Truyện ngắn: BĂNG TAN...
Nét cố đô 05.04.2010 15:45:19 (permalink)
Truyện ngắn: BĂNG TAN
(Như Diệu Linh)





Mùa hè lạnh.

Ai cũng bảo nó sống trên mây!Nó vô hồn lướt qua mọi thứ, dường như không có cái gì trên thế giới này đáng để nó lưu tâm cả. Ừ,thì trên mây,có vậy nó mới sống sót đến bây giờ. Nếu không có lẽ nó đã ngã gục từ lâu rồi,từ khi cái chết của ba khiến nó trở thành một đứa trẻ mồ côi hay khi bạn trai nó vĩnh viễn rời xa nó đem theo những kí ức của 5 năm yêu nhau kìa.

Nó sống biệt lập trong cái thế giới do nó tự tạo ra: khô cứng và lạnh lẽo.Chả có ai có thể kết bạn với nó,không ai chịu nỗi cái tính lãnh đạm và bàng quan với tất cả của nó_kể cả gia đình.

Mấy đứa trong lớp gọi nó là :”Nữ hoàng băng giá” bởi tuy khá xinh nhưng lúc nào nó cũng lạnh lùng với mọi thứ , chưa ai thấy nó cười bao giờ. Nhìn thật đáng ghét!

Nó lầm lì,ít nói,là dân khối A ấy vậy mà viết văn rất hay. Những bài viết của nó luôn được đăng trên các tờ báo, từ những tờ báo viết cho học sinh_sinh viên hay cả những tờ báo mang tính chất thời sự. Thấy tên Hoài Băng ở dưới các bài viết, những người quen biết nó tỏ ra khá ngạc nhiên.Nhưng rồi thì chuyện đó được xem như bình thường, mọi người nghĩ rằng trời phú cho nó cái tài đó để bù vào những mảng tính cách lập dị!?!

Cuộc sống của nó có lẽ sẽ trôi qua một cách lặng lẽ và nhạt nhẽo như thế nếu không có sự xuất hiện của hắn_một tên con trai có thể nhìn thấy tâm hồn của người khác

___ooOo___

.Hắn là Vũ học cùng lớp với nó,mới chuyển vào đầu năm 12 này. Ngày mới vào lớp hắn nhe răng cười khoe khuôn mặt điển trai của mình,tụi con gái trong lớp nhốn nháo hẳn lên, đứa nào cũng làm sao để hắn cười với mình một lần, duy chỉ có mỗi mình nó là không thèm liếc hắn một cái,vô cảm nhìn ra khoảng sân đầy nắng…
…..
_Băng Đá! Lại nhìn xem ngoài đó có con kiến nào không à?

Nó ngẩng mặt lên bắt gặp cái nhìn láu cá của hắn,không trả lời nó lại dán mắt vào khoảng trời của riêng nó.

_Này, tui hỏi bạn đó ,chẳng lẽ bạn không biết chữ “cười” được viết như thế nào hả,tui đánh vần cho C-Ư-Ơ-I-` .

Vẫn im lặng…

_Người ta nói thế này nè: “Nếu thế giới cho bạn 1000 lý do để khóc thì hãy trả lợi cho thế giới 100 lý do để cười…”

_Câu đó phải là: “Nếu thế giới cho bạn 1000 lý do để khóc thì hãy trả lại cho thế giới một vạn lý do để cười”-nó không chịu nổi,buột miệng-mà sao lại nói câu đó với tui,tui đâu có khóc!

_Hi hi, thì ra không phải bạn bị câm.

_Bộ muốn gây sự mới chịu hở?

_Đâu có,đâu có.Tại hôm vào lớp tui thấy bạn cứ nhìn ra bên ngoài.Rồi từ ngày đó đến giờ chưa khi nào thấy bạn nói chuyện với ai…Bộ bạn không thấy vô vị sao?

