Cho Tình Yêu Tôi
hoai vi 01.04.2010 09:00:34 (permalink)
Cho Tình Yêu Tôi


"Người ta chỉ mất một phút để phải lòng một ai đó, một giờ để thích người ấy, và một ngày để yêu người ấy, nhưng phải mất cả đời để quên người ấy."

Người Yêu Dấu,

Không biết là ai đã nói câu trên, và cũng không biết là đã có bao nhiêu nhạc sĩ và tất cả là bao nhiêu bài hát mà họ đã sáng tác, thành tiếng thở dài, buồn đau ray rứt về những cuộc tình dang dở, những chia xa, người đi kẻ nhớ không nguôi trong đời?  Vậy thì hôm nay, Em có cần thiết phải viết cho Anh những lời tình buồn này nữa không?  Viết rồi thì biết gởi về đâu?  Và có bao giờ đến được cùng Anh?  Anh đã quá xa khuất trong đời Em rồi.
Lời tình này Em chỉ biết gởi vào mây bay, biết đâu một ngày nào đó, mây sẽ bay ngang cõi trời Anh và anh sẽ nhận được, lời tạ lỗi rất muộn màng, Em còn nợ Anh, ở buổi chia tay vội vã và nất nghẹn, Em chưa kịp nói....

Chiều nay trên đường về, Em lại mở nghe bài hát cũ, bài hát như đã trở thành hơi thở của em, là tiếng thì thầm của Anh, an ủi vổ về, cho Em tin rằng, tình yêu mình, đêm đêm trong trái tim nhau, vẫn say nồng hạnh phúc yên vui như ngày nào, dù bây giờ mỗi đứa một phương trời, một cuộc đời, ngậm ngùi lẻ bạn.
"Từ khi cách xa, lòng Anh nuối tiếc tháng năm mặn nồng,
từng giọt cay đắng rơi sâu vào lòng, đời dần khô héo sau lần đưa tiễn..
Từ nay ráng quên, vì Anh vẫn biết ráng quên là còn,
còn yêu Em mãi tháng năm dần mòn,
Ôi trái tim chỉ biết yêu người..
Một khi biết vui là khi trái tim thấm thêm nỗi buồn,
nhiều khi bóng đêm chiếm ta kín hồn, dòng thư cũ đẩm men tình yêu..  Nhìn xem lá rơi, được lôi cuốn theo giữa cơn lốc đời,
tình ta đứt dây rớt trong ý trời, mình xa cách giữa muôn trùng khơi..  Ta vẫn yêu nhưng gần nhau chẳng được, môi héo như sa mạc mong giọt tình, và hai ta ôm lấy xót xa thôi, vẫn nhớ thương nhau đến cuối cuộc đời.. Trong giấc mơ, yêu thật sâu thật gần, ta đã yêu nhau ngàn muôn vạn lần, tìm yêu nhau trong đêm tối, muôn đời ... "
(Ôi! Trái Tim Chỉ Biết Yêu Người, tác giả Phạm Khải Tuấn)


