Anh sẽ chọn em chứ?
thonnu 01.04.2010 15:27:32 (permalink)
                                     Anh sẽ chọn em chứ?

Bạn nào dưới mười tám tuổi không đọc.

  Căn phòng quá chật chội cho những ý nghĩ khác thường đang quay cuồng trong đầu em. Ở bên anh em chỉ như một cơn gió không trọng lượng, sẽ tắt lịm sau tiếng rú cuối cùng vì lá. Anh chốt chặt cửa phòng. Tiếng mưa rội vào cửa nghe yếu ớt như hơi thở người ốm, tay em lạnh dần rồi tê cóng. Em yêu bàn lạnh của mình vì anh từng bảo; “anh yêu em vì em có bàn tay lạnh. Những người có bàn tay lạnh thường có trái tim nóng”. “Anh sẽ chọn em chứ?”; câu hỏi ấy đông cứng trong đầu em. Anh nhét tập giáo án vào trong cặp. Anh vừa soạn bài song. Em nhìn anh chăm chú và thầm nghĩ “người yêu em là trí thức”. Vầng trán rộng và đôi mắt sáng trên gương mặt anh khiến em nghĩ đến từ “quân tử”.
Thường thì nhà nghỉ luôn có sẵn bao cao su, nhưng hôm nay anh không tìm thấy bao cao su dưới tấm đệm mỏng. (Chắc họ quên). Anh hỏi: “em có mang bao cao su không?” –  Vì anh thường nhắc em mua bao cao su để dưới đáy chiếc túi xách tay màu trắng. Chiếc túi anh tặng em để kỷ niệm ngày em thuộc về anh. (Ngày em mất trinh anh tặng em màu trắng để thưởng cho sự trong trắng của em). Anh bắt em phải luôn mang theo chiếc túi bên mình. Không phải tại chiếc túi là tình yêu anh dành cho em. Em phải mang chiếc túi màu trắng để anh có thể cưỡi lên người em bất cứ khi nào. Anh luồn bàn tay lạnh của em vào ngực anh. Anh từ tốn hôn lên môi rồi xuống cổ. “Cổ em rất gợi tình. Anh không cho phép ai được hôn lên cổ em”. Thế đấy! Em vui vì được yêu mà quên mất rằng em chỉ được có anh thôi. Trong khi ngoài chị ấy ra anh vẫn có em. Chị ấy là vợ anh. Em chỉ là người tình, em không được phép giữ anh cho riêng mình.
Em lắc đầu. Anh không muốn làm em có bầu, (những người đàn ông "tử tế" luôn có tránh nhiệm như thế), nhưng việc ngừa thai là chuyện của riêng em. Vì anh là người đàn ông đang có vợ, vì anh là thầy giáo. Anh cần nhân phẩm để đứng trước đám học trò nên anh chẳng thể nhét bao cao su vào trong cặp. Bao cao su sẽ làm hoen ố những quyển sách thanh cao chứa đựng tinh hoa của nhân loại. Em chấp nhận nối vào anh như cô học trò ngoan luôn vâng lời thầy giáo. Từ em khi mới yêu anh đã thế và bây giờ vẫn thế.
“Em có thuốc tránh thai khẩn cấp không?” –
Anh hỏi với nhịp thở hỗn loạn. Những chiếc cúc áo dần bật tung, đầu vú em cương cứng sau nàn môi ấm và lưỡi anh khẽ rung lên như đàn.
“Không”
“Đáng ra em phải cẩn thận chứ, nhỡ có thai thì khốn”.
“Có thai cũng tốt, em sẽ có con với anh”
“Em điên à. Anh đã có vợ rồi”.
“Anh bỏ chị ta đi. Anh không yêu chị ta kia mà. Anh sống với chị ta chỉ vì nghĩa vụ và trách nhiệm thôi. Sống bên nhau mà không có tình yêu thì chỉ làm khổ nhau thôi, anh định lừa dối chị ta suốt đời sao?”
“Anh không còn là chàng trai mới lớn nữa. Nếu anh mắc sai lầm thêm lần nữa nghĩa là hết đời. Anh không muốn làm khổ người đàn bà nào, cũng không muốn làm khổ chính mình. Em hãy cho anh thời gian….”