_Cuộc sống có gì đâu mà phải ồn ào?Rồi cái gì cũng sẽ tan biến mà thôi, tốt hơn hết là cứ bình thản chấp nhận mọi chuyện!

Nói xong, nó bước đi bỏ lại cho hắn một mớ hỗn đên trong đầu: Cô bé này…bao nhiêu tuổi nhỉ



Mùa đông lại về có chút gì …khác lắm…


Bài của nó lại được đăng,lần này là một mẩu truyện ngắn viết về hành trình của một chiếc lá: lúc rời khỏi cành vẫn còn màu xanh, trải qua những ngọn đồi, theo gió cuốn đi đến những dòng sông và cuối cùng nó mệt mỏi vàng úa bên cạnh những chồi non dang dần vươn mầm sống. Hắn ngạc nhiên khi thấy tên Phan Hoài Băng bên dưới bài viết, thật là không ngờ cái cô bé trông như người vô hồn thế kia lại có thể viết được một bài viết tràn trề sức sống như thế. Và thay vì để ý nghĩ đó lướt qua đầu như bao nhiêu người khác, hắn lại đến gặp nó.

Đưa tờ bào ra trước mặt nó, hắn hỏi:

_Bài của bạn được đăng nè?

_Ừ

_Ừ?

_Bộ muốn sao nữa?

_Bài của mình được đăng báo đáng lẽ bạn phải vui mừng lắm chứ?

_Có gì to tát đâu, bình thường thôi mà.

_Bình thường-hắn tự nhủ:cái chuyện bình thường đó mà hắn làm cả mấy năm trời mà chưa được (+__+)-vậy trước giờ bài của bạn được đăng báo bao nhiêu lần rồi?

_Không nhớ nữa, cũng tương đối

_Trời

Nó lại bỏ đi,lúc nào nói được vài câu với hắn ,nó cũng bỏ đi.Hắn bỗng cảm nhận được con người của nó không phải lạnh lùng như bề ngoài nó thể hiện.


Xuân sang, hạ sắp về, băng sẽ tan…


Mồng 8 tháng 3 ,có lẽ giờ này tụi con gái đang hồ hởi nhận những bông hoa từ tay tụi con trai rỗi việc,hoa để làm gì cơ chứ ?với nó chúng không có giá trị gì hết, đơn giản vì hoa-một thứ mĩ miều-chả hợp với con người như nó !(Và chắc cũng bởi từ nhỏ tới giờ nó chưa được ai tặng một bông hồng nào …?!)

Nó cho phép mình ngủ nướng thêm một chút, uể oải đứng dậy,làm vệ sinh cá nhân một cách máy móc rồi đi tới lớp.Bước vào căn phòng nó không còn nhận ra nơi một thời là phòng học của nó nữa.Hoa hồng được rải trên khắp các mặt bàn với chỉ cùng một chữ SMILE. Lớp vắng hoe,trên bảng là dòng phần trắng “Nếu trong đêm tối đến mứa bạn không thể nhận ra được chính mình thì hãy tin rằng đêm rồi sẽ qua và bình minh sẽ đến rất gần bạn”,dưới đó là lời chú thêm :“Hãy tan đi Băng nhé và trả lại cho bạn trái tim ấm áp như chính con người bạn vậy!”

Nước mắt nó chảy ra tự khi nào không sao dừng lại được.Nó khóc để bù vào những tháng năm kìm nén,khóc cho nước mắt đêm cuối cùng tiễn ba,khóc cho nước mắt cái ngày nó chia tay bạn trai nó mãi mãi,tất cả cái lạnh lùng bao phủ nó từ lâu dường như không còn nữa…

Bỗng nhiên có ai đó đặt bàn tay lên vai nó, ấm áp lắm, ấm áp như vòng tay của Nam-bạn trai nó ngày xưa

_Nam!

_Không, là tui đây, bạn đã thấy thoải mái chút nào chưa?