Nghe hát đi hát lại chỉ một bài, để rồi, như mỗi khi đời mình trắc trở, sầu đau, Em thường tìm đến ngồi bên cạnh một người bạn, thật thân từ ngày còn đi học, và hỏi:
 -Cha ơi, tình yêu là cần thủy chung phải không?  Sao yêu chỉ một người thì lại có tội với một người vậy?
Vị linh mục trẻ ngước nhìn nắng hoàng hôn đang chìm xuống chân trời, cười:
 -Vì...con yêu sai duyên!  Vườn địa đàng Chúa đã đóng cửa rồi, sao Ly cứ còn cố chấp ráng trèo vào, để kẽm gai đâm thương tích đầy mình vậy?
 -Làm sao mới quên được hết hở Hưng?
Cha chỉ vào tim Em, lại mỉm cười:
 -Để trái tim này mỗi ngày đến đây tịnh Tâm đi, cầu nguyện hạnh phúc cho người, và đời mình thì biến nó thành suối nguồn yêu thương tình nhân loại... Ở cuối cuộc hành trình này, thật sự là con số không, chỉ cần một Tâm tịnh chứa đầy Nhân Ái mà thôi.
Em và Cha nhìn nhau, cùng chia lấy những tiếng thở dài:
 -Cho...con xưng tội nhé?
 -Ngày nào Ly cũng phạm và xưng có một tội đó thôi sao?  Đinh đóng mỗi ngày như vậy, khi gở ra thì cõi lòng đã nát bấy rồi, còn sài sao được nữa?  Có phải là đã phí phạm một tấm lòng, một đời sống không?
 -Cha có bao giờ định nghĩa được tình yêu?
 -Có nghĩa gì đâu một buổi chiều ấy hở?  Tình yêu là vui vẽ cho đi tất cả mà không cần điều kiện hay nhận lại gì.
 -Con đã làm như vậy...
 -Thế sao lại buồn hoài?
 -Vì Ly còn muốn cho thêm đến hết trăm năm, nhưng người ta đã không còn ở đây để nhận..
 -Vậy thì hãy cho người đang ở bên cạnh con đi!
Em bổng im lặng, Cha đứng lên gỏ nhẹ vào đầu Em:
 -Đầu Ly vẫn còn...cứng lắm, vẫn ngang bướng và cố chấp như ngày xưa, vì vậy...Cha đi tu là đúng đường rồi!
 -Ngày xưa Cha thường bảo khi đứng trước mặt...con gái, Chúa Phật ai cũng vái tay chịu... thua mà, nên Cha theo Ngài cho chắc ăn.  Hôm nay vẫn còn chịu thua hở?
Cha nhìn Em:
 -Chỉ thua mình Ly thôi!
Em theo Cha đi ra lối nhỏ, nếu có cụ nào ở đây, cụ sẽ mắng Em và cả Cha nữa, một trận nên thân.  Vì Em không giữ sự kính nể, nghiêm trang gì khi nói chuyện với một vị linh mục, và Cha cũng xưng hô lung tung, không giữ ý giữ tứ . Ai bảo Cha là bạn thân của Em làm chi, gặp nhau hoài, sữa đổi cách xưng hô, nói chuyện hoài, vẫn chưa nên thân.  Cha cũng còn luyến tiếc thời xưa khi cùng đi học với nhau lắm chứ, vừa nhậm chức chưa được lâu mà, đường hồng trần còn dài những gian nan, thử thách, gai bụi giăng chằng chịt, mịt mù trên những chữ "Tình" thắm thiết, vô thường, như Anh và Em, nên nào dể đâu, một sớm một chiều, gở, phủi vài lần là xong, là tuyệt tình nhau, không còn nhớ gì nữa, Cha Hưng nhỉ?

Tối khuya, Em lại ngồi bên những trang thư cũ.. Thư vẫn còn thơm nồng hơi thở của Anh, vẫn còn ngạt ngào hương tình yêu chúng mình.  Như lời hứa hẹn hạnh phúc Anh trao, ở buổi tình đã chín đỏ trong tim nhau...
"Anh đã hứa Em an lòng hởi Nhỏ
Ta sẽ về nơi chốn của riêng nhau
Nơi nhọc nhằn bị bỏ lại phía sau
Nơi đau khổ không cách chi lấn tới
Nơi hạnh phúc ắp đầy trong mỗi túi
Để khi buồn Em sẽ nhóm ăn chơi
Để bao giờ em có lỡ đánh rơi
Thì cũng chẳng cách gì vơi hết được"
(không nhớ tên Tác Giả)

Hạnh phúc trong đời, mình đã lỡ tay đánh rơi mất rồi, giờ đã là xa xôi.  Hôm nay, còn chăng là hạnh phúc buồn của riêng mình ấp ủ, không vơi, như lời hứa ấy, nên con tim hao gầy, từ ngày chia xa nhau, chỉ chở đầy những kỉ niệm buồn mà thôi.

Người Yêu Dấu,
Ta đã viết cho nhau bao nhiêu lá thư rồi Anh nhỉ?  Những lá thư dài bốn, năm trang, những lá thư Anh chỉ viết vài câu thơ ngắn, mà Em đã thuộc lòng, dù thời gian đã qua lâu lắm rồi...
"Mây xa xôi nên tình xa xôi
Mây cuối trời Ta sầu ngát một đời
Chiều hân hoan nhuộm tình buồn bã
Chiều ân cần Ta uống lấy sầu si " (qm)


"Anh
Buổi chiều nay buồn đang ngậm nhấm
Buổi chiều nay nghe tan tác đời mình
Buổi chiều nay tâm hồn, trời!  Hoang vắng
Chiều u hoài, chiều thương nhớ Nhỏ yêu" (qm)

