RE: Hồ Hiệp Đô-la
-
29.03.2010 17:31:22
IV
Trong bóng đêm, Lâm Hoa Ngọc cố gắng lẻn đến phòng Thảo Nga Bà Bà. Bóng đen bịt mặt chừa ra đôi chơn mày rất rậm rạp và mắt thâm sâu, tuy vậy Lâm Hoa Ngọc vẫn nhận ra đó là một người con gái dân tộc và không ai khác đó là Bun Chay Rea. Thảo Ngao Bà Bà đang đưa một bức tâm thư màu trắng sáng, Bun Chay Rea định đón lấy thì Lâm Hoa Ngọc vận công. Một chân đạp thẳng vào gốc cây tùng, chân còn lại kéo lá về sau kinh công trong chớp mắt, tướt đoạt lá thư trên tay Bun Chay Rea. Thảo Nga Bà Bà tung ngay chiếc khăn lụa trúng vào bả vai Lâm Hoa Ngọc, kinh công thật thâm hậu. Lâm Hoa Ngọc bị đả thương máu không chảy nhưng bầm tím nơi đó rất đau nhức, rớt xuống một khoảng sân rộng. Bun Chay Rea đuổi theo kịp, nàng tung một chiếc phi tiêu cắm phập vào góc cây, Lâm Hoa Ngọc kịp né tránh và đang lúc định thoát thân, thì thấy Y Khế đứng chắn lối còn lại. Tay chìa ra khẻ ngoắc hãy trả lại bức tâm thư, đó là kế hoạch bắt voi của Thảo Nga Bà Bà dành cho những người quản tượng.
Lâm Hoa Ngọc cất bức thư vào trong túi áo, thủ thế để chuẩn bị đối đầu với hai người dân tộc. Quản tượng cầm cây sắt điều khiển voi cắm phập xuống đất, một đường lá kinh công đẩy Lâm Hoa Ngọc lùi đi mấy thước, Bun Chay Rea bước tới dùng nắm phi tiêu phóng một loạt làm cho Lâm Hoa Ngọc khó né tránh. Nhưng phi tiêu không ghim vào thịt da, mà ghim trên áo, trên hai bả vai để Lâm Hoa Ngọc không thể đi đâu được. Cô ta lại bên lục soát, vừa cầm lá thư vừa định tát vào mặt. Một người kinh công trên các ngọn cây sà tới, chợp lấy lá thư và tay còn lại nắm tay Lâm hoa Ngọc kéo đi. Võ công của người này không phải là vừa, nhìn kỷ ra chính là Hồ Hiệp.
Thảo Nga bà bà vừa đến, cũng chiêu lụa là vải vóc nhưng nhanh thần kỳ tung vội vào hai người. Bây giờ hai bên mới cân sức và đáp xuống sân để đánh nhau. Một vùng bụi bậm rộng lớn, mấy chú voi kinh hãi rống thét lên. Bun Chay Rea lộn mấy vòng, đã đứng sát sườn hai kẻ đào tẩu, đánh tới tấp khi mới vừa tiếp đất. Hồ Hiệp che chắn cho Lâm Hoa Ngọc, nhưng một mình Hồ Hiệp không thể đối phó với hai người. Lại thêm Thảo Nga Bà Bà tuy đứng ngoài xem xét nhưng kết quả cuối cùng không lợi cho hai người dân tộc thì bà sẽ ra tay.
Việc mình làm mình chịu, Lâm Hoa Ngọc chịu đau đánh trả bằng nội công không phải tầm thường. Y Khế bị tung một chưởng trúng ngay vào bụng, việc động lá rừng dừng lại ngay. Quay sang Bun Chay Rea, Hồ Hiệp đại ca đưa tay bảo mình lo liệu. Quả là, Hồ Hiệp nhanh tay chớp nhoáng, bắt cô nương ấy quì gối mà không cần phải lôi thêm ra một miếng võ bí hiễm nào. Thảo Nga Bà Bà cười gằng, gọi đích danh Hồ Hiệp:
- Hồ Hiệp này! Ngươi muốn giúp ai. Người đó ta cho ăn ké, đi voi ké, ngủ ké. Nay quay lại hại ta, ngươi giúp hắn sao…
Hồ Hiệp giãy nảy quay mặt nơi khác không trả lời, mau chóng bị nhận diện nên có phần lặng lẽ, rồi bỏ đi. Bà Bà phất tay chỉ về phía Lâm Hoa Ngọc:
- Trả lại ta bức thư.
