chợt là nỗi đau
phuongphuongbechit 30.03.2010 16:26:23 (permalink)
Yêu người từ giọng hát, em chợt vô tình nghe thấy trong đêm vắng , chỉ 1 mình em , 1 mình em lủi thủi trong con mưa lất phất , 1 giọng hát cất lên , 1 giọng trầm , nhẹ nhàng , thiết tha, mang chút ấm áp , khẽ làm lòng em ấm lại. Dừng 1 lúc , dừng lại dưới mái hiên , chiếc ô trên đầu hở hững che , mưa cứ rơi , e vẫn cứ lắng nghe , mưa lất phất , mưa nhạt nhòa. Ngày nào cũng thế , cũng cái khỏang từ 10h đêm , khi con phố nhỏ đã yên trong giấc ngủ , e lại đi về ngang qua khung cửa sổ ấy , và đêm nào cũng thế , a vẫn hát , vẫn chơi đàn , những nốt trầm , những nốt buồn , buồn đến não ruột , anh hát cho em ???, không a chỉ hát với nỗi lòng tha thiết , anh đâu biết hàng đêm có 1 thính giả , âm thầm lắng nghe tiếng hát của anh.
Đêm nay cũng thế , có thêm tiếng mưa tí tách . chỉ 1 câu hát , lòng em nhẹ nhàng, và cứ như thói quen , e chỉ dám đứng dưới mà nghe tiếng hát của ai kia thôi, không một chút tò mò , ko một chút suy nghĩ , ko cần biết anh là ai? em yêu anh rồi , hay đúng hơn là yêu tiếng hát của anh, thật buồn cười , những câu hát ấy như chính anh đang hát cho em , thật nhẹ lòng , thật an ủi , rồi từ đó đêm về em lại nhớ mãi , nhớ tiếng hát 1 con người xa lạ .



Tháng ngày trôi qua , đời buồn trôi 1 cách thật lặng , lặng đến nỗi em không biết đó đã là 5 năm , 5 năm ròng em tương tư 1 giọng hát. Đến khi con tim lên tiếng , em khao khát được gặp người , chỉ 1 lần dù chỉ là 1 lần em trộm nhìn thấy cái gương mặt anh  đang say sưa  trong những khúc hát , bàn tay của anh nhẹ lướt trên những phím mềm mại , chỉ vậy thôi là quá đủ với em . Rồi em tự nhủ , hãy dũng cảm lên hãy thử dừng ngay trước cái cửa sổ ấy mà nhìn anh , không còn phải e dè , hay khép nép vì sợ anh bắt gặp nữa .
Đêm ấy trời lại mưa , em bước vội những bước rất nhanh , đến nơi em không còn nghe tiếng anh hát nữa , tò mò trong em vụt dậy , bỗng dưng lo lắng thoáng qua , trong em có 1 cái gì đó rất lạ , lạ lắm lắm. Hôm đó cửa sổ vẫn mở, và cả cửa chính , trong nhà dèn sáng như bưng , có vài người bên trong vẫn chưa ngủ , nhưng không thấy anh đâu. E tò mò lân la đến gần , được mọi người bảo anh đã nhập viện vì căn ung thư dạ dày giai đoạn cuối , anh không còn đủ sức để chịu đựng , anh ngã quỵ sau khi vừa chơi xong bài hát , bài hát này anh vừa sáng tác, bài hát có tên " Cô bé bên cửa sổ" Mọi người đoán được đó chính là em nên đã đưa bản thảo ấy cho em , cầm trên tay bản nháp bài hát , em mới biết , không chỉ có riêng em , 1 mình em tương tư ai kia , mà cả ai kia cũng biết đã 5 năm trôi qua , đêm nào cũng có 1 cô bé , đứng nép bên khung cửa sổ nhỏ để nghe anh hát , Nước mắt bỗng rưng rưng , có là muộn màng , khi cả 2 đều giữ trong lòng 1 mối tình lặng , rất lặng và rất đẹp , Do mặc cảm về bệnh tật nên anh cũng không dám nhìn ra bên ngoài của sổ , để thấy cô bé , đêm nay đúng là 5 năm khi gia đình anh dọn đến đây , và cũng là 5 năm kể từ cái đêm anh có vị thính giả duy nhất lắng nghe anh hát. E quay về nhà , con phố hôm nay sao dài và như sâu hun hút , cái bóng tối đè nặng lên từng bước chân . cái bóng em nhỏ xíu trải dài trên mặt đất , những bước chân mệt mỏi loạng choạng. 1 đêm dài với sự thao thức và 1 sự tò mò cộng với nỗi lòng lo lắng làm em không ngủ được. em mong qua hết đêm nay , đến sáng mai , nơi em sẽ đến đầu tiên cái nơi em có thể gặp anh . 1 niềm vui chợt thoáng qua trong em , rất nhỏ.