"Quê Hương xưa bây giờ tang tóc
Mẹ hiền xưa bây giờ cơ hàn
Người thương xưa bây giờ mây khói
Tình yêu xưa giờ chết huy hoàng!" (qm)


"Như con dế ngậm tim mình trong miệng
Nên giọng buồn mãi mãi chẳng nguôi ngoai
Anh cũng thế, ngậm tình Em trong miệng
Thành bồ hòn nên đắng cả thơ vui" (Du Tử Lê)


Và vài lá Anh chỉ viết vọn vẹn có ba chữ "Anh yêu Em" rồi gởi đi thôi, nhưng đã làm Em khóc sướt mướt khi cầm đọc, những dòng lệ nóng ngày đó vẫn còn chảy mãi bên đời Em.  
Từng nét chử quen thuộc, dòng mực chưa mờ phai dù đã bao tháng ngày, đêm đêm Em soi đèn đọc hoài.  Bốn câu ngắn trong bài "Nhớ" của nhạc sĩ Châu Kỳ gần như là "chử ký" của Anh ở cuối những trang thư, bây giờ, nhớ thương đó đã lên men rất đắng trong đời nhau rồi, Anh hở?  Để ta mãi say tình này.
"Bạch Mã lên đường nhớ Trạng Nguyên
Chế Bồng Nga nhớ gót chim Yên
Mỵ Nương nhớ sáo Trương Chi lắm
Trăng nhớ Hoàng Hôn, Anh nhớ Em "    
                                   
Ơi!  
"Nhắm mắt để Em thấy Anh kề bên, được hôn lên đôi môi mềm.  
Nhắm mắt để ta sẽ không rời xa, và cho nỗi đau không còn.  
Nhắm mắt để cho giấc mơ về đây, về trên xác thân hao gầy.  
Nhắm mắt để cho bóng đêm đừng qua, để cho giấc mơ đừng xa ..
Nhưng, vì sao đêm nay Em bổng thức dậy, bàng hoàng nhận ra ta không còn nhau nữa .. "  (Ta Mãi Thuộc Về Nhau, tác giả Hương Quỳnh)

Người ơi, Người ơi!
Ta mất nhau rồi, đời úa phai.
Quanh Em chỉ còn là hình bóng, tiếng nói, giọng cười của Anh và những kỉ niệm một thời có nhau.
"Làm sao khiến được lòng phải cố quên
Làm sao bắt được tình phải chết đi
Làm sao dối được mình chẳng nhớ chi" (Nhớ Em, tác giả Lê Hựu Hà)
hở Anh?


Anh có biết chăng?  Mỗi sáng, Em chải tóc mình trước gương, Em nhớ Anh.   Anh vẫn thường đứng ngẫn ngơ, "mê mệt" mỗi khi nhìn tóc Em bay.  
Em còn nhớ ước mơ của Anh lắm...
"Nếu mai Tôi chết cho Tôi được
Đắp mặt bằng hương tóc Người Yêu
Và trong sáu tấc hòm xô lệch
Được gối đầu trên quyển Truyện Kiều"
(trong tập Văn Học Sử)

Giòng tóc này, từng sợi nhớ sợi thương, đã bao lần, vì Anh mà cắt ngắn, cắt đi những nỗi nhớ nhung ray rứt, rồi lại vì Anh mà để dài, cho dài thêm tình yêu còn nguyên vẹn trong Em.  Và Anh, Anh có còn một lần nào nữa, từ buổi tình ta đứt dây, ước được đắp mặt mình bằng hương tóc của người yêu?  Những sợi tóc ngày xưa Em gởi Anh, kèm theo bài "Sợi Tóc" của nhạc sĩ Anh Bằng mà Em cùng bạn bè đã chép được trong cuốn vở học trò chuyền tay nhau, và Anh đã rất thích..
"Em gởi cho Anh sợi tóc thề
Dù không hẹn ước chuyện sơn khê
Dù không thề hứa lời dâu bể
Sợi tóc thay Em hẹn lối về

Em gởi cho Anh sợi tóc dài
Cùng lời thương nhớ viết đêm nay
Dù không thề hứa lời tơ tóc
Sợi tóc này Anh nhớ giữ hoài

Em tặng cho Anh sợi tóc mây
Với lòng yêu mến vẫn không phai
Gửi Anh một chút mùi hương tóc
Là cả tình Em Anh có hay

Em gởi cho Anh sợi tóc buồn
Là lời trao gởi mối tơ vương
Dù Em không nói câu thề ước
Sợi tóc và Anh chung bước đường

Em gởi cho Anh sợi tóc mềm
Là thương là nhớ của nhiều đêm
Là tim Em đó Người Yêu hỡi
Sợi tóc này mang cả nỗi niềm


Anh có còn giữ không?  
Những sợi tóc Em dài, buông thả xuống đời Anh rối mù, che cả lối ngỏ dẫn đến thiên đàng của đôi ta.