Lâm Hoa Ngọc buộc lòng lấy ra đưa cho Bun Chay Rea, rất muốn phân trần nhưng nghe đau nhức trên vai khôn tả.
Sáng dậy đến tám giờ, Lâm Hoa Ngọc nghe vai đau lắm, vì nằm nghiên mà ngủ. Nhìn thấy lá thư của Hồ Hiệp viết vội để bên sàn, rằng anh cứ ở lại đến 12 giờ trưa trả phòng cũng được. Vì Bà Bà Thảo Nga muốn đi sớm, 5 giờ sáng mọi người đã lên xe đi về hướng rừng Khộp rồi.
- Chiêm bao mà tưởng như thật! Quả là nhà văn chiêm bao có khác.
Lâm Hoa Ngọc trả phòng và lấy xe, quyết định bám theo những người muốn bắt voi tới cùng. Nhà văn cảm giác như mình bỏ lở một cơ hội làm việc tốt: Bảo vệ loài voi. Nhưng Lâm Hoa Ngọc không biết họ đi đâu và giờ này vào rừng Khộp hay chưa? Nhà văn còn phải về lại thành phố Hồ Chí Minh vì túi tiền muốn vơi cạn (Anh đi cả tuần chứ ít gì).
Chạy xe trở lại thành phố Buôn Mê Thuộc phải qua Buôn Đôn, nơi đó có con đường rẽ qua rừng Khộp mà mình biết. Lâm Hoa Ngọc lừng khừng muốn bám theo mọi người đến cùng, nhưng cũng không biết là họ có vào đó hay không. Hoặc là về lại thành phố rồi. Lâm Hoa Ngọc ghé vào một quán nước bên lề, nghĩ ngợi.
Con đường nhựa rộng, nắng gắt. Nắng gió cao nguyên nóng hơn bao giờ hết. Lúc bấy giờ, có một chiếc xe mui kín chạy vào hồ ĐắcMil. Lâm Hoa Ngọc linh cảm, nếu chở một con voi về thành phố phải đi xe đó, nên chú ý bảng số xe. Còn thời gian là chiều tối trở đi, chứ không thể đi giữa trưa nắng gắt như thế này. Chiếc xe bịt bùng kín mít, chú voi có thể không chịu nổi, vả lại chiều tối nhiều người ít cảnh giác hơn. Vì thế, Lâm Hoa Ngọc muốn tìm công an địa phương để báo cho họ biết, mình không thể làm gì hơn vì quyền hạn của mình chỉ là một nhà văn.
Nhưng cũng không được, vì mọi thứ hoàn toàn do mình suy diễn, ít nhất cũng phải có bằng chứng rõ nét. Đôi khi, họ còn cho mình có chứng hoang tưởng, mà hình như cũng hoang tưởng thật vì chỉ thấy một chiếc mui kín, là kết luận rằng họ bắt voi. Coi chừng, họ không bắt xe mà bắt mình vì hai lẽ. Một là mình bị điên, họ đưa đi khám bệnh; Hai là, mình vu khống cho một chiếc xe chở hàng. Nghĩ vậy, Lâm Hoa Ngọc lầm lũi chạy về thành phố Buôn Mê Thuộc chào thành phố Cao Nguyên để trở về lại thành phố Hồ Chí Minh. Ngao ngán vì đường xa bốn trăm cây số, phải lên đèo xuống dốc nhiều khúc cua nguy hiểm, mạng mình không biết giữ được không ở đó mà giữ mạng con voi làm gì. Lâm Hoa Ngọc thở dài ngao ngán, chỉ vì mê văn chương mà hại cái thân. Nhà văn bây giờ lọt qua được Nhà Xuất Bản, phải bỏ tiền ra tự in ấn, bỏ sách ký gởi và có khi còn bị bắt thu hồi. Công phu lắm nhưng người ta bát bỏ công cán của mình một cách vô tội vạ. Ngao ngán này tiếp nối ngao ngán kia, Lâm Hoa Ngọc nhìn đường xa dịu vợi:
- Một hai ba…Đi thôi! Mắc kẹt ở đây càng khổ, một mạch quyết tâm chạy thẳng về thành phố Hồ Chí Minh…Dứt khoát vậy rồi! Thượng lộ bình an.