Không biết Vũ đứng đó tự bao giờ, chắc hẳn hắn đã thấy hết cái cảnh nức nở như con mèo của nó nãy giờ, nó ngượng:

_Sao hôm nay lớp không học vậy?

_Hì.Tui nhờ lớp trưởng lên xin cô chủ nhiệm dời buổi họp lớp lại với lý do phòng này cần “sữa chữa”-hắn nói xong liền cười nhe hàm răng trắng đều-đúng là láu cá.

_Vũ làm tất cả là vì tôi sao?

_Lần đầu tiên thấy bạn gọi tên tui đó-lại cười,hình như cười là sở thích của hắn hay sao ấy,mà phải công nhận hắn cười dễ thương cực kì, trông hắn cũng khá điển trai,khuôn mặt hài hòa với đôi lông mày đậm và đôi mắt sáng ngời…

_Làm gì mà nhìn tui ghê thế?

Nó giật mình, đúng là nãy giờ nó có hơi…chăm chú…

_Vì sao?

_Vì sao gì cơ?

_Sao Vũ lại tốt với tôi như thế?

_Vì tui không đành lòng để bạn đánh mất mình, tui muốn kéo con người bạn trở về với bản chất .,

_Bản chất?

_Ừ! Tui đã thử tìm đọc rất nhiểu truyện của bạn trên các tờ báo.Và ngay khi đọc mẩu truyện bạn viết về chiếc lá, tui tin rằng từ sâu bên trong bạn luôn có một ý chí sinh tồn rất mãnh liệt, ngay cả chiếc lá héo khô cũng được bạn đặt cạnh một chồi non mới nhú cơ mà.Thế nên tui quyết định làm cho bạn cởi bỏ cái mặt nạ đó ra.

_ Mặt nạ?

_Ừ, mặt nạ của “Nữ hoàng băng giá”.Hắn cười

Nó cũng cười:

_Có lẽ tôi đeo cái mặt nạ này lâu quá đến nỗi nó ăn sâu vào da thịt mất rồi!

_Nhưng bây giờ bạn đã tháo nó ra rồi còn gì?

_Ừ, nhờ Vũ đó!

_Tui chỉ cố gắng hết sức thôi.

_Nãy giờ tôi chưa nói hai tiếng cám ơn, Cám ơn Vũ nhé!

_Tui có một điều kiện!

_?

_Chúng ta làm quen lại nhé, lần trước lúc vào lớp chúng ta chưa làm mà.

Nó phì cười, gật đầu.

_Chào bạn, tôi là Hoài Băng ,mọi người thường gọi tôi là “Nữ hoàng băng giá”, rất vui được làm quen.

_Chào bạn, tui là Vũ,là bạn mới rất mong được học hỏi kinh nghiệm. Nói nhỏ cái này nghen ,nụ cười của bạn rất đẹp đó.

Và…băng đang tan…
#1
    nguyễn thế duyên 05.04.2010 22:59:28 (permalink)

    Truyện viêt hay quá. trong sáng , dung dị. Tiếc rằng tên tác giả "nét cố đô" Không phù hợp với một truyện ngắn như thế này.Già quá
    #2
      Nét cố đô 06.04.2010 16:14:34 (permalink)


      Trích đoạn: nguyễn thế duyên

      Truyện viêt hay quá. trong sáng , dung dị. Tiếc rằng tên tác giả "nét cố đô" Không phù hợp với một truyện ngắn như thế này.Già quá


      Cám ơn đã nhận xét và góp ý ^.^, thật ra cái tên "Nét cố đô" chỉ nhằm gìn giữ một cái gì đó cổ xưa chứ không nhất thiết phải hiểu là người cố xưa ;)
      #3
        Chuyển nhanh đến:

        Thống kê hiện tại

        Hiện đang có 0 thành viên và 1 bạn đọc.
        Kiểu:
        2000-2024 ASPPlayground.NET Forum Version 3.9