Giờ xa nhau rồi.
Mỗi mùa Xuân về chỉ còn bài thơ của Anh để lại, nở trên những cành lá biếc, hoa tươi ..

"Mùa Xuân rồi đó Nhỏ
Hãy thứ lỗi cho Ta
Thư viết chì mờ tỏ
Ta gởi người ngọ xưa

Mùa Xuân rồi đó Nhỏ
Người có mơ gì không?
Quê Hương hàng lệ nhỏ
Người xa Xứ hờn căm

Mùa Xuân rồi đó Nhỏ
Có một cánh chim bay
Có cơn mưa rớt vội
Chao cành gầy chiều Tây

Mùa Xuân rồi đó Nhỏ
Nhỏ buồn lắm phải không?
Ta buồn hơn Nhỏ nữa
Vì nợ Nước tương vay

Mùa Xuân rồi đó Nhỏ
Ta yêu Nhỏ thật nhiều
Đừng quá buồn Nhỏ nhé
Quê Hương sẽ hoàn ca

Mùa Xuân rồi đó Nhỏ
Hoa Tulip nở kìa
Ta u hoài rất lạ
Người xưa và hoa xưa " (qm)

Và bài hát u buồn Anh gởi cho Em, ở mùa Xuân cuối cùng của riêng hai ta, vẫn còn vang vọng mãi một trời nhớ thương..
"Ước gì giờ này Anh đang ôm Em, Xuân về ngoài kia
Mối tình bình yên đôi ta không lo lắng gì chia lià
Thế mà, người tình phải đi, thế mà, cuộc tình tan vỡ...
Thân phận bềnh bồng để Xuân trôi qua âm thầm đợi mong.. "
(Thư Xuân Hải Ngoại, tác giả Trầm Tử Thiên)


Em vẫn vì Anh, mỗi Xuân về, diện vào áo mới và cười nhiều hơn.  Nhưng ai cũng bảo là trong nụ cười của Em, luôn có tiếng gì rơi xuống, vỡ tan.  
"Lan, Huệ sầu ai Lan, Huệ héo
Lan, Huệ sầu đời, trong héo ngoài tươi"!

Và có một lần trong chợ Tết, Em mang câu đối đến nhờ cụ Đồ vẽ hộ, Cụ nhìn hoài tấm giấy Em trao, một lúc lâu Cụ mới ngẫn lên, cười với Em và nói:
 -Nét chữ của cô đẹp quá!  Thật lung linh và nhiều quyến rủ "huyền bí", Tôi rất ít khi nào thấy được.  Cô chắc chắn có một cuộc đời thật hạnh phúc, phú quí..
Em vừa nghe xong câu nói của Cụ thì bật khóc, khiến Cụ phải ngơ ngác và nhìn Em ái ngại..  Câu Cụ nói vừa rồi là của Anh mà!  Anh vẫn thường "tương tư" nét chữ của Em và vài lần đã nói với Em y như vậy.  Em ước gì lời "tuyên đoán" đó được trở thành sự thật, nhưng cả Anh và cụ Đồ đều sai hết rồi, hay đã không định nghĩa rỏ hơn về hạnh phúc của đời Em.  Vâng, Em Hạnh Phúc lắm!  Em đang ngụp lặn từng ngày trong Hạnh Phúc buồn, thảm, ngọt đắng tuyệt vời của mình đây, cũng vì Em quá yêu Anh, chỉ yêu Anh.

Đã qua mấy mùa Hè rồi Anh nhỉ?  Mùa nắng vàng ấm áp, rực rở nhưng trong Em vẫn là rét lạnh căm căm.  Mình đã phải xa nhau trong buổi trưa Hè rực nắng, xác pháo nhà ai bay đầy đó.  Đôi bàn tay lạnh phải buông lơi, vẫy chào nhau, cho "đời dần khô héo sau lần đưa tiễn" cuối cùng, Anh hát xa Em...
"Tôi có niềm đau khi trời chớm hạ,
thương mắt môi ai vụng dại thủa nào.
Hạ buồn hôm nay giọt sầu lệ đá,
đêm ân tình vừa tắt một vì sao.
Tôi có niềm đau xem hoa hữu lựu,
nở dậu nhà ai ôi xót trong lòng.
Màu áo lụa hồng cô dâu ngày cưới,
đã một lần theo người ấy sang sông.
Tôi còn gì đâu khi trời chớm hạ,
thương con dế sầu thổn thức đêm thâu.
Giữa canh khuya Tôi nhìn Tôi xa lạ,
Hạ buồn bây giờ dài lắm cơn đau.