Lâm Hoa Ngọc tự chúc mình, rồi kéo ống quần chân mặt lên một tí để đạp thắng cho dễ. Chiếc xe Ware rẽ tiền, nẹt bô mấy cái như ngựa hí để bắt đầu hành trình một đoạn đường dài.
- Làm sao xe tay ga nẹt bô được như mình- Lâm Hoa Ngọc an ủi chiếc xe, rồi phóng đi.
Tuy nói hay chứ cứ khoảng năm mươi kí lô mét là cái bệnh đơ cổ tái phát- Cái bệnh nghề nghiệp của mọi nhà văn khi ngồi viết lách. Nhưng đi xe đở hơn viết lách ở chỗ, đi tới đâu là xong được một đoạn đường đó. Còn viết lách, đôi khi hào hứng cả chục trang giấy, rồi bỏ…Mà việc đó là chuyện thường xảy ra. Lâm Hoa Ngọc qua địa phận Đắc Mil thấy có một quán võng trong rừng thông, nằm nghỉ nghĩ ngợi.
Trong rừng thông nhìn qua các đồi trắng phếu bông cà phê, Lâm Hoa Ngọc thấy cảnh tình nên thơ ngắm nghía một lát rồi ngủ sai.
Cù cưa như vậy, nên trời mau xế chiều mà chẳng đi được đến đâu. Còn đường mới đi qua được có một trăm rưỡi cây số mà ê ẫm mông, cứ mỗi lần ngồi lên xe quyết tâm một mạch về Sài Gòn thấy có vẻ hùng hồn nhưng chỉ chục cây số là mệt mỏi tái phát.
- Phải tậu một chiếc tay ga mới được- Lâm Hoa Ngọc nhìn chiếc xe rè rè- Nếu mình không in truyện thì dư sức mua mấy chiếc tay ga. In ấn cho oai, chứ chỉ toàn lỗ với lỗ.
Đường đi ngoằn ngoèo, lên đồi xuống dốc, cứ chạy vào phần đường mình. Những chiếc xe chở khách thả dốc, bóp kèn inh ỏi trong rừng thông. Nhờ Lâm Hoa ngọc cù cưa như vậy, nên mới gặp lại chiếc xe tải mui kín đã gặp.
- Đây! Xe ba ba bốn bốn đây…À, thì ra, tiềm thức muốn cho mình chạy chậm là để gặp nó.
Lâm Hoa Ngọc bám theo ngay. Tốc độ không thể quá 60 cây số giờ, cao nguyên thỉnh thoảng gió hay thổi mạnh phần phật, không cứng tay lái té như chơi. Trong phút chốc, Lâm Hoa Ngọc bị bỏ lại. Đến con dốc, có phần nhìn thấy chiếc xe rồi lại hy vọng bám theo kịp.
Qua cánh rừng thông Đắc Song, Lâm Hoa Ngọc thấy chiếc xe ông Hồ Hởi. Lúc bấy giờ trên chiếc xe tải, nước chảy ra mùi rất khai. Lâm Hoa Ngọc đủ kết luận mình nghi ngờ đúng.
- Mọi thứ đều đúng, mình suy diễn cả giờ giấc cũng đúng. Nhưng mà…Xe tôm đông lạnh cũng mùi hôi vậy thôi…
Lâm Hoa Ngọc tự khen mình, rồi tự nghi ngờ. Tuy vẫn bám theo ánh đèn phía trước, nhưng chiếc xe của mình không thể tăng tốc thêm nữa được. Cuối cùng, anh ghé lại một chốt công an trình bày:
- Tôi thấy một chiếc xe chở voi về thành phố Hồ Chí Minh.
