và bà muốn có thêm giấy tờ để bảo đảm con voi ở lại. Như vậy, tâm nguyện của bà là muốn thực hiện lời hứa cho con gái mình, và cả việc tính toán số cổ phiếu của công ty sữa mà bà thu gom mới được toại nguyện. Lý lẻ của bà chỉ đơn giản là, người ta nuôi voi làm xiếc được, con voi bà mua của những người nuôi voi thì bà nuôi ở thành phố được. Việc cần thiết là nhanh chóng làm sao cho có giấy tờ nuôi voi hợp lệ, và bà rất muốn gặp mặt lại người chồng năm xưa. Ngoài ra, bà cũng muốn “hai cha con” gặp lại nhau nữa. Nhưng người đàn ông bí ẩn cấp cao kia, chỉ muốn gặp nhau tại Huế. Lý do vì sao phải là ở Huế thì không ai hiểu.
          <bài viết được chỉnh sửa lúc 29.03.2010 17:34:13 bởi clietc >
          #5
            Chuyển nhanh đến:

            Thống kê hiện tại

            Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
            Kiểu:
            2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9