Anh không cắm sâu vào em theo đường ren của những vết cắn, anh không rút gọn cuộc đời em trong vài phút. Khiến em tưởng như chỉ cần anh cắn nhẹ vào ngực em thêm một lần nữa em sẽ tắt thở, trong mùi thơm ngọt ngào tỏa ra từ hơi thở gấp gáp bất thường của anh như bao lần khác. Anh không muốn có con với em cho nên anh lặng lẽ sách chiếc cặp ra khỏi căn phòng có tấm rèm màu tím. Anh luôn kéo tấm rèm để những người trần mắt thịt chẳng biết anh đang làm tình với em. Mưa ngưng hắn, em nép vào góc tường lặng lẽ vén tấm rèm màu tím nhìn theo dáng anh khuất dần sau con ngõ nhỏ. Người “quân tử” mặc áo trắng, tóc chải dầu thơm bóng nhẫy ra khỏi căn nhà nghỉ xềnh xoàng cuối thị trấn, nhẹ nhõm như thể anh vừa hoàn tất ca dậy thêm cho cô học trò con một ông vip nào đó. Đợi cho anh biến mất hoàn toàn, em mới ngồi thụp xuống nền nhà. Em khóc. Em khóc vì yêu anh. Em khóc vì hờn tủi. Em khát anh như cánh đồng hạn chờ một trận mưa rào, thế mà anh chỉ bù đắp cho sự trống rỗng trong em bằng nụ hôn hờ hững lên làn tóc rối.
Rồi em ngưng khóc. Cơn khát anh đến rồn rập và nguy cấp hơn. Những ngón tay em nóng dần lên, (những ngón tay hồng hào của em vẫn còn nguyên cảm giác được nắm chặt thỏi thép nóng như mới ra lò của anh) cơn nóng lan khắp thân thể. Em tưởng như trong phút chốc mình sẽ cháy thành tro. Em để cho những ngón tay mặc sức mân mê vùng âm đạo. Em dùng trí tưởng tượng vuốt ve những ham muốn trần tục của người đàn bà. Em thay anh kéo rèm, chốt cửa rồi nằm vật lên chiếc giường trải ga trắng lâu ngày tấn ga chuyển sang ngả vàng. Tấm ga còn sót lại mùi đàn ông của anh, mặt em nóng bừng cùng đôi mắt đờ đẫn. Em cẩn thận tua lại từng chi tiết nhỏ trong trường đoạn anh quấn chặt vào em. Anh thì thầm vào tai em trong tiếng gấp gáp: “đối với ai đó em là cô gái nhàn nhạt dễ trôi ra khỏi trí nhớ của họ, với anh em là cả kho báu tình yêu và khoái lạc. Đôi chân cong và khuôn ngực không có tuổi của em luôn mang cho anh cảm giác tươi mới, mỗi khi anh xâm nhập vào em. Em tao cho anh cảm giác thăng hoa tột đỉnh của vị quân vương được ngự trên ngai vàng. Anh hạnh phúc…”. Em ngạt thở bởi cảm giác bị một thỏi đồng cứng đâm tọac lớp quần bò, thỏi đồng xuyên qua âm đạo đi sâu vào từng thớ thịt.....Em hét…
… “Cộc…Cộc…”
Ai đó gõ cửa. Em sửa qua lại mái tóc rối và chiếc sơ mi sọc đen nhầu nhĩ. Lúc mở cửa phòng tay em run khe khẽ. Em hy vọng anh sẽ quay lại và nói với em: “anh đã nghĩ kỹ rồi, chúng mình sẽ có con. Anh sẽ bỏ vợ…” Chắc họ cần phòng, một đôi tình nhân nào đó sẽ nằm nên chiếc gường còn vương hơi ấm của anh. Họ sẽ làm tình trong căn phòng của chúng ta. Em gần như phát ghen vì ý nghĩ đó. Em không muốn bất cứ ai làm tình trên chiếc gường chúng ta đã yêu nhau…Nhưng giờ của chúng ta đã qua rồi. Em thầm nghĩ vậy.
Anh nhân viên nhà nghỉ nhìn lướt qua khắp người em và đắn đo giây lát rồi hỏi:
“Chị có làm sao không?”
“Cảm ơn anh tôi không sao”.
“Xin lỗi chị. Tại vừa xong tôi đi ngang qua, thấy chị hét to quá”
“Nhà nghỉ của anh có gián…Tôi bị con gián bò lên chân….Xin lỗi anh tại tội sợ gián”.