Mấy người công an hỏi thêm:
- Nó như thế nào?
- Mui kín, số xe là ba ba bốn bốn.
Trong những người công an, có một người rất sốt sắng nhắc điện thoại, bấm số:
- Công an tỉnh B đấy à! Có một người báo thấy có một chiếc xe mui kín chở voi về thành phố Hồ Chí Minh. Các anh cho chốt chặn kiểm tra, số xe là ba ba bốn bốn.
- Cám ơn các anh quan tâm, thế các anh có đuổi theo không?
- Chúng tôi báo cho công an tỉnh bạn rồi, xong trách nhiệm thì thôi chớ…
- Vậy là….
Lâm Hoa Ngọc một mình đuổi theo, có lẻ không bao giờ kịp. Ánh đèn những chiếc xe đi ngược chiều rất khó chịu, không thấy gì khi nó qua mặt, chỉ cần một con chồn chạy qua đường thôi cũng đủ té. Quyết chí bám cho bằng được chiếc xe chở voi, nên có phần nhanh hơn. Khi đi qua ranh giới tỉnh B, chạy không được bao xa thì thấy có mấy người công an chặn được chiếc xe chở voi. Chiếc xe ba ba bốn bốn mở cửa thùng xe, vừa lúc ánh đèn xe Lâm Hoa Ngọc pha vào, thì đúng là có một chú voi khoảng ba bốn tháng tuổi đang đứng buồn trong đó.
Lâm Hoa Ngọc dừng lại, khoe với mấy người công an:
- Tôi theo dõi xe này, và báo tin đó…
Những người công an họ không quan tâm, bà Thảo Nga đang điện thoại cho ai đó chứ không chịu ký biên bản. Vậy là họ đã bắt giữ trên nửa giờ, mà vẫn chưa thể đem voi xuống xe. Giọng của bà Thảo Nga mền mại:
- Anh à! Em đây…Về nước được hai ngày rồi…thăm con bé. Dạ con nó lớn rồi, nhưng vẫn còn giấu chưa cho nó biết gốc gác của nó. Em không trách anh, giờ quá hai mươi mấy năm nay rồi trách gì nữa, cuộc đời có tiếng nói của riêng nó. Dạ!...Được rồi! Nó vẫn sống tốt với người bạn, có điều lương tâm người mẹ cắn rứt lắm. Em muốn lấy lòng nó từ việc hứa tìm cho nó một con voi, hồi nhỏ nó nói muốn chơi với một con voi. Anh còn nhớ không? Anh nói để mẹ tìm cho con một con voi…Nhớ à! Anh còn nhớ là tốt rồi…Anh ơi! Em đến Đắc Lắc tìm mua lại những người nuôi một con voi nhỏ. Người ta cho là em vào rừng bắt, rồi cho là việc chuyên chở động vật về Sài Gòn là trái phép. Hiện họ đang giử xe của em đây. Anh có thể giúp em chứ?
Bên phía đầu dây điện thoại kia là nhân vật tầm cỡ nào mà bà Thảo Nga gọi có vẻ thân thiện, những lời bà nói không giấu giếm. Mọi người không đoán được quan hệ giữa họ là gì, nhưng Thúy Nguyệt thì mũi lòng. Có vẻ như cô nương động lòng khi nghe mẹ nói, người đàn bà ấy không phải có trái tim khô cứng như mình nghĩ, dù bà xử sự thật giả thế nào. Nhưng giọng bà nghẹn ngào mà chỉ có mình hiểu rõ, nên Thúy Nguyệt tin và nghẹn ngào... “Có lẻ hồi nhỏ mình muốn chơi với một con voi”- Thúy Nguyệt tuy không nhớ gì, nhưng chắc bẫm tuổi thơ ai cũng đòi hỏi vô lý.