Trời sáng nay bình minh vừa hé , tia nắng sớm vô tình xuyên qua màn cửa, chạm vào đôi má em . Thức giấc, e bước xuống giường , trông ra cửa sổ , thấy như sáng nay mình đã quên mất 1 điều gì đó .....Đến thăm a,  1 nơi không phải gọi là nơi để gặp mặt , 1 cái không khí u buồn , 1 sự yên tĩnh , khuôn viên bệnh viện nơi anh nằm. Bước vào phòng , ngay cái căn phòng thoáng và sạch sẽ , chỉ có 1 chiếc giường nhỏ , không thấy người, em ngồi tạm ở chiếc ghế ngay cửa. Đúng lúc ấy , anh bước vào , từng bước đi chậm chạp , khẽ nhìn em , 2 con người xa lạ chưa hề gặp mặt , nhưng trong lòng có 1 cảm giác quen thuộc. A có 1 gương mặt phúc hậu và thật thánh thiện, anh ngoẻn miệng cười và trêu

"cô bé bên cửa sổ àh?" đúng là cái giọng ấy , cái giọng trầm ấm áp ấy , khắc sâu trong em thì không thể nào e lại không nhận ra được. e cười bẽn lẽn. đỡ anh ngồi xuống , bắt chuyện và hỏi thăm . em không dám hỏi về căn bệnh của anh , nhưng như 1 người thân thuộc , anh đã ôn tồn kể với em về căn bệnh quái ác anh đang mắc phải , không còn sống được bao lâu nữa , trong em bỗng dưng đau nhói , anh lấy trong ngăn tủ ra 1 xấp giấy , đó là những bản thảo , những bài hát anh viết trong thời gian bệnh , căn bệnh hiểm nghèo nhưng không hủy hoại đi tinh thần của anh , đặc biệt là anh rất yêu đời và yêu âm nhạc , chính âm nhạc đã cùng anh vượt qua những cơn đau trong suốt thời gian khó khăn này. Anh đưa tất cả chúng lại cho em và nói " anh tặng tất cả sự yêu thương và niềm đam mê lại cho cô bé - vị thính giả trung thành của anh" ,  chợt nứơc mắt em khẽ lén lăn trên đôi má , vội lau đi , 1 sự xúc động .
Rồi những ngày sau , và tháng sau nữa em vẫn thường đến thăm anh , mang lại niềm vui và sự chăm sóc ân cần, nìêm hy vọng đến với anh, mong anh sống yêu đời và thanh thản trong những ngày cuối đời. Hôm ấy , cái hôm trời vẫn hửng nắng, em cũng vội vàng tay xách cái làng cháo đến cho anh, cũng như lần trước , anh bỏ em đi mà không nói  1 lời với em , lại cho em thêm 1 lần đau đớn , nhưng lần này mặc dù đã có sự chuẩn bị tinh thần cũng không tránh khỏi hụt hẫn và xót xa , anh mất đêm qua ,1 đêm gió lạnh mang anh đi trong sự bình yên , anh chỉ kịp gửi lại 1 mảnh giấy nhỏ : 
"gửi em tôi, 1 người em gái đáng yêu, cám ơn em vì đã giành thời gian chăm sóc cho anh, những điều cần nói với em anh đã nói hết rồi , bây giờ anh có thể nhẹ nhõm ra đi, chúc em luôn yêu đời và sống có ích em nhé!"
Hai hàng nước mắt tuôn rơi như không thể ngăn lại được, mất anh , em như mất đi 1 tia hy vọng , mặc dù đêm đêm em vẫn luôn thầm cầu nguyện , mong ước mơ của em có thể thành sự thật , anh sẽ hết bệnh và sống vui vẻ, khẽ gọi tên anh trong tim. đau xót và em như không tin vào sự thật quá xót xa này.
Đến nay em vẫn thường đến thăm anh, cái nơi không phải là nơi để người ta thăm nhau. lạnh lẽo . em đến và mang theo 1 bó hoa . 1 bó hoa cẩm chướng, loài hoa em và anh cùng thích, 1 bó hoa đỏ rực ngay trên mộ anh, như trái tim chân thành và nồng ấm của anh.
( Ngủ yên anh nhé)
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9