Em đỏ mặt chống chế. Em thần thán phục chính mình đã nhanh trí nghĩ đến những con gián. Anh ta đã ghe thấy tiếng hét sung sướng của em và lầm tưởng đó là sự sợ hãi.
“Chị đừng sợ, chúng tôi sẽ phun thuốc diệt côn trùng, lần sau sẽ không còn gián nữa.”
Anh ta sợ con gián sẽ làm mất một khách quen. Em nhìn xuống nền nhà, trống ngực em đập thùn thụp, lúc ngửng mặt lên anh ta đã biến mất. Em lật đật khoác chiếc túi xách màu trắng lên vai. Em ra khỏi căn phòng với cảm giác bị lột trần, thân thể lõa lồ trơ trụi  trước bàn dân thiên hạ.
Em thường xuyên nhớ anh. Những cơn nhớ đến bất chợt, khi em xem ti vi thấy cảnh trai gái yêu nhau. Em vô tình bắt gặp người đàn ông sách cặp. Người đàn ông mặc chiếc giống anh. Em nhớ anh, từng sợi lông tơ phủ trên làn da bánh mật dựng đứng. Chúng nhớ đến những sợi lông soăn đen mượt trên thân thể đàn ông rắn chắc. Mới chập tối cái Tuyết đã rủ em ra gốc đa đầu làng. Anh Tiến hẹn nó ra gốc đa. Cái Tuyết rủ em đi cùng cho đỡ run. Tính nó nhát ma, với lại con gái tối tăm ra gốc đa một mình rất dễ bị quấy rối tình dục. Bọn con trai thời nay nhiều thằng mắt dậy và dâm dật. Chúng hay lượn lờ trên những con đường vắng. Chỉ cần có hội là chúng áp xe lại gần rồi bóp vú, hoặc sờ mông cho cô gái kêu toáng lên. Dù nông thôn bây giờ hiện đại, toàn đường bê tông, và trên những cột điệnn người ta có thắp những bóng đèn nê ông, không còn những đống cây ngô cao vút có chóp nhọn nhô lên như đầu người, để cái Tuyết sợ bị hiếp dâm thì phụ nữ vẫn là kẻ yếu thế. Nhà nước đã có luật bình đẳng giới, xã hội thừa nhận quyền bình đẳng giới. Chỉ có vấn đề tình dục là mãi không thể bình đẳng giới.Với sức mạnh cơ bắp của giống đực, đàn ông có thể vật ngửa người phụ nữ ra. (Nếu họ muốn) Anh Tiến nhắn tin bảo với cái Tuyết; “Anh có việc đột xuất không đến được. Anh xin lỗi và hẹn em khi khác”. Dưới gốc đa, dưới cái sáng nhợt nhạt của những gọn đèn đường cái Tuyết bất giác kêu lên: “dạo này mày gầy và xanh thế? Mày còn là gái tơ không?”
“Gái tơ để làm bà cô già à? Yêu là phải cho đi chứ, cho đi mà không cần đáp lại. Xuân Diệu từng viết; Yêu là chết ở trong lòng một ít/ Cho rất nhiều những nhận chẳng bao nhiêu....”
Nghe em kể những trận cuồng phong tình ái trong căn phòng có rèm cửa màu tím. Màu thủy chung như lời hứa thủy chung em dành cho anh. Cái Tuyết thủng thắng: “sao mày dâm thế? Dâm vừa vừa thôi kẻo chết sớm. Dạo này tao thấy mày gầy rộc đi. Đàn ông họ say mê dục vọng đã đành, đàn bà mà chỉ nghĩ đến dục vọng sẽ bị khinh bỉ đấy. Mày học cách kiềm chế ham muốn đi, sống lụy tình khổ lắm”
Sống lụy tình khổ lắm! Cái Tuyết chỉ vào mặt em cảnh báo. À, hóa ra em chung đụng với anh là dâm. Những cơm sóng tình chảy từ tim anh vào tim em là thô tục. Người ta gọi tình yêu của em, và cái cách em vẫn yêu anh làm dâm dục.
.........(Còn tiếp)
Truyện lấy từ blog song_cho_hom_nay


 

#1
    Chuyển nhanh đến:

    Thống kê hiện tại

    Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
    Kiểu:
    2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9