Bà Thảo Nga gấp điện thoại lại, vẫn chưa chịu ký biên bản. Những người công an tỏ thái độ không hài lòng vì vật chứng sờ sờ rồi còn gì. Lâm Hoa Ngọc bây giờ lộ ra là một người không biết ân tình, lấy ơn trả oán. Bà Thảo Nga từ đầu đã biết là Lâm Hoa Ngọc không thiện cảm với những người đi du lịch như bà, hiện tại bà đang chờ một cú điện thoại để tỏ rõ thực lực.
Dăm phút sau, người công an nhận được một cú điện thoại. Tuy bước ra xa để nói chuyện điện thoại nhưng vẫn líu lo, to rõ:
- Vật chứng rành rành, mà vẫn không chịu ký biên bản- Anh ta ốp tai nghe một lát, có phần chăm chú rồi thảng thốt- Một người cấp cao à? Nhưng chính nơi đây ký sắc lệnh cấm bắt động vật quí hiếm…Dạ…Dạ, tuân lệnh.
Tất cả mọi người đều nghe thấy, anh công an lại lấy mấy tờ biên bản chưa ký, rồi đứng nghiêm chào bà Thảo Nga:
- Ai là người ở Triều đình xin cho bà.
Bà Thảo Nga cũng không giấu giếm đáp lại:
- Đó là người chồng trước của tôi.
Lâm Hoa Ngọc thấy những người công an không bắt bớ bà Thảo Nga mà còn trịnh trọng chào bà, anh trầm tư không biết mình phải làm gì đây nữa. Bà Thảo Nga bảo người tài xế tải lên đường, rồi cũng chui vào xe. Thúy Nguyệt càng lúc càng nắm thêm thông tin, mặc dù không để lộ ra nhưng cô nương hết sức phân vân tông tích của mình: “Cha mình là một người cấp cao sao? Chuyện xảy ra như thế nào vậy mẹ?”- Thúy Nguyệt nhũ thầm chứ không nói nên lời, liếc nhìn ra sau thấy Lâm Hoa Ngọc trầy trật với chiếc xe mà vẫn chưa nổ máy. Giữa rừng thông vắng vẻ như thế này quả là tội nghiệp con người ấy. Xe chạy đi mà vẫn ái nái nhìn lại, vẻ mặt bà Thảo Nga có vẻ cho rằng như thế đáng đời lắm.
Tối đêm đó đưa con voi về nhà, mọi người chộn rộn vì có thêm thành viên mới. Chú voi mắt buồn, nhút nhát từng bước chân. Cái vòi đùn đưa qua lại như lắc đầu không chịu một ai lại gần. Tuy vậy, lão gia Hồ Hởi và Thúy Nguyệt đem chai sữa đến, dậy thơm ngon. Chú voi liếc mắt buồn vì đói và miễm cưỡng uống.
- Chầm chậm thôi con!- Ông Hồ Hởi nhắc khéo, mặc dù ông cũng không rành mấy việc chăm sóc thú vật.
Thúy Nguyệt vì vui mà quên tranh dành tắm rữa, cầm chai sữa trút ngược vào miệng chú voi con. Nhanh chóng chú voi hiểu cách và ừng ực hết gần mười chai. Một lúc Thúy Nguyệt đứng chống nạnh xem chú voi còn đòi gì nữa không. Nhát thấy ngoài đường ánh đèn xe xẹt vào khe cửa, chú phải quay đít lại để tự bảo vệ mắt mình. Thúy Nguyệt gật đầu khen:
- Khôn lắm, ở đây chị chăm sóc cho em…
Chú voi né tránh động tác trìu mến của Thúy Nguyệt, nhưng cũng nhìn lại bàn tay ve vuốt ở đâu mà dễ chịu thế? Chú xa mẹ, nhưng bàn tay ấy không khác vòi mẹ vuốt ve.
Ngày hôm sau, bà Thảo Nga lôi ông Hồ Hởi dậy sớm. Hôm nay họ muốn đến công ty Chứng Khoán tìm mua cổ phiếu. Cả hai không muốn cho ai biết, nhưng hễ xù xì sụt sịt thì Hồ Hiệp lại nghe sạch:
- Gia gia và Thảo Nga bà bà đến công ty Chứng Khoán mà không gọi con là một thiếu sót, ai cũng biết con đang viết bí kíp ấy mà.