Tôi có niềm đau khi nhìn mây trắng
bay đi phương nào biển hẹn non thề.
Hạ buồn bây giờ mình Tôi góp nắng,
trả hết cho người ngàn nỗi đam mê.
Tôi có niềm đau ngắm trăng đầu núi,
nhớ thủa phù du nói chuyện hai người.
Rồi như còi tầu biệt ly thét gọi,
trên ga Đời hạnh ngộ một lần thôi.
(Niềm Đau Chớm Hạ, tác giả Jimmy JC Nguyễn)


Cơn đau thắt chặt trái tim, nên âm vang sau cùng Anh còn nghe được ở Em là tiếng gọi tên Anh, tiếng khóc và những bước chân bước đi vội vã.  Còn Anh, từ ngày yêu nhau và biết được cuộc tình này phải chia xa, Em chưa bao giờ nghe một lời nào từ Anh trách than, oán hờn về cuộc tình này, nếu có chăng thì Anh vẫn thường tự trách Anh, đã không "được quyền" và đủ lực để giữ lời hứa với Em "Ta sẽ về nơi chốn của riêng nhau, nơi hạnh phúc ắp đầy trong mỗi túi".. Nên lời tình đầu, lời tình cuối, biết bao lời Anh đã nói, vẫn chỉ là câu "Anh yêu Em" êm ái, dịu dàng, đau buốt lòng nhau.  
Em đã bước ra khỏi đời Anh, mờ khuất xa lắm rồi, nhưng Em biết, Anh vẫn còn ngồi lại nơi điểm hẹn của chúng mình, thật rất lâu, đợi chờ một bóng người, dù là đợi chờ trong tuyệt vọng, như lời tình sau cùng Anh gởi..
"Chừ có héo lòng Em không hở Nhỏ
Chờ trăm năm Anh cũng chờ trăm năm
Chừ có tủi lòng nhau không, hở Nhỏ
Anh hoang tàn còn xuôi ngược xa xăm" (Nguyễn Đức Bạt Ngàn)


Còn mùa Thu đi qua, mùa Thu của riêng Anh và Em, mùa Thu yêu nhau.  Ơi, sao mà nhớ nhung!  Ta đã nhặt biết bao là lá vàng rồi?  Viết tên nhau, thả bay vào cõi trời mịt mù, như đời lá, đời mình, ai biết được sẽ bay và rơi rụng về đâu?  Em làm sao có thể viết hết được về mùa Thu của chúng mình?  Em chỉ biết là, mỗi mùa Thu về thì Em như người ốm nặng, hấp hối, phải tìm đến Cha Hưng xin được xưng tội, sứt dầu, chờ giờ qua đời.  Vì Em biết chắc một điều là bên kia Đời, có Anh đứng đợi Em, với một bó hoa tình yêu thật to, thật đẹp, và chúng mình sẽ được bước vào "nơi đau khổ không cách chi lấn tới", nơi đó chỉ có tiếng cười rộn vui và tiếng khóc hạnh phúc của hai đứa mình thôi.  Ôi, có những giấc ngủ trong mùa Thu trên lá, Em chẳng muốn được thức dậy bao giờ.  "Kiếp sau xin giữ lại đời cho nhau", (pd) Anh nhé!

