NHỚ NGƯỜI PHƯƠNG XA.
Dẫu duyên còn đó không nhiều
Ngày mai về bến "lau chiều" tìm nhau.
Dám đâu trách biển nông-sâu
Mà ta thầm trách thuyền lâu không về!
Chiều buông bến lại não nề
Ngóng phương trời lạ tái tê nỗi lòng
Thuyền đi trong cảnh bão giông
Dạt trôi con nước long đong biển đời.
Nắng vàng trải khắp muôn nơi
Khi mùa xuân đến đất trời thanh thiên,
Nhưng còn vắng bóng thuyền duyên
Bến đây mong phút đoàn viên cùng thuyền.
Hai ta mang nặng nỗi niềm
Dòng đời xuôi ngược truân chuyên tháng ngày
Một thời ta đã mê say
Lãng quên cả những phút giây ấm nồng.
Đời ta như nước xuôi dòng
Cánh bèo trên sóng bềnh bồng dạt trôi.
Thu về thêm lá vàng rơi
Chao nghiêng bay tận chân trời nơi xa.
Ô hay...lại nhớ "người ta"
Ngẩn ngơ một giấc mơ hoa hão huyền..!
Mênh mang ngọn gió trăm miền
Thả hồn bay tới thảo nguyên ...xa vời..
-QL-