- Phải công nhận ngươi là người nghe lén thuộc loại giỏi, nhưng lần này không cho cô nương Chang Thục Uyên biết là có tiến bộ.
- Ở đó mà không biết, nói lồng lộng không ai nằm nướng thêm nữa được- Chang Thục Uyên ưỡn ẹo từ trong phòng mình bước ra- Từ ngày về đây, có ai cho mình đi đâu đâu.
- Cái tên Hồ Hiệp đại ca này, không nói thì cũng la toáng…rồi ai cũng biết.
- Như vậy đở mắc tội nhiều chuyện…
- Vậy còn Thúy Nguyệt thì sao?
- Thúy Nguyệt coi chừng con voi ở nhà.
- Ai cũng đòi đi theo là vì … Con voi con nó hay phóng uế, mà mỗi lần như vậy là một đống to đùng.
- Thì ra các ngươi đòi đi theo là vì việc ấy…Ta hiểu rồi…
- Bà bà hiểu rồi thì còn không đồng tình cho tụi con đi theo. Ở nhà nghe mùi thôi cũng chịu không nổi.
- Thôi được, nhưng ngày nào ta đi Huế, các ngươi không được đi theo mà thay cho Thúy Nguyệt trông chừng con voi một vài ngày.
Công ty Chứng Khoán lặng ngắt như tờ, lèo tèo vài nhà đầu tư xuống xem qua bảng điện tử cứ luôn luôn một màu đỏ. Điểm VN-Index mỗi ngày cứ tự tìm đáy mới, chẳng mấy ai còn thiết tha gì với việc đặt lệnh bán buôn. Trong giới kinh doanh, mọi người chú ý đến lão gia Hồ Hởi khi ông rút lui khỏi thị trường chứng khoán, trong khi VN-Index đang ở ngưỡng điểm cao ngất. Ông còn sang nhượng lại tất cả bất động sản mà ông nắm giữ, chuyển tiền vào ngân hàng. Trong lúc mọi người bàn ra tán vào ông là người dở hơi, thì sau đó y như rằng ông quyết định đúng đắn. Điểm VN-Index bắt đầu giảm sút và bất động sản cũng bắt đầu chững lại, ngân hàng thiếu tiền mặt nâng lãi suất cao ngất ngưỡng. Lão gia cứ việc chễm chệ ngồi ở nhà hưởng lãi ngân hàng cũng đủ làm giàu. Trong lúc đó các nhà đầu tư khác, từng ngộ nhận mình là cao thủ võ lâm trong giới chứng khoán, xanh mặt nhìn VN-Index từng ngày mất điểm. Các mã giao dịch trên bảng điện tử đang đỏ rực và họ loay hoay với việc lướt sóng nữa hay không? Hoặc rút ra hay đợi điểm trở lại thời kỳ đỉnh cao, thì ông tìm về một hòn đảo mua đất ở đấy. Việc ông rút lui không ra vào chốn kinh doanh, tựa như gát kiếm ẩn dật. Giới giang hồ trong kinh doanh thực sự ngạc nhiên, các nhà đầu tư bắt đầu tìm kiếm ông để cho một lời khuyên.
Vừa gặp ông thì các nhà đầu tư tranh nhau đến hỏi thăm, lão gia Hồ Hởi không biết trả lời ra sao. Hồ Hiệp liền phân bua cho các Nhà đầu tư Chứng khoán nghe :
- Gia phụ tôi làm việc gì cũng có bí kíp. Bảo bối mà Gia Gia đang dùng hiện tại có tên là Chứng Khoán Quốc Bảo.