Mùa Đông bây giờ, giòng đời vẫn là chia đôi... kẻ bước đi trong tuyết rơi trắng xóa, người ra về trong mưa giăng mịt mù, và buồn, buồn mỗi ngày buồn hơn.
"Nghìn xưa chim hót nghẹn
Còn lẽ bạn không về
Cho dù ta có hẹn
Cũng trông vời nhiêu khê

Mười năm mười năm trông
Mười năm mười năm mong
Ta vẫn đời bảo loạn
Ta vẫn hồn vị vong

Từ một lần hoạn nạn
Cắn răng quên hẹn thề
Ta chim trời lẻ bạn
Giữa đường bay điên mê" (Nguyễn Đức Bạt Ngàn)


Bài thơ trong thư Anh, nét chữ nghiêng buồn một ngày Giáng Sinh giá lạnh.  Người ơi, có phải nỗi đau của người Phụ Tình và người Tình Phụ đều đau bằng nhau không?  Trái tim hai ta đều rỉ những giòng máu tươi mà!  Nhưng có lẽ, vết thương của Anh, theo với năm tháng sẽ mau lành hơn?  Có lẽ bây giờ Anh cũng đã yên vui, hạnh phúc trong cuộc sống rồi, quả tim đã khô những giòng máu lệ khóc xa nhau.  Còn Em, hôm nay, vết lòng phụ người vẫn đau nhứt từng cơn, Em vẫn bước đi trong đời buồn rên xiết, tay hứng lấy máu nhỏ từ tim mình.  Tình này Em mãi nợ Anh, dù ngày ấy, Em cũng không được quyền lựa chọn con đường nào khác hơn để đi .  Phải đành thôi, nhắm mắt, bước xuống thuyền Đời, tách bến ra sông, phụ Người.

Người Yêu Dấu,
Xin cho Em một lần, bằng hết trái tim yêu Người, tạ lỗi cùng Anh, và cảm ơn Anh, đã yêu Em.  Ta đã được cùng đi với nhau một đoạn đường đời ngát hương tình yêu, say nồng hạnh phúc.  Như thế cũng đã đủ để sống hết đời người rồi Anh hở?  Ngày tháng còn lại, ta cũng không còn gì để ân hận.  Vì ta đã luôn van xin "đổi đời này lận đận, bằng một phút giây được yêu mãi nhau hoài" kia mà.
Người ơi,
"Bao năm qua rồi, người yêu nay chỉ là quá khứ
Nên con tim gầy chở đầy những kỉ niệm buồn
Nếu có một lần chuyến đò chở người qua đây
Thôi đừng hận sầu chi nữa, kỉ niệm tựa giòng sông trôi
Thiên đường nào đã xa rồi
Tình nào đã quên, tình nào còn nhớ, tình nào xa xôi
Nhìn giòng sông trôi, nghe tình tan vỡ, biết trôi về đâu
Tình nay xa xôi, thiên đàng đã mất, Tôi nghe lệ rơi
Bao năm qua rồi, tình yêu theo thuyền đời tách bến
Trên sông đời buồn, tiếng sầu đã dở dang rồi
Nếu có một lần kỉ niệm trở về trong đêm
Nhớ người một lần ghé bến
Thiên đường nào đã xa xôi, đã tàn một giấc mơ đời"
(Thiên Đàng Đã Mất, tác giả Ngọc Loan)

Sáng nay Em đến nhà thờ, cầu nguyện cho Anh.  Xin đời Anh thật bình yên, hạnh phúc.  Lễ tan, Em ra ngồi trên ghế đá, nhìn con nắng ban mai mà ngẩn ngơ buồn, mà cuồng điên vì nhớ.  Nhớ một đôi mắt to đen ướt buồn, một dáng người cao gầy hiên ngang.  Làm sao Em còn được thấy Anh lần nữa?  Còn chăng là khi nào Em nhắm mắt lại, đêm về tìm nhau trong mơ.
 -Sao Ly vẫn chưa đi làm?  Thời buổi kinh tế khó khăn, không sợ bị thất nghiệp hở?  
Tiếng nói và tiếng thở dài uà vào tóc Em, Em quay lại, Cha Hưng đứng nhìn Em bằng đôi mắt lo âu, buồn rầu.  Em chỉ mỉm cười với Cha và im lặng.  Cha bước đến, ngồi xuống bên Em, lại thở dài:
 -Tình chỉ đẹp khi tình dang dở, lấy nhau rồi...than thở suốt năm canh!  Cha nghe hoài, mệt quá Ly ơi!  Ly cũng đừng ủ rủ thương tiếc chuyện xưa nữa, đau lòng nhiều người lắm.
Em nhìn Cha, cười, rồi thì thầm trong nước mắt tuông rơi:
 -"Ta biết rằng cố Quên là sẽ Nhớ
    Nên dặn lòng cố Nhớ để mà Quên"


Mùa Tình Yêu thứ mấy....

Hoài Vi


<bài viết được chỉnh sửa lúc 01.04.2010 09:08:23 bởi hoai vi >
#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9