Thật giả thế nào đó, có người tin người không tin. Những “cao thủ” gặp điểm xuống, vì mất niềm tin cũng như quá chóng mặt với việc tuột dốc không phanh. Vn-Index đang trở về giá trị thực của nó, nghĩa là họ lỗ, thì mong ngóng một phép màu. Trong đó, Chứng Khoán Quốc Bảo như Hồ Hiệp rao truyền, họ muốn có nó trong tay. Dưới góc nhìn nào đó, hoặc vì trong nổi thất vọng ê chề. Các nhà đầu tư bắt đầu kháo nhau: Chứng Khoán Quốc Bảo là có thật. Ngặt nỗi, trong giới kinh doanh cho rằng Hồ Hiệp gàn gở nên ông Hồ Hởi không thể giao cho anh ta cất giữ. Người cất giữ phải là tiểu muội của hắn. Tức là Thúy Nguyệt.
Giới giang hồ đồn đãi một lát, là Hồ đại ca tin ngược lại ngay: “Ồ! Thì ra là Thúy Nguyệt cất giữ”.
Hồ Hiệp từng xin cha mình một tỉ để đầu tư vào một công ty Vi tính. Thành lập công ty Vi tính, Hồ Hiệp thuê mặt bằng không lớn lắm. Bố trí một người tiếp tân, còn số nhân viên còn lại vào chơi game online. Số đồ và vũ khí thu được, đấu giá đầy trên mạng nhưng gần như người mua không thật. Ông Hồ Hởi từng than thở:
- Việc ngươi trả lương công nhân để chơi game, đó là điều ta không thấy hay rồi.
- Nhưng các game thủ của con, đã trở thành các cao thủ võ lâm. Các bộ đồ đem bán đấu giá có thể mang về bạc tỉ.
Ông Hồ Hởi tuy can ngăn Hồ Hiệp bỏ tiền đầu tư vào các game thủ, nhưng có khi ông cảm thấy thích thú việc làm của con trai mình. Một mặt ông thương con nên không ép nó theo đường hướng kinh doanh nào; Mặt khác, ông cũng chẵng hơn gì mấy đứa con, cũng nhìn kinh tế biến chuyển đầy ảo. Chẳng hạn cổ phiếu với thị trường chứng khoán, có khác nào những bộ đồ trong game online đem bán đấu giá chẵng là ảo đó sao? Cái đó mới nhiều rủi ro ảnh hưởng rất nhiều tới mạng sống con người. Trong khi đó, Hồ Hiệp tự làm tự chịu mà thôi.
Trong kinh tế ngày nay, lợi nhuận từ ảo là nhiều hơn là thực. Đằng nào cũng là ảo thì thôi cứ nhìn sự việc cứ theo đám nhỏ chơi Võ lâm truyền kỳ. Kỳ thực, ông Hồ Hởi lại thành công và bí kíp là ở chỗ đó. Vì vậy, mấy đứa con của ông có gọi là “gia gia” hay “bá bá”. Ông nghe rất thích, tụi nhỏ chiến đấu trên mạng để mang lại thứ vũ khí ảo và đem đấu giá. Còn ông “chiến đấu” với cổ phiếu, phát hiện giá trị ảo của nó. Ông bán ồ ạt, rồi cổ phiếu từ đó xuống dốc, vì nó đang tìm giá trị thực.
Tình hình kinh tế bất ổn, nguyên nhân ông Hồ Hởi gia gia cho rằng là do việc mọi món đồ đều đem bán đấu giá, rằng người ta đã đẩy thế giới từ thực sang ảo. Đến lúc nào đó thì mọi thứ sẽ vỡ òa ra và diễn biến dây chuyền mà thôi. Ngay cả vàng ròng (thứ nào có trong game đều là ảo), nó chỉ là một thứ kim loại tốt mà thôi: nhiệm vụ của nó là dẫn điện và ít bị oxy hóa. Thế mà người ta đẩy nó lên mấy lần ngàn lúa gạo, cái thứ không ăn được lại làm cho cái thứ ăn được chao đảo. Ông Hồ Hởi cố gắng nhận diện nguyên nhân gây khủng hoảng kinh tế. Chắc chắn là từ tín dụng, nhưng ông cho rằng tiền bạc chỉ là những tờ giấy. Nó không biết làm ra lỗi, mà lỗi là do con người tự đặt ra và đặt nó vào chỗ ảo như các game thủ định giá tiền để mua đồ vậy. Có lẽ, chơi game là diễn biến sau cùng của một nền kinh tế đầy ảo. Giá trị thực của nó từ cái ăn cái mặc, bị con người cho qua và coi rất rẽ. Người nông dân thuần túy có mấy đời không bằng một người lượm lặt được một thỏi vàng, một bác thợ mộc khéo léo mấy cũng không bằng tay in tiền…
Thế giới cần phải thay đổi, nhưng thay đổi những gì ông đang suy nghĩ cặn kẽ và cũng không thể một mình ông được. Điều thú vị là ông đợi các diễn biến qua các game thủ và ông không khác gì Tạ Tốn tìm ra đảo với cây Đồ Long Đao.
Trở lại Sài Gòn lần này, ông Hồ Hởi vì bà Thảo Nga về nước. Đến công ty Chứng Khoán vì bà muốn tìm mua cổ phiếu của Công ty Sữa nào bán ra. Thảo Nga bà bà cứ một mực voi uống sữa nhiều, cổ phiếu sẽ tăng giá chứ không sợ giảm. Ông Hồ Hởi cũng như Hồ Hiệp lấy làm lạ bám theo xem việc ấy có xảy ra thật không? Trong giới kinh doanh, đại ca Hồ Hiệp không phải là không có uy danh. Nhất là một vị giám đốc mà nghiện game online đến độ, xem công nhân như những giáo đầu. Bao lần, lão gia bơm tiền vào “Cốc” của đại ca Hồ Hiệp nhưng việc kinh doanh đâu phải là những trang sách kiếm hiệp, thế mà Hồ đại ca vẫn chứng nào tật nấy. Chức giám đốc chán ngán không mặn mà, lại thích với uy danh Giáo đầu. Lão gia thành công bao nhiêu, thì Hồ Hiệp đại ca thất bại bấy nhiêu. Giới kinh doanh không mấy ngạc nhiên, vì đại ca Hồ Hiệp “võ nghệ” không đáng quan tâm, nội công tầm thường. Họ ngán ngại là lão gia Hồ Hởi, tức là ngán việc ông có thể có bí kíp như Hồ Hiệp đang tiết lộ.
Mấy nhà đầu tư nánh sang bên để họ làm thủ tục mua cổ phiếu. Trên bảng điện tử một công ty sữa nào đó có mã số là UNO, hiển hiện dư bán ra bốn ngàn cổ phiếu. Bà Thảo Nga đặt lệnh mua hết và kết thúc phiên giao dịch đợt 2 khớp lệnh tức thì. Đợt ba thì bà giao dịch thêm sáu ngàn cổ phiếu nữa. Giá hiện tại là 64 ngàn, có cao hơn các cổ phiếu khác nhưng đối với bà vẫn rẻ hơn nước ngoài nhiều. Bảng điện tử nơi nào cũng chỉ dấu âm và đỏ, chỉ có mã số UNO là xanh lè. Kết thúc phiên giao dịch, nó được tăng thêm 0,4 điểm. Các nhà đầu tư khác coi thôi, chứ tiền đâu nữa mà mua.
Hồ Hiệp ngồi ghế xem xét, nhịp chân vẻ sành điệu: “ Mấy công ty Chứng Khoán có chổ đi vệ sinh thật ngon. Hôm nào đi đâu có kẹt ghé vào đây làm bộ tìm mua cổ phiếu, bước ra cũng thấy oai lắm vậy.” Ai biết trong đầu Hồ Hiệp nghĩ gì, cứ tưởng Hồ Hiệp đang ngâm cứu tình hình thị trường Chứng Khoán.
- UNO là uống no, bà bà này cũng cáo ghê. Chơi cổ phiếu theo kiểu bà bà có phần chủ động hơn, chứ không phải mua vào rồi đợi điểm lên xuống như các nhà đầu tư kia. Càng cho con voi uống sữa, thì hàng hiếm, mà hàng hiếm thì giá cao. Nếu tiền có chui vào con voi nhiều quá cũng không đến độ lỗ lả, con voi mỗi lúc to cao bán có giá hơn…Đằng nào